Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 39: Huyền Môn Vấn Tâm (12)



Thiên Diễn Tông bị tiêu diệt.

Chỉ trong vòng một đêm.

Là một trong hai quái vật đại tiên môn cùng với Huyền Môn, vạn năm trước, cùng rễ cùng mạch với Thiên Cơ Các, cùng thuộc về Thiên Môn, sau đó chia thành hai phái, dùng mấy nghìn năm để truyền thừa và quật khởi, trải qua vô số triều đại của nhân gian, huy hoàng thịnh cảnh chỉ dưới Huyền Môn —— Tiên môn khổng lồ như vậy, chi uy cuồn cuộn, thế mà bị tiêu diệt chỉ trong một đêm.

Tan đàn xẻ nghé.

Bên trong Thiên Diễn Tông, đệ tử ngoại môn thiếu tư cách được biết và tham gia tế sống Vạn Linh đại trận đều bỏ chạy tán loạn, cư dân thôn trấn dưới chân núi cũng sợ bị liên lụy, thanh niên trai tráng đều trốn sang nơi khác, trong chốc lát, khắp nơi rối loạn.

Vào đêm mà Thiên Diễn Tông bị diệt, vô số tin tức thật giả lẫn lộn, thông qua những người này, truyền khắp cả cõi Phàm.

Đường phố ngõ hẻm, trà lâu kỳ quán, đâu đâu cũng bàn tán sôi nổi ——

“Đêm qua, ba thế lực lớn: Huyền Môn, Thiên Cơ Các, Yêu Hoàng Điện, cùng tề tựu ở Thiên Diễn Tông!”

“Yêu Hoàng Điện chẳng phải ở cõi U Minh sao, sao lại dính líu đến bọn họ vậy?”

“Nghe nói từ tông chủ đến trưởng lão của Thiên Diễn Tông đều nhập ma, luyện một cái đại trận vạn linh gì đó, cần huyết tế. Thiên Diễn Tông lợi dụng những tán tu bán mạng cho họ, mấy năm nay đã đến Yêu Vực bắt rất nhiều tiểu yêu! Yêu Hoàng Điện nổi trận lôi đình, Yêu Hoàng đích thân đến Phàm giới, còn ăn nói bậy bạ rằng một ngày nào đó sẽ tới xử lý rành mạch!”

“Trời ơi, Thiên Diệt Tông tạo nghiệt, diệt bọn họ thì cũng thôi đi, sẽ không gây hại gì đến Phàm giới chứ?”

“Nhưng ra tay tiêu diệt không phải là Yêu Hoàng Điện, mà là Huyền Môn.”

“Đúng vậy! Đêm qua ta ra ngoài sân nên đã trông thấy, quả thật là một kiếm chấn động trời cao! Ta sợ đến mức hồn phi phách tán! Suýt chút nữa ta tưởng rằng mình chết rồi!!”

“Ha ha ha, ngươi sẽ không sợ đến mức tè ra quần chứ?”

“Cút, cút! Nói bậy nói bạ!”

“......”

Thời Lưu đang bước xuống từ cầu thang lầu hai của nhà trọ, âm thanh bàn tán của lầu một đều lọt hết vào tai nàng, cùng với đó là tiếng rao hàng từ xa đến gần trên đường phố, tựa như đang kề bên tai, cực kỳ ồn ào.

Sau trận tuyết rơi hôm qua, linh lực trong cơ thể nàng đã tăng lên rất nhiều, chỉ là vẫn chưa chính thức tu tập các loại thuật pháp kiếm thuật, hiện tại nàng giống như một đứa trẻ trông coi núi vàng, hoàn toàn không biết cách sử dụng chúng.

Bây giờ nàng mới nhận ra, hóa ra tu vi tăng cao cũng có nhược điểm.

Thời Lưu nhíu mày đứng trên bậc thang, điều động linh lực trong cơ thể, cố gắng thử phong ấn giác quan thích hợp để giảm bớt khó chịu do năm giác quan quá nhạy cảm gây ra.

