Câu Chuyện Về Tiểu Hồ Ly Ấp Trứng

Quyển 1 - Chương 4: Hoài Đông và Cẩn Thi



Nhóc con mù chữ Ngọc Lạc đang đau đầu quan sát 'tên' mình từ các góc độ khác nhau, còn Chiết Sương thì không nhịn được lên tiếng:

"Chữ thứ nhất đọc là 'ngu'." Đáy lòng nàng cực lực khống chế không nở nụ cười, nhưng khóe miệng vẫn ngăn không được mà hơi giương lên.

Ngọc Lạc vừa nghe, ánh mắt ham hỏi hiếu học lập tức biến mất, thay vào đó tràn đầy tức giận. Đương lúc nó muốn bùng nổ, Chiết Sương lại xem như không có chuyện gì xảy ra mà đổi tờ giấy mới, rồi viết xuống hai chữ, nói: "Đây mới là 'Ngọc Lạc'."

"Ngươi không gạt ta chứ?" Lực chú ý của Ngọc Lạc nháy mắt bị chữ trên giấy thu hút, sự tức giận trong mắt nói trút bỏ liền trút bỏ.

"Tự mình luyện đi." Chiết Sương dứt lời, buông bút xuống.

Ngọc Lạc thấy vậy, vội dùng bàn tay dơ hầy cầm bút nhét lại vào trong tay Chiết Sương, nói: "Dạy ta thêm hai chữ đi, ta sẽ dốc lòng luyện đến nơi đến chốn!"

"Muốn học thêm cái gì?" Chiết Sương hỏi.

Ngọc Lạc chớp chớp mắt, cười tủm tỉm, vươn ngón tay đen thui hướng vị trí Chiết Sương, cách một tầng không khí nhẹ nhàng chọt chọt hai cái: "Tên của ngươi."

Ngày hôm đó, Chiết Sương để lại hai cái tên ở thư phòng Ngọc Lạc, một cái là 'Ngọc Lạc', một cái là 'Chiết Sương'.

Ngày thứ hai, khi nàng lại tiến vào thư phòng, chỉ thấy một đống giấy lộn xộn đầy trên mặt đất, mà con hồ ly ngu ngốc kia, mình mẩy dính đầy mực, đầu gục xuống bàn, miệng chẹp chẹp, dường như mơ thấy được ăn cái gì ngon lắm.

Nàng lắc đầu, tay chân nhẹ nhàng cúi người nhặt giấy, lúc này nàng mới kinh ngạc phát giác mỗi một tấm đều xiêu xiêu vẹo vẹo viết hai chữ 'Chiết Sương'. Nàng cũng không biết vì sao, một khắc đó, có một cảm giác nói không nên lời nảy nở trong lòng.

Chiết Sương khẽ đặt những tờ giấy đã được xếp gọn ở góc bàn, thuận tay vỗ vai Ngọc Lạc. Ngọc Lạc như bị điện giật, ngồi thẳng người, một bên duỗi tay khắp nơi tìm bút, một bên cố gắng mở con mắt nặng trĩu vì buồn ngủ.

"Ta hỏi ngươi..."

Không chờ Chiết Sương nói hết câu, Ngọc Lạc đã vội vàng đứng lên giải thích: "Ta có hảo hảo luyện chữ! Mới lơ đãng ngủ quên một chút thôi!"

Chiết Sương thấy Ngọc Lạc khẩn trương như thế, ngữ khí theo bản năng nhu hòa vài phần: "Ta dạy ngươi bốn chữ, vì sao ngươi chỉ viết hai chữ?"

"Nào có, ta đều luyện hết mà! Ta đều... ta đều luyện nha..." Ngọc Lạc nói, rồi bắt đầu tìm kiếm trong chồng giấy, dưới ánh mắt của Chiết Sương, nó lại một lần nữa bày bừa khắp nơi. Cuối cùng, nó cũng tìm được hai tấm 'Ngọc Lạc', vừa giơ thật cao vừa tiến đến trước mặt Chiết Sương, nói: "Đó, ngươi xem!"

"Ừ, thấy rồi." Chiết Sương đem hai tấm chữ thu hồi, ngón tay khẽ nhéo chóp mũi Ngọc Lạc, ánh mắt dường như đang cười: "Mau đi tắm rửa đi, tiểu hoa miêu."

