Cầu Đạo

Chương 239: Tô Lệ Kỳ



Là một vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần? Trần Nguyên nghi hoặc. Trong đầu hắn bắt đầu điểm lại những gương mặt quen thuộc. Lúc này, hắn mới giật mình trong kinh ngạc phát hiện ra, những nữ tử hắn quen thuộc, hầu như đều là tuyệt sắc mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành, có thể làm cho chúng sinh điên đảo. Tạm thời không đề cập đến Lữ Như Yên, dung mạo của nàng đx vượt qua giới hạn định nghĩa của thế giới này, tu sĩ thế hệ này hắn gặp qua Sơ Ninh Lan, Dương Ly Tình, Hi Lam, Linh Khê, Chu Thường Ly, …. một nhóm tiên tử, ai nấy đều tiên tư vô song, nhan sắc động lòng người; đến nỗi thế hệ trước thì có Khinh Vũ Chân quân, Liên Tuyết Chân quân, Hạo Nguyệt Chân quân, Băng Ngọc Chân quân một nhóm. Ấy là còn chưa kể đến Từ Tuyết Nguyệt, Bách Linh Hoàng triều Nữ hoàng, Thiên Thủy Chân Thánh những nhân vật này.

Trầm ngâm một lát, Trần Nguyên cảm thấy, có thể tìm tới hắn ở đây, trong thời điểm này, khả năng cao nhất liền là Tứ Tuyết Nguyệt. Bất quá, vì sao nàng không báo tên? Hơn thế nữa, vị nữ học sinh này cũng không nhận ra nàng. Này lại không hợp lý. Từ Tuyết Nguyệt tốt xấu là tông chủ một tông, một thời là đệ nhất thiên tài của Đại Càn Vương triều, cho đến nay vẫn còn giữ lấy danh hiệu Đệ Nhất mỹ nhân của Vương triều này, theo lý mà nói, ở địa vực xung quanh nơi này, nên là không ai không biết, không người không hay mới đúng.

“Không hiểu, ta suy nghĩ nhiều làm gì. Chẳng phải một lần gặp mặt là rõ ràng? Sao phải ở đây đoán già đoán non.” Trần Nguyên bỗng nhiên bật cười lắc đầu.

Nghĩ vậy, hắn đối với nữ học sinh kia nói: “Làm phiền sư... muội dẫn vị nữ tử kia vào.”

Cứ mặc cho vị nữ học sinh kia lớn tuổi hơn hắn, nhập học cũng sớm hơn hắn rất nhiều, thế nhưng, Trần Nguyên là nội viện hạch tâm đệ tử, thân phận địa vị cao hơn, tu vi cũng mạnh hơn một mảng lớn, bởi vậy xưng hô sư huynh, sư muội theo đó mà cố định.

“Vâng, thưa sư huynh.” Nữ học sinh đáp lại, lập tức rời đi, không có một giây chậm trễ.

Qua không đến bốn mươi hơi thở, vị nữ học sinh nọ đã quay trở lại. Đi theo phía sau nàng là một thiếu nữ mang váy trắng tinh khiết, tiên khí bồng bềnh, khắp người nàng tỏa ra cỗ khí chất siêu nhiên thoát tục, tựa như tiên tử, lại tựa như thần nữ, thánh khiết cao quý, không nhiễm bụi trần. Nàng quả thực đẹp, rất đẹp, cùng Chu Thường Ly một cấp bậc sắc đẹp. Gương mặt so với tranh vẽ còn muốn ưu mỹ, hai con mắt sáng ngời, điềm đạm mà ôn nhu như nước nhưng lại mang mấy phần cao quý, lãnh diễm, làn da trắng ngần, mềm mại, sống mũi thẳng tắp, nhô cao kết hợp với đôi môi đỏ son tự nhiên, đẹp khó diễn tả nên lời. Mái tóc nàng dài như thác, dày và đen nhánh, rủ xuống tựa như cành liễu, nhẹ phấp phới sau mỗi bước đi uyển chuyển như múa, khoe ra hết thảy dáng vóc mê người, quyến rũ đến cực hạn của một thân hình tràn đầy sức sống. Bất quá, vấn đề là, Trần Nguyên không quen biết nữ tử này. Đứng trước hắn là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Vị nữ học sinh nọ lúc này đối với Trần Nguyên nói ra: “Trần sư huynh, chính là vị tiên tử này muốn tới tìm ngài.”