Đáng tiếc, thử mấy lần cũng không thành công —— Hoặc là lỗ tai nghe rõ nhưng trước mắt tối sầm, hoặc là nổ vang một tiếng, sau đó toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng, ngoại trừ nhịp tim đập, mạch máu và linh khí di chuyển thì chẳng còn âm thanh nào khác.

Tại sao phong bế năm giác quan lại khó như vậy chứ?

“Là do ngươi tiến bộ quá nhanh, giác quan không thích ứng kịp.”

Một giọng nói lạnh lùng dễ nghe, mang theo chút khàn khàn uể oải buổi sáng sớm vang lên từ trên đỉnh đầu.

“?”

Thời Lưu bất ngờ quay người lại, ngước mắt nhìn lên Phong Nghiệp đang đứng trên bậc cầu thang: “Chủ nhân?”

Đuôi mắt của Phong Nghiệp lướt nhẹ về điểm xuất phát rồi lại cụp xuống.

Kể từ sau câu nói tối qua, hắn bỗng cảm thấy, nàng gọi như vậy dễ nghe hơn nhiều.

Vì vậy, với tâm trạng không tệ lắm, ma bước xuống bậc thang, đi đến gần nàng, sau khi dừng lại, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ thấp hơn mình rất nhiều.

“Tiểu quỷ lùn.”

Thời Lưu: “...?”

Môi mỏng của Phong Nghiệp câu lên nụ cười trêu chọc, sau đó bước xuống thêm hai bậc nữa.

Hắn dừng bước.

Ngón tay thon dài trắng lạnh giơ lên trước mặt Thời Lưu, ngón trỏ hơi lạnh buốt đặt lên mi tâm của nàng, bốn ngón tay còn lại tựa như bốn thanh ngọc lười nhác nắm lại.

Khoảng cách rất gần, khớp xương của hắn đẹp đẽ rõ ràng, lại có chút lành lạnh, trong veo không tì vết.

Sao có thể có người có bàn tay đẹp như vậy.

Vẻ mặt của Thời Lưu không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngờ vực.

“Ngưng khí tụ thần.” Ma lạnh nhạt trào phúng nàng, “Không phải bảo ngươi xem tay.”

“Ừm.”

Thời Lưu nhắm mắt lại.

Khi đầu ngón tay của hắn chạm vào giữa trán nàng, một sợi linh khí mỏng manh từ từ tiến vào, theo sự điều khiển của hắn, nó dễ dàng len lỏi qua từng khiếu huyệt và từng nhánh linh mạch, mỗi khi đến chỗ quan trọng, tựa như đánh dấu lại, một chút nhẹ nhàng, tê tê dại dại, người nọ dùng thần thức truyền âm, từng chữ truyền dạy như in dấu vào lồng ngực.

Thời Lưu vừa chăm chỉ học tập, vừa không khỏi cảm thán trong lòng ——

Nàng vốn cho rằng ma hùng mạnh ở chỗ hắn có thể thuận tay điều động khí cơ đáng sợ nghịch chuyển thiên địa điên đảo càn khôn, nhưng lúc này, khi hắn dùng một sợi linh lực mảnh như sợi tóc để chỉ dẫn nàng, hiệu quả rõ rệt tức thì, nàng mới nhận ra, sự hùng mạnh của hắn chính là khả năng kiểm soát những thứ cực nhỏ như thế này.

Rõ ràng hắn có tu vi khó dò thăm thẳm tựa vực sâu, nhưng lại có thể tùy tiện dùng một sợi linh lực là có thể làm được chuyện mà người khác dốc hết khả năng cũng chưa chắc làm được.

Quả nhiên, phải chăng nàng cách xa hắn tựa như mặt đất cách xa mây trời?

“... Dựa vào ngươi, mà cũng muốn đuổi kịp ta sao?”

Giọng nói của người nọ mang theo một chút lười biếng, cười nhưng không phải cười, đột nhiên kéo dòng suy nghĩ miên man của Thời Lưu trở về.

