Cậu Không Được Chết

Chương 77



Không khí lạnh lẽo giống như đang ở trong môt hầm băng khiến tất cả bọn họ đều run rẩy không thôi, cuối cùng Tử Lâm phải cho mỗi người một tấm bửa sưởi ấm, lúc này cậu thật sự không thể di chuyển được, tay chân bởi vì đông cứng mà chưa thể hoàn toàn cử động giống như bình thường, nếu như vậy thì cậu càng không thể di chuyển được.

Vì vậy bọn họ nhanh chóng ngồi gần lấy nhau mà bắt đầu sưởi ấm cho nhau.

Vài phút trôi qua trong sự run lập cập của bảy người cuối cùng tay chân của cậu cũng có chút tri giác, cậu thử nhấc tay lên, sau đó lắc lắc chân, cảm thấy cử động trơn tru cậu liền vỗ nhẹ tay Tử Lâm.

"Sao vậy." Tử Lâm nhỏ giọng hỏi.

"Đi thôi, tôi có thể di chuyển được rồi." Cậu trả lời.

Những người khác nghe vậy liền nhanh chóng đứng dậy, cuối cùng bọn họ cũng có thể rời khỏi đây rồi.

Tử Lâm nghe vậy liền đở cậu đứng dậy, tuy chân cậu có thể chậm rãi bước đi, nhưng vẫn còn rất cứng nhắc, vì vậy cậu ta liền để một tay cậu choàng qua vai sau đó ôm lấy eo cậu dìu cậu đi.

Nhìn thấy hướng đi của bọn họ cậu liền nhanh chóng nói "Không phải hướng đó, chúng ta phải đi vào trong."

Những người khác nghe vậy liền khó hiểu mà nhìn sang, Tử Lâm cũng xoay đầu nhìn cậu.

"Bên trong có thứ chúng ta cần tìm, nghe tôi đi chắc chắn không sai." Cậu không nói về giấc mơ của mình, dù sao đó cũng thật sự rất vô lý.

Tử Lâm nghe thấy cậu trả lời một cách chắn chắn như vậy liền không nhiều lời mà xoay người dìu cậu đi vào sâu bên trong.

Những người khác hai mặt nhìn nhau cuối cùng chỉ có thể đuổi theo sau, dù sao lời nói của cậu có phải sự thật hay không thì đối với họ cũng chẳng mất mát gì.

Bảy người tiến sâu vào trong, lần này đi không có bất kỳ cản trở nào nữa cuối cùng trước mặt bọn họ nhìn thấy một căn nhà bằng đá không khác gì nhà tù,cánh cửa là một song sắt mở toang.

"Đây là." Ẩn Kỳ kích động nói, nơi này thật sự còn một căn phòng khác, nhưng nhìn thế nào đi nữa đây không khác nào nhà giam cả.

Cậu nương theo ánh sáng từ cây đèn Ẩn Cao đang cầm mà nhìn xung quanh, nơi này thật sự chẳng khác chút nào những gì cậu đã thấy bên trong giấc mơ, từ nơi bọn họ đang đứng, người phụ nữ không ngừng bò vào bên trong căn nhà đá đó, cho dù trên người tràn ngập vệt thương.

"Nơi này càng lạnh hơn, tôi giống như sấp đóng băng vậy." Ẩn Sơn ôm lấy vai mình run rẩy nói, không khí càng lúc càng lạnh lẽo lông tơ trên người bọn họ kết băng lại với nhau rồi từ từ lan vào da thịt.

"Chúng ta vào trong đi, nhanh chóng tìm đồ rồi rời đi." Tử Lâm nói sau đó dìu cậu đi vào trong căn phòng đá.

Bên trong căn phòng đá hoàn toàn là một hầm băng, nó lạnh đến nỗi tay chân bọn họ nhanh chóng đóng cứng lại, Tử Lâm rút ra vài tấm bùa rồi đốt lên để sưởi ấm cho cả nhóm, nhưng chỉ vài tấm bùa thì chẳng thể nào chóng lại sự lạnh lẽo giống như đang đứng bên trong một hầm băng như thế này.

Cậu nhìn thấy mọi người không thể chóng đỡ nổi liền buông lấy Tử Lâm ra mà nhấc từng bước chân nặng nề tiếng lên phía trước, Tử Lâm thấy vậy liền không an tâm mà đi theo phía sau, nếu như có chuyện gì xảy ra đột ngột cậu ta còn có thể nhanh chóng kéo cậu lại.

Ẩn Cao phía sau tuy không tiến lên nhưng anh ta đã nâng đèn pin lên cố gắng chịu đựng cảm giác đóng băng mà chiếu đèn cho hai người bọn cậu.

"Mẹ ơi..."

Càng tiến lên phía trước trong tai cậu giống như nghe thấy tiếng kêu của một đứa nhỏ đang không ngừng gọi 'mẹ'.