Nói xong, nàng lại hướng nữ tử kia nói: “Vị tiên tử này, đây chính là Trần Nguyên, Trần sư huynh của Thái Linh học viện chúng ta.”

Thế rồi, nàng khẽ khom người: “Sư huynh, nếu không còn việc gì khác, sư muội xin cáo lui trước.”

“Cảm ơn sư muội.” Trần Nguyên khẽ gật đầu, rồi âm thầm đưa cho nàng một bút linh thạch. Không vì cái gì khác, người ta chạy việc cho hắn, hắn đưa cho nàng một chút chỗ tốt là điều phải làm. Này cùng với văn hóa bo tiền cho phục vụ của người Mỹ tại thế giới trước của hắn có chút tương tự.

Đổi lại một bên, vị sư muội nọ nhận được mấy chục linh thạch liền mừng rỡ ra mặt. Khóe miệng không tự chủ giương lên. Nàng rối rít nói cảm ơn rồi cấp tốc thối lui. Trước khi đi, nàng còn không quên vì hắn hỏi, có muốn hay không chuẩn bị linh trà, linh quả hay bánh ngọt. Dẫu sao, vị tiên tử này, bất luận là dung mạo, khí chất, tu vi đều không tầm thường, nàng không chắc đối phương và sư huynh có quan hệ gì, trợ giúp sư huynh đánh một chút thiện cảm tốt là điều nên làm. Chỉ là, Trần Nguyên ngay lập tức từ chối.

Khi mà đình viện chỉ còn lại hai người, sân nhỏ yên tĩnh lại, chỉ còn có đâu đó tiếng chim hót thành thót, Trần Nguyên ra hiệu cho nữ tử xinh đẹp trước mắt: “Tiên tử, mời ngồi.” Đồng thời, hắn ở một bên pha trà, một bên âm thầm quan sát cử động của đối phương.

Không thể không nói, người này chẳng những dung mạo xuất chúng, váy dài hoa lệ, xinh đẹp lại trang nhã, khí chất siêu phàm thoát tục, mà phong thái của nàng cũng là tuyệt luân, từng cử động, từng hành vi đều toát lên vẻ ung dung hoa quý tựa như một vị tiểu thư đến từ một dòng họ quý tộc lâu đời vậy. Này không phải là nữ tử thông thường có thể làm đến. Chí ít, hắn có thể xác nhận, thân phận của nữ tử trước mắt này tuyệt đối cực kỳ tôn quý.

Không chỉ có thế, thiên phú của nàng cũng là một điều đáng nói. Niên kỷ của nàng không đến tám mươi, tu vi thình lình đã là Tam phẩm tầng chín đỉnh phong, chỉ còn kém một chút liền bước vào Tứ phẩm tầng thứ. Thiên tư này, ngoại trừ Đại Khí Vận giả ở ngoài, này là cực kỳ hiếm có, thỏa mãn danh hiệu thiên tài chân chính, cùng với bọn người Hàn Ngạo Kỳ không sai biệt lắm.

“Đa tạ công tử.” Nữ tử ưu nhã tiếp nhận chén trà từ tay Trần Nguyên, môi son khẽ mở, thanh âm cực kỳ dễ nghe, thấm vào lòng người.

Trần Nguyên ngồi xuống đối diện, tay bưng một chén trà, khẽ thổi hơi trên miệng, lúc này mới hỏi: “Tại hạ chính là Trần Nguyên. Thứ lỗi cho tại hạ trí nhớ không tốt, không biết tiên tử và tại hạ có từng gặp mặt qua?”

Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, phủ nhận nói: “Trí nhớ của Trần công tử không có sai. Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Nói rồi, không đợi Trần Nguyên hỏi thêm điều gì, nàng trực tiếp giới thiệu: “Tiểu nữ tử họ Tô, tên Lệ Kỳ, là một thế này Ngọc Nữ của Linh Vân Tiên Cung. Hôm nay, tiểu nữ xác thực tới gặp Trần công tử là có mục đích.”

Sau đó, nàng ung dung nhấp một ngụm trà, rồi không quên dành cho hắn lời khen cực kỳ khách sáo. Tất nhiên, hàm lượng kiến thức chuyên nghiệp của Trà đạo trong đó không thiếu, thể hiện nàng cũng là một nữ tử có hiểu biết rộng lớn về mảng này.

Trong khi đó, Trần Nguyên vẫn còn đang kinh ngạc về thân phận của đối phương. Danh tiếng của Linh Vân Tiên Cung, hắn nghe qua, là một trong mười thế lực lớn nhất, thống trị tại đỉnh chóp nhất trên kim tự tháp cai trị của Bích Ngô vực, dù cho đặt tại toàn bộ Minh Nguyệt giới, đây cũng là một phương thế lực vô cùng nổi danh. Bất kỳ truyền thừa nào có thể đi ra Thất phẩm Tôn giả cấp bậc tu sĩ đều là một phương thế lực khổng lồ, nội tình sâu không lường được, danh tiếng lẫy lừng cả giới này. Và mặc dù Bích Ngô vực chỉ đứng hàng hạ tam vực, thế nhưng, một phương thế lực đỉnh tiêm của vực này đã đầy đủ để ngay cả còn quái vật khổng lồ như Thái Linh học viện cũng phải cẩn thận tiếp đãi. Mà Ngọc Nữ, ấy là danh hiệu chỉ dành cho nữ đệ tử xuất sắc nhất một thế hệ bên trong Linh Vân Tiên Cung. Nói cách khác, vị nữ tử gọi Tô Lệ Kỳ này, đương đại Ngọc Nữ của Linh Vân Vân Tiên Cung, cũng chính là nữ đệ tử xuất chúng nhất thế hệ này của phương này thế lực khổng lồ.

“Không trách, nàng chẳng những thiên phú tu luyện xuất chúng, thực lực cùng thế hệ cực kỳ mạnh mẽ, mà phong thái, khí chất, hành động đều toát ra một cỗ quý khí, tự tin và siêu nhiên.” Trần Nguyên trong lòng tự thì thầm, đồng thời cũng thu hồi tầm mắt đánh giá. Những gì hắn cần biết, đại khái đã biết được, bây giờ chỉ còn đợi đối phương nói ra mục đích thôi.

“Nguyên lai là Linh Vân Tiên Cung quý cung Ngọc Nữ, Tô Ngọc Nữ. Tại hạ đã sớm nghe thịnh danh lan xa của quý Tiên Cung cùng Ngọc Nữ, ngày hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, để cho tại hạ một phen mở mang kiến thức. Trước đó tại hạ có chỗ lãnh đạm, thất kính, thất kính.” Trần Nguyên khách khí với đối phương.

“Trần công tử quá khen.” Tô Lệ Kỳ khẽ cười một tiếng, xinh đẹp động lòng người, duyên dáng vô cùng. Nàng yêu kiều nói: “Tiểu nữ tử chỗ nào mà có thể so sánh với công tử. Hai mươi tuổi không đến đã thành tựu Tam phẩm tầng hai, dù tại Thái Linh học viện nơi kia thiên kiêu san sát, thiên tài tề tụ cũng đứng hàng đỉnh tiêm nhất một nhóm người. Phóng nhãn toàn bộ Minh Nguyệt giới, số người có thể cùng Trần công tử chỉ đến được trên đầu ngón tay. Ngày hôm nay, Lệ Kỳ có thể gặp công tử, ngược lại là phúc duyên của Lệ Kỳ.”

