Câu Chuyện Tín Xuyên

Chương 3: Số 227 đường Kỳ Sơn Hậu



Hi Clare,

Tôi vẫn còn giữ tất cả di động.

Năm năm trước tôi đã kết hôn, Thịnh Hạ hiện tại học lớp ba.

Còn cô và Chris thì sao?

Tôi cũng vô cùng quan tâm tình hình gần đây của hai người.

Thịnh Tây Nguyên

Ngày 13 tháng 5 năm 2017

- -----

Tạ Gia Dương và Thịnh Tây Nguyên quen nhau khi chơi bóng, hai người đều ở đội bóng rổ Học viện thông tin và viễn thông, chơi hai tháng mới biết Thịnh Tây Nguyên cùng lớp với bạn gái Đặng Phi.

Đội bóng rổ huấn luyện vào các buổi chiều thứ sáu, năm giờ mới kết thúc, các nam sinh tốp năm tốp ba đi ra ngoài, ồn ào đi liên hoan, Thịnh Tây Nguyên mỗi lần đều lấy cớ mình còn có việc từ chối.

Đặng Phi nói cho cô, mỗi thứ sáu Thịnh Tây Nguyên đi làm gia sư cho một học sinh trung học, dạy hai tiếng nhận hai trăm. Mỗi tuần hai trăm, một tháng tám trăm, cũng đủ cho chi tiêu cuộc sống cá nhân, anh còn làm cho công ty bên ngoài kiếm thêm thu nhập, một tháng cũng có thể kiếm được một nghìn rưỡi.

Tạ Gia Dương cảm thấy người này mê tiền, sinh viên kiếm tiền gì chứ, không chịu chăm chỉ học tập. Đặng Phi cười nhạo nói anh ghen tị người ta hai tiếng kiếm được hai trăm, Thịnh Tây Nguyên người ta trung học đã tham gia thi đua, chúng ta mệt chết mệt sống thi đỗ Đại học thông tin, người ta là dùng huy chương được cử đi học.

Nói xong sờ đầu chó của anh: "Anh nên cố gắng, nếu không được, về sau cho con anh làm con anh ấy."

Tạ Gia Dương chua xót không nói.

Sau đó mọi người cùng nhau làm hạng mục, phải đi thi đấu, chậm rãi quen thuộc dần. Đến năm hai, Tạ Gia Dương, Thịnh Tây Nguyên và Đặng Phi đã là bạn thân. Có một ngày vốn là ba người cùng nhau ăn cơm, Thịnh Tây Nguyên bảo không tới được, khiến Đặng Phi hơi mất hứng, Tạ Gia Dương nói vậy hai chúng ta ăn, mặc kệ Thịnh Tây Nguyên.

Hai người đi ăn cơm ở một trong những nhà hàng đắt đỏ của thành phố, ai ngờ mới ngồi xuống, vừa thấy giá cả thực đơn, hai người nhìn nhau. Cả hai nhìn chung quanh làm đấu tranh tâm lý, không cần làm anh hùng hảo hán cúi đầu, thôi bỏ đi, Đặng Phi đột nhiên lại thần bí nói: "Anh xem bên trái."

Tạ Gia Dương quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Đặng Phi đẩy đầu anh lại: "Aiz, xem bên trái em!"

Thịnh Tây Nguyên và một nam một nữ xa lạ đang ăn cơm.

Tạ Gia Dương nhắn tin cho anh: "Hóa ra là đến ăn bữa tiệc lớn, trách không được không mang theo chúng tớ."

Chỉ thấy cách đó không xa Thịnh Tây Nguyên cúi đầu nhìn di động, nói gì đó với người đối diện, lập tức đứng dậy đi về phía bọn họ. Nhìn thấy anh càng ngày càng gần, hai người lại hơi luống cuống tay chân, lấy hình thức đà điểu dùng thực đơn che khuất mặt mình, cho đến khi đỉnh đầu vang lên giọng Thịnh Tây Nguyên: "Có đi hay không?"

"Đi cái gì?" Đặng Phi ngượng ngùng nói.