Thiếu nữ bỗng dưng mở mắt ra, hai gò má hiếm khi ửng hồng, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc: “Huynh không nên nhân cơ hội để nghe trộm suy nghĩ của ta.”

“Là ngươi khen ta, cho nên ta mới nghe,” Phong Nghiệp khẽ xùy một tiếng, xoay người đi xuống lầu, “Ai bảo ngươi kết luận như vậy.”

Thời Lưu không nghe ma xảo ngôn lệnh sắc (*) đầu độc, nàng nghiêm túc đi theo hắn: “Cho dù là vậy thì huynh cũng không được nghe.”

(*) Ám chỉ sự khoa trương, giả vờ tử tế để lấy lòng người khác.

“Nghe thì cũng nghe rồi, ngươi định làm gì?”

“.......”

Ma uể oải nói lời vô lại, đi ngang qua ông chủ ở quầy thu ngân lầu một, hắn ra hiệu gọi bữa sáng, sau đó thuận tay đặt một viên linh châu lên quầy.

Dưới ánh mắt sửng sốt sau đó vui mừng ở phía sau, hai người đi đến một chiếc bàn trống ở lầu một.

Thời Lưu ngồi xuống, không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm Phong Nghiệp.

Phong Nghiệp vốn định theo thói quen dùng tiên thuật Ly Hồn để xem trận chiến đêm qua ở Thiên Diễn Tông có để lại vết tích gì không, nhưng chưa kịp làm thì hắn đã bị ánh mắt có cảm giác tồn tại cực mạnh ở bên cạnh gây chú ý.

“... Ngươi vẫn còn so đo.” Phong Nghiệp tức cười, dựa vào cạnh bàn, thuận tay mở rộng vòng tay, “Chỉ cần ngươi không sợ không chịu đựng nổi, vậy thì ta sẽ mở thần hồn ra cho ngươi xem?”

Thời Lưu quyết tâm muốn nói đồng ý, nhưng trước khi thốt ra khỏi miệng, nàng nhục chí.

Thần hồn của ma sống không biết bao nhiêu năm, đừng nói là mở ra hết cho nàng xem, dù chỉ lấy một lượng nhỏ cũng đủ khiến thức hải của nàng bị va chạm đến nát vụn.

Như vậy sẽ thật sự trở thành kẻ đần.

Thời Lưu thở dài, ngước mắt nhìn lên: “Ta nghĩ đến một vấn đề.”

“Ừm?”

“Kẻ kia, sao huynh nhận ra được?”

“Kẻ nào?”

Ma tự rót cho mình một cốc trà, suy nghĩ một chút, sau đó tự hạ thấp địa vị rót thêm một cốc cho tiểu thị nữ.

Thời Lưu: “Kẻ mà huynh và Văn Thị Phi đuổi theo ấy, cái tên đã bắt cóc ta.”

Phong Nghiệp ngừng lại.

Thời Lưu: “Không chạm vào thức hải trên trán thì không thể dò xét trí nhớ của thần hồn. Hôm ấy khi huynh định dò xét thì đã bị ta ngăn cản, vậy huynh biết từ lúc nào?”

—— Lúc đó ở trên thuyền, rõ ràng hắn đã chuyển sang phòng khác.

Phong Nghiệp uống trà, giả vờ như không nghe thấy.

Thời Lưu vẫn còn đang suy nghĩ: “Chẳng lẽ là sau khi ta hôn mê do huyết chú phát tác?”

“Không phải.”

Rốt cuộc Phong Nghiệp cũng không nhịn được, hắn đặt cốc xuống, con ngươi hơi trầm lạnh lùng liếc nàng: “Chạm vào thức hải giữa mi tâm, không phải chỉ có chạm tay mới có thể làm được.”

Thời Lưu không hiểu: “Vậy còn có thể làm sao?”

“Ta còn làm cái gì, ngươi nhớ lại đi.”

Ma lười biếng nói, đôi mắt sơn mài ngước lên, rơi trên cánh môi mềm mại của thiếu nữ.

