Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 76: Tử Thần Động Thế (15)



Hai ngày nay, có một lời đồn lan truyền giữa các đệ tử tạp dịch Thời gia.

Nói rằng lần này trên đường trở về, Thời Ly bị thương nặng, mệnh số Tử Thần xảy ra vấn đề, e rằng sắp có tai họa giáng xuống Thời gia.

Lần ngược lại nguồn gốc của lời đồn này, nguyên do rất đơn giản:

Nghị Sự Đường của Thời gia tổ chức họp gia tộc trong suốt hai ngày trời, một số trưởng lão cốt cán và tộc thúc của gia tộc đều tham gia. Các đệ tử tạp dịch đồn rằng, cuối mỗi buổi họp hai ngày nay luôn xảy ra cãi vã, tranh chấp khá gay gắt, thậm chí còn có đệ tử tạp dịch vô tình nghe được những từ có liên quan đến “Tử Thần”.

Trong một khoảng thời gian ngắn, Thời gia có nhiều ý kiến trái chiều.

Thời Lưu sống ở Tử Giang Các, mặc dù vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ ở trong phòng tu luyện, nhưng khi thần thức phóng thích ra ngoài, khó tránh khỏi nghe được chút ít tin đồn.

Chỉ là nàng luôn phớt lờ chúng nó.

Mãi đến đêm trước lễ nhập tộc, cũng chính là thời hạn Thời Lưu và Thời Đỉnh Thiên định ra xem có đồng ý giao Thần Mạch Kiếm hay không, nàng nhận được kiếm tấn của Thời Đỉnh Thiên ——

Mời nàng đến Nghị Sự Đường để gặp các vị tộc thúc dòng chính và các vị trưởng lão nòng cốt.

Lần này không cần đệ tử dẫn đường.

Giữa đêm khuya, một mình Thời Lưu băng qua những ngọn đèn của đình viện Thời gia, trong chốc lát đã đến lầu gác tứ giác có mái cong xinh đẹp ở phía bắc.

Đệ tử chính thức đứng ở bên ngoài dẫn nàng vào đại sảnh yên tĩnh trang nghiêm, sau đó lui ra ngoài.

Dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, các trưởng lão và tộc thúc đứng hai bên nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò dò xét hoặc ẩn chứa một chút địch ý, Thời Lưu im lặng và bình tĩnh đi vào giữa Nghị Sự Đường.

Đứng đầu là gia chủ Thời Đỉnh Thiên, bên trái là hai vị tộc thúc Thời gia ở tại núi xanh ẩn thế, lần lượt là Thời Tư Dũng và Thời Lương Bái, bên trái là bốn vị trưởng lão nòng cốt của Trưởng Lão Đường —— Vốn dĩ nên có năm vị, đáng tiếc, năm ngoái Tam trưởng lão dẫn đội xuống U Minh đã bị Mị Ma giết chết ở Thông Thiên Các.

Trừ Thời Đỉnh Thiên, sáu người còn lại đều nhìn nàng với ánh mắt không giống nhau.

Thời Lưu chẳng muốn phân biệt từng người bọn họ, sau khi dừng lại, nàng giơ kiếm lên, lạnh nhạt hành lễ: “Thời gia chủ.”

“.......”

Vừa dứt lời, sắc mặt của những người ở trong sảnh đều thay đổi.

Đặc biệt là bên hàng trưởng lão nòng cốt, một trưởng lão râu đen, khí thế đặc biệt hung hãn, đôi lông mày đen rậm rạp nhíu chặt lại: “Ngươi thật sự là Thời Lưu à?”

Đôi mày nhỏ nhắn của Thời Lưu nhướng lên, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Thời Đỉnh Thiên ở vị trí chủ tọa.

“Thần Mạch Kiếm là chí bảo của Thời gia, không chỉ được ta đồng ý mà còn phải được các bô lão tán thành.” Thời Đỉnh Thiên cầm tách trà bên cạnh lên, tám ngọn gió thổi cũng không lay động (*), “Các vị trưởng lão có chút nghi ngờ về thân phận của ngươi, ngươi nên phối hợp một chút thì mới có thể hợp tác như ý muốn của ngươi.”

(*) Thành ngữ: chỉ sự bình tĩnh, khó có thể lay chuyển.

Thời Lưu cầm kiếm, hời hợt cụp mắt xuống: “...... Đã từng là.”