"Hôm nay có người mời tôi ăn cơm, tôi nói bạn tôi cũng ở đây, đi qua chào hỏi, người ta nói vậy cùng nhau ăn đi, người ta mời khách."

"Phú bà à?" Ánh mắt Đặng Phi nhìn qua kia.

"Đúng vậy." Trong giọng anh mang theo ý cười, "Đi thôi đại tiểu thư, dẫn Tạ Gia Dương đi."

Đó là lần đầu tiên Tạ Gia Dương nhìn thấy chị em Trương Khả Lai và Trương Khả Tư, ấn tượng đầu tiên chính là bọn họ rất có tiền còn hào phóng như vậy, ấn tượng thứ hai là hai chị em này phong cách cũng quá tây đi, là lạ. Sau đó mới biết người ta quả thật không phải người Trung Quốc, quốc tịch Canada, cha ruột quay về đại lục kinh doanh, đưa cả hai chị em về, Thịnh Tây Nguyên đến làm gia sư cho người em.

"Dù sao cũng phải nhận tổ quy tông." Thịnh Tây Nguyên giải thích.

"Vậy còn đi ra ngoài làm gì." Đặng Phi nói.

Tạ Gia Dương vừa uống trà sữa vừa nói: "Người ta có tiền, ở đâu đều có thể sống tốt, đi ra ngoài rồi trở về thì làm sao?"

Có tiền mới mua di động vừa ra thị trường, người ta mua một chiếc đưa cho Thịnh Tây Nguyên, coi như làm quà, Thịnh Tây Nguyên lại bắt đầu dạy Trương Khả Tư học bổ túc toán.

Sau đó Trương Khả Tư thường xuyên xuất hiện ở sân thể dục, theo chân bọn họ cùng chơi bóng rổ. Cái tên Chris này, Tạ Gia Dương nhìn thấy ở trên bóng rổ của cậu ta, Trương Khả Tư giải thích nói đây là tên tiếng Anh, nhưng mọi người vẫn gọi cậu ta là Trương Khả Tư, bởi vì gọi Chris hơi là lạ. Thỉnh thoảng chị cậu ta sẽ đến trường học đón, năm 2003, xe thể thao màu đỏ lái ở trong trường học vẫn thực phong cách, dừng ở bên sân thể dục vô cùng thu hút sự chú ý, Trương Khả Tư nói tôi phải đi về, vừa chạy vừa gọi Clare sao chị đón sớm như vậy, thật quê, có thể nói là kỳ quan.

Cho nên Clare Chang là Trương Khả Lai, Chris Chang là Trương Khả Tư. Chỉ là trước kia cũng không gọi là Clare hoặc Chris, thế cho nên Tạ Gia Dương và Đặng Phi trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra.

Trần Viên ở trong di động của Thịnh Tây Nguyên tìm được Trương Khả Lai và Trương Khả Tư, còn có cả tin nhắn.

Trên di động này, tin nhắn cuối cùng của Trương Khả Lai là vào tháng 8 năm 2007.

"Thủ tục đều làm tốt, không cần phải trả gấp tiền cho tôi. Chứng minh bất động sản như ảnh."

Một bức ảnh màu từ năm 2007, phía trên ghi: số 227 đường Kỳ Sơn Hậu.

Địa chỉ, vị trí này vào mười năm trước xem như khu náo nhiệt, chung quanh có chợ, siêu thị, bệnh viện, viện dưỡng lão, công viên, cái gì cần đều có. Năm 08, bởi vì quy hoạch thành phố thay đổi, xây dựng nội thành mới, nơi này mới dần dần vắng vẻ, nhưng đến nay vẫn xem như khu dân cư, tuy rằng phần nhiều là người già.

Vào buổi chiều thứ bảy, Trần Viên gõ cửa số 227.

Mở cửa là một cô gái trẻ, ôm con, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô. Trần Viên thử thăm dò hỏi: "Xin hỏi...... Thịnh Tây Nguyên ở đây sao?"

Lời này vừa hỏi ra miệng, kỳ quái chính là trong lòng cô còn có chút mơ hồ chờ mong, không biết đang chờ mong điều gì.

Cô gái lại nghi ngờ liếc cô, quay đầu gọi bên trong: "Chị!!"