Hắn khẽ nhướng mày.

“?”

Lầu một của thuyền lâu, trước trụ hành lang bằng gỗ, ma bóp lấy cằm nàng, cúi xuống hôn lên dung nhan xinh đẹp trong veo.

—— Ký ức bị chôn vùi ngày ấy vội vàng bất ngờ ùa về tâm trí.

Theo bản năng, Thời Lưu cắn chặt môi, nàng xoay mặt nhìn sang bên cạnh, cầm lấy chiếc cốc trên bàn uống một ngụm.

Bên cạnh nhỏ giọng mỉm cười: “Ngươi cầm cốc của ta.”

“...?”

Thời Lưu cúi đầu, im lặng nhìn cốc trà trong tay một lát, sau đó đặt xuống, đẩy đến trước mặt hắn: “...Xin lỗi.”

Không đợi Phong Nghiệp mở miệng nói tiếp.

Thời Lưu đứng dậy: “Ta đi hỏi ông chủ xem đồ ăn sáng của chúng ta đã chuẩn bị xong chưa.”

Sau khi học xong cách dùng linh khí đả thông linh mạch, tốc độ bỏ chạy nhanh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.

Nhìn bóng lưng của Thời Lưu, Phong Nghiệp khựng lại một chút, sau đó giơ tay cầm cốc trà đặt bừa bãi trên bàn. Có lẽ bởi vì quá mẫn cảm với hơi thở, hoặc cũng có thể do bản tính của ma quấy phá, một hơi thở nhàn nhạt, hoàn toàn khác biệt với những người khác, hơi thở chỉ thuộc về duy nhất thiếu nữ nào đó, hắn nâng cổ tay lên, một hơi uống sạch nước trong cốc.

Đặt chiếc cốc trống rỗng xuống.

Phong Nghiệp khẽ cau mày gõ vào miệng cốc.

Hắn cảm thấy khó hiểu ——

Rõ ràng vừa mới uống nước, nhưng tại sao vẫn còn khát.

Mười lần hô hấp đã trôi qua, sao quả lựu nhỏ còn chưa về.

Mười lần hô hấp không đủ để tiểu thị nữ trở về nhưng đủ để một vị khách không mời xuất hiện.

Yêu Hoàng, kẻ đang “nổi danh” khắp cõi Phàm, thoải mái bước vào nhà trọ, sau khi quét qua khắp đại sảnh, hắn đi đến bàn của Phong Nghiệp và ngồi xuống.

“Sư phụ, ta muốn trở về Yêu Hoàng Điện một khoảng thời gian.”

Phong Nghiệp buông chiếc cốc ra, lạnh nhạt ngước mắt lên: “Cần gì phải tự báo thân phận ở Thiên Diễn Tông.”

“Ha ha, người có thể chịu được những lời nói của đám người trơ tráo bại hoại kia, nhưng ta thì không thể.” Mặc dù Yêu Hoàng đã dùng yêu thuật che đi đôi đồng tử đỏ máu, nhưng sắc mặt yêu dị tà tính lại không thể nào giấu đi được: “Làm chuyện bẩn thỉu mà còn vọng tưởng được vang danh thiên hạ… Một ngày nào đó, ta không chỉ xé bộ mặt của những tiên môn này xuống trước bàn dân thiên hạ, mà còn phải giẫm lên mấy lần, thế mới đủ giải tỏa nỗi hận trong lòng ta.”

Phong Nghiệp thờ ơ liếc sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mắt của hắn trở nên rất cao rất xa, xa đến tận chân trời, cao đến có thể quan sát được mây khói trên trời cao.

Sau đó ma hạ mắt xuống, hờ hững khinh miệt giễu cợt: “Thế nhân đều ngu đần, chỉ làm những điều vô nghĩa.”

Yêu Hoàng mặc sức bật cười: “Ta mặc kệ có vô nghĩa hay không, ta chỉ cần lòng mình hiểu rõ!”

“......”

