Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 40: Huyền Môn Vấn Tâm (13)



Kim sắc ngọc lệnh truyền khắp thiên hạ, như vàng và đá va vào nhau, vang lên ba lần liên tiếp.

Sau đó tấm màn màu vàng trên trời hóa thành vô số đạo kim quang, bay xuống vô số thành trì lớn nhỏ và thôn trấn.

Những nơi lưu quang rơi xuống, đều hóa thành một tờ giấy trắng có hoa văn vàng dán trước chân tường thành hoặc trước cổng thôn, nguyên văn của kim sắc ngọc lệnh ban nãy được viết thành những hàng chữ nhỏ ngay ngắn bằng mực, phía cuối của trang giấy, còn được bổ sung vài quy định chi tiết ——

Chẳng hạn như thời hạn, địa điểm tổ chức Huyền Môn thiên khảo, quy định về tuổi tác đối với tiên duyên chi tài của thiên khảo tuyển chọn.

Khi kim sắc ngọc lệnh vang lên, cả nhân gian dường như đều im lặng một lúc lâu.

Sau đó, trong nháy mắt.

Ầm ——

Thời Lưu lắng nghe tiếng bàn ghế gỗ trong sảnh của nhà trọ rung lên bần bật, tiếng động người người di chuyển, tiếng gọi gấp gáp bên ngoài phố phường, nhân gian yên tĩnh thoáng cái đột nhiên sôi động lên hẳn.

Có lẽ tiếng ồn đã làm phiền đến Phong Nghiệp, dung nhan tuấn tú lạnh như băng, thần niệm của hắn khẽ động, một lồng cách âm xuất hiện.

Mặc cho nhân gian rối loạn.

Bên tai rốt cuộc cũng yên tĩnh, Thời Lưu thở phào nhẹ nhõm, quay lại nói: “Huyền Môn ngoại lệ khai sơn, hẳn là bởi vì chuyện của Thiên Diễn Tông.”

“Ngoại lệ?” Phong Nghiệp liếc mắt.

Hiếm khi có chuyện mà Phong Nghiệp không biết, Thời Lưu khẽ mím môi đè lại khóe miệng sắp nhếch lên: “Quỷ củ Huyền Môn khai sơn chiêu mộ đệ tử là trăm năm một lần, mỗi lần đều là thịnh cảnh của nhân gian, chưa bao giờ đột ngột như lần này.”

Phong Nghiệp hiểu ra: “Lần này chưa tới trăm năm?”

“Ừm, hình như cách lần khai sơn trước chỉ có mười mấy năm, khi đó ta còn quá nhỏ, không có ấn tượng sâu sắc.” Thời Lưu nói, “Có điều, không phải chỉ có khai sơn thì Huyền Môn mới thu nhận đệ tử tài năng. Trưởng lão hoặc đệ tử của bọn họ xuống núi rèn luyện, nếu gặp lương tài hoặc là có một ít thế gia tu tiên tiến cử, Huyền Môn cũng sẽ thu nhận đồ đệ. Thời Ly chính là như vậy…….”

Giọng nói bỗng dừng lại.

Thời Lưu cúi đầu, mi tâm bất an nhíu lại.

Phong Nghiệp: “Sao không nói tiếp đi?”

“Nhắc tới Thời Ly, ta sợ huynh mất hứng.”

“Tại sao?” Phong Nghiệp cố ý khiến ống sáo ngọc bích xuất hiện ngay tầm mắt của tiểu thị nữ, theo câu hỏi của hắn, sáo ngọc ngân vang thanh âm rét lạnh.

Quả nhiên, đôi mi đang rủ xuống của tiểu thị nữ bất an giật giật.

Phong Nghiệp hơi vểnh khóe môi, giọng nói vẫn trầm thấp khàn khàn, khó có thể phân biệt cảm xúc: “Bởi vì ngươi cho rằng nàng ta là Tử Thần, hay là vì sợ ta nhớ tới rồi đi giết nàng ta?”

Tâm trí Thời Lưu khó ổn định nên vẫn chưa chú ý đến chữ “ngươi cho rằng” của Phong Nghiệp.

Nàng vắt óc suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu lên: “Huynh thật sự tin, lời của Thiên Cơ Các sẽ thành sự thật sao?”