Một người khoảng bốn mươi tuổi từ bên trong đi ra, hỏi làm sao vậy, cô gái nói có người tìm Thịnh Tây Nguyên, chỗ chúng ta nào có ai tên Thịnh Tây Nguyên? Người phụ nữ cũng dùng ánh mắt nghi ngờ liếc Trần Viên, sau một lúc lâu lắc đầu: "Cô tìm nhầm người à?"

Đúng vào giữa tháng năm, thời tiết sáng sủa, bầu trời giống hồ nước đảo ngược, hồ nước giống gương. Cả thành phố đầy hương nhãn, đám trẻ ở trên bãi đất trống và mặt cỏ chạy tới chạy lui chơi diều, cha mẹ đẩy xe trẻ con đi ra phơi nắng hoặc dã ngoại, đám vật nuôi cũng sa vào không khí hạnh phúc, vui vẻ lăn lộn.

Trần Viên ngồi ở ghế đá công viên Kỳ Sơn, cho đến khi Đặng Phi gọi điện thoại đến: "Không phải nói cơm chiều đến nhà mẹ cô ăn sao, không đến đón con?"

Lái xe qua, từ xa đã thấy Đặng Phi dẫn theo con trai và Thịnh Hạ ở cửa tiểu khu uống sinh tố. Đặng Phi thấy cô xuống xe, cách khoảng xa vẫy tay với cô. Trần Viên biết cô ấy đang muốn làm cô vui vẻ. Trước khi đi cô ấy với vào cửa xe: "Cô còn trả lời bức thư kia không?"

Trần Viên nghe cô ấy bảo đừng nhúc nhích, Đặng Phi vươn tay giúp cô chỉnh cổ áo sơmi, thở dài nói: "Cô không thể sống cả đời như vậy."

Trần Viên không có lời nào để nói, chỉ có thể cười.

Trên bàn cơm, Thịnh Hạ lại ăn một bát lớn, chuyên chú ăn thịt, còn chỉ ăn thịt kho tàu. Với tính cách bình thường của Trần Viên nhấ quyết không cho phép cô bé ăn như vậy, không tốt cho sức khỏe, nhưng hôm nay cô chỉ vùi đầu ăn cơm. Ông bà Trần xem ở trong mắt, cũng không dám nói gì.

Trên đường về nhà, Thịnh Hạ im lặng nửa đường, đến một cột đèn giao thông Trần Viên dừng lại, cô bé đột nhiên nói: "Hôm nay con ăn kem."

"Mẹ biết."

"Buổi tối ăn một bát cơm to." Cô bé hơi cân nhắc, "Ăn thật nhiều thịt kho tàu, một chút rau dưa cũng không ăn."

Trần Viên quay đầu nhìn con: "Mẹ phải khen con ăn giỏi sao?"

"Đèn xanh đèn xanh!" Cô bé hô.

Về nhà vẫn là dáng vẻ tức giận, Trần Viên thật sự không có sức lực nghiên cứu tâm lý hoạt động của con, kéo cô bé tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, còn mình nằm ở sô pha ngủ.

Vừa ngủ, trong mơ quay về khi hai người còn chưa bắt đầu qua lại.

Đặng Phi lại tổ chức hoạt động, muốn làm bà mối, nhưng Thịnh Tây Nguyên cũng không để ý, lạnh lùng thản nhiên tỏ vẻ chạng vạng còn đi đón con, sẽ không ăn cơm chiều. Trần Viên nói con anh học nhà trẻ nào? Nhà trẻ cơ quan à, vậy ngay bên cạnh nhà tôi. Anh có lái xe đi không, chỗ đó rất khó dừng xe.

Thịnh Tây Nguyên quen thuộc, không tình nguyện chở Trần Viên đến tiểu khu nhà cô đỗ lại, đi bộ đón con gái về nhà, sau đó lại bị kéo đến nhà Trần Viên ăn cơm chiều.

Đây là bắt đầu chuyện xưa.

Khi đó Thịnh Hạ bốn tuổi, ban đầu gọi cô là cô Trần, sau đó là cô, sau đó lại học thói xấu của Đặng Phi gọi là cô Tiểu Viên.

