Câu Chuyện Về Tiểu Hồ Ly Ấp Trứng

Quyển 1 - Chương 3: "Đại điểu, ngươi phải nhớ kỹ nha, sau này hãy gọi ta là Ngọc Lạc."



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- -Khi chuông đồng tâm không lắc tự vang, đó là lúc ta đã trở về.

Mỗi ngày không có Chiết Sương, tiểu hồ ly tu luyện dưới sự chiếu cố của Thương Dong. Nó một mực chờ đợi, đợi chuông đồng tâm không lắc tự vang, đợi 'điểu bạc tình' kia trở về.

Trong rừng đa này, ngoại trừ rất nhiều yêu linh chưa tu thành hình, còn có muôn vàn chim chóc tu vi thấp kém. Ban đầu mọi người thấy trong rừng xuất hiện một con hồ ly, ai cũng không dám tới gần, sau đó có một con chim sẻ nhỏ gọi là A Ngữ lấy can đảm bay tới tiếp xúc với nó, phát hiện vị hồ ly này vô hại, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ bay khắp nơi thông báo, càng ngày càng nhiều chim chóc tới vây xem hồ ly, dần dần, chim chóc nơi này không còn ôm địch ý với nó nữa.

Mỗi ngày trong rừng đa tu luyện, có một vấn đề mãi quấy nhiễu tiểu hồ ly.

"Vì sao đại thụ gia gia mãi đứng ở nơi này không nhúc nhích mà không cảm thấy nhàm chán?"

A Ngữ nhân lúc Thương Dong đang ngủ, trộm nói với tiểu hồ ly, Thương Dong là một cây đa cổ hơn bốn ngàn tuổi, lẽ ra nên bay lên trời làm tiên, lại bỏ lỡ vì một chữ 'tình'.

Theo lý mà nói, tuổi thọ của yêu không dài như vậy, khi tuổi thọ hết, tuy có thể bằng vào tu vi cường đại của bản thân để kéo dài sự sống, nhưng cũng sẽ đưa tới thiên kiếp, trăm năm một lần, thẳng đến khi đèn cạn dầu. Thương Dong hết lần này tới lần khác là một ngoại lệ, tuy tuổi tác hắn cực cao, nhưng chưa từng đưa tới một lần thiên kiếp.

Các trưởng bối đều nói, hai ngàn năm trước, lúc Thương Dong thành công phi thăng độ kiếp, hắn đã từ bỏ cơ hội thành tiên, cam nguyện tự hủy nội đan để đổi lấy cơ hội vào luân hồi cho một nữ tử hồn phi phách tán. Thượng thần cảm niệm hắn cả đời làm việc thiện, lại một mảnh si tâm, nên dùng thần lực bảo vệ nguyên thần đã tan rã của hắn. Nhưng từ đó, mất nội đan rồi, hắn không phải tiên, cũng chẳng phải yêu, đạo hạnh suốt đời này không những không mảy may tinh tiến, mà hắn còn vô pháp hóa thành hình người, không thể rời khỏi mảnh đất dưới chân.

Thượng thần hỏi hắn có hối hận không, hắn nhắm mắt không đáp, chỉ dùng thân hình không còn cách nào hoạt động kia, cùng linh lực không còn cách nào mảy may tinh tiến, vì những yêu linh nhỏ yếu mà chống lên một mảnh trời này.

"Vậy còn sống chắc cũng vô vị lắm ha."

A Ngữ lắc lắc đầu, chuyện xưa tiếp tục đến hồi kết.

Sau đó, hai ngàn năm thấm thoắt trôi qua, thọ mệnh vô bờ bến của hắn như một cái nhà giam, đem hắn gắt gao tù chết ở nơi này. Tuy vậy, hắn lại chưa từng nghĩ tới kết thúc tính mạng của mình, chỉ vì Ti Mệnh thương xót hắn, mỗi vòng luân hồi của một trăm năm, Ti Mệnh đều khiến nữ tử từng được hắn cứu tới đây một lần.

Đối với hắn mà nói, trăm năm được nhìn thấy một cái là đủ rồi.

"Tại sao vậy?" Tiểu hồ ly không hiểu, còn cho là lão cây đa già rồi, đầu óc không được tốt lắm: "Liệu có đáng giá không?"

A Ngữ xòe cánh vỗ đầu tiểu hồ ly liên tiếp mấy cái, ghét bỏ nói: "Ngươi thì biết cái gì?"