“......”

Phong Nghiệp khựng lại trong chốc lát, sau đó đột ngột bật cười: “Kích thích ta?”

Đuôi mắt của ma hơi nhướng lên.

Hàng mi dài và đen như lông vũ nhưng cũng không thể giấu được sát ý lạnh buốt như sương tuyết đầy trời trong đôi mắt kia.

Suy nghĩ của Thời Lưu bị vạch trần, trên gương mặt điềm tĩnh hiện lên một chút ngượng ngùng nhưng nàng vẫn nghiêm túc ngẩng lên nhìn hắn: “Huynh từng là sự tồn tại lợi hại nhất Tam giới, Thời Ly không thể giết huynh được.”

Minh minh thiên định (*), ai mà biết được.”

(*) Mọi việc đều đã được ông trời quyết định trong cõi vô hình.

Thời Lưu suy nghĩ một chút: “Huynh lợi hại hơn cả Thiên Đạo.”

“——”

Hàng mi dài đang cụp xuống của Phong Nghiệp đột nhiên nhướng lên.

Vài giây sau, hắn cúi đầu nhìn nàng, ma diễm trong đáy mắt như những sợi tơ, u ám khó định, thậm chí còn khó phân rõ là ý cười hay sát ý: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”

“Biết.” Giọng nói của thiếu nữ vừa kiên quyết vừa nhẹ nhàng, “Huynh nhất định lợi hại hơn cả nó. Cho nên chuyện huynh muốn làm, đến cuối cùng huynh nhất định sẽ thắng.”

“......”

Im lặng một lúc lâu, Phong Nghiệp cười, cụp mắt xuống, dựa lưng vào cạnh bàn.

“Vì để ta không giết muội muội Thời Ly của ngươi, ngươi nhọc lòng rồi.”

Thời Lưu: “Ta nói rất nghiêm túc. Thời Ly sẽ không gây ra bất cứ uy hiếp nào với huynh… Chỉ cần sau này hai người đừng gặp nhau là được rồi.”

“?”

Phong Nghiệp cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”

“Ta nghe nói kịch bản của thoại bản Phàm giới đều viết như vậy.” Thời Lưu nhớ lại, “Một người diệt thế, một người cứu thế, theo lý thuyết kịch bản, số mệnh như vậy sẽ luôn luôn là trời sinh một đôi, túc thế gút mắt.”

“——”

Lần đầu tiên trong đời, Phong Nghiệp suýt nữa bị sặc trà.

Hắn đặt chiếc cốc xuống, cười mà như không cười lườm nàng: “Trời sinh một đôi?”

“Ừm.” Thời Lưu gật đầu, vẫn chưa chú ý tới sự lạnh lùng trong mắt của ma. “Chỉ cần huynh không yêu muội ấy, không trở thành đạo lữ với muội ấy, vậy thì muội ấy không thể gây họa cho huynh, huynh cũng không cần phải giết muội ấy.”

“......”

Ma cụp mắt xuống, ánh mắt u ám.

Nếu là lúc trước, hắn chắc chắn sẽ lấy một chiếc gương ra, bảo nàng soi kỹ bản thân, sao nàng dám nói những lời không biết xấu hổ này trước mặt hắn.

Nhưng bây giờ…

Thôi bỏ đi.

Tiểu thị nữ khó tính, gần đây thật không dễ gì mới nói chuyện nhiều với hắn, ngộ nhỡ khiến nàng quay về dáng vẻ đầu gỗ trước kia, cuối cùng vẫn sẽ lại khiến hắn phiền muộn trong lòng.

“...Được thôi, vậy thì đến Huyền Môn xem.” Phong Nghiệp đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

“Đến Huyền Môn? Xem cái gì?” Thời Lưu ngẩn ra.

“Ngươi vừa mới nói —— Đạo lữ tương lai của ta.”

“?!”

Không thèm để ý đến bữa sáng trên bàn vẫn chưa ăn hết, Thời Lưu nuốt thức ăn xuống, lại vội vàng uống một ngụm nước, rồi nhanh chóng đuổi theo hắn ra khỏi nhà trọ.