“À, còn có thứ này.”

Một vật sáng óng ánh bị Yêu Hoàng thuận tay lau chùi, đặt vào chiếc cốc rỗng, sau đó bị cầm lên.

Phong Nghiệp vốn định ngăn lại, nhưng bởi vì vật sáng đặc biệt kia, hắn hơi nhíu mày, dừng lại.

Văn Thị Phi đẩy ngược chiếc cốc rỗng về phía Phong Nghiệp.

Hắn nở nụ cười u ám: “Đệ tử Huyền Môn hiện tại vẫn đang đào bới vạn dặm núi xanh của Thiên Diễn Tông để tìm nó, đáng tiếc, một đám ngu si.”

“Lúc đến phong quang vô hạn, lúc đi như chó nhà có tang.” Phong Nghiệp không hề nể mặt, nhàn nhạt nhướng mi, “Vậy ngươi chạy làm gì?”

“Sao giống nhau được chứ? Ta về Yêu Hoàng Điện không phải vì không đánh lại Huyền Môn… tuy rằng Lận Thanh Hà có chút vướng víu tay chân. Bây giờ Phàm giới là do một mình Huyền Môn thống trị, các tiểu tiên môn trong địa bàn của Thiên Diễn Tông đang rục rịch ngóc đầu lên, nếu lúc này Yêu Hoàng Điện của ta ở lại Phàm giới làm bia ngắm, chẳng phải sẽ giúp Huyền Môn di dời mâu thuẫn sao?”

Tà khí rét buốt trong mắt Yêu Hoàng, hắn mỉm cười lạnh lùng: “Nếu ta không đi, những tiên môn nhát gan còn sót lại làm sao dám thò đầu ra, làm sao có thể có cơ hội để bới móc sai lầm của Huyền Môn?”

Phong Nghiệp luôn khinh miệt những kẻ có lòng dạ như quỷ vực này.

Cuối cùng, coi như đám vênh váo ấy chết ngay trước mặt hắn, lặp lại lần nữa, hắn cũng sẽ mặc kệ —— Chỉ cần không gây cản trở hắn.

Tất nhiên Văn Thị Phi cũng nhận ra Phong Nghiệp không có hứng thú với những điều hắn nói, vì không muốn tự chuốc lấy nhục nhã, sau khi nói xong hắn liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Ngài cũng biết cách liên lạc với Yêu Hoàng Điện, khi nào muốn san bằng Huyền Môn hoặc Thời gia, hãy báo với ta một tiếng.” Văn Thị Phi định đi, nhưng chợt nhớ tới điều gì đó, hắn hơi nghiêng người, “Có điều… Thiên Cơ Các, mong lão nhân gia ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một lần.”

Phong Nghiệp ngước mắt lên, nhớ tới gì đó, hắn hơi nhíu mày: “Tuyết Vãn đâu?”

“......”

Yêu Hoàng không nói gì, chỉ là khẽ nhún vai, tà tính và tham dục nảy lên trong đáy mắt hắn, ngay cả yêu thuật cũng không thể lấn át con ngươi đỏ máu nọ.

Khi hắn hưng phấn thì sẽ như thế này.

Phong Nghiệp ngắt ngang: “Đây mới chính là nguyên nhân ngươi muốn về Yêu Hoàng Điện.”

“Ừm… Một trong?”

“Mỹ nhân của Yêu Vực nhiều vô kể, nàng ta cũng không giống như trong lời đồn, ngươi vẫn không phải nàng ta thì không thể?” Phong Nghiệp nhíu mày hỏi.

“Có thể hay không, ta đã cho nàng ấy lựa chọn.” Ánh mắt của Văn Thị Phi hơi lấp lóe, rất yêu dị, “Hoặc là ta diệt Thiên Cơ Các, hoặc là nàng ấy đến Yêu Hoàng Điện thị tẩm.”

Phong Nghiệp hờ hững nâng mắt lên: “?”

