Cầu Đạo

Chương 240: Bí cảnh



Tô Lệ Kỳ vừa nghe lời này của Trần Nguyên, trong lòng âm thầm lộp bộp một cái, sắc mặt cấp tốc biến đổi. Nào có phải đối phương đang kể chuyện gì, hắn rõ ràng là đang cảnh cáo nàng: Tốt nhất không nên nổi lên ý đồ không nên có đối với hắn, nếu không liền cần chuẩn bị tâm lý đón lấy hậu quả xấu nhất. Mặc dù nàng không biết, một cái Tam phẩm tầng bốn Đại tu sĩ, niên kỷ còn chưa đến ba mươi lấy ở đâu ra nhiều như thế sức mạnh và tự tin nói nàng, Linh Vân Tiên Cung Ngọc Nữ, lời cảnh cáo này; thế nhưng, ngẫm đến lai lịch của đối phương, rất có thể xuất thân từ dòng dõi kinh khủng kia, loại chuyện này thà tin là có chứ không thể tin là không.

Tô Lệ Kỳ vội vàng nói: “Trần công tử chớ có hiểu lầm. Công tử nhà ta đối với công tử hoàn toàn không có ác ý. Công tử chỉ mong muốn được gắp Trần công tử một mặt mà thôi.”

“Có phải vậy không?” Trần Nguyên nghiền ngẫm nhìn Tô Lệ Kỳ: “Nếu như quý công tử chỉ muốn gặp tại hạ, vì sao không chủ động lộ diện, lại phải thông qua Tô Ngọc Nữ truyền lời?”

“Ấy là vì thân phận công tử nhà ta đặc thù, không muốn lộ diện quá nhiều trước người ngoài.” Tô Lệ Kỳ giải thích: “Mong Trần công tử hiểu cho, công tử nhà ta đối với Trần công tử hoàn không mang ác ý.” Dừng tạm một lúc, nàng khẽ cắn răng: “Nếu như Trần công tử còn chưa tin tưởng, Lệ Kỳ có thể lấy tâm ma phát lời thề để chứng minh.”

Lần này đến lượt Trần Nguyên ngạc nhiên, không nghĩ tới đối phương quả quyết như vậy. Thân là tu sĩ, lời thề tự nhiên sẽ dẫn động thiên địa ý chí cảm ứng. Mà lời thề tâm ma chẳng khác nào lời thề cay độc nhất, bởi nếu làm sai trái lời thề, như thế đồng nghĩ với việc nhận tâm ma quấy phá, tu vi không tinh tiến được là một chuyện, thậm chí có thể bởi vì đó sinh ra tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì tổn thương căn cơ, nặng thì có thể thân tử đạo tiêu, hoặc là tâm nhập ma, trở thành ma đầu vạn người thóa mạ. Đối với Linh Vân Tiên Cung Ngọc Nữ, thân phận cao quý, tiền đồ vô lượng, lời thề tâm ma càng là khắc nghiệt hơn nhiều tu sĩ thông thường. Không thể không nói, cách làm này của Tô Lệ Kỳ để cho Trần Nguyên ghé mắt mà nhìn. Đồng thời, hắn càng hiếu kỳ thân phận người mà nàng xưng là công tử, chỉ vì muốn gặp mắt hắn một lần mà có thể khiến cho Tô Lệ Kỳ bực này nhân vật phát lời thể tâm ma.

Sau cùng, Trần Nguyên và Tô Lệ Kỳ hàn huyên thêm thời gian chừng một nén nhang nữa mới kết thúc. Hắn vẫn là đồng ý gặp mặt vị công tử phía sau Tô Lệ Kỳ. Đối phương đã nói đến phân lượng như vậy, hắn nào có chuyện không đi. Hơn nữa, nếu có bất trắc, hắn nhiều nhất thiệt hại một bộ phân thân mà thôi. So sánh với đó, hắn càng muốn biết rốt cuộc xoay quanh hắn có bí ẩn gì. Những chuyện xảy ra gần đâu đối với hắn quá bất thường, cũng quá quỷ dị. Hẳn không thể là trùng hợp được.