Đường phố vắng tanh, tất cả mọi người đều chạy đến xem thông cáo kim sắc ngọc lệnh của Huyền Môn.

Thời Lưu tìm thấy bóng dáng của Phong Nghiệp, cho nên vội chạy theo.

“Huynh thật sự muốn đến Huyền Môn à?” Thời Lưu cau mày.

“Chuyện này, vốn sẽ phải đến. Thông qua Huyền Môn thiên khảo có thể giảm được nhiều phiền phức.” Ma cười lạnh liếc nàng, “Thế nào, ngươi cho rằng ta tin mấy lời nói bậy của ngươi à?”

Thời Lưu bị câu “vốn sẽ phải đến” của hắn làm giật mình, “Huynh muốn ra tay với Huyền Môn trước?”

“... Bọn chúng nợ ta một thứ,” Phong Nghiệp lạnh lùng nói, “Đã đến lúc phải đòi lại.”

Thời Lưu nhớ tới lời của Yểm Ma: “Là hòn đá mà Yểm Ma từng nhắc tới ấy hả?”

“Hòn đá?”

Phong Nghiệp cười mà như không cười rủ mắt xuống, ngón tay trắng lạnh khẽ gõ vào ống sáo ngọc bích đang nằm trong lòng bàn tay, ánh mắt thâm trầm khó dò, một lát sau mới mỉm cười đáp.

“Phải, một hòn đá. Nhưng hòn đá đó là của ta, Huyền Môn không xứng giữ nó.”

“Ừm.”

Thời Lưu gật đầu.

Sau đó nàng trông thấy ống sáo mà Phong Nghiệp đi đằng trước đang cầm —— Nó đã thay đổi một chút.

Phần đuôi vốn được điểm xuyết bằng lá cây, hiện tại lại có thêm một thứ nho nhỏ, giống như ấn chương.

Nó có màu ngọc bích giống ống sáo, đẹp đẽ và tinh xảo.

Thời Lưu đi bên cạnh Phong Nghiệp, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào nó, nàng chỉ cảm thấy nó trông giống như một vật sống trong suốt dưới ánh nắng, gợn sóng xanh biếc lưu chuyển, tựa như có thể hấp thụ ánh mặt trời.

Mỹ lệ không giống phàm vật.

“Nhìn nó làm gì.” Phong Nghiệp rủ mắt, lười biếng liếc nàng, “Ngươi không dùng nó được.”

Thời Lưu hoảng sợ lắc đầu: “Ta đâu có muốn dùng.”

Phong Nghiệp lãnh đạm: “Nhưng trong mắt ngươi viết ‘rất thích, rất muốn có’.”

“Ta không……” Thời Lưu muốn phản bác, nhưng sau đó lại vô thức nhìn thoáng qua ấn chương nho nhỏ xanh biếc lần nữa.

Nàng thật sự rất thích.

Thời Lưu mím môi: “Nó là của huynh, ta không cần.”

“Là ngươi không thể cần.” Phong Nghiệp giơ tay lên, rất tùy tiện rất thuận tay đặt sau cổ của nữ hài, nhẹ nhàng xách nàng lên, sau đó thành trì thôn trấn rừng cây như hóa thành tàn ảnh xẹt qua người bọn họ.

Gió tháng tư có lẽ rất lạnh.

Gió thổi khiến đôi gò má của Thời Lưu trắng bệch.

Hoặc có lẽ không phải vì gió lạnh, mà là vì giọng nói lạnh lẽo khó tiêu tán trong gió ——

“Đây là vật cũ của ta. Những kẻ thèm khát nó căn bản đều đã chết hết. Kẻ còn sót lại cũng không thể chạy thoát.”

——

Đội ngũ của Huyền Môn đã ở lại Thiên Diễn Tông một ngày một đêm.

Đối ngoại tuyên bố là vì lo liệu hậu sự Thiên Diễn Tông, nhân tiện xử lý tai họa ngầm mà Vạn Linh đại trận để lại, nhưng những đệ tử Huyền Môn phụ trách quét tước dọn dẹp đều biết, bọn họ còn có một nhiệm vụ khác quan trọng hơn ——

Tìm một ấn chương ngọc bích cổ xưa.

