Cầu Đạo

Chương 320: Lý Ngọc Dương



Để ý đến cảm xúc của Lục Thiên Tuyết biến đổi không chỉ là Trần Nguyên mà còn có Ngọc Huyên Vương, Dược Huyên Huyên cùng Thanh Uyển. Cứ mặc cho Lục Thiên Tuyết khôi phục lại trạng thái lạnh lùng vô cảm bình thường, thu liễm tâm tư rất nhanh, nhưng ở đây đều là Tam phẩm Đại tu sĩ trở lên, cảm giác của bọn hắn là cỡ nào nhạy bén? Cơ hồ là mạnh hơn phàm nhân hàng triệu lần không thôi.

Ngọc Huyền Vương liếc mắt nhìn thoáng qua Lục Thiên Tuyết, hơi chần chờ một lát rồi vẫn là trả lời câu hỏi của Trần Nguyên: "Lý Ngọc Dương người này là thiên kiêu nổi bật một thế hệ này của Hạo Thiên cung. Niên kỷ của hắn năm nay chừng năm mươi, năm mốt, tu vi mới bước vào cảnh giới Tam phẩm cách đây không đến ba năm, Nghe nói, hắn tại ngày đó Hạo Thiên cung tổ chức đại bỉ, trước mặt mấy chục vạn đệ tử cùng khách khứa, lâm trận đột phá Tam phẩm, sau đó đánh bại một vị thiên kiêu trẻ khác của Hạo Thiên cung. Đáng nói là vị thiên kiêu trẻ tuổi kia có tu vi đã là Tam phẩm tầng hai, thực lực vốn là áp đảo Lý Ngọc Dương một đầu. Một trận chiến thắng này để Lý Ngọc Dương danh tiếng vang dội, trở thành nhóm thiên kiêu đinh tiêm của Hạo Thiên cung, cũng là nhân vật thủ lĩnh của thế hệ đệ tử này."

"Ồ, nguyên lai là như thế?" Trần Nguyên gật gù, cảm giác diễn biến này có chút quen thuộc. Hắn không khỏi hỏi tiếp: "Danh tiếng của Lý Ngọc Dương này trước đó có phải hay không từng... ừm, tương đối kém?"

Ngọc Huyền Vương ngạc nhiên: "Trần huynh vì sao lại nói như vậy?"

"Ta chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi."

Ngọc Huyền vương có chút không hiểu ra sao, bất quá vẫn là thành thật trả lời: "Này thì cũng không phải. Lý Ngọc Dương vốn xuất thân là đệ tử dòng chính của Lý gia, một cái Tứ phẩm gia tộc, truyền thừa đến nay có hơn tám vạn năm. Không nên nhìn bọn hắn chỉ là Tứ phẩm gia tộc, thế lực không sánh bằng Thái Chu Vương triều, Ngũ Đại Kiếm tông mà bị đánh lừa, thực lực của Lý gia quả thực không thể xem thường. Lý gia xưa nay ngoại giao không khéo, giỏi giao tiếp, bọn hắn rất ít khi đắc tội ai, trừ khi bị đẩy đến đường cùng. Tính toán ra đến, Lý gia gần như không có kẻ thù. Lý gia có quan hệ rất gân gũi với nhiều phương Ngũ phẩm thế lực, tông môn, thế gia, Vương triều, không ít nơi đều có cái bóng của nó. Thông hôn và lợi ích hợp tác là công cụ liên kết ngoại giao của bọn hắn. Thậm chí, Lục gia của Lục tiên tử đây cũng có quan hệ tương đối gần gũi với Lý gia."

Vừa nói, hắn vừa đưa ánh mắt về phía Lục Thiên Tuyết. Người sau chỉ im lặng, không phản bác, xem như một loại ngầm thừa nhận.

Ngọc Huyền Vương lúc này lại nói tiếp: "Làm đệ tử dòng chính của Lý gia, từ nhỏ lại lộ ra thiên phú bất phàm, được cho là thiên kiêu xuất chúng nhất vạn năm qua của Lý gia, danh tiếng của Lý Ngọc Dương lại có thể kém đi đâu? Trái ngược, thanh danh của hắn vốn rất tốt. Mười mấy năm trước, Lý Ngọc Dương bất chấp trưởng lão khuyên can, bái nhập Hạo Thiên cung, vốn cũng là một phe thế lực đi lại rất gần với Lý gia. Danh tiếng của hắn tại trong Hạo Thiên cung tự nhiên không kém, tuy nhiên, chỉ từ ngày hắn bước vào Tam phẩm Đại tu sĩ, đánh bại sư huynh cao hơn một tầng tu vi, hắn mới chính thức đứng vào hàng ngũ thiên kiêu đỉnh tiêm của Hạo Thiên cung."