Chẳng biết nghĩ đến điều gì mà Văn Thị Phi bỗng bật cười: “Nàng ấy chọn để ta diệt Thiên Cơ Các, còn vừa chạy vừa nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây (*), nàng ấy nhất định sẽ trở về trả thù cho sư thúc, bảo sư thúc hãy chờ nàng ấy.”

(*) Ngạn ngữ Trung Quốc, nói về con sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần. Ý nói sự vật trong thế gian và số phận con người luôn không ngừng biến hóa, thăng trầm, vinh nhục không có số phận nhất định.

Phong Nghiệp: “......”

Văn Thị Phi cười đến mức ôm bụng, sau đó âm u tĩnh mịch dừng lại: “Sư phụ, người hiểu ta mà, thánh nữ như vậy, sao ta có thể không mang về Yêu Hoàng Điện vui vẻ một phen?”

“......”

Chỉ nhìn ánh mắt và nụ cười của kẻ điên trước mặt khi nhìn chằm chằm vào đóa kim liên trong lòng bàn tay, Phong Nghiệp cũng biết, dù cho hắn dùng thân phận “sư phụ” trong chuyện này, có lẽ cũng vô ích thôi.

“Quả lựu nhỏ rất thích Tuyết Vãn, đừng tổn thương nàng ta.” Sau khi dứt lời, Phong Nghiệp phiền chán phất tay đuổi khách. “Đi đi.”

“Chờ đến khi ta và thánh nữ thành hôn, ta sẽ mời ngài đến ngồi ở vị trí cao đường!”

“... Cút.”

Ma mất hứng cụp mắt xuống.

——

Thời Lưu sợ xấu hổ, cho nên mãi cho đến khi đầu bếp của nhà trọ làm xong bữa sáng, nàng mới đi theo trở về bàn.

Thính giác đã được chặn lại một nửa, nhưng khi quay lại, vẫn đủ để nàng nghe được phần lớn các lời bàn tán trong sảnh ——

Điều kỳ lạ nhất chính là nàng chỉ mới rời khỏi trong thời gian một nén nhang, thế mà hướng gió bàn tán về chuyện đêm qua đã hoàn toàn đảo ngược.

“Thiên Diễn Ấn của Thiên Diễn Tông bị mất rồi hả?”

“Đây chính là tiên bảo đấy, cả thiên hạ cùng lắm chỉ có năm cái thôi, sao mà mất được?”

“Ta nghe người bên quán trà bên cạnh nói, lần này Huyền Môn diệt Thiên Diễn Tông chính là vì muốn chiếm Thiên Diễn Ấn làm của riêng, nói là mất, nhưng thật ra nó đang ở đâu, ai mà biết được.”

“Biết ngay mà! Một tiên môn lớn như Thiên Diễn Tông, sao có thể bị diệt trong vòng một đêm được?”

“Hả? Chỉ vì tiên bảo mà Huyền Môn làm tới mức này luôn à?”

“Nghe đồn khi còn trẻ Phong tông chủ đến bái sư bị Huyền Môn từ chối, sau đó may mắn được Thiên Diễn Tông chiêu mộ lương tài, sau khi thiên phú của y thức tỉnh thì phất lên như diều gặp gió, trở thành chưởng môn, hai năm qua vẫn luôn muốn tranh cao thấp với Huyền Môn — Cho nên mới bị người ta xem là kẻ thù, cuối cùng rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.”

“Huyền Môn chính là muốn độc tôn…”

Nghe thế, Thời Lưu sững sờ.

Cho đến khi bữa sáng được dọn đầy đủ ra bàn, bồi bàn cười nói: “Hai vị ăn thông thả.”

Lúc này, nàng mới hoàn hồn.

“Không phải như lời bọn họ nói.” Mi tâm của Thời Lưu khẽ nhíu lại, nàng quay sang Phong Nghiệp. “Vạn Linh đại trận thật sự cực kỳ độc ác, Thiên Diễn Tông cá mè một lứa, ngoan cố chống cự, không biết ăn năn hối cải. Đây là do các huynh tự tay tra được mà.”