Là đệ tử của Huyền Môn, tất nhiên đã từng nghe về “Thiên Diễn Ấn”.

Tiên bảo chi tôn, dưới Thiên Môn chỉ có năm món.

Chúng đều là bảo vật đã từng làm rung trời chuyển đất trong chiến loạn vài nghìn năm trước ở cõi Phàm, chính là trận chiến giữa Yêu Hoàng Điện, ma tu U Minh và tu sĩ Phàm giới.

Mặc dù mấy năm nay, ngoại trừ Thần Mạch kiếm vẫn luôn được gia chủ Thời Đỉnh Thiên mang theo, thì những tiên bảo còn lại đều rất hiếm khi hiện thế, nhưng uy danh của tiên bảo vẫn luôn là truyền thuyết mà thế gian không bao giờ lãng quên.

Song, theo thời gian trôi qua, tuế nguyệt trường hà vàng thau lẫn lộn, hình dạng vốn có của nhiều thứ đã bị mai một từ lâu.

Ngày nay, ngoại trừ Thần Mạch Kiếm và Thiên Diễn Ấn, ba tiên bảo còn lại tên gì, có bộ dạng thế nào, đang ở đâu, chẳng có mấy ai biết được.

Trông thấy một món tiên bảo như vậy ở ngay trước mặt, tất nhiên cho dù đào sâu ba tấc đất các đệ tử Huyền Môn cũng phải đào ra ——

Đáng tiếc, tìm một ngày một đêm, đất của Thiên Diễn Tông đã bị kiếm của Huyền Môn xới lên ba lần, nhưng vẫn không tìm được nửa bóng dáng của tiên bảo.

Mặc khác, trên bàn của trưởng lão dẫn đội của Huyền Môn, tất cả ấn chương lớn nhỏ bên trong Thiên Diễn Tông đều chất đống như một ngọn núi nhỏ.



Khi Yến Thu Bạch phụng mệnh trở về, những gì hắn nhìn thấy chính là trưởng lão nhà mình đang thở dài trước núi ấn chương nhỏ.

Viên Hồi đi theo sau hắn, bắt chước hành lễ, sau đó không nhịn được mà ló đầu ra nhìn: “Khâu trưởng lão, ngài dự định… xuống núi mở cửa hàng ấn chương sao? Hay là, chờ con trở về sơn môn con sẽ ủng hộ người một cái?”

Ông nội của Viên Hồi — Viên Thương Lãng, là người có quyền cao chức trọng ở trong tông, cho nên từ thuở sáu bảy tuổi, cậu ta đã sống ở tông môn, khi còn bé luôn chạy theo trường bào của các trưởng lão bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, vì thế cũng quen thuận miệng không biết người trên kẻ dưới.

Đang lúc không biết điểm dừng thì bỗng trông thấy sư huynh đứng phía trước xoay người lại, trong ánh mắt dịu dàng như có chứa dao.

Viên Hồi: “......”

Mặt chữ điền lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, quay đầu sang nơi khác.

Cũng may Khâu Minh Sinh không tính toán với cậu ta, gương mặt già nua chỉ hơi nhíu lại: “Thu Bạch, chuyện của thánh nữ Thiên Cơ Các thế nào rồi?”

“Bọn đệ tử đã đi theo Tuyết các chủ để tìm kiếm, tuy nhiên vẫn không tìm được tung tích của thánh nữ. Tuyết các chủ dường như có phát hiện nhưng lại không nói gì, ông ấy chỉ bảo bọn con về tông môn.”

“Đó là chuyện nội bộ của Thiên Cơ Các, chúng ta không cần nhúng tay vào.” Khâu Minh Sinh lại thở dài, ai oán đảo mắt qua chồng ấn chương trước mặt, “Nhiệm vụ của con cuối cùng cũng hoàn thành rồi, còn ta… không tìm được Thiên Diễn Ấn, sau này trở về, ta làm sao giải thích với chưởng môn sư huynh đây?”

Yến Thu Bạch nhẹ nhàng trả lời: “Mất Thiên Diễn Ấn không phải lỗi của trưởng lão, nếu ngài báo cáo sự thật, chưởng môn ắt hẳn sẽ hiểu cho.”