Lời nói của Ngọc Huyền Vương để mọi người tương đối kinh ngạc.

"Lại là một thiên kiêu. kinh người." Dược Huyên Huyên bật thốt lên.

Mấy vị tùy tùng của Ngọc Huyền Vương cũng nhao nhao tán thành. Từng người trong bọn hắn cũng là thiên kiêu khó được; cũng là thiên kiêu khó được mới có tư cách theo hầu vị thiên tài mạnh nhất trong lịch sử Chân Võ Vương triều. Bất quá, vị Lý Ngọc Dương này so với bọn họ cũng không kém đi đâu, thậm chí càng mạnh hơn nửa bậc.

Duy nhất cảm thấy không có bao nhiêu ngoài ý muốn, có lẽ chỉ có Trần Nguyên cùng Thanh Uyển mà thôi.

Lấy góc nhìn của Trần Nguyên, vừa thành tựu Tam phẩm tầng một liền đánh bại Tam phẩm tầng hai tu sĩ thì không có gì đáng mang ra khoe khoang; thế nhưng, nhìn ở góc nhìn 'tầm thường' hơn một chút, đây tuyệt đối là chiến tích huy hoàng. Ở thế giới này, vượt cấp chiến đấu không có dễ dàng như vậy. Vượt qua một tầng đánh bại kẻ địch, tại từng cái Vương triều nhỏ như Thái Chu Vương triều đã có thể xưng là kỳ tài ngút trời, thiên phú vô song.

Sở dĩ, thiên kiêu bên cạnh Trần Nguyên lúc nào cũng có thể dễ dàng vượt qua hai, ba tầng cảnh giới bại địch, ấy là bởi vì thiên kiêu bên cạnh hắn đều là trường hợp đặc thù. Dù là lấy tiêu chuẩn của Ba Ngàn thế giới đến đánh giá, bọn hắn cũng là thiên tài hiếm có.

Chung quy, hết thảy đều là kiến thức và tầm mắt chênh lệch, dẫn đến cùng một sự vật, sự việc sinh mà có cái nhìn khác biệt.

Lúc này, Lục Thiên Tuyết, người vẫn luôn giữ trầm mặc từ đầu đến cuối, đột nhiên lên tiếng: "Lý Ngọc Dương từng có một thời gian ở tại Lục gia chúng ta... "

Lời lẽ của nàng ngắn gọn, câu chuyện cũng không dài. Theo nàng, bởi vì quan hệ gần gũi giữa hai gia tộc, Lý Ngọc Dương từng có một quãng thời gian dừng tại Lục gia tu hành. Thời gian đó, bởi vì tư chất không tệ, nàng và hắn qua lại tương đối gần gũi. Hai mươi năm trước, vì muốn đạt được lợi ích từ chí bảo truyền thừa của Thanh Lạc Vương triều, Lục gia cố tình an bài Lục Thiên Tuyết gả tới Thanh Lạc Vương triều làm Quý Phi trên danh nghĩa thông qua một loạt hành động trao đổi lợi ích.

— QUẢNG CÁO —

Khi đó, Lý Ngọc Dương cực kỳ phản đối điều này. Theo hắn, bất chấp danh tiết cùng sự trong sạch để đạt được chút lợi ích là điều không thể chấp nhận được. Bất quá, hắn không phải là người của Lục gia, lời nói của hắn không được xem trọng.

Kế đến, cũng không có tình huống bi kịch thương tâm hay thiếu niên nhiệt huyết đối kháng gia tộc bất công giống như trong sáo lộ, càng chẳng có thiếu nữ khóc lóc thương tâm thề non hẹn biển, mọi chuyện diễn ra tương đối 'bình dị'. Lục Thiên Tuyết thản nhiên chấp nhận sự sắp xếp của gia tộc, đi tới Thanh Lạc Vương triều tiếp thu chí bảo truyền thừa. Lý Ngọc Dương sau đó cũng chưa từng có hành động quá khích nào bên ngoài đôi lần ngẫu nhiên biểu đạt ý nghĩ không đồng tình với cách làm của Lục gia.

Tiếp qua nửa năm, Lý Ngọc Dương trở về gia tộc theo đúng kế hoạch ban đầu. Kể từ đây, Lục Thiên Tuyết chưa từng nghe qua bất kỳ tin tức nào của đối phương.

Lần này, đến lượt người ngạc nhiên là Trần Nguyên. Hắn còn tưởng rằng, sẽ lại có một bộ tình huống máu chó sáo lộ nào nữa đâu.

Đổi lại, mấy người Ngọc Huyền Vương, Dược Huyên Huyên lại cảm thấy, ý nghĩ cũng quyết định của Lục Thiên Tuyết cùng Lý Ngọc Dương đều không thể bình thường hơn được. Nghe theo sự sắp xếp của gia tộc, hướng đến chỗ lợi ích cao hơn, đây chẳng phải là điều nên làm hay sao?