Đây thực sự giống như cậu từng trải qua trong giắc mơ vậy, đứa bé nhỏ xíu ấy ngoại trừ tiếng gọi mẹ thì chẳng thể nói thêm bất cứ từ nào nữa, nhưng trong ánh mắt ngây thơ ấy lại là một thân tràn đầy những vết roi, những dòng nến chảy, những cái đánh đập đau đớn.

Nghĩ đến đây tâm trạng cậu không khỏi trùng xuống, trên thế giới này thật sự có rất nhiều sự bất công mà cậu không thể nhìn thấy được cũng chẳng thể can thiệp vào được, đây là thế giới mà cậu sinh sống.

Vì vậy những người như bọn họ phải cố gắng thực hiện số mệnh của mình giúp đỡ những linh hồn cần được giúp đỡ, cái hiện thì gặp lành, ác giả thì ác báo.

Cậu cùng Tử Lâm đi sâu vào trong, cách nhóm Trương Trí một khoảng cách khá xa, đến lúc này hai người mới có thể thông qua chút ánh sáng ít ỏi mà Ẩn Cao chiếu đến thấy được hai thi thể ở phía trước, mà đây cũng là đường cùng của căn phòng đá này.

"Thì ra những gì tôi thấy là thật..." Cậu nhìn thấy thi thể của người phụ nữ đang dựa vào tường, trong lòng cô là thi thể của một đứa nhỏ cả người không chút mảnh vải che thân liền không khỏi lẩm bẩm.

Cứ nghĩ những gì mà cậu thấy trong giấc mơ cũng chỉ là mơ mà thôi, nhưng sự thật trước mắt nói cho cậu biết những gì thấy trong huyệt động này chắc chắn không chỉ là giấc mơ, mà là ký ức của một ai đó đang truyền tải đến cậu.

Từng cảm xúc, từng hình ảnh bọn họ đều sẽ truyền đến cho cậu.

Tử Lâm nghe thấy lời cậu nói liền cau mày, chẳng lẽ trong lúc hai người tách ra, cậu đã thấy thứ gì đó mà bọn họ không thể nhìn thấy.

"Nếu như vậy, cuốn nhật ký kia chắc chắn vẫn còn." Cậu nhìn thi thể của người phụ nữ sau đó trầm tư, cuối cùng nhấc chân đi đến gần hơn, nhưng trong lúc này một bóng người xuất hiện lao vào cậu, khiến cậu kinh ngạc đến nỗi không thể né tránh.

May mắn Tử Lâm luôn ở phía sau cậu, nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng ôm lấy cậu liên tục lùi ra sau, mà bòng đen đó cũng nhanh chóng thu tay sau đó biến mất khiến cậu không thể nhìn rõ được hình dáng của nó.

"Em không sao chứ." Tử Lâm ôm lấy cậu lo lắng hỏi.

Nhưng một lúc lâu cũng không nghe thấy cậu đáp lại liền xoay người cậu lại dùng hai tay nâng mặt cậu lên, để hai ánh mắt cậu có thể nhìn đế ánh mắt của cậu ta.

"Tân..."

Lúc này cậu mới hoàn toàn hồi hồn, lúc nãy bởi vì bóng đen xuất hiện quá đột ngột khiến cậu không ngờ đến nên cơ thể mất đi phản ứng, nghe thấy Tử Lâm gọi cậu liền khẽ chớp mặt rồi nhìn cậu ta.

"Em không sao đó chứ." Tử Lâm vẫn lo lắng nói, nếu lúc nãy cậu ta không phản ứng kịp thì không biết cậu sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

"Không sao." Cậu lắc đầu rồi đưa tay lên nắm lấy hai bàn tay lạnh lẽo của Tử Lâm "Cậu có thấy rõ nó không."

Tử Lâm lắc đầu, câu ta chỉ một lòng chú ý đến cậu mà thôi, chẳng quan tâm đến thứ khác.

"Các cậu không sao chứ." Nhóm Trương Trí luôn chú ý hành động của hai người, nhưng bởi vì đèn pin không thể chiếu đến tận nơi đó nên hình ảnh khá mờ nhạt nên bọn họ cũng không biết vửa rồi phát sinh chuyện gì.

"Không sao." Tử Lâm đáp lại rồi nhìn cậu "Em muốn lấy thứ gì, để tôi lấy."

"Không được, tôi sẽ..." Cậu lắc đầu từ chối, đây là ý của cậu, không thể để Tử Lâm mạo hiểm được.

Nhưng cậu chưa nói hết câu Tử Lâm đã vội vàng cắt ngang "Để tôi, em ở ngoài nhìn xem bóng đen là thứ gì."

"Không được..." Cậu không đồng ý, nhưng Tử Lâm vẫn kiên trì không buông cậu ra, ánh mắt cậu ta đầy kiên định nhìn chằm chằm lấy cậu khiến cậu không thể tiếp tục nói ra lời từ chối được, cuối cùng đành thở dài đồng ý.

"Cậu phải cẩn thận."

"Tốt." Tử Lâm mỉm cười buông cậu ra sau đó đi về phía trước.