“Biết là vậy, nhưng ta luôn cảm thấy, Thiên Diễn Ấn không nên bị mất, những người chạy ra khỏi Thiên Diễn Tông đều là đệ tử viền ngoài, không thể chạm vào hạch tâm của tông môn, lẽ nào là…”

“Lão già này, sao ông nói nhiều thế? Thu Bạch đã cho ông bậc thang, sao ông còn không biết bước xuống?”

Một giọng nữ trong trẻo ngang ngược bỗng vang lên từ dưới gầm bàn bên cạnh.

Nghe giọng nói này, Viên Hồi sợ đến da đầu tê rần, suýt chút nữa nhảy ra sau lưng Yến Thu Bạch.

“Lan Lan Lan Lan…… trưởng lão!!”

“Chao ôi, tiểu Viên Hồi cũng, ợ ——” Lan Thanh Điệp, một vị trưởng lão dẫn đội khác ngồi dậy, ợ một hơi dài. “Ở đây à! Lại đây lại đây, để ta xem xem hai năm nay con có chút tiến bộ nào không?”

Nói đoạn, nữ trưởng lão cười tủm tỉm, vẫy vẫy tay.

“Sư huynh cứu đệ với!!”

Lúc vừa cất tiếng, Viên Hồi vẫn còn đứng sau lưng Yến Thu Bạch, nhưng khi vừa dứt lời, cậu ta đã bị “kéo” đến bàn bên cạnh.

“Không biết kẻ trên người dưới, có bổn trưởng lão ở đây, gọi sư huynh cái gì?”

“Sư —— huynh…….”

Khuôn mặt vuông vức của Viên Hồi bị kéo đến gần, đôi mắt mơ màng lờ đờ say khướt của Lan Thanh Điệp chớp chớp một lúc, sau đó cười ha hả, dốc hết sức lực, gần như vò gương mặt hình vuông của Viên Hồi thành hình tròn, bà còn vừa xoa vừa nấc rượu nói ——

“Cảnh giới đúng là có tăng đôi chút, nhưng có cũng như không… Nhóc con, có căn thiên phú tốt như vậy, nhưng ngươi lại không chăm chỉ khổ luyện. Ta nói mà, chính là do ông nội của ngươi quá nuông chiều ngươi… Có điều, mới một năm không gặp, mặt mũi của ngươi sao càng ngày càng vuông vức vậy, lúc trước chưởng môn đặt cho ngươi cái tên này đúng là chuẩn không cần chỉnh nhỉ (*)?”

(*) Chữ Hồi trong tên của Viên Hồi là hai hình vuông lồng vào nhau “回”.

“Sư… huynh… cứu… với…”

Viên Hồi bị chà mặt đến mức sắp tắt thở.

Yến Thu Bạch bất lực, hành lễ với Lan Thanh Điệp: “Lan trưởng lão, sư đệ thất lễ xấu tính, mong trưởng lão tha cho đệ ấy.”

“Hả?”

Lan Thanh Điệp dừng lại, hơi nheo mắt, mùi rượu như kiếm xông về phía thanh niên đang cúi người hành lễ.

Tuy nhiên, khi kiếm khí đến gần, nó tự động từ một chia thành hai, lướt qua hai bên người của thanh niên công tử.

Chỉ có hai sợi dây buộc tóc màu xanh lục bị nhấc lên, tung bay dữ dội.

“Cắt.” Ánh mắt của Lan Thanh Điệp khẽ động, thả Viên Hồi ra. “Thật nhàm chán.”

Bà lại ôm bầu rượu nằm xuống.

Ngay sau đó, dưới bàn xuất hiện tiếng ngáy.

Viên Hồi xoa xoa gương mặt bị chà xát đến đỏ bừng, lầm bầm lui về phía sau, không dám nói tiếng nào nữa.

Khâu Minh Sinh lúng túng thu hồi ánh mắt, hành động như thể “sự sỉ nhục của Huyền Môn” này không hề tồn tại: “Khụ, vậy, Thu Bạch à, con có nghe thấy kim sắc ngọc lệnh không?”

“Có ạ.”

“Chưởng môn gửi đến kiếm tấn nói rằng, lần này không theo lệ cũ mà khai sơn chiêu mộ đồ đệ, cũng là vì muốn thu nhận một số đệ tử lưu lạc nhân gian của Thiên Diễn Tông, tránh nảy sinh tai họa. Huyền Môn thiên khảo lần này do con đích thân chủ trì, bọn ta cũng yên tâm đôi chút.”

“Đệ tử tuân mệnh.” Yến Thu Bạch hơi bất ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh tiếp nhận kiếm tấn.

“Nếu con không còn chuyện gì khác vậy thì về tông môn trước đi, tránh làm chậm trễ việc chủ trì thiên khảo.”

Yến Thu Bạch im lặng một lúc, sau đó mới đáp lại rồi rời khỏi.

Viên Hồi vốn có muốn nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của hắn trấn áp, cho nên cậu ta chỉ đành đi theo sau, xoay người rời khỏi phân điện của Thiên Diễn Tông.

Cho đến khi cách cửa điện một khoảng xa, xác định hai vị trưởng lão không phóng thích thần thức nên không nghe được, lúc này Viên Hồi mới nói: “Sư huynh, chẳng phải huynh cũng muốn biết lời Yêu Hoàng nói đêm hôm ấy là thật hay giả sao? Vậy sao huynh không mở miệng hỏi thử một chút?”

“Hỏi ai?”

“Tất nhiên là Khâu trưởng lão rồi, tìm khắp viện trưởng lão cũng không có ai dễ nói chuyện như ông ấy đâu, bỏ lỡ là hết cơ hội đấy!”

“Khâu trưởng lão là người rộng rãi, không phải không phân rõ thị phi.” Đôi mắt của Yến Thu Bạch sâu thẳm, “Lời mà Yêu Hoàng nói, mặc kệ là thật hay giả, nếu tông môn đã hạ ‘Lệnh giam khẩu’, thì dù là bất kỳ trưởng lão nào cũng không thể nhắc tới.”

Viên Hồi bĩu môi: “Chủ nhân của U Minh đã trở thành truyền thuyết từ lâu, đã là chuyện của hàng vạn năm trước, thế mà bọn họ còn không chịu nói rõ. Nếu Yêu Hoàng nói thật, lẽ nào các trưởng lão không có chút chột dạ nào sao ——”

“Sư đệ.”

Yến Thu Bạch quát nhẹ bảo cậu ta im miệng.

Viên Hồi không nói nữa, nhưng ánh mắt rõ ràng là không phục.

Yến Thu Bạch: “Đệ phải biết rằng, nếu chuyện này thật sự bị đào xới lên, bất kể có liệt kê từng sai lầm của các vị trưởng bối đã từ trần của từng tông môn hay không, ắt hẳn nó không chỉ dừng lại ở Huyền Môn ta, mà còn vươn cao hơn thế nữa.”

“Hả? Vậy còn có thể lên tới đâu ——”

Viên Hồi đột ngột ngừng lại.

Muốn tiêu diệt chí ác ma của Tam giới, không phải là chuyện mà một Phàm giới nho nhỏ có thể quyết định, năm đó, dưới ngọn cờ diệt ma, cầm đầu tất nhiên là mấy vị Tiên Đế của Tiên giới.

Viên Hồi sững sờ giây lát, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cổ quái nhìn bầu trời quang đãng.

“... Không phải…chứ.”

Viên Hồi vẫn muốn cảm thán thêm, nhưng lại không dám nói gì, cậu ta nghẹn họng nhìn bầu trời thoáng đãng trong xanh một lát, rồi mới cúi đầu, lúc này mới phát hiện sư huynh của mình đã sắp đi mất dạng.

Cậu ta cuống quýt ngự kiếm đuổi theo: “Sư huynh ơi, chờ đệ với!”

Mãi cho đến khi kiếm của Viên Hồi dừng lại, cậu ta mới phát hiện sư huynh nhà mình đang xuất thần nhìn vào một góc hẻo lánh của Thiên Diễn Tông.

Viên Hồi tò mò nhìn sang, chỉ thấy dưới tàng cây của một cây đại thụ xanh um, có một chiếc xích đu trống không, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

“Sư huynh? Huynh nhìn gì vậy? Đây là xích đu mà, huynh chưa từng thấy sao?”

“......”

Yến Thu Bạch cụp mắt xuống.

Một lát sau, hắn cười khẽ rồi buông tiếng thở dài, vô cớ cảm thấy chan chát: “Phải. Ta chưa từng trông thấy.”

“......?”

——

Tại một nơi xa xôi của Phàm giới.

Dưới tán đại thụ xanh um, hai bóng người đang ở dưới bóng râm.

Thời Lưu đang ngồi trên một tảng đá tròn tròn, nhìn thung lũng ban nãy vẫn còn trống trãi, lúc này đã đông nghìn nghịt chen chúc vô số người.

Ừm, rất nhộn nhịp.

“Huyền Môn thiên khảo quả nhiên là việc trọng đại của nhân gian, thật sôi động.” Tiểu cô nương nhỏ giọng lẩm bẩm, “Có nhiều người như vậy, chắc hẳn cạnh tranh sẽ rất căng.”

Trước gốc cây.

Phong Nghiệp đang đứng dựa vào thân cây lười biếng mở một mắt ra, khinh bỉ liếc nhìn biển người giữa thung lũng, sau đó trào phúng nhắm mắt lại: “Gộp hết tiên duyên thiên phú của tất cả bọn chúng lại, chưa chắc bằng một phần mười của ngươi.”

“?”

Thời Lưu quay đầu nhìn hắn: “Nhưng ta thấy có rất nhiều người đã vào Địa Cảnh, thậm chí còn có cả tu giả Thiên Cảnh nữa.”

“Vậy thì đã sao.”

Lần này, ngay cả mí mắt của ma cũng không nhấc lên.

Thời Lưu mím môi, che giấu niềm vui: “Thôi được rồi.”

Sau khi ngó lung tung, vẻ mặt của thiếu nữ ngồi trên tảng đá bỗng hơi nghiêm túc, nàng ngồi thẳng người lên, bắt đầu từ nơi dễ nhìn nhất, nàng đảo mắt quanh một vòng, cuối cùng cũng xác định được một chuyện nào đó.

Thiếu nữ ngửa người ra sau, hơi khó xử nhìn Phong Nghiệp đang dựa vào thân cây.

“Có chuyện rồi nè.”

“?”

Ma mở mắt ra, lười biếng liếc nàng.

Thời Lưu: “Hình như chúng ta chưa xem yêu cầu tuổi tác của Huyền Môn thiên khảo.”

“Ta xem rồi.” Phong Nghiệp nói, “Người phàm, dưới hai mươi, tu giả, dưới ba trăm.”

Thời Lưu mím môi: “Chủ nhân, huynh… bao nhiêu tuổi?”

“.......”

Phong Nghiệp cười mà như không cười, rủ mắt xuống: “Ngươi muốn nói cái gì.”

“Tuổi của huynh.” Thời Lưu hơi dè dặt, “Sau ba trăm, ít nhất phải thêm hai con số không.”

Phong Nghiệp lập tức ngồi xuống, một tay tóm lấy quả lựu nhỏ đang định đứng dậy bỏ chạy.

Hắn bắt nàng giữ nguyên tư thế đang ngửa người ra sau nhìn hắn.

“... Lo cái gì,” Phong Nghiệp khẽ xùy, “Ai nói với ngươi, đây là nguyên thân của ta.”

“Hả…?” Thời Lưu tò mò dò xét hắn.

Đôi đồng tử của thiếu nữ quá mức sạch sẽ và trong veo.

Phản chiếu bóng dáng của hắn một cách rõ ràng.

Phong Nghiệp không nhịn được mà giơ một tay lên, che mắt nàng lại: “Không được nhìn.”

Thời Lưu không giãy giụa, để mặc cho hắn che lại, chỉ là lông mi tò mò chớp chớp, cọ vào lòng bàn tay hắn: “Vậy thân thể này của huynh mấy tuổi?”

Phong Nghiệp suy nghĩ một chút: “Nếu tính từ lúc bắt đầu sử dụng…”

“Ừm?”

“Chưa tới một tuổi.”

Thời Lưu: “......”

Thời Lưu: “?”

*******

Tác giả có lời muốn nói:

À à, đây là câu chuyện về tình chị em (x)