Cầu Đạo

Chương 321: Vân giới



"Người anh em, cho mười ba người chúng ta đi qua đường hầm không gian." Trần Nguyên hướng về người lính canh giữ trước lối vào đường hầm không gian, thân thiện nói. Đồng thời, hắn lấy ra một ngàn ba trăm linh thạch, vừa vặn đầy đủ cho mười ba người.

"A... A... Vâng." Người lính trẻ sửng sốt một chút. Sự chú ý của hắn vốn một mực tập trung vào cuộc chiến giữa Khương Thái Hư và vị thiên kiêu xa lạ đến từ Hạo Thiên cung. Hắn cũng cho rằng, hết thảy mọi người đều như vậy. Hắn nào có thể nghĩ ra, lại có người rời đi vào lúc này. Chỉ là, ngay khi nhìn sang, thây một đoàn người tu vi hùng hậu, khí tức sâu không lường được, hắn chỉ là một tên Nhị phẩm sơ kỳ chỉ huy nhỏ, không thể không cung kính: "Các... các vị tiền bối. Mời theo vãn bối."

Tên linh cung kính tiếp nhận một ngàn ba trăm linh thạch, cẩn thận kiểm tra lại rồi dẫn mấy người Trần Nguyên tới nơi làm thủ tục. Quá trình không rườm rà. Quân đội Thái Chu Vương triều chỉ hỏi tên, lại không điều tra lai lịch, tu vi, xuất thân cùng quê quán. Sau đó, mỗi người trong nhóm Trần Nguyên được cung cấp một tấm lệnh bài chừng minh thân phận.

"Trần tiền bối." Tên lính dẫn nhóm người Trần Nguyên cung kính nói: "Tấm thẻ lệnh bài này không chỉ đại biểu cho thân phận của các vị mà còn có thông tin cơ bản mà Thái Chu Vương triều chúng ta điều tra được về Vân giới. Đúng, Vân giới chính là tên mà chúng ta đặt cho thế giới bên kia đường hầm không gian. Tiền bối chỉ cần đưa thần thức vào bên trong lệnh bài là có thể đọc được tình báo cơ bản...."

Theo viên lính trẻ thao thao giới thiệu, nhóm người Trần Nguyên kinh ngạc. Không ai ngờ tời, Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông còn làm ra bậc này trợ giúp cho các tu sĩ tham chiến tại thế giới bên kia. Bọn hắn làm theo hướng dẫn, đưa thần thức tiến vào trong lệnh bài, từng luồng, từng luồng thông tin tràn vào trong não bộ mỗi người. Chỉ trong chớp mắt, nhòm người Trần Nguyên liền đạt được hiểu biết cơ bản về thế giới bên kia đường hầm không gian, trực tiếp kiệm đi không biết bao nhiêu thời gian và công sức tìm hiểu tình báo.

Ngọc Huyền Vương cảm khái: "Mặc dù thông tin không quá đầy đủ, nhưng coi như miễn cưỡng giúp trúng ta có hướng đi." Nói tới đây, ánh mắt của hắn trở nên sắc bén: "Thái Chu Vương triều và Ngũ Đại Kiếm tông có thể trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi tổng hợp được thông tin như vậy, năng lực của bọn hắn quả thực không tầm thường."

Thanh Uyển cũng nói: "Năng lực của Thái Chu Vương triều và Ngũ Đại Kiếm tông mạnh hay không tạm thời không nói, chỉ bất quá, bọn hắn trợ giúp chúng ta không ít phiền phức."

Dược Huyên Huyên tiếp lời: "Thật không nghĩ đến, tu sĩ bên ngoài chúng ta còn có đãi ngộ bực này. Một trăm linh thạch này, đáng giá."

"Các... các... vị tiền bối." Viên lính khi nãy một lần nữa cẩn thận lên tiếng: "Nếu.... nếu như các ngài đã sẵn sàng, chúng ta có thể ngay lập tức xuất phát."

"Đi thôi. Làm phiền người anh em dẫn đường." Trần Nguyên khoát tay áo nói.