====================

Mỗi lần Chiết Sương trở về, đều chỉ lưu lại ngắn ngủn mấy ngày, thời gian gặp nhau cũng chẳng được bao nhiêu.

Sau khi Chiết Sương rời đi, Ngọc Lạc dời án thư tới cạnh Thương Dong, mỗi khi rảnh rỗi, nó lại kêu Thương Dong dạy chữ. Bất kể chữ gì, nó luôn viết thành gà bới, cực kỳ khó coi, chỉ có hai chữ 'Chiết Sương', luyện tập đặc biệt đàng hoàng. Mà khi viết chữ này a, giống như khi nó vẽ vậy, vẽ hoa, vẽ cây, vẽ hồ ly, cái nào cũng như cái nào, đều xấu xí như nhau, nhưng khi vẽ tới điểu, không phải đại uy phong thì là tiểu khả ái, bất công đến cực điểm.

Từng ngày vô ưu vô lo trôi qua, đảo mắt một cái, mùa đông lại tới.

Thương Dong cứ đến mùa đông là thời gian nhắm mắt nhiều, mở mắt ít. Theo lời chính hắn nói, rằng: "Yêu già rồi, tinh thần khí thần không tốt lắm. Mùa đông lạnh, nếu có thể ngủ, tuyệt đối sẽ không tỉnh."

Ngày mùa đông, lũ chim chóc vốn không có sức sống mấy, Thương Dong lại ngủ suốt như vậy, toàn bộ rừng đa đều trở nên vắng lặng.

Chẳng qua là ai cũng không ngờ được, một trận truy sát vào mùa đông năm ấy đã phá vỡ sự yên bình vốn có của cả rừng đa.

Lúc ấy Ngọc Lạc đang tu luyện, chợt thấy Thương Dong mở hai mắt, thi dụng chướng nhãn pháp* bao phủ nó và căn nhà trong rừng lại, nó bèn nhắm hai mắt lại dùng linh lực đi thám thính tình huống trong rừng, bất ngờ thấy một đám sát thủ che mặt đeo đao đuổi theo một đôi nam nữ chồng chất vết thương xông vào trong rừng, sát tâm bừng bừng, chém những cành cây vướng víu dọc đường đi, đuổi cùng giết tận không tha.

*chướng nhãn pháp: pháp thuật che mắt kẻ khác

Nam nhân bị truy sát cõng trên lưng một tiểu nữ hài ước chừng sáu bảy tuổi, nữ hài giống như bị điểm huyệt đạo, đôi mắt đã sớm tràn đầy nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vết thương không ngừng chảy máu ở vai phải của nam nhân, cắn chặt môi dưới để không phát ra thanh âm.

Hai người vào rừng thì mất phương hướng, sau lưng sát thủ cứ thế men theo dấu chân và vết máu của bọn họ lưu lại trên tuyết. Lúc này, nữ nhân bị thương nặng hơn bỗng nhiên dừng bước, kề bên tai nam nhân, nhẹ giọng nói chút gì đó, rồi cười khổ lui về phía sau mấy bước, nắm chặt kiếm trong tay, dứt khoát xoay người dưới ánh mắt không đành lòng của nam nhân, chạy về hướng khi nãy đi tới.

Nữ hài vào lúc này bỗng nhiên khẽ nức nở, giọng nói nghẹn ngào, lầm bầm cầu khẩn: "Cha, đừng bỏ nương lại... Chúng ta cùng nhau trốn a... cha..."

Nhưng nam nhân vẫn không quay đầu lại, chỉ cắn chặt răng, tiếp tục tìm kiếm cái gọi là đường sống sót.

Nữ nhân kia, dùng chính mình làm mồi nhử, vì trượng phu và nữ nhi mà cố tranh thủ nhiều thời gian hơn, cuối cùng kiệt sức, ngã xuống dưới vô vàn lưỡi đao.

"Thật quá đáng!" Ngọc Lạc đang muốn xuất thủ thì bị Thương Dong ngăn lại.

"Yêu loại không nên nhúng tay vào ân oán nhân loại, nếu ngươi ra tay, rất dễ dàng đưa tới phiền toái lớn."

"Vì sao a?" Ngọc Lạc sốt ruột giậm chân.

"Không lý do lý trấu gì hết, ngươi mà dám làm bậy, ta liền nói cho Chiết Sương biết, để nàng đưa ngươi về Úc Tây."