Nghe lời này, trong đáy mắt Trần Nguyên lóe qua một tia sắc bén. Đối phương đã nói như vậy, tương đương với việc thừa nhận, nàng chẳng những chủ động tìm qua hắn mà còn đối với hắn điều tra hết sức tinh tường. Hắn tại nội viện nổi danh, khi đó đã ngoài hai mươi tuổi. Trước hai mươi tuổi, thành tựu Tam phẩm tầng hai, ấy là khi hắn còn ở Tô Châu, không có bao nhiêu danh tiếng. Đối phương vậy mà cũng biết.

Trần Nguyên không thể không cảnh giác. Gần nhất cũng có một nhóm người xác nhận thân phận của hắn. Kết cục sau đó là một trận tấn công không cảnh báo trước.

Tô Lệ Kỳ nào có biết đối phương đã đối với nàng nâng lên cảnh giác sâu như vậy. Nàng chỉ cảm thán rằng, tìm đến người này thật dễ. Trước đây mấy vị công… tiểu thư hạ đạt mệnh lệnh, vận dụng toàn bộ lực lượng tình báo của Linh Vân Tiên Cung tìm tung tích của một thiếu niên. Đặc điểm không rõ ràng, chỉ có tên, tuổi tác cùng một vài chi tiết vụn vặt không đáng chú ý. Thậm chí, phạm vi là bao trùm toàn bộ Minh Nguyệt giới. Vốn cho rằng quá trình cần phải mất mấy chục năm khổ công, ai có thể ngờ, không đến mấy tháng liền có manh mối. Không có cách, vị này gọi Trần Nguyên quá nổi danh, tựa như ánh đèn rực rỡ giữa màn đêm vậy, để cho người ta không thể không nhìn vào.

Một tuần trà đi qua, hai người cứ như vậy, khách sáo lẫn nhau, lẫn nhau trao đổi nội dung trên trời dưới đất mà chẳng có chút thông tin trọng điểm nào. Cũng là lúc này, khi Tô Lệ Kỳ cảm thấy đối với người nam tử này hiểu không sai biệt lắm, nàng mới hỏi, thanh âm không che giấu tò mò: “Chẳng lẽ Trần công tử không hiếu kỳ, Lệ Kỳ vì sao đến tìm công tử?”

“Hiếu kỳ.” Trần Nguyên thành thật gật đầu: “Để cho đường đường Linh Vân Tiên Cung Ngọc Nữ, một trong số ít có thể đếm được trên đầu ngón tay thiên chi kiều nữ đứng đầu nhất của Bích Ngô vực cần phải tự mình giáng lâm nơi này, sự tình hẳn là không đơn giản.”

“Vậy tại sao công tử chưa từng hỏi lấy một lời mục đích của Lệ Kỳ? Phải chăng, trong mắt công tử, tiểu nữ tử tới cầu kiến không quan trọng đến như thế?” Nàng mang theo ý cười nói.

Trần Nguyên lại lắc đầu: “Quan trọng hay không, trước tại hạ không biết được. Thế nhưng, Tô Ngọc Nữ đã tự mình ghé thăm, như vậy, việc này, Tô Ngọc Nữ tất nhiên sẽ tự mình nói ra. Còn về phần thời điểm, ấy là phải xem Tô Ngọc Nữ thấy khi nào thích hợp. Thời điểm đến, Tô Ngọc Nữ sẽ tự đề cập. Tại hạ có thúc giục hay không, đều không ảnh hưởng.”

Tô Lệ Kỳ sững sờ, lại có chút kinh ngạc. Bất quá, nàng chung quy là Ngọc Nữ một cái Thất phẩm Tiên Cung, kiến thức và giáo dưỡng không phải là người thường có thể so sánh. Trong thoáng chốc, nàng liền bình tĩnh trở lại, nét mặt biểu lộ chưa từng thay đổi qua. Tô Lệ Kỳ nhẹ giọng nói: “Như vậy, Lệ Kỳ bèn thú thật. Chuyến này, tiểu nữ tử tới đây gặp Trần công tử là thụ ý của công tử nhà ta. Công tử nhà ta ngưỡng mộ đại danh của Trần công tử đã lâu, vẫn mong muốn có một cơ hội được gặp mặt công tử. Mong Trần công tử nể mặt.”