Khi đó cô nhóc còn hơi mập mạp, Thịnh Tây Nguyên cực kỳ chiều cô bé, ngoài miệng nghiêm khắc, nói xong hôm nay bắt đầu không cho ăn nhiều cái này cái kia, cô bé vừa xụ mặt, anh lập tức giương cờ nhận thua. Cô Tiểu Viên sẽ khác, cô Tiểu Viên xấu xa, trên mặt cười tủm tỉm, nhưng thật ra rất nghiêm, cái gì cũng không đồng ý.

Gần như mỗi lần hai người gặp mặt đều mang theo Thịnh Hạ, ban đầu không phải hẹn hò, sau đó biến thành hẹn hò, khi đi qua quầy đồ nam trong trung tâm thương mại, nhân viên nhiệt tình tiếp đón: cô vào xem đi, chồng cô vừa cao vừa đẹp trai, mặc gì cũng đẹp.

Thịnh Tây Nguyên cảm thấy xấu hổ, nhưng Trần Viên chưa bao giờ giải thích, vì thế cũng không phân rõ cuối cùng là ai chiếm tiện nghi của ai, hai người cứ như vậy dính lấy nhau, mập mờ làm bạn bè một năm. Tất cả mọi người bên cạnh bọn họ biết Trần Viên đang theo đuổi Thịnh Tây Nguyên, nhưng nhà trai tám phần là một chút ý tứ cũng không có. Cô không hề ngại ngùng, ngược lại càng có dũng khí. Bà mối Đặng Phi sốt ruột thúc giục: "Anh ta khá lắm, rổ rá cạp lai, còn mang theo con vợ cũ! Cậu thích cái gì ở anh ta?"

"Làm tình nha." Trần Viên thuận miệng bịa chuyện, nói ra miệng lập tức hối hận, may mà Đặng Phi không nghe rõ ràng: "Làm cái gì?"

"Nấu cơm ngon." Làm tình với anh cũng không tệ, làn môi anh mềm, còn có cơ bắp, nhưng lời này không thể nói.

Trần Viên ba mươi ba tuổi ở trong khoảng tối đen đột nhiên mở mắt ra, lặng lẽ nhớ lại, chính mình rốt cuộc là lúc nào rơi vào lưới tình.

Không thể nói rõ được.

Chỉ nhớ bọn họ đi mua quần áo cho Thịnh Hạ, đụng phải bạn học đại học, sau khi trò chuyện đối phương cười nói: "Trần Viên, không được nha, sao hẹn hò lại mặc như vậy?"

Cô đột nhiên lúng túng, không biết tại sao, một năm này mọi người chỉ trỏ sau lưng nói linh tinh cũng không làm cho cô xấu hổ, nhưng cố tình vào lúc này nơi này, cô hận không thể bốc hơi tại chỗ.

Sau đó cô nghe thấy Thịnh Tây Nguyên nói: "Không có. Tôi cảm thấy rất tốt." Anh vươn tay nắm bả vai cô, nói lại: "Tôi cảm thấy tốt lắm."

Sau đó Thịnh Tây Nguyên cũng từng dùng vẻ mặt mê mang hỏi cô, anh cũng không có gì hết, chỉ có một cô con gái béo, em thích anh cái gì chứ, chừng nào em bắt đầu thích anh?

Cô cười hì hì nói, không nhớ rõ.

Khi nào thì bắt đầu thích anh, rốt cuộc thích vì cái gì, không nhớ rõ, hoàn toàn không có ấn tượng.

Ban đầu chỉ cảm thấy người này thú vị, ánh mắt dễ nhìn, đợi cho tình cảm và trí nhớ đều bắt đầu rõ ràng, trong đầu cô chỉ còn lại một ý nghĩ, chính là muốn ở bên anh. Ở trong rạp chiếu phim, nhìn mặt anh tranh tối tranh sáng, cô đã nghĩ, ở bên người này dù thế nào đều được.

- --

Tái bút, cô còn nhớ căn nhà đường Kỳ Sơn Hậu không?

Thịnh Tây Nguyên

Ngày 13 tháng 5 năm 2017