"Ngươi hiểu, ngươi giảng cho ta nghe một chút đi." Tiểu hồ ly khiêm tốn thỉnh giáo.

A Ngữ ngẩn người, phát hiện chính mình cũng không hiểu lắm, vì thế hạ thấp đầu bên hông, bắt chước ngữ khí của các trưởng bối, gật gù đắc ý, cố ra vẻ cao thâm, nói: "Việc này không nói rõ được, chờ ngươi có người trong lòng, tự nhiên sẽ hiểu rõ thôi." Dứt lời, vỗ vỗ cánh, xoay người bay đi.

"Người trong lòng là cái gì a?" Tiểu hồ ly đem vấn đề này hỏi Thương Dong sau khi hắn tỉnh ngủ.

"Người trong lòng, chính là người mà ngươi quý trọng nhất, trừ người thân ra, cũng là người mà ngươi muốn chung sống cả đời nhất." Thương Dong dùng ngữ tốc thong thả mà trả lời.

Tiểu hồ ly mở to hai mắt, nghiêng cái đầu nhỏ, nghiêm túc hỏi: "Đại thụ gia gia có biết người trong lòng đại điểu là ai không?"

Thương Dong sửng sốt, dùng cành khẽ chạm đầu tiểu hồ ly, nhàn nhạt cười, nói: "Nhóc con phá phách ngươi đây, chính là người trong lòng tiểu Chiết Sương đó."

Tiểu hồ ly nghe xong, hai con ngươi lóe sáng, thần sắc tràn đầy vẻ vui sướng không thèm che giấu, tuy vậy, nó vẫn nghiêng đầu tranh thủ bắt bẻ: "Sai rồi, sai rồi! Ta là hồ ly, làm sao có thể là người trong lòng của đại điểu? Phải gọi là hồ trong lòng mới đúng."

Nó nói, rồi nhảy nhót tới ôm lấy quả trứng đặt bên cạnh Thương Dong, nghiêm túc xoa xoa, nhỏ giọng thì thầm: "Nếu nàng thật sự coi ta là hồ trong lòng, tất nhiên ta hứa sẽ để nàng làm điểu trong lòng ta."

Chẳng qua là, ai cũng không biết vị 'điểu trong lòng' này bay đi khi nào trở về.

====================

Chiết Sương nói, khi chuông đồng tâm không lắc tự vang, đó là lúc nàng đã trở về. Tiểu hồ ly chờ ba năm, cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm đó.

Gặp lại sau xa cách, nó ôm mắt cá chân Chiết Sương sống chết không buông, cố ý ầm ĩ đòi về Úc Tây Sơn, với ý đồ mong muốn việc này sẽ khiến cho 'điểu trong lòng' coi trọng. Chiết Sương dở khóc dở cười, ở lại chơi với nó mấy ngày, còn đáp ứng mang nó đi nhân gian du ngoạn một lần, lúc này nó mới hết ồn ào.

Ngày hôm đó, Chiết Sương hóa tiểu hồ ly thành bộ dáng cún con, mang tới Tể An thành cách rừng đa không xa. Dọc đường đi, tiểu hồ ly ăn rất nhiều mỹ thực nhân gian mà cả đời này nó chưa từng nếm thử, còn lần đầu tiên được uống rượu, cuối cùng nó say khướt kêu 'gâu gâu', bị Chiết Sương xách về rừng đa, ngủ một giấc đến sáng. Lúc tỉnh lại, nó mới được Thương Dong thông báo rằng Chiết Sương đã đi rồi.

Tiểu hồ ly không tin, ở trong rừng tìm suốt cả buổi chiều, cuối cùng suy sụp tinh thần ngã nhào vào bên người Thương Dong, khóc bù lu bù loa một hồi lâu, thẳng đến khi mệt mỏi ngủ quên mất mới thôi.

Sau đó, tiểu hồ ly lại hỏi Thương Dong: "Đại điểu thật sự không thể mang ta đi cùng sao?"

Thương Dong chỉ chậm rãi trả lời: "Tiểu Chiết Sương không mang theo ngươi trở về vì muốn bảo hộ ngươi a."

"Ta hiểu rồi, đại điểu sợ ta bị tộc nhân của nàng khi dễ! Vậy có phải... chờ đến khi ta có khả năng tự bảo vệ mình, là có thể đi theo đại điểu trở về rồi đúng không?"