Nhận lấy thiệp mời, bên trên có ghi rõ địa điểm gặp mặt là tầng năm một tòa lầu xưng là Vọng Thiên Lầu nằm tại phía nam Càn Nguyên thành, thời gian ngay tại ba ngày sau đó, Trần Nguyên lúc này mới tiễn Tô Lệ Kỳ ra đến ngoài cửa.

“Ba ngày sau, Lệ Kỳ gặp lại công tử.” Trước khi rời đi, Tô Lệ Kỳ ôn nhu nói.

“Ba ngày sau gặp lại Tô Ngọc Nữ.” Trần Nguyên cho ra câu trả lời chắc chắn.

Tô Lệ Kỳ một lần nữa liếc mắt nam tử trẻ tuổi, dung mạo phổ thông, khí chất tầm thường này. Trước đó, nàng làm sao có thể nghĩ tới, cho dù lấy thân phận của nàng, tư thái hạ thấp đến như vậy, chuyến đi này vẫn là không dễ dàng. Khẽ lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm trong lòng, nàng bước ra một bước, thân hình đã xuất hiện bên ngoài mấy dặm, biến mất trong dòng người đông đảo, chen chúc. Không một tu sĩ đi đường nào chú ý đến một vị tuyệt sắc mỹ nữ, khuynh đảo chúng sinh đang xen lẫn ở giữa bọn hắn hành tẩu.

Trần Nguyên trở lại trong động phủ. Cuộc ghé thăm của Tô Lệ Kỳ để cho hắn không còn tập trung vào dung hợp Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên, hấp thu pháp tắc Thần Lôi được nữa.

Trần Nguyên không gấp gáp. Hấp thu pháp tắc Thần Lôi hắn không vội. Cảnh giới của bản tôn hắn đã tăng tiến vô cùng nhanh. Mười tháng trước, nguyên bản tu vi của hắn Cảnh giới thứ Năm Đệ Nhất trọng trung kỳ, trải qua gần tám tháng điên cuồng hấp thu đạo vận từ Thánh Liên, tu vi được đẩy lên tới sát biên giới Đệ Nhất trọng hậu kỳ.

Không chỉ có thế, mười tháng này, bản tôn của hắn một mực đặt trọng tâm lên việc cảm ngộ Huyền kinh. Trợ giúp các phân thân chỉ là phân ra một sợi tinh thần đến điều hành. Đã có Hoàng kinh phía trước, cảm ngộ Huyền kinh dễ dàng hơn nhiều. Hơn thế nữa, cảnh giới của hắn cao hơn, sức mạnh tinh thần cũng mạnh hơn, tốc độ cảm ngộ càng là tăng một mảng lớn. Không lâu trước đây, hắn hoàn thành tiêu hóa Huyền kinh. Tại ba ngày trước, tu vi của hắn triệt để đứng vững tại Đệ Nhất trọng đỉnh phong, còn kém nửa bước liền bước vào Cảnh giới Thứ Năm Đệ Nhị trọng. Không thể không nói, cảnh giới càng cao, đột phá càng khó, tu vi tinh tiến càng chậm. Ngay cả Huyền kinh hiện tại cũng chỉ trợ giúp hắn tăng lên hai cái tiểu cảnh giới, thậm chí một trọng cũng chưa tới. Cái hắn cần ưu tiên làm bây giờ là lắng đọng bản thân, điều chỉnh tốt tư thái để chuẩn bị cho đột phá chứ không phải là tiếp tục tham lam hấp thu đạo vận, pháp tắc.

Khẽ nhấp một ngụm linh trà, Trần Nguyên không suy nghĩ nhiều về vấn đề tu luyện. Cái hắn để tâm lúc này là thân phận người công tử thần bí sau lưng Tô Lệ Kỳ. Đủ mọi dấu hiệu cho thấy, kẻ kia thân phận không tầm thường, hơn nữa, còn vận dụng lực lượng to lớn để tìm ra vị trí của hắn. Vấn đề là, mục đích của đối phương là gì? Đối phương lại cùng những kẻ đã tấn công hắn trước đó liệu có quan hệ như thế nào? Không rõ ràng. Trần Nguyên không có đầy đủ thông tin để đưa ra suy luận và kết quả hợp lý cho sự tình này.

Đúng lúc này, hai hàng lông mày của Trần Nguyên khẽ nhíu. Hắn cảm nhận được, một trong năm ấn ký hắn đánh lên năm người từng tấn công Hoa Vận Tông tông chủ, Từ Tuyết Nguyệt, đang cấp tốc tới gần. Nhắm mắt, tập trung tinh thần, hắn xác nhận lại một lần nữa.

“Chỉ có một ấn ký. Nói cách khác… chỉ có một người?” Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến.

Khoảng cách từ hắn đến đối phương là trên dưới một trăm dặm và đang thu ngắn lại, tốc độ rất nhanh. Đối phương đã tiến nhập Càn Nguyên thành?

Trần Nguyên ngay lập tức đứng dậy. Hắn muốn đi điều tra một phen chuyện này. Cũng đã lâu hắn không để mắt tới những người này. Nhân quả ngày đó cũng nên từng bước giải quyết.

Đúng lúc này, bên tai Trần Nguyên bỗng nhiên vang lên thanh âm nhu hòa của nữ tử:

“Trần Nguyên, có rảnh hay không? Tới động phủ của ta một chuyến. Có chuyện quan trọng chúng ta muốn thương lượng với các ngươi.” Là giọng nói của Vũ Tuyết Lạc.

Trần Nguyên không nghĩ tới, Vũ Tuyết Lạc lại gọi hắn qua tới. Hắn còn đắn đo, muốn hay không trước từ chối nàng. Hắn còn tương đối để tâm tới năm kẻ đã từng tấn công bọn hắn và Từ Tuyết Nguyệt, hay nói chính xác hơn là để tâm đến thế lực đứng phía sau bọn hắn. Thế mà, gần như đồng thời, tại trong cảm giác của hắn, ấn ký của đối phương không còn di chuyển nữa. Nó đứng bất động, tại vị trí nào đó về phương năm bốn mươi dặm có thừa.

“Là tìm đến căn cứ trú ngụ rồi sao?” Trần Nguyên nghĩ thầm, trong lòng nhớ lấy tọa độ này.

Suy tư một lát, hắn trước đáp ứng Vũ Tuyết Lạc: “Vâng, Vũ đạo sư, học sinh tới ngay.”

Hắn tạm thời gác lại sang một bên sự tình của năm kẻ kia. Đã có thể tìm tới một lần, hắn không hề lo lắng đối phương thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Nếu như ngoài ý muốn để đối phương thoát ra, hắn cùng lắm thì vận dụng lực lượng của bản tôn truy tìm. Cả cái Thanh Châu này, không, thậm chí lớn hơn nữa, bản tôn hắn có đầy đủ năng lực lật úp lên một lần.

Vũ Tuyết Lạc lúc này lại nói: “Lữ NHư Yên và Thiên Lan có ở đó không? Nếu có, ngươi cùng một chỗ mang lên các nàng tới đây. Như vậy thuận tiện.”

“Không có, thưa đạo sư. Hai người các nàng ra ngoài từ sáng, đến giờ vẫn chưa trở lại.”

Vũ Tuyết Lạc trầm mặc một lát, sau đó nói: “Thôi được. Đã như vậy, tiểu hữu trước qua chỗ ta một chuyến. Chuyện này sau đó lại cùng các nàng nhấc lên.”

“Học sinh qua ngay.” Trần Nguyên đáp. Chỉnh sửa lại một chút, hắn hướng về phía động phủ của Vũ Tuyết Lạc mà đi.



Động phủ của Vũ Tuyết Lạc cũng nằm trong quần thể kiến trúc Thanh Châu Thái Linh học viện. Khác biệt với Trần Nguyên chỉ mang thân phận học sinh; thân là đạo sư, tu vi lại là Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân, động phủ của nàng nằm tại nơi trung tâm nhất của quần thể kiến trúc, là nơi linh khí tụ tập dày đặc nhất, cơ hồ đã gần chạm đến mức độ tại nội bộ Thái Linh học viện; cho dù là Tứ phẩm đỉnh phong, một chút vừa bước vào Ngũ phẩm Chân nhân tầng thứ tu luyện cũng không có vấn đề gì. Tòa động phủ này có chu vi chừng năm dặm, chung quanh có tầng tầng trận pháp đan xen, bao quát trận pháp chống nhìn trộm, đại tụ linh trận,trận pháp phòng ngự và cả trận pháp cảnh báo sớm, hết thảy bảo vệ nơi này đến cả một con ruồi cũng không lọt qua được.

Đã được thông báo từ trước, Trần Nguyên không gặp chút khó khăn nào vượt qua tầng tầng phòng ngự ấy. Đi trên con đường lát đá xanh nhỏ, xuyên qua cánh rừng trúc xanh mướt, rì rào trong gió rộng chừng trăm trượng, vượt qua một cây cầu gỗ nhỏ, vắt ngang con suối rộng hai trượng bên dưới có không ít Nhất giai, Nhị giai linh ngư, vảy màu vang óng, xanh lam, đỏ rực,... sặc sỡ các loại sắc màu đang tự do bơi lội, Trần Nguyên rốt cuộc đặt chân vào một cái sân nhỏ, chỉ rộng chừng ba, bốn trượng, mặt sân lát đá bạch ngọc, trắng ngần, tinh khiết. Xung quanh sân có xây lấy một hàng tường gạch đỏ, bờ tường có trồng hoa râm bụt, đỏ chót, rực rỡ, tản mát ra thứ hương thơm ngát, dễ chịu.

“Trần Nguyên, ngươi cuối cùng đã tới.” Vũ Tuyết Lạc cười ôn nhu nói.

“Đã để cho đạo sư chờ lâu.” Trần Nguyên đáp lại. Đồng thời, hắn giá xung quanh. Giữa sân có một bộ bàn đá cổ xưa, đạo vận mờ nhạt lưu chuyển. Tại đó đã ngồi sẵn ba người, hai nữ một nam. Tất cả đều là Tứ phẩm Thượng nhân tầng thứ nhân vật. Một người trong số đó chính là Vũ Tuyết Lạc, hai gương mặt còn lại đối với Trần Nguyên tương đối xa lạ.

“Trần Nguyên, đến, ta giới thiệu cho ngươi hai vị đạo sư.” Vũ Tuyết Lạc cởi mở nói ra: “Vị đạo sư này là Thanh Trúc Thượng nhân, cách đây mấy tháng cùng ta cùng nhau đến càn Nguyên thành.” Vừa nói, nàng vừa chỉ vào vị nữ tử đứng tuổi, nét mặt uy nghiêm, mái tóc búi cao, người mặc quần áo xám màu, có chút xưa cũ, trên thân tản mát ra cỗ khí tức Tứ phẩm tầng sáu đỉnh phong, còn kém một bước liền thành tựu Tứ phẩm hậu kỳ.

Dừng lại một chút, Vũ Tuyết Lạc chỉ vào vị nam tử duy nhất còn lại đang ngồi. Người này vẻ ngoài cực kỳ trẻ tuổi, tựa như thanh niên mới chỉ ngoài hai mươi, gương mặt hơi chút rám nắng, ánh mắt sắc bén, kiên nghị, hai hàng lông mày thẳng tắp, môi hơi mỏng, mũi cao, tóc để ngắn. Người này mặc trường bào màu đen, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, sống lưng thẳng tắp, vừa nhìn là biết hắn thuộc về kiếm tu, khí thế trên thân cũng không yếu, chỉ hơi kém hơn Thanh Trúc Thượng nhân một đoạn.

“Vị này là Khải Kiếm Thượng nhân, cũng là đạo sư của Thanh Châu Thái Linh học viện chúng ta. Mặt khác, Thái Linh học viện còn có hai vị đạo sư khác trấn thủ Càn Nguyên thành là Bạch Diễm đạo sư và Linh Không đạo sư. Bất quá, hai vị đạo sư này có nhiệm vụ tại thân, sớm đã đi sâu thăm dò bên trong tiểu thế giới, trong thời gian ngắn không thể trở về.” Vũ Tuyết Lạc êm giọng nói.

“Học sinh gặp qua hai vị đạo sư.” Trần Nguyên nói ra.

Hai vị đạo sư cũng gật đầu, có lời khách sáo đáp lại. Cùng lúc, trong ánh mắt hai người lóe lên vòng kinh ngạc. Trước đó, bọn hắn từng nghe nói nơi này tiếp nhận mấy tên hạch tâm đệ tử xuất chúng của nội viện, thật không nghĩ tới, ngày hôm nay gặp mặt càng để cho bọn hắn kinh ngạc hơn. Niên kỷ nhẹ nhàng, tu vi đã là Tam phẩm trung kỳ; loại thiên tư này, đặt ở Thanh Châu Thái Linh học viện, quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cùng đánh giá, dò xét Trần Nguyên còn có ba tên thanh niên nam nữ trẻ tuổi cũng có mặt tại đó, một nữ hai nam, phân biệt đứng hầu ngay phía sau Vũ Tuyết Lạc và hai vị đạo sư còn lại. Những người này niên kỷ không lớn, đều chừng ngoài bốn mươi, tiếp cận năm mươi, tu vi thuần một sắc Tam phẩm tầng một, có chăng chênh lệch chỉ là thuộc về trung đoạn, cao đoạn hay đỉnh phong mà thôi. Vũ Tuyết Lạc không giới thiệu với Trần Nguyên ba người này, thế nhưng, hắn có thể lờ mờ đoán ra, ba người bọn hắn hẳn là thân truyền đệ tử của ba vị đạo sư này.

“Tốt, thời gian không còn sớm. Vũ đạo sư cũng nên nói chính sự.” Sau khi Vũ Tuyết Lạc ra hiệu cho Trần Nguyên ngồi xuống, Khải Kiếm Thượng nhân không kiên nhẫn mở miệng.

Vũ Tuyết Lạc khẽ gật đầu, nói: “Trần Nguyên, ngươi còn nhớ trước đó ta có chuyện muốn nhờ vả?”

“Học sinh nhớ rõ.” Hắn đáp: “Đạo sư lần này gọi học sinh đến đây cũng là vì chuyện này?”

“Đúng thế.” Vũ Tuyết Lạc chậm rãi giải thích: “Bốn tháng trước, chúng ta, Thái Linh học viện cùng với Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên Vương triều và mấy phương thế lực lớn phát hiện một vùng không gian cấm chế. Trải qua chúng ta thôi diễn, thăm dò, vùng không gian này hẳn ẩn chứa đại cơ duyên, đại tạo hóa. Chỉ đáng tiếc, không gian cầm cố vùng không gian này quá vững chắc, chúng ta mấy chục tôn Tứ phẩm Thượng nhân đều không thể làm nó suy suyển một chút. Ta ước đoán qua, dù là Ngũ phẩm Chân nhân cũng không cách nào oanh mở nơi này.”

Trần Nguyên có chút kinh ngạc, bất quá chỉ thế thôi. Dạng này không gian cấm chế tồn tại đều không có gì ngoài ý muốn. Chỉ là, hắn có một thắc mắc: “Nếu như ngay cả các vị đạo sư đều không thể phá vỡ cấm chế, vậy học sinh lại có thể làm gì?”

Vũ Tuyết Lạc cười, nói: “Chúng ta không thể, nhưng ngược lại là các ngươi liền có thể mở ra phương này không gian cấm chế.”

“Mong đạo sư chỉ giáo cho.”

“Chúng ta đã từng thử nghiệm qua. Khu vực cấm chế này là một bí cảnh cổ, có lẽ là chủ nhân trước đây của phương này thế giới sử dụng để lịch luyện đệ tử trẻ tuổi của bọn hắn. Chỉ có tu sĩ niên kỷ không tới năm mươi mới có cơ hội đặt chân vào trong.”

“Cho nên, đạo sư là muốn chúng học sinh đi vào trong đó, tìm cách mở ra cấm chế?” Trần Nguyên xem như hiểu ra.