Trần Nguyên ngạc nhiên. Vậy mà có thể để cho Linh Vân Tiên Cung Ngọc Nữ cấp bậc này nhân vật xưng hô một tiếng công tử nhà ta, điều này nói rõ, lai lịch của đối phương không tầm thường. Cứ nói rằng thực lực của Bích Ngô vực tại trong chín vực chếch xuống một chút, nhưng dù sao Bích Ngô vực vẫn là sừng sững một vực. Linh Vân Tiên Cung lại là thế lực đỉnh tiêm của nó. Bởi vậy, thân phận của Linh Vân Tiên Cung Ngọc Nữ tại trong thế hệ trẻ chính là đứng đầu nhất một nhóm tại Minh Nguyệt giới này, không có cái cao hơn.

“Là người đến từ thượng giới sao? Hẳn đối phương đến từ thế lực chỗ dựa sau lưng của Linh Vân Tiên Cung.” Trần Nguyên ngay lập tức nghĩ đến.

Hắn không vội đồng ý với Tô Lệ Kỳ mà bình thản nhấp một ngụm trà, thong dong nói: “Ồ, nguyên lai là quý công tử muốn cùng tại hạ hẹn gặp mặt một chuyến?”

“Sự thực chính là như vậy.” Tô Lệ Kỳ hé miệng cười, thanh âm ôn nhu đáp: “Vẫn mong Trần công tử cho Lệ Kỳ phần mặt mũi này.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu, lại nói: “Tô Ngọc Nữ lời nói để tại hạ nhớ tới một sự việc. Tô Ngọc Nữ thế nhưng có biết, gần hai tháng trước, cũng có một nhóm người tới tìm tại hạ?”

“Lại còn có chuyện như vậy?” Tô Lệ Kỳ sửng sốt một chút. Phản ứng đầu tiên của nàng là, đệ tử của Linh Vân Tiên Cung đã sớm tìm được Trần Nguyên từ gần hai tháng trước. Bất quá, nàng rất nhanh phủ nhận điều này. Trước đó, nàng chưa từng nhận được báo cáo nào như thế. Nếu không phải người của Linh Vân Tiên Cung tìm kiếm, như thế, lại có thể là thế lực nào? Nàng không rõ. Bất quá, nàng biết chắc, sự tình này phải báo cáo chi tiết lại cho tiểu thư: có một thế lực bí ẩn cũng đi tìm kiếm Trần Nguyên. Thậm chí, thế lực này cũng có thể là thế lực thù địch chưa biết chừng. Nghĩ như vậy, Tô Lệ Kỳ không khỏi hỏi: “Xin công tử thứ lỗi cho Lệ Kỳ đường đột. Không biết, những người kia có lai lịch như thế nào?”

Trần Nguyên nhàn nhạt lắc đầu: “Không biết. Chúng mặc áo choàng đồ đen, toàn thân không có đặc điểm nhận dạng nổi bật nào. Ngay cả gương mặt cũng bị mặt nạ ngăn cách thần thức che kín lại.”

Tô Lệ Kỳ nhíu chặt lông mày hơn. Từ miêu tả đến xem, nàng đoán chắc, những kẻ kia có đến tám, chín phần mười tìm đến Trần Nguyên là không có ý đồ tốt. Cắn răng, nàng hỏi tiếp: “Thế nhưng, công tử có biết đến, mục đích của bọn hắn tìm đến công tử?”

“Này thì tại hạ cũng không rõ ràng. Bọn chúng không nói rõ.” Trần Nguyên vẫn lắc đầu.

“Vì sao không nói?” Tô Lệ Kỳ theo bản năng hỏi thăm.

Lúc này, Trần Nguyên mới nhàn nhạt trả lời: “Bởi vì, tất cả bọn chúng đều chết trước khi kịp nói bất cứ lời nào hữu ích.”