...

Tại thời điểm nhóm người Trần Nguyên còn đang thảo luận về Lý Ngọc Dương, mâu thuẫn giữa người này và đệ tử của Ngũ Đại Kiếm tông đã bị đẩy lên cao qua mấy lần đấu pháo miệng.

Một tên nội môn đệ tử của Xích Kiếm tông khinh thường quát: "Muốn làm anh hùng? Muốn chém giết Tà Ma? Đến Ma Uyên có không ít Tà Ma cho ngươi chém giết. Như thế nào chạy đến Thái Chu Vương triều chúng ta giễu võ dương oai? Chẳng qua là xem trúng lợi ích của chúng ta mà thôi. Quả thực là đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Thứ không biết xấu hổ."

"Ngươi... " Lý Ngọc Dương giận dữ trợn trừng mắt, quát lên: "Lẽ nào lại như vậy?"

Lúc này, gặp người trong lòng lâm vào thế bí, thiếu nữ lãnh diễm bên cạnh Lý Ngọc Dương lạnh lùng lên tiếng: "Hừ, nói hay lắm. Đánh giết Tà Ma là kiện chuyện tốt, người người đáng lý nên làm. Có thể các ngươi Ngũ Đại Kiếm tông đây? Ở đây làm hành vi chuộc lợi. Quả thực là hành vi mất mắt xấu hổ."

...

Cứ như thế, hai bên đối lên. Sau cùng, Lý Ngọc Dương đưa ra lơi khiêu chiến, thách thức đệ tử của Ngũ Đại Kiếm tông. Mà trùng hợp thay, người ứng chiến của phe Ngũ Đại Kiếm tông cũng là vị thiên kiêu mới quật khởi của Thái Chu Vương triều, vừa thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ cách đây không lâu, Khương Thái Hư.

Cả hai đều là thiên kiêu đỉnh tiêm của hai phe thế lực, độ tuổi tương đồng, tu vi cũng không chênh lệch là bao. Có thể nói, hai người là chân chính kỳ phùng địch thủ.

Hàng trăm vạn tu sĩ bên dưới bình nguyên Song Thánh ngóng chờ trận chiến này. Thậm chí, tu sĩ thế hệ trước của cả Thái chu Vương triều, Ngũ Đại Kiếm tông cùng Hạo Thiên cung đều chưa từng ra mặt nhưng lại nhô thần thức ra dò xét. Rõ ràng, chính là bọn hắn cũng muốn biết kết quả của cuộc đọ sức này.

Hai nam tử trẻ tuổi, anh tuấn tiêu sái, một thân tu vi khó lường, ngự kiếm đối mặt với nhau ở mấy ngàn trượng giữa không trung. Phía sau bọn hắn là hồng nhan tri kỷ ngóng trông, bên dưới lại có hàng chục, hàng trăm sư đệ ủng hộ, bên trên có trưởng bối, tu sĩ thế hệ trước nhìn lấy. Giờ khắc này, ngoại trừ từng trận gió nhè nhẹ mang theo hơi lạnh miền núi thổi qua, toàn bộ không gian lâm vào tĩnh mịch. Thậm chí, mấy trăm vạn tu sĩ bên dưới cũng đè nén hơi thở chờ đợi.

Danh tiếng của cả hai vị nam tử trẻ tuổi này đều quá nổi, nổi đến mức để bọn hắn lặng lẽ chờ đợi cuộc chiến này.

"Chiến."

"Chiến."

Qua không biết bao nhiêu lâu, hai tiếng quát lớn, mạnh mẽ có lực, ẩn chứa sức mạnh hùng hậu từ một thân tu vi khó lường bỗng vang lên. Cả không gian như rung lên dưới sức mạnh của bọn hắn.

Khương Thái hư liên tiếp vung ra chín kiếm. Giữa không trung hiện ra chín đường kiếm hư ảnh vắt ngang mấy dặm không gian. Kiếm ý sắc bén vô cùng, kiếm khí tung hoành trong gió. Dù là xa xa bên dưới, tu sĩ cũng cảm nhận được từng trận kiếm khí lạnh buốt phả vào mặt khiến toàn thân run lên không được tựa nhiên.

Lý Dương Ngọc cũng không kém. Hai tay hắn thi pháp cực nhanh. Phía sau lưng hắn hiện lên một tôn pháp tướng hư ảnh ba đầu sáu tay, mặt mày dữ tợn, ánh mắt trợn trừng, miệng há rộng, răng nanh lộ ra. Trên mỗi tay của pháp tướng liền có đao, kiếm, thương, rìu, chùy, cung cả thảy sáu loại vũ khí. Pháp tướng hư ảnh lập tức huy động vũ khí trong tay, cùng với chín đường kiếm hư ảnh chống lại.