"Có lẽ vậy." Thương Dong vẫn chưa khẳng định, nhưng tiểu hồ ly hoàn toàn tin tưởng điều đó, ngày ngày nỗ lực tu luyện, điều duy nhất bất biến, đó là trước khi đi ngủ nó đều độ cho quả trứng của Chiết Sương một chút linh lực.

Lần thứ hai Chiết Sương trở về cách lần chia tay trước năm năm đã trôi qua.

Tiểu hồ ly vẫn giống lần gặp lại thứ nhất, ồn ào ầm ĩ, bất quá không còn nhao nhao đòi về Úc Tây, mà lại nhao nhao đòi đi ăn no lộc nhân gian.

Chiết Sương đang muốn biến nó thành cún con thì nó vội xù lông lui về phía sau mấy thước. Tiểu hồ ly cắn chặt răng, bất mãn nói: "Ta không muốn biến thành chó, ta muốn biến thành người! Nếu ta có thể biến thành người, thì dù ngươi có ở đây hay không, ta cũng có thể muốn ăn cái gì thì ăn!"

Thương Dong ở một bên ho khan, nói: "Tiểu gia hỏa đừng hồ nháo, tu vi của ngươi không đủ hóa thành hình người, muốn hóa người, trừ phi có người nguyện ý độ tu vi cho ngươi."

Tiểu hồ ly còn chưa kịp cảm thấy mất mát, đã nghe Chiết Sương nói: "Ta có thể độ ngươi hai trăm năm tu vi, bất quá ngươi phải tuân thủ ba điều kiện."

Tiểu hồ ly mở to hai mắt: "Điều kiện gì a?"

"Thứ nhất, không được sử dụng pháp thuật trước mặt nhân loại. Thứ hai, phạm vi hoạt động của ngươi, hướng nam không được ra biển, hướng bắc không được rời Tể An, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không cho phép quá ba ngày không về rừng đa." Chiết Sương còn chưa nói xong điều kiện, tiểu hồ ly đã liên tục gật đầu, vì thế nàng vươn ba ngón tay ra, nói: "Thứ ba, ta sẽ dùng pháp thuật thay đổi dung mạo ngươi, ngươi không được đối với bất luận kẻ nào, đặc biệt là Hồ tộc, nhắc tới việc này và họ tên ta."

"Tại sao vậy?" Tiểu hồ ly nghiêng đầu tò mò hỏi.

Chiết Sương tùy tiện tìm một cái cớ: "Bởi vì ngươi là do ta cuỗm khỏi ổ hồ ly."

Tiểu hồ ly cái hiểu cái không gật đầu.

Dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ của Thương Dong, Chiết Sương cúi người xoa đầu tiểu hồ ly, bày ra vẻ mặt 'trẻ nhỏ dễ dạy'.

Ngày hôm đó, tiểu hồ ly được nhận hai trăm năm tu vi của Chiết Sương. Khoảnh khắc hóa thành hình người, nó thấy ánh mắt Chiết Sương lóe lên một tia phức tạp, còn chưa kịp ngắm nhìn bộ dáng của mình trong mắt Chiết Sương, nó đã bị biến đổi cho phù hợp với vẻ ngoài.

Lần đầu tiên làm người, tiểu hồ ly thử dùng hai chân đi bộ, khom eo cúi lưng, xiêu xiêu vẹo vẹo. Sau vài lần té ngã, nó đã có thể đứng thẳng mà đi, không lâu sau đó nó bắt đầu biết nhảy nhót, một mình sải chân chạy đến bờ sông.

Nước sông trong suốt phản chiếu dáng người nó: một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, mắt to mày rậm, tóc búi song nha*, một bộ đạm phấn** xiêm y làm nổi bật vẻ xinh xắn đáng yêu. Nó kinh hỉ*** nhảy nhót trở về trước mặt Chiết Sương, cầm mép váy xoay một vòng, đỏm dáng hỏi: "Nhìn đẹp không?"

*song nha kế: một kiểu búi tóc



**đạm phấn: màu hồng nhạt

***kinh hỉ: vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ

"Tư sắc thường thường." Chiết Sương không thèm giữ cho nó một chút mặt mũi.

"Chắc chắn không so được với ngươi rồi." Tiểu hồ ly ủy khuất bĩu môi, lại giương mắt hỏi: "Vậy tướng mạo trước đây của ta đẹp không?"