Ngọc Lạc thề, một khắc đó là lần đầu tiên trong đời nó được nghe Thương Dong nói nhanh như vậy, ngữ khí cũng không hiền hòa giống ngày thường, bởi vậy có thể thấy được thái độ của lão đầu tử này có bao nhiêu kiên quyết.

Thái độ như vậy, trực tiếp khiến Ngọc Lạc đánh mất dũng khí gặp chuyện bất bình thì ra tay, khoanh hai tay ngồi bên người Thương Dong, nghiến răng nói: "Nhưng đám che mặt kia thật xấu xa, bọn họ chém người không tính, còn chém ngươi. Ta đây muốn giúp ngươi trút giận a, nào có liên quan đến việc nhúng tay vào ân oán nhân loại?"

"Khụ khụ......" Thương Dong ho khan hai tiếng, nhắm mắt lại, nói: "Không sao cả... Cảm giác không khác ngươi bị hoa cỏ nhỏ xíu đâm chọt lắm đâu."

Dù sao hắn cũng là một cây nên rừng, hơn một ngàn năm qua gió táp mưa sa, đại nạn hạn hán đều vượt qua được, bị dăm ba mấy tên nhân loại xông vào chặt đứt chút cành khô này nhằm nhò chi? Tiểu Ngọc Lạc này ngày thường nhìn đần độn, thời điểm cần khôn ranh đúng là có vài phần giống hồ ly, tuy vậy, hắn cũng sẽ không dễ dàng nhả ra để nó lang thang trong vũng nước đục mang tên Nhân giới.

Ngọc Lạc ngồi bên Thương Dong, nhưng linh thức vẫn chú ý nam nhân và nữ hài kia, rất nhiều lần muốn ra tay hỗ trợ ngăn chặn những tên sát thủ đó một chút, nhưng nghĩ đến lời đe dọa của Thương Dong, sợ hãi không dám ra tay.

A Ngữ nhìn thấu ý tưởng Ngọc Lạc, bay đến trước mặt nam nhân kia vẫy vẫy đôi cánh, xoay người vì hắn dẫn đường. Nam nhân mất máu quá nhiều, đầu óc đã sớm không thể thanh tỉnh, toàn dựa vào một chút sức lực cuối cùng mà cứng rắn gượng dậy, lúc này bị lạc ở trong rừng, thấy một con sẻ nhỏ dường như có linh tính lay động trước mặt mình, không kịp nghĩ nhiều, cứ vậy mà đi theo.

Màn đêm buông xuống, nam nhân kia rốt cuộc thoát khỏi rừng đa, Ngọc Lạc đột nhiên đứng dậy đuổi theo, Thương Dong vươn cành bắt mấy cái, tất cả đều bị nó nhạy bén tránh thoát, không nhịn được thở gấp, nói: "Tiểu hồ ly ngươi... Thôi thôi! Nhưng đừng quên lời ngươi đã đáp ứng Chiết Sương!"

"Ta nhớ kỹ mà! Ta ẩn thân đi qua nhìn một chút, tuyệt không nhúng tay vào!" Ngọc Lạc nói xong, nhanh chân chạy xa.

Ngày kế tiếp, Tể An thành xuất hiện một cỗ thi thể.

Trên xác chết vết thương rất nhiều, do bị loạn đao chém chết, không những không một ai thấy chuyện phát sinh đêm hôm đó, mà thậm chí là không một ai báo quan -- như vậy đây là chuyện ân oán giang hồ, quan phủ sẽ không quản.

Lại nói tiếp, người này chết ở ngoài sân Mục gia. Mục gia là thế gia thương nhân có chút tài lực ở Tể An thành này. Đêm đó mười mấy hắc y nhân bịt mặt xông vào nhà bọn họ lục soát khắp nơi, chủ tớ trong nhà sợ tới mức đều không dám ngủ suốt một đêm, cũng may đám hắc y nhân này xác thật chỉ vì tìm người, không hề có ý mưu tài hại mệnh. Sau khi trời sáng, ngoại trừ chút vật dụng trong nhà bị đập phá, thì Mục gia không có người nào bị thương, tựa như vết máu trên tường ở ngoài sân được dọn dẹp sạch sẽ, chuyện này cứ thế trở thành quá khứ.