"Vâng... Vâng... Mời các vị tiền bối đi bên này." Thái độ bình dị, không có giá đỡ của Trần Nguyên khiến cho viên lĩnh có chút kinh sợ.

Hắn khúm núm mang nhóm người Trần Nguyên rời khỏi doanh trại đăng ký, vượt qua trên dưới một ngàn điểm đăng ký tương tự với nơi mà bọn hắn vừa tiếp nhận lệnh bài khi nãy. Không thể không nói, Thái Chu Vương triều to chức quản lý lối vào đường hầm không gian vẫn là rất có quy mô. Ấn số lượng này tính ra đến, mỗi ngày, bọn hắn có thể tiếp nhận hàng trăm vạn tu sĩ tiến vào đường hầm không gian không nói chơi. Này cũng tương đương với Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông có thể thu vào trăm triệu linh thạch mỗi ngày.

Quả là một bút kinh doanh siêu lợi nhuận.

Nên biết, Trần Nguyên đánh cướp một cái bảo khố của Viên Minh thành Hoàng gia, lại thu đoạt bảo vật từ hàng ngàn tu sĩ, linh thạch kiếm được bất quá mới có mười mấy triệu mà thôi. Tất nhiên, Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông không phải lấy không một trăm linh thạch của mỗi người. Bọn hắn cung cấp tình báo cơ bản trợ giúp tu sĩ tiết kiệm không ít thời gian cùng sức lực, càng là tránh đi nhiều rủi ro không cần thiết ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Giống như Dược Huyên Huyên đã từng nói: một trăm linh thạch, này, đáng gia.

— QUẢNG CÁO —

Điểm yếu duy nhất ở đây chính là quá trình kiểm soát tu sĩ quá lỏng lẻo. Dường như, hạng người gì cũng có thể tiến vào thế giới bên kia, tán tu, tu sĩ gia tộc, tông môn, thám tử từ Vương triều khác, trinh sát của thế lực đối địch,... thậm chí là Tà tu hay những kẻ mang ý đồ bất chính. Bất quá, đây là điều không thể tránh được. Đường hầm không gian xuất hiện quá đột ngột. Trong khi đó, rất nhiều tán tu, tu sĩ đến từ các thế lực khác lại có tu vi không tầm thường, quân đội không thể dùng sức mạnh toàn diện trấn áp tất cả cùng một lúc được. Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông có thể làm được đến quy củ như vậy đã coi như là rất khá rồi.

...

Gạt đi trong đầu những suy nghĩ thừa thãi, nhóm người Trần Nguyên đã bước tới trước lối vào đường hầm không gian. Không giống như mặt ngoài canh giữ lỏng lẻo, nơi này được trấn thủ bởi ba mươi vị Tam phẩm Đại tu sĩ, toàn thân trang bị pháp khí, kín kẽ đến tận răng. Ánh mắt của bọn hắn sắc bén, liên tục đảo quanh, không bỏ sót bất cứ một chi tiết nhỏ nào trong phạm vi mười dặm xung quanh lối vào. Càng kinh người hơn, trong bóng tối còn có năm cỗ khí thức thuộc về Tứ phẩm Thượng nhận cùng một cỗ khí tức mờ mịt thậm chí đã siêu việt cấp bậc này nhìn nơi đây chằm chằm.

Ngũ phẩm Chân nhân.

"Quả nhiên." Trần Nguyên ám thầm: "Thái Chu Vương triều đã hưng sư động chúng, gây nên động tĩnh lớn đến như vậy, không có lý nào hai phương thế lực này không vận dụng đến Ngũ phẩm Chân nhân. Nguyên lai là một mực ẩn mình trong bóng tối."

Ánh mắt của hắn quét qua vòm trời cao trống rỗng, trong lúc vô hình dường như cùng vị kia Ngũ phẩm Chân nhân đối diện.