"Khó coi." Lúc này đây, Chiết Sương dùng từ hình dung càng quá đáng.

Đối với lần này, tiểu hồ ly liếc Chiết Sương một cái, lè lưỡi, xoay người chạy đi, bày tỏ nội tâm rõ ràng bất mãn.

Chiết Sương nhìn bóng người tiểu hồ ly ở trong rừng vụng về tập múa, cặp mắt ngày thường không mang chút tình cảm nào nay mang thêm vài phần mê luyến, vài phần nhu hòa.

Mấy ngày kế tiếp, Chiết Sương dạy tiểu hồ ly một ít pháp thuật cơ bản, tỷ như biến ra tiền, thu giấu vật, ẩn thân,... vân vân và mây mây. Tiểu hồ ly rất nghiêm túc, chỉ vài ngày đã nắm giữ toàn bộ, sau khi đứng trước mặt Chiết Sương thành công thực hiện từng chiêu pháp thuật, nó liền nghênh đón lần thứ hai Chiết Sương ra đi không từ giã.

"Đúng là đồ điểu bạc tình." Tiểu hồ ly nhớ lại, nó đã không còn khóc liên tục như hai lần trước.

Năm tháng trôi qua, tiểu hồ ly tu hành càng ngày càng nghiêm túc, bất quá đôi khi cảm thấy mệt mỏi, nó sẽ mang theo A Ngữ cùng đi nhân gian chơi đùa, thả lỏng tâm tình một chút. Nó vẫn nhớ kỹ lời dặn của Chiết Sương, một, không được sử dụng pháp thuật trước mặt nhân loại; hai, mỗi lần rời khỏi rừng đa không được quá ba ngày; ba, không được nhắc tới sự tồn tại của Chiết Sương trước mặt bất kỳ kẻ nào.

Dường như vì đi nhân gian nhiều quá, tiểu hồ ly bắt đầu soi mói hoàn cảnh sinh hoạt trong rừng đa. Bỗng có một ngày linh cơ vừa động, tiểu hồ ly giống như Sơn Đại Vương, thét to ra lệnh cho đám tiểu yêu trong rừng cùng nhau lượm tạm ít cành khô của Thương Dong dựng lên một căn nhà nhỏ, thêm vật dụng trong nhà, làm bộ bắt chước trải qua cuộc sống tương tự nhân loại.

Thời gian thoáng cái lại trôi qua hai năm, chuông đồng tâm lại lần nữa không lắc tự vang, tiểu hồ ly theo tiếng chuông tìm được Chiết Sương, bổ nhào về phía trước như một con gấu, đầu rúc vào lòng ngực Chiết Sương.

Chiết Sương duỗi tay điểm ấn đường* tiểu hồ ly, tỉnh bơ đem nó đẩy ra khỏi ngực mình.

*ấn đường (hay mi tâm): là điểm ở giữa hai đầu lông mày

Tiểu hồ ly thuận thế bắt được tay Chiết Sương, ấn vào trước ngực mình, hai mắt sáng ngời, nói: "Đại điểu, đại điểu, ngươi rốt cuộc cũng tới, có một việc ta nghĩ rất lâu rồi, đang chờ ngươi tới đây!"

"Nói đi, chuyện gì?" Mỗi lần Chiết Sương trở về tiểu hồ ly đều sẽ bắt lấy nàng làm ầm ĩ một phen, nàng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý.

Bất quá lúc này đây tiểu hồ ly không ồn ào cũng không ầm ĩ, cười khanh khách mà lôi Chiết Sương tới thư phòng của mình, đem một cây bút không biết từ đâu lấy được nhét vào trong tay Chiết Sương, vỗ vỗ giấy Tuyên Thành trên bàn, nói: "Ta muốn một cái tên!"

"Tên?" Chuyện này làm nàng có chút ngoài ý muốn.

"Đúng rồi! Ở Úc Tây của chúng ta, mỗi gia đình hồ ly đều là một ổ lớn, lúc nào cũng lấy trình tự ra đời mà gọi, chỉ có hồ ly tu thành hình người mới có thể có tên." Tiểu hồ ly nói, đôi mắt trong vắt như nước suối, tràn đầy bóng hình Chiết Sương: "Hôm nay ta tu thành hình người đã lâu mà vẫn chưa có tên, gần một nửa tu vi của ta đều do ngươi cho, ngươi tặng ta một cái tên đi."