Chẳng qua là Mục Triệu Niên và Mục Tô thị như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, lúc bọn họ vừa chăm chú nhìn hạ nhân thu dọn nhà cửa lộn xộn xong, nữ nhi gần mười tuổi Mục Cẩn Thi từ trong phòng mình dắt ra một bé gái cỡ sáu bảy tuổi, quần áo tả tơi, hai mắt đỏ bừng.

Bé gái kia nắm chặt ống tay áo Mục Cẩn Thi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Nhớ tới đêm qua hắc y nhân xông vào miêu tả bộ dáng bé gái, Mục Tô thị nhắm hai mắt, té xỉu tại chỗ vào lòng Mục Triệu Niên.

Một con chim sẻ từ nhánh cây bay về phía bên hông nóc nhà, hạ xuống đầu vai thiếu nữ ngồi trên cao: "Không biết bọn họ có thể thu nhận đứa nhỏ này hay không."

"Mặc kệ có thể hay không, ta cũng chỉ có thể làm được tới nước này." Ngọc Lạc huơ huơ hai chân treo trên không khí, dường như nhớ tới cái gì, vươn ngón trỏ ghì mỏ A Ngữ, mặt mày nghiêm túc, nói: "Chuyện ta sử dụng pháp thuật đối với nhân loại, ngươi không được phép nói cho bất luận kẻ nào nghe chưa!"

A Ngữ vẫy vẫy cánh: "Yên tâm đi! Trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết, ta mà nói ra ngoài, ngươi rút mỏ ta ra luôn cũng được."

"Ta tin ngươi!" Ngọc Lạc dứt lời, dùng tay chống cằm, lâm vào khó hiểu: "A Ngữ, ngươi nói xem... vì sao nam nhân kia ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh vẫn cố căn dặn nữ nhi ngàn vạn lần không cho nàng đi báo thù?"

"Ai biết được." A Ngữ lắc đầu, nó chỉ là yêu quái nhỏ yếu chưa thành hình người, làm sao hiểu được nhiều như vậy.

Nó chỉ biết, đêm qua nam nhân trọng thương kia đem nữ nhi giấu vào khuê phòng Mục Cẩn Thi, cơ hồ là dùng khẩu khí ra lệnh nói với nữ nhi của mình, ngàn lần vạn lần không được đi báo thù, rồi sau đó một thân một mình rời đi.

Nghe có động tĩnh, Mục Cẩn Thi về phòng, ngồi xổm xuống thì thấy dưới gầm bàn có một nữ hài, hoảng sợ vô cùng. Vừa lúc đó hắc y nhân xông vào Mục gia, Mục Cần Thi cùng tiểu nữ hài bẩn thỉu kia bốn mắt nhìn nhau, đương ý thức được nữ hài trước mắt này là mục tiêu truy sát của hắc y nhân, theo bản năng sợ hãi muốn kêu lên, lại bị nữ hài duỗi tay che miệng.

Sau một màn kinh hoảng, Mục Cẩn Thi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, nàng nhìn thấy trong ánh mắt trần đầy lệ quang kia mang theo sự cầu xin, còn có một cảm xúc sâu thẳm, đó là khát vọng được sống.

Mục Cẩn Thi đưa tay thử bắt lấy cổ tay nữ hài, một tay khác chỉ chỉ cái miệng đang bị che của chính mình, ở trước mắt nữ hài vẫy trái vẫy phải, ý bảo mình sẽ không kêu.

Nữ hài do dự buông tay ra, Mục Cẩn Thi nhỏ giọng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Cố Hoài Đông..." Nữ hài trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Mục Cẩn Thi nặng nề thở ra một hơi, đánh bạo dắt tay nữ hài, an ủi nói: "Đừng sợ."

Một khắc mềm lòng, thiếu niên Mục Cẩn Thi ngây thơ đem nữ hài từ gầm bàn kéo ra, giấu vào trong chăn mình, ý đồ khờ dại dùng thân thể của mình để che đậy thân hình nhỏ gầy kia.

Khoảnh khắc hắc y nhân phá cửa xông vào đó, Ngọc Lạc gấp đến độ không nhịn được, sợ Mục Cẩn Thi hành động như vậy sẽ khiến chính mình, thậm chí toàn bộ Mục gia đều bị kéo vào, vì thế không thèm để ý cái gì, ở một bên len lén sử dụng chướng nhãn pháp, lúc này mới cứu được hai hài tử kia.