“Ừ.”

Phong Nghiệp không có hứng thú lắm, hắn chỉ lười biếng rủ mắt xuống, cầm đũa chọc vào bánh hạt kê chiên màu vàng óng ánh, bên ngoài giòn rụm bên trong mềm mại, tựa như chuyện mà nàng nói còn chẳng thú vị bằng mấy dĩa thức ăn này.

“Tại sao lời đồn lại biến thành như vậy?”

“Vì có kẻ quấy loạn phong vân.”

Người nọ thuận miệng đáp, sau đó gắp bánh hạt kê bỏ vào dĩa của tiểu thị nữ.

Thời Lưu chọc chọc nó, mi tâm càng nhíu chặt hơn: “Quấy loạn phong vân, có thể biến đen thành trắng sao?”

“Vốn không trắng lắm, có chút…” Phong Nghiệp xùy một tiếng, dường như mất hứng, buông đũa xuống. “Có chút địa vị quá cao, sở hữu quá nhiều thứ, công trạng quá lớn.”

Thời Lưu hoảng hốt quay sang: “Công trạng quá lớn, cũng là sai sao?”

“Nếu một ngày nào đó, ngươi có ân huệ lớn lao đối với chúng sinh Tam giới,” Ma đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt tối xuống, “Vậy thì ngươi cách cái chết không xa nữa.”

Thời Lưu ngây người, bánh hạt kê đang bị nàng chọc vào rơi xuống đất.

Nàng ngước mắt lên nhìn hắn.

Ma không để ý lắm, hắn cầm đũa lên, gắp lấy một miếng bánh mới, đặt vào dĩa của nàng.

“Sợ cái gì.”

Hắn trở lại dáng vẻ lười nhác, ngay cả giọng nói cũng uể oải: “Có ta ở đây. Hơn nữa, ngươi yếu như thế, đầu thai thêm tám kiếp cũng không có cửa đâu.”

“.......”

Thời Lưu nghĩ nghĩ, đúng thế thật.

Nàng cố đẩy những suy nghĩ lung tung này ra khỏi đầu, thiếu nữ cắn một miếng bánh hạt kê mà trong lòng nặng trĩu, khi cắn vào lớp vỏ được rán xốp giòn, lớp nhân bánh màu vàng óng ánh chảy ra, sắc vàng rực rỡ xếp chồng lên nhau.

Chẳng hiểu sao Thời Lưu lại cảm thấy quen mắt.

Sau đó ma chợt chống má, mỉm cười liếc nàng: “Có giống hạt lựu không?”

Thời Lưu: “.”

Tiểu cô nương vờ như không nghe thấy, vẻ mặt cứng ngắc chuẩn bị cắn thêm một miếng nữa.

Phong Nghiệp chợt thu lại nụ cười, ngước mắt nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Thời Lưu khó hiểu nhìn hắn, sau đó cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có gì ——”

Chợt.

Một đạo kim quang xẹt qua bầu trời thị trấn.

Một lát sau.

Một âm thanh trầm mạnh, ngay thẳng chính trực như thiên âm của chuông lớn Đại Lữ (*) vang vọng bên tai mọi người, đó chính là kim sắc ngọc lệnh mà Huyền Môn dùng để thông truyền thiên hạ.

(*) Bảo vật thời Chu.

[Mùng bảy tháng tư, Huyền Môn thiên khảo, tuyển tiên tài khắp thiên hạ vào Huyền Môn ta.]

[Đứng trước tiên duyên, chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loại (*).]

(*) Tư tưởng giáo dục của Khổng Tử: dạy học mà không phân biệt tầng lớp xã hội, bất cứ ai cũng có thể đến trường.

Đã qua nhiều năm, Huyền Môn không theo lệ cũ mà khai sơn thu đồ đệ.

Kim sắc ngọc lệnh vừa xuất hiện, thiên hạ xôn xao.

******

Tác giả có lời muốn nói:

Quả lựu nhỏ sắp vào Huyền Môn rồi ~