"Hử?" Tại mười mấy vạn dặm trên tầng trời cao, có một vị lão giả giả nua, thân mặc áo bào xam, cũ kỹ, trong tay ôm một thanh kiếm sắt rỉ không mấy nổi bật. Hắn khẽ kinh ngạc: "Là ảo giác hay sao? Tiểu tử kia nhìn thấy ta? Không thể nào? Hắn chỉ có Tứ phẩm tu vi thôi, sao có thể phát hiện ra sự hiện diện của ta?"

Lão giả già nua ôm lấy nghi hoặc trong lòng, ánh mắt lần đầu chăm chú vào nhóm người trẻ tuổi, nam anh tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp kiều diễm cực kỳ bắt mắt.

Mà một lần này cẩn thận dò xét, hắn giật nảy mình, thậm chí, khí tức trên thân cũng có chút nhộn nhạo vì kích động: "Tu vi thật cao. Khí tức thật hùng hậu. Đây là nhà ai thiên kiêu, còn trẻ như vậy liền có bực này cảnh giới, hơn nữa, thoạt nhìn căn cơ vững chắc vô cùng, tuyệt đối không phải loại kia đốt cháy giai đoạn lấy thành tựu."

Càng nhìn nhiều, hắn càng kinh hãi. Đặc biệt là mấy người nổi bật, những kẻ này so với đỉnh tiêm thiên kiêu của Thái Chu Vương triều phải mạnh hơn nhiều lắm, xuất chúng hơn nhiều lắm.

"Để người chú ý nhóm thanh niên này." Lão giả âm thầm ra lệnh cho thuộc hạ: "Không cần thiết gây nên sự chú ý của bọn hắn, cũng không được tỏ ra địch ý. Chỉ cần ngẫu nhiên cập nhật hành tung cùng quan sát hành động của bọn hắn là được."

Một bên khác, Trần Nguyên không rõ ràng, một hành động vô tình trong lúc hiếu kỳ của hắn lại đưa đến Ngũ phẩm Chân nhân của Thái Chu Vương triều phản ứng nhiều như vậy. Hắn đã bước vào phạm vi trận pháp phong tỏa trước đường hầm không gian. Từ đây, có thể nhìn thấy toàn bộ miệng đường hầm khổng lồ, hùng vĩ, cao đến vạn trượng, nằm ngay trên mặt đất, lầm lì như một con quái vật khủng bố há cái miệng to tướng của nó, chờ đợi con mồi chui vào bên trong. Nhìn vào khoảng không đen ngòm, mênh mông, sâu không thấy đáy, dù là tu sĩ cũng sẽ nhấc lên lòng e dè. Ở đây, thần thức bị hạn chế gắt gao.

"Các vị tiền bối, vãn bối chỉ có thể đưa các vị tới đây. Chúc các vị tiền bối sớm ca khúc khải hoàn." Viên lính đưa bọn người Trần Nguyên đến bên ngoài cửa đường hầm không gian chừng trăm trượng thì dừng lại.

Bọn người Trần Nguyên khẽ gật đầu, khách khí nói: "Cảm ơn người anh em, tiến đến, chúng ta tự đi được rồi."

Bước đi thêm mấy chục trượng, đến sát cửa vào đường hầm không gian, một cỗ lực hút bất chợt xuất hiện, lôi kéo mười ba người Trần Nguyên vào trong không gian sâu hun hút không thấy đáy kia. Trọng lực dưới chân biến mất. Cả thân thể lâm vào trạng thái trôi nổi vô định không có điểm tựa. Toàn bộ tầm mắt bị lấp đầy bởi màn đêm đen tối tuyệt đối. Thần thức chỉ có thể kéo ra ngoài phạm vi không đến trăm trượng, bất quá, tác dụng lại không có nhiều. Ngoại trừ chỉ có thể nhìn thấy đồng bạn vẫn còn ở bên cạnh, bọn hắn không cảm nhận được bất cứ thứ gì khác.

— QUẢNG CÁO —

Trống rỗng.

Hoàn toàn chỉ là hư vô, không có đầu, không có cuối, không có trái, không có phải, không có trên, không có dưới. Hết thảy bốn phương tám hướng không phân biệt.