“Ngươi chứng minh thế nào đây?” Trưởng lão râu đen hỏi.

Lần này không cần Thời Lưu mở miệng.

Ở cuối dãy bên trái, Thời Lương Bái, người ngồi cách Thời Tư Dũng hai ghế trống, đang giũa móng tay, không hề ngước mắt lên mà lên tiếng đáp: “Năm đó chuyện của Thời Lưu được xử lý trong bí mật, ngoại trừ một vài trưởng lão nòng cốt và mấy huynh đệ bọn ta, hầu như trong tộc không có ai biết chuyện này. Làm sao mà con bé có thể lừa bịp được chứ?”

Bên cạnh trưởng lão râu đen, một vị mặt trắng không râu nhẹ nhàng bênh vực: “Lương Bái, cậu cũng nói là “hầu như”, vậy cũng phải không có khả năng.”

“Nhị trưởng lão muốn thảo luận với ta về vấn đề này trong bao lâu đây? ”

Thời Lương Bái đột ngột nhướng mày, vẻ cà lơ phất phơ thường ngày biến mất, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên sắc bén như kiếm, Thời Lưu đang cụp mắt xuống cũng hơi bất ngờ, nàng vô thức nắm chặt Đoạn Tương Tư, cảnh giác nhìn về phía Thời Lương Bái.

Nhị trưởng lão che miệng cười nhẹ hai tiếng, âm sắc vừa nhỏ vừa chói tai, khiến Thời Lưu rất khó chịu: “Lương Bái, sao lại tức giận như vậy thế? Cho dù đây thật sự là Thời Lưu, thì nó cũng là con gái của tộc huynh của cậu, hắn không tức giận thì cậu tức giận gì vậy?”

“—— Được rồi.”

Trước khi trong sảnh bắt đầu tranh chấp tiếp, Thời Đỉnh Thiên đặt tách trà xuống.

Ông cúi đầu, thuận tay xoa một vòng trước áo bào, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn Giới Tử chẳng biết từ đâu ra: “Ta có thể chứng minh nó là Thời Lưu.”

Nói đoạn, Thời Đỉnh Thiên nhìn về phía Thời Lưu: “Ngươi tiến lên đây.”

Thời Lưu không muốn, nhưng nàng càng không muốn lãng phí thời gian.

Thế là thiếu nữ hời hợt đi về phía Thời Đỉnh Thiên trên ghế chủ tọa, khi nàng cách ông gần một trượng thì nhẫn Giới Tử trong lòng bàn tay của Thời Đỉnh Thiên lập tức chớp nháy tỏa sáng.

Từ yếu cho đến mạnh, từ tối cho đến sáng.

Thời Lưu nhìn chiếc nhẫn Giới Tử hơi quen mắt này, hàng mày nhỏ nhắn khẽ chau lại.

Trước ánh mắt của những người còn lại, Thời Đỉnh Thiên chậm rãi siết chặt nhẫn Giới Tử, sau đó ngước mắt lên: “Trong này có một món đồ thời bé của Thời Lưu, trên nhẫn Giới Tử có thiết lập trận pháp cảm nhận hơi thở thần hồn… Thân phận của nó, không phải giả.”

Lúc này, cuối cùng Thời Lưu cũng nhớ ra.

Sự nghi ngờ ẩn hiện trong đáy mắt của thiếu nữ: “Cái này, là của Yến Thu Bạch sư huynh?”

Ánh mắt của Thời Đỉnh Thiên khẽ động, không nói gì.

Thời Lưu càng nhíu mày chặt hơn: “Người nói bên trong có chứa đồ cũ của ta, vậy tại sao nó lại ở chỗ của huynh ấy?”

“.......” Thời Đỉnh Thiên im lặng.

Kể từ sau khi đạt đến Thiên Cảnh đỉnh phong, mơ hồ lĩnh ngộ thiên địa tạo hóa chi lực, Thời Lưu cảm thấy rằng mình đã trở nên nhạy cảm hơn với hơi thở và cảm xúc của người khác.

Chẳng hạn như lúc này, cho dù nàng không quay đầu lại quan sát thì cũng có thể cảm nhận được —— Khi nàng vừa đặt câu hỏi, cả bảy người trong sảnh đều kiêng kỵ hoặc không tự nhiên mà né tránