Cầu Đạo

Chương 319: Bình nguyên Song Thánh



Trần Nguyên khó có thể tin nhìn Thanh Uyển. Đánh giết Tà Ma có thể tăng lên tu vi? Đây chẳng phải là motip kinh điển đánh quái lấy kinh nghiệm thăng cấp hay sao?

Hắn không khỏi tự hỏi: "Như thế nào lại có một thế giới thần kỳ như vậy?"

Trước đó, hắn đã từng chém giết Tà Ma, số lượng còn đạt tới mấy trăm vạn, trong đó, có cả Tứ giai Tà Ma. Thế mà, hắn một chút chỗ tốt nào cũng không có. Cảm giác cùng với trạng thái thông thường không có chút nào khác biệt.

Trần Nguyên không khỏi có chút nghi ngờ, hướng về Thanh Uyển, hỏi thăm: "Chuyện này đáng tin cậy chứ? Thanh Uyển cô nương biết đấy, sự thực này, có chút khó tin."

Thanh Uyển cười nói: "Phải không? Lần đầu Thanh Uyển nghe nói cũng là cả kinh như vậy. Nơi nào lại có chuyện thần kỳ như vậy. Bất quá, đã có hơn một vạn tu sĩ thực sự đột phá. Hàng trăm vạn người tu vi tăng lên vùn vụt trong thời gian ngắn. Thanh Uyển nghĩ rằng, chuyện này không thể là giả được."

"Có thể nào là Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông cố tình nhấc lên tin đồn để câu kéo tu sĩ từ nơi khác đến phương này thế giới, trợ giúp bọn hắn cùng nhau chống lại Tà Ma?" Trần Nguyên vẫn chưa hết nghi ngờ.

Ngọc Huyền Vương lại khẽ lắc đầu, phủ nhận: "Khả năng này không phải là không thể xảy ra, bất quá, xác suất là không lớn."

"Lời này nói như thế nào?"

"Nguyên nhân có mấy điểm." Ngọc Huyền vương chậm rãi nói: "Thứ nhất, nếu như Thái Chu Vương triều thực sự có năng lực tăng lên tu vi của số lượng lớn quân đội trong thời gian ngắn, bọn hắn đã sớm làm, Thái Chu Vương triều cùng sẽ không chỉ là một cái hạ đẳng Vương triều như ngày hôm nay."

"Thứ hai, loại tin đồn như vậy tung ra, mặc dù ban đầu rất dễ thu hút sự chú ý của các phương thế lực khác, đồng thời, tin đồn này muốn chứng thực cũng rất dễ dàng. Chỉ cần điều động vài tên thám tử thực lực mạnh một chút liền đi vào đánh giết Tà Ma bên kia thế giới liền có thể ngay lập tức kiểm chứng tin đồn là thật hay giả. Nếu như là thật liền không nói. Còn nếu là giả, uy tín của Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông giảm mạnh không nói, các phương thế lực khác từ sau đó rất có thể ngoảnh mặt nằm ngơ với bọn hắn, thậm chí là có ý định trả đũa bọn hắn. Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông sẽ làm chuyện hại mình vô ích như vậy sao? Bọn hắn lại không phải kẻ ngu ngốc."

"Thứ ba và cũng chẳng kém, tình huống hiện tại cho thấy, Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông không có ý định rêu rao tin tức này. Bất kể thế nào đi chăng nữa, nơi đây cũng là nội địa của Thái chu Vương triều, lãnh địa của Ngũ Đại Kiếm tông. Cả hai phương thế lực này, tại trong hàng ngũ Ngũ phẩm thế lực đều không được tính là mạnh, thậm chí là lệch yếu. Bọn hắn sẽ không ưa thích tu sĩ từ các phương thế lực mạnh khác ùn ùn kéo đến lãnh địa của mình tác oai tác quái. Đổi ngược lại, chúng ta sở dĩ có thể ghe thấy rõ ràng đó là bởi vì chúng ta ở trong phạm vi phong tỏa, khoảng cách đến vị trí tìm thấy đường hầm không gian không xa. Đối với bên ngoài, nếu không phải là thế lực sở hữu lực lượng tình báo mạnh, bọn hắn chưa chắc đã mò đến đầu đuôi câu chuyện."

Trần Nguyên khẽ gật đầu, công nhận lời giải thích này. Ngọc Huyền Vương không hổ là xuất thân Hoàng tộc, từ nhỏ nhận được giáo dục khắt khe, suy nghĩ rành mạch, có đầu có cuối, lời lẽ hợp lý, chặt chẽ.

Trầm ngâm một lát, Trần Nguyên nhìn một lượt những gương mặt tập trung tại trong sân nhỏ của hắn, hỏi thăm: "Đã mọi người tập trung ở đây, không phải các vị cũng có ý định xông xáo thế giới bên kia đường hầm không gian, chém giết Tà Ma đi chứ?"

...

Ba ngày sau đó, nhóm người Trần Nguyên cưỡi trên phi thuyền tiến về vị trí Thái Chu Vương triều và Ngũ Đại Kiếm tông phát hiện đường hầm không gian.

Trước đó, trải qua một canh giờ thảo luận, bọn hắn đi đến quyết định thống nhất, cùng tiến về thế giới bên kia đường hầm không gian tìm kiếm cơ hội đột phá,

Không thể không nói, việc có thể đi đường tắt, tăng mạnh tu vi trong thời gian ngắn, đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng đều là sức hấp dẫn trí mạng. Dẫu là người luôn cẩn thận như Dược Huyên Huyên, không nguyện ý để cho nữ nhi tiếp nhận một phần nguy hiểm mỏng manh nhất cũng không nhịn được ý nghĩ muốn mang Dược Linh Nhi tới đó thu hoạch cơ duyên. Không cần nói đến hạng người có dã tâm không nhỏ như Ngọc Huyền Vương, Lục Thiên Tuyết, tự nhiên sẽ không đời nào bỏ qua thiên đại tạo hóa như thế.

Về phần Thanh Uyển và Trần Nguyên ngược lại là ôm tâm tính thăm dò cùng nghiên cứu. Từ khi bắt tay vào tu hành đến nay, Trần Nguyên luôn cho rằng, tu luyện cần làm từng chút một, cẩn thận đi từng bước. Đi đường tắt tăng cao tu vi, bất quá là một biện pháp cực đoan mà thôi, sớm muộn cũng sẽ lộ ra tai hại, tựa như nhắm mắt tu luyện Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công vậy.

Vậy mà, hiện nay ra một thế giới thần kỳ đến ngoài ý muốn như vậy phủ nhận ý nghĩ của hắn, hắn không thể không tự thân kiểm tra hư thực.

Đến nỗi, nguy hiểm?

Có cơ duyên nào mà không đi kèm với nguy hiểm? Tu sĩ tại thế giới tu hành luôn luôn giữ tâm thái liều lĩnh hơn nhiều so với con người đã quen thuộc sống tại thế giới an nhàn và an toàn của Trái Đất hiện tại.

Không phải sao? Ngay cả Dược Huyên Huyên cũng sẵn sàng ôm nữ nhi mới đầy sáu tuổi, tu vi miễn cưỡng bước vào Nhất phẩm tầng ba đi thăm dò. Không một ai đối với điều này cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu như chuyến đi này có thu hoạch, Dược Linh Nhi tại khi còn bé có thể đạt được chỗ tốt to lớn, con đường tu hành sau này chưa biết chừng còn thông thuận hơn nhiều. Tất nhiên, thời gian ba ngày bận rộn không thấy mặt mũi đủ để Dược Huyên Huyên chuẩn bị không biết bao nhiêu thủ đoạn bảo mệnh cho nữ nhi của nàng. Trần Nguyên, Ngọc Huyền Vương và những người còn lại cũng góp một chút sức lực trong đó.

Khoảng cách từ Thôi Nguyên thành tới vị trí Tà Ma mở ra lối vào đường hầm không gian chỉ có hơn sáu vạn dặm. Đặt tại trên Trái Đất, khoảng cách này tương đương với hai lần quãng đường từ bờ Đông Châu Á tới bờ Tây Châu Âu, xa đến khó bề tưởng tượng. Bất quá, đối với nhóm người Trần Nguyên lấy Tam phẩm Đại tu sĩ làm lực lượng chủ lực, hơn sáu vạn dặm không gì hơn đoạn đường từ đầu làng tới cuối làng của một phàm nhân.

Thong thả phi hành mấy canh giờ, chờ đón bọn người Trần Nguyên khi đặt chân tới đích là một bình nguyên rộng lớn, cao vút mấy ngàn trượng, che lấp phân nửa trong những tầng sương mù mỏng manh. Bình nguyên này rộng lớn lắm, ngang dọc mỗi bề kéo dài đến hơn một vạn dặm, lại còn phẳng lỳ đến bất thường. Người ta nói rằng, bình nguyên này được hình thành từ rất xa xưa, so với lịch sử Thái Chu Vương triều còn lâu đời hơn nhiều; rằng khi đó, có một trận khoáng thế đại chiến giữa hai vị Kiếm Thánh. Một vị trong đó, bằng một kiếm, liền gọt ra bình nguyên hiện tại từ một đỉnh núi cao mười vạn trượng.

Bởi vậy, bình nguyên được lấy tên là bình nguyên Song Thánh để xưng danh.

Cho đến nay, không ai biết tính chân thực của câu chuyện này đến đâu. Bất quá, ở Trần Nguyên xem ra, một tôn Kiếm Thánh, cũng tức là Tứ phẩm hậu kỳ thượng nhân, đích thực là có đầy đủ thực lực làm ra loại chuyện như vậy, hơn nữa, còn không phải là điều khó khăn gì.

Từ lâu, Bình Nguyên song thánh đã có đầy các tu sĩ tập hợp. Từ trên cao nhìn xuống, những người này đông nhìn nghìn tựa như một đàn kiến hàng trăm vạn con giăng kín mặt đất. Bọn hắn tập trung thành những nhóm người lớn nhỏ khác nhau, đứng cách biệt dựa theo phân chia thế lực, quan hệ quen biết, giữa lần nhau thảo luận, trao đổi thông tin. Có người vui vẻ, hưng phấn, lại co kẻ băn khoăn, lo lắng. Thậm chí, có những người gặp được kẻ thù, cơ duyên còn chưa mò thấy liền đã nổi lên va chạm, sẵn sàng ra tay. Giữa bình nguyên rộng lớn này, thanh âm của bọn hắn hòa vào lẫn nhau, tạo nên một thứ tạp âm khó chịu.

Nếu như, không phải là nơi này vẫn còn một quân đoàn trăm vạn quân đội hùng mạnh của Thái Chu Vương triều, một vị thống lĩnh cùng ba vị phó thống lĩnh vẫn tọa trấn trên hư không, thời thời khắc khắc tỏa ra cỗ khí tức mênh mông như một đại dương, ép đến đê giai tu sĩ khó thở, nhiều tu sĩ cùng tập trung vào một nơi như vậy, chốn này đã sớm loạn thành một bầy.

Không chỉ có thế, hơn một ngàn đệ tử tinh anh của Ngũ Đại Kiếm tông, tu vi thấp nhất cũng có Nhị phẩm tu sĩ cũng thường xuyên đi tuần, chấn chỉnh những kẻ có mưu đồ làm loạn. Phía trên còn có hơn một trăm vị Tam phẩm Đại tu sĩ hạch tâm đệ tử. Tầng lớp trưởng lão, hộ pháp Tứ phẩm Thượng nhân có có trên dưới mười vị.

Dược Linh Nhi đứng tại trên phi thuyền, nhìn xuống đám đông, phấn kích nói: "Oa, có thật là nhiều người. Thật đông, thật vui."

Dược Huyên Huyên vội vàng ôm nữ nhi, nghiêm khắc cảnh cáo: "Linh Nhi, lập tức đến, không thể ham chơi, cũng không thể ăn nói lung tung. Phải ngoan ngoãn nghe lời, không thể rời đi mẫu thân, nghe rõ chưa?'

Dược Linh Nhi vừa cao hứng thì bị mẹ răn dạy, mặc dù trong lòng có phần ủy khuất nhưng đành phải cúi đầu, nói ra: "Vâng, Linh Nhi đã biết."

Dược Huyên Huyên cũng là không có cách nào. Nơi này nhiều tu sĩ như vậy, nàng thật lo lắng Dược Linh Nhi vì thiếu hiểu biết mà chọc ra tai họa. Thực lực của nàng không phải vô địch, nàng không thể cam đoan chắc chắn bảo hộ nữ nhi an toàn trong mọi tình huống.

Những người còn lại tập trung lắng nghe tạp âm vọng lại từ mấy trăm vạn tu sĩ nói cười không ngừng để từ đó lọc ra tin tình báo có ích. Tự thân bọn hắn có nguồn tin riêng, nhưng tình báo mới nhất cũng quan trọng chẳng kém. Bởi vậy, kỹ năng nghe ngóng là kỹ năng cơ bản mà mỗi tu sĩ phải thành thạo khi du hành trên thế giới.

Qua một lúc, Ngọc Huyền Vương kinh ngạc nói: "Thật không ngờ, Thái Chu Vương triều điều động cả năm quân đoàn đi qua đường hầm không gian, chỉ để lại một quân đoàn duy nhất trấn thủ lối vào."

Thanh Uyển cũng giật mình: "Ngũ Đại Kiếm tông cũng mang hầu hết đệ tử đi qua, chỉ bớt lại hơn một ngàn người lưu lại bên này. Hơn nữa, không ít người nói rằng, cả Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông đều đang điều động lực lượng tu sĩ tiến về nơi này. Không ra mấy ngày tới, lực lượng tiếp viện sẽ đạt chân tới đây. Cả hai phương thế lực lần này hành động thật rầm rộ."

"Cho nên, phương thế giới bên kia có đại cơ duyên, đại tạo hóa đã chắc chắn đến tám, chín phần mười." Trần Nguyên chậm rãi khẳng định: "Nếu không, Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông cũng không bất chấp hậu quả, vội vàng điều động lực lượng đến như vậy."

Tại trong mắt của hắn, chỉ có lợi ích, phải là lợi ích khổng lồ và thiết thực mới khiến cho hai phương thế lực hành động gấp gáp và rầm rộ như vậy. Nếu như chỉ là cảm thấy mối đe dọa từ Tà Ma và muốn đem chiến trường đẩy lùi đến phía bên kia đường hầm không gian, cả Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông sẽ hành động thận trọng hơn nhiều. Có lẽ, bọn hắn sẽ bắt đầu với một hay hai quân đoàn để thăm dò tình huống thế giới bên kia mà không phải liều lĩnh mang gần như toàn bộ lực lượng sang bên đó.

Câu trả lời hợp lý duy nhất, chính là, lợi ích mà bọn hắn nhận được quá lớn, lớn đến nỗi bọn hắn sẵn sàng gác bỏ qua rủi ro, muốn mạnh mẽ đi trước một bước để chiếm trước tiên cơ, tranh thủ đến lợi ích lớn nhất có thể trước khi có số lượng lớn tu sĩ tràn vào.

Đến nỗi, độc chiếm miếng bánh ngọt này?

Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông sẽ không làm loại chuyện phạm vào chúng nộ như vậy. Lý do cũng tương tự như Đại Càn vương triều cùng Đại Nguyên Vương triều tại Thanh Châu không dám độc chiếm phương tiểu thế giới dù rằng, chính bọn hắn phát hiện ra tiểu thế giới kia vậy. Cứ mặc cho, cửa lối vào không gian nằm trong lãnh địa Thái Chu Vương triều, bọn hắn không thể không chia sẻ khối lợi ích này. Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai. Trên đời làm gì có chuyện rạch ròi trắng đen đến như vậy. Đây chỉ là vấn đề ứng xử mà thôi. Nếu như Thái Chu không phải là Vương triều mà là Hoàng triều, có lẽ, mọi chuyện đã khác đi rất nhiều.

Đổi lại một bên, các tu sĩ, bất kể là tán tu hay kẻ xuất thân từ thế lực có gốc gác to lớn, bọn hắn đều không phải là kẻ ngu.

Trước đó, từng có tin đồn lộ ra do sơ suất của đệ tử Ngũ Đại Kiếm tông: chém giết Tà Ma bên kia đường hầm có thể tăng cao tu vi; rất nhiều tu sĩ ùn ùn kéo về nơi này kiểm chứng hư thực. Theo thông tin chứng thực được truyền lại cùng với hành động của Vương triều và Ngũ Đại Kiếm tông, càng ngày càng có nhiều người coi tin tình báo này là sự thật.

Đã như vậy, có ai không hưng phấn cho được?

Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông cũng nghĩ rất thoáng. Bọn hắn ngay từ đầu đã không có ý định chiếm giữ phần lợi ích khổng lồ làm của riêng. Một mặt, bọn hắn cấp tốc điều động số lượng lớn tu sĩ sang bên kia đường hầm, làm chuẩn bị thỏa đáng để chiếm giữ tiên cơ; một mặt, bọn hắn ở bên này giữa lại một quân đoàn, duy trì trật tự, kiểm soát dòng tu sĩ ra vào, thuận tiện kiếm thêm một chút chỗ tốt.

Quả nhiên, ngay khi bọn người Trần Nguyên vừa đặt chân xuống đất không bao lâu, một thanh âm hùng hồn vang vọng giữa không gian, lan tỏa khắp mấy trăm triệu dặm vuông bình nguyên Song Thánh:

"Phàm là người muốn vào đường hầm không gian, đánh giết Tà Ma gia tăng tu vi, cần thiết giao nộp một trăm linh thạch. Kẻ chống đối, xử trí theo luật lệ Thái Chu Vương triều."

Mấy người Trần Nguyền ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có loại chuyện này xảy ra. Bất quá, ngoại trừ bọn hắn cùng một số nhóm người mới đến, phần đông tu sĩ còn lại không tỏ vẻ gì là kinh ngạc. Rõ ràng, Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông đã không phải là lần đầu tiên tuyên bố điều này.

Một trăm linh thạch. Con số này, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông đưa ra quy định này, hiển nhiên đưa đến rất nhiều tu sĩ bất mãn. Bất quá, vì e ngại thực lực hai nhà này, không phải ai cũng dám mở miệng chỉ trích.

Tất nhiên, nói như vậy, không có nghĩ là ai cũng cam tâm tình nguyện lấy ra một trăm linh thạch không công.

Lúc này, một thanh âm nam tử trẻ tuổi hùng hồn, vang vọng khoảng không bỗng nhiên vang lên: "Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông uy danh thật là lớn. Đánh giết Tà Ma, cứu tế thiên hạ là chuyện người người nên làm, chúng chúng nên cổ động. Có thể ở đây, Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông lại dám thu linh thạch của anh hùng thiên hạ. Thử hỏi, hành vi như thế có hay không làm mất lòng tu sĩ, xóa đi hào khí anh hùng? Loại hành vi táng tận lương tâm như thế, uổng cho Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông cũng nghĩ ra được."

"Phải. Nói hay lắm."

"Đánh giết Tà Ma là việc người người nên làm, lại như thế nào dám thu linh thạch của chúng ta."

"Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông đây cũng quá tham lam đi chứ. Quả thực không coi anh hùng thiên hạ vào mắt."

...

Gần như ngay lập tức, phía dưới có hàng vạn tu sĩ, đại đa số lấy tán tu làm chủ, nhiệt liệt hưởng ứng lời nói của nam tử vừa rồi.

Đồng thời, rất nhiều con mắt lấp lóe hướng về tầng trời cao, tìm kiếm chủ nhân của thanh âm vừa rồi. Không để bọn hắn chờ đợi lâu, chỉ chưa đầy ba hơi thở, một chiếc phi thuyền dài trăm trượng, hình thể khổng lồ như con quái vật thời kỳ thái cổ, cực kỳ uy nghiêm và bá khí, xuyên phá tầng mây mà ra, xuất hiện trước mắt mọi người. Mà đứng ở trước mũi thuyền là một nam tử trẻ tuổi, anh tuấn tiêu sái trong bộ áo bào màu xanh nhạt, khí chất xuất thần siêu nhiên, bên hông còn có một thanh trường kiếm trang trí tinh xảo cực kỳ bắt mắt lại hòa hợp tự nhiên với khí chất nổi bật của hắn. Nam tử này trẻ tuổi thôi, tu vi cũng đã là Tam phẩm Đại tu sĩ, vừa nhìn liền biết đây là thiên kiêu trẻ tuổi nổi bật.

Đứng ở ngay bên cạnh nam tử, phân biệt hai bên của hắn là hai vị thiếu nữ xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn. Một vị ngây thơ trong sáng, thanh thuần đáng yêu, một vị khác thì lãnh diễm cao quý, thánh khiết khó chạm. Bất kể là ai trong hai vị đều là mỹ nhân khó gặp trên đời. Sự xuất hiện của hai nàng lập tức đưa tới vô số tu sĩ kinh diễm, cũng làm cho bọn hắn đối với thanh niên anh tuấn mới xuất hiện hâm mộ không thôi.

Vừa lúc, có một vị nam tử trẻ tuổi từ trong trận doanh của Ngũ Đại Kiếm tông bước ra, ngự kiếm phi hành, cùng với chiếc phi thuyền khổng lồ đối diện. Hắn lên tiếng: "Ta còn tưởng ràng là ai dám tại Thái Chu Vương triều chúng ta có gan ăn nói xằng bậy. Nguyên lai là thiên kiêu mới nổi của Hạo Thiên cung, Lý Ngọc Dương. Đừng tưởng rằng nơi này là Hạo Thiên cung mà ngươi có thể ăn nói bừa bãi. Cẩn thận bản thân chết lúc nào cũng không biết."

Lời nam tử này vừa nói, mùi thuộc súng nồng nặc lan tỏa. Bầu không khí trở nên ngưng trọng, tựa như lúc nào cũng có thể ra tay đánh nhau. Phía dưới, mấy trăm vạn tu sĩ lặng ngắt như tờ, nìn thở ngưng thần theo dõi tình huống.

Trần Nguyên thấy cảnh này, không khỏi hướng Ngọc Huyền vương hỏi thăm: "Ngọc Huyền Vương, nam tử xưng Lý Ngọc Dương này nổi danh lắm sao?"

Bất quá, còn chưa chờ được câu trả lời, hắn đã thấy Lục Thiên Tuyết biểu lộ chấn động. Trên gương mặt xinh đẹp luôn luôn lạnh lùng, vô cảm của nàng hiếm thấy lộ ra cảm xúc. Chỉ là, cảm xúc này không phải là điều vui vẻ gì.