Ánh mắt đó khiến Chiết Sương cảm thấy hơi hoảng hốt, sau khi lấy lại tinh thần, trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng thì thầm: "Ngọc Lạc... Sau này gọi ngươi là Ngọc Lạc đi."

"Được đấy!" Tiểu hồ ly vỗ tay cái bốp, lại hỏi tiếp: "Lạc là chữ 'lạc' nào a?"

"Hoa diệp phiêu linh chi lạc*."

*Hoa diệp phiêu linh chi lạc: 花叶飘零之 - hoa lá rơi lả tả

Tiểu hồ ly không khỏi nhíu mày, vẻ mặt không vui ngồi lên án thư*: "Chữ 'lạc' này không hay, ta muốn đổi chữ khác!"

*án thư: bàn học, bàn đọc sách

Chiết Sương hỏi: "Châu ngọc lạc trần*, là ý đầy trân quý, có gì không tốt?"

*Châu ngọc lạc trần: 珠玉尘 - châu ngọc giáng trần. Châu ngọc: 珠玉 ; ngọc lạc: 玉落 (tên mà Chiết Sương muốn lấy cho tiểu hồ ly); lạc trần: 落尘.

"Trân quý có tác dụng gì?" Tiểu hồ ly nhướng mày cãi: "Thầy đồ dạy học ở nhân gian từng nói, 'bất dục lục lục như ngọc, lạc lạc như thạch'*, câu này chẳng phải quá hay sao! Ta muốn được gọi là Ngọc Lạc, lạc trong lạc lạc như thạch! Đại điểu, ngươi phải nhớ kỹ nha, sau này hãy gọi ta là Ngọc Lạc."

*bất dục lục lục như ngọc, lạc lạc như thạch: 不欲碌碌如玉, 珞珞如石 - Không muốn được người ta quý trọng như viên ngọc đẹp, mà chỉ muốn bị coi thường như sỏi đá; vì cái sang lấy cái hèn làm gốc, cái cao lấy cái thấp làm nền, cho nên ca ngợi cao nhất không phải là ca ngợi. Xuất xứ từ 'Đạo đức kinh' của Lão Tử, chương 42. Nói chung là phải biết khiêm tốn.

Chiết Sương nghe xong, không kìm được kinh ngạc: "Hồ ly ngốc như ngươi mà cũng hiểu được cái đó?"

"Tình cờ nghe được." Ngọc Lạc kiêu ngạo vểnh mặt lên.

Chiết Sương híp mắt, hỏi: "Ngươi có thể viết tên của mình?"

Ngọc Lạc trung thực lắc đầu.

Chiết Sương đã sớm dự đoán được, ngồi trước án thư, vỗ vỗ cái mông đang ngồi trên bàn, nghiêm túc nói: "Đi xuống, xem cho kỹ, ta dạy ngươi viết."

"Hảo nha, hảo nha!" Ngọc Lạc đáp lời, lập tức nhảy xuống khỏi bàn, chỉ là nó quá hoạt bát, cái nhảy này vô tình làm lật nghiên mực, trong nháy mắt mực nước nhuộm dơ quần áo. Nó theo bản năng đưa tay lau chùi, lại khiến đôi tay cũng bẩn theo, tình cảnh nhất thời xấu hổ vô cùng.

Nó thấy Chiết Sương ngồi chờ bên cạnh một lúc lâu, sợ là chỉ qua một lát nữa cái mặt lạnh kia sẽ kết băng ngay tại chỗ, vì thế vội vàng làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, hai tay bối rối giấu phía sau, đứng ở một bên nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn cánh tay mảnh khảnh của Chiết Sương cầm bút.

Chiết Sương thấy thế, liếc mắt xem thường, lại hít sâu một hơi, rồi sau đó cầm bút vung lên, viết xuống trên giấy hai chữ to lớn cứng cáp hữu lực -- 'NGU XUẨN'.

"A?" Ngọc Lạc nhìn, mặt mày méo xẹo: "Sao nhiều nét bút vậy? Ta có thể đổi tên không?"

====================

Lời editor: Đây là tên của Ngọc Lạc - 玉珞. Đây là tên của Chiết Sương - 折霜. Còn đây là "hai chữ to lớn cứng cáp hữu lực 'NGU XUẨN'" - 蠢货 (Hán Việt: xuẩn hóa).