ĐÙNG... ĐÙNG... ĐÙNG...

Những vụ nổ dữ dội vang vọng trong không gian, tạo ra những trận sóng xung kích đánh tan từng tầng mây dày, nhấc lên dưới mặt đất cát bụi cao đến cả ngàn trượng che kín khu vực rộng mấy chục dặm. Mỗi một lần va chạm, năng lượng giải phong chẳng kém gì một quả bom hạt nhân được sư dụng trong thời kỳ thế chiến thứ hai tại Trái Đất.

Hai người Khương Thái Hư và Lý Dương Ngọc càng đánh càng hăng, càng đánh lại càng sử dụng pháp thuật, chiêu thức hung mãnh hơn, tinh diệu hơn. Càng về sau, bọn hắn càng biểu lộ ra tài năng kinh tài tuyệt diễm mà cho dù là các sư huynh, sư tỷ nhập môn trước bọn hắn vài chục năm cũng phải bóp cổ tay, thừa nhận không bằng.

Theo chiến trường mỗi lúc một hung hiểm, hai vị thiên kiêu rất ăn ý với nhau, dần ngự kiếm bay lên cao hơn, tránh gây ra ngộ thương cho các đê giai tu sĩ. Nhóm đệ tử tinh anh của Ngũ Đại Kiếm tông cùng Hạo Thiên cung liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời rồi ngự kiếm phi hành đuổi theo. Mấy vị hồng nhan tri kỷ, xinh đẹp chim sa cá lặn đã sớm đi đầu từ trước. Phía dưới, nhóm tu sĩ quan chiến cũng bắt đầu lục tục tế ra pháp khí đuổi theo. Trận chiến này, ít nhiều cũng có thể coi như đỉnh tiên thiên kiêu của hai phương đại thế lực giao phong, ngoại trừ Nhất phẩm tu sĩ không theo kịp, không có mấy ai muốn bỏ qua.

Trong chốc lát, có hàng vạn tu sĩ hóa thành một chùm sáng, phóng vút lên trời, cảnh tượng huy hoàng vô cùng.

...

Trần Nguyên liếc mắt nhìn qua hai vị nam tử trẻ tuổi đã vượt qua độ cao ba vạn trượng, hăng say giao chiến giữa không trung. Hắn lạnh nhạt nói: "Đi thôi."

Đối với Trần Nguyên, cấp bậc này thiên kiêu giao chiến đã không gây nên nổi hững thú của hắn. Quan chiến cũng chẳng thể mang lại lợi ích cho hắn. Đã như vậy, hắn tại sao cần phải phí thời gian ở đây?

Thanh Uyển cùng Lục Thiên Tuyết nghe lời của hắn liền bước vội theo sau. Người thứ nhất có cảm tưởng giống với Trần Nguyên trong khi người thứ hai đơn giản là không có hứng thú.

Dược Huyên Huyên đối với tranh đấu không có quá nhiều để tâm. Nàng ôm lấy Linh Nhi, một bước theo át tỷ muội tốt của nàng. Ngọc Huyền Vương thấy vậy cũng không chậm trễ.

Duy chỉ có mấy vị tùy tùng của Ngọc Huyền Vương là cảm thấy tiếc nuối.

"Vương gia, chúng ta nếu không lại xem một hồi." Một người nói.

"Đúng vậy, Vương gia. Thiên kiêu đỉnh tiêm giao thủ, loại cơ hội quan chiến này thật hiếm có, nếu như phải đợi lần sau thì không biết đến khi nào." Lại có một người nữa phụ họa.

"Hơn nữa, hai người này đã là thiên kiêu nổi bật của Ngũ Đại Kiếm tông cùng Hạo Thiên cung, ngay sau chắc chắn sẽ xông xáo Ngọc Hòa Châu. Vương gia sớm muộn cũng đụng phải bọn hắn. Bây giờ quan chiến, chúng ta đánh gia một hồi thực lực của bọn hắn."

...

"Đủ rồi." Ngọc Huyền Vương giận dữ quát: "Nếu muốn xem, các ngươi ở lại xem. Ta đi trước." Sau đó, không để ý đám tùy tùng nhăn nhó mặt, khoát tay áo rời đi trước.

"Chúng ta làm sao dám." Mấy vị tùy tùng buồn bực nghĩ ở trong lòng.

Tất nhiên, loại lời này, bọn hắn cũng chỉ có thể nghĩ, lại không thể nói ra miệng. Sau cùng, cả sáu người, dưới ánh mắt tiếc nuối nhìn lên bầu trời, nơi mà hai vị thiên kiêu đỉnh tiêm đã đánh lên năm vạn trượng, không tình nguyện lê bước đuổi theo chủ thượng.