Ngay cả lấy cảnh giới Tứ phẩm của phân thân Trần Nguyên cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn ra những đường pháp tắc rối rắm, huyền ảo, đan xét chằng chịt vào nhau mà chẳng thể nhìn được quy tắc càng ẩn sâu hơn trong đó.

Trạng thái kỳ lạ này bất ngờ xảy ra dọa cho Dược Linh Nhi giật nảy cả mình, hoảng sợ một hồi.

Chừng ba hơi thở, nhóm người Trần Nguyên mới cảm nhận lại được mặt đất vững vàng dưới chân. Trọng lực xuất hiện trở lại, trên bàn trân có điểm tựa. Đồng thời, ánh sáng quay trở về, tầm mắt hồi phục. Trước mặt bọn hắn giờ đây là một cánh đồng rộng rãi, thoáng đãng kéo dài đến tận những dãy núi chập chùng phía chân trời. Từng cơn gió mát lay động, quét ngang đồng bằng, mang theo cơn gió man mát cùng hương cỏ mới thơm ngát vờn mỗi người để bọn hắn cảm nhận được cảm giác dễ chịu sau sự biến đổi đột ngột đi qua đường hầm không gian.

"Đây chính là... Vân giới mà bọn hắn nói đến?" Dược Huyên Huyên nghi hoặc. Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, cao vút cùng với ánh nắng ấm áp tưới lên làn da. Cảm giác quen thuộc đến lạ lùng để nàng nhất thời có loại ảo giác, chính mình còn chưa rời đi thế giới cũ.

"Hẳn là Vân giới mà bọn hắn nói." Trần Nguyên khẳng định: "Quy tắc nơi này cùng thế giới chúng ta có một chút không giống nhau, càng là so với thế giới của chúng ta không hoàn thiện bằng. Bất quá, điều này có lẽ không ảnh hưởng chúng ta tu luyện, chí ít là ta cấp độ này vẫn không nhận ảnh hưởng nhiều, phải chăng chỉ là tu luyện chậm hơn mà thôi."

Lấy ánh mắt của hắn hiện tại, hắn chỉ có thể nhìn ra một chút da lông khác biệt như vậy mà thôi. Muốn nghiên cứu sâu hơn, như vậy nhất định phải mượn nhờ năng lực của Khởi Nguyên nhãn hoặc đích thân bản tôn giáng lâm, lấy cảnh giới càng cao hơn đi nghiên cứu sự vật. Đồng thời, hắn phát hiện ra, liên hệ của hắn với bản tôn vẫn còn tồn tại. Thậm chí, bản tôn của hắn còn tùy thời có thể mở ra cổng không gian, giáng lâm nơi này.

"Phải chăng là do đường hầm không gian kết nối hai thế giới còn tồn tại nên năng lực của ta không nhận cản trở?" Trần Nguyên âm thầm suy nghĩ.

"Nơi đây đích thực không còn là thế giới của chúng ta." Thanh Uyển cẩn thận cảm nhận: "Sự áp chế của quy tắc thế giới này lên tu sĩ buông lỏng hơn nhiều so với thế giới trước."

Những người còn lại cẩn thận cảm nhận, nhẹ gật đầu đồng tình. Sự áp chế của quy tắc thế giới lên tu sĩ phụ thuộc nhiều vào độ hoàn thiện của quy tắc thế giới đó. Quy tắc càng hoàn thiện, sự áp chế này càng lớn. Mà sự áp chế này biểu hiện rõ ràng nhất qua mấy điểm như tuổi thọ, cùng năng lực của tu sĩ.

Tựa như, Nhị phẩm tu sĩ tại Ba Ngàn thế giới thọ nguyên nhiều nhất chỉ có thể đạt tới hai trăm đến ba trăm năm. Tại Vân giới nơi này, bọn người Trần Nguyên ước đoán có thể đạt tới năm trăm đến tám trăm năm.

Lại tựa như, tại Ba Ngàn thế giới, Tam phẩm Đại tu sĩ mới có thể ngự kiếm phi hành, Tứ phẩm Thượng nhân mới có thể đạp không mà đi. Tại Vân giới, Nhất phẩm hậu kỳ tu sĩ đã có thể ngự kiếm phi hành, Nhị phẩm tu sĩ có thể lăng không mà đứng.

Lại nói, ở Ba Ngàn thế giới, muốn đánh vỡ hư không, cảnh giới xa xa không phải là Ngũ phẩm Chân nhân có thể làm đến. Mà tại Vân giới, Trần Nguyên có thể lấy Tứ phẩm tu vi đánh vỡ hư không, xuyên qua không gian đi tắt.

— QUẢNG CÁO —

Tất nhiên, điều này không có nghĩ là tu hành tại Vân giới là dễ dàng hơn. Trái ngược lại, đối với những tu sĩ đến từ bên kia đường hầm, Vân giới tựa như một vùng hoang mạc khô cằn, mà nếu như không phải bởi vì sự xuất hiện của Tà Ma, bọn hắn còn lâu mới nguyện ý đạt chân đến.

"Nồng độ linh khí nơi này vẫn là quá thấp." Ngọc Huyền Vương nhận xét.

Tạm thời không đề cập đến những động thiên phúc địa bị các Tông môn, Thế gia cùng Vương triều chia cắt, cho dù là những mảnh đất phổ thông, nơi bị các Tam phẩm, Nhị phẩm Thế gia, Bang phái chiếm cứ thì cũng sở hữu nồng độ linh khí giàu có hơn chỗ bọn người Trần Nguyên đứng nhiều lắm. Nên biết, địa điểm bọn hắn đang ở là trước cửa đường hầm không gian, nơi đây còn được quân đội Thái Chu Vương triều chế tạo thành cứ điểm, xung quanh có Tứ giai đại trận bảo phủ giúp hội tụ linh khí. Trong trường hợp ấy mà nồng độ linh khí còn chẳng bằng tổ địa của một cái Nhị phẩm thế gia. Sự chênh lệch to lớn để đám người Trần Nguyên khó có thể làm quen trong thời gian ngắn.

Trần Nguyên đánh nhịp, quyết định: "Chúng ta đi thôi. Trước hết vẫn là tìm kiếm Tà Ma, đánh giết bọn chúng tiến hành nghiên cứu. Nếu như đánh giết Tà Ma thật sự mang đến lợi ích đủ lớn, chúng ta sẽ ở lại tính kế lâu dài. Nếu như đánh giết Tà Ma mà không đem lại trợ giúp đủ lớn, chúng ta vẫn là sớm một bước quay trở lại thế giới cũ. Ở lại đây lâu dài chung quy không phải là việc tốt đối với chúng ta. Không có ái phản đối chứ?"

Không ai có ý định khác. Chính như Trần Nguyên nói, ở lại nơi này tu luyện không phải là chuyện tốt đối với bọn hắn. Một khi đã quen thuộc điều kiện tu hành tại Ba Ngàn thế giới, người ta sẽ cảm thấy nơi này chẳng khác nào một tòa hoang mạc khô cằn, không có sức sống. Không nói đến hạn chế của thế giới không thể tiếp nhận Ngũ phẩm Chân nhân, chỉ là nồng độ linh khí quá thấp dẫn đến việc thổ nạp, tích lũy tu vi quá chậm. Mức độ hoàn thiện của quy tắc không đầy đủ, dẫn đến việc cảm ngộ tu hành, đột phá bình cảnh khó khăn hơn nhiều.

Trần Nguyên ước đoán, một thiên tài tại Ngọc Hòa Châu có thể thành tựu Tam phẩm Đại Tu sĩ ở độ tuổi khoảng chừng năm mươi, nếu như để hắn sinh ra và lớn lên tại Vân giới, một trăm năm tu hành, hắn chưa hẳn đã làm đến được điều đó.

Cho nên nói, sự áp chế của quy tắc thế giới giảm xuống chưa chắc đã là chuyện tốt.

Có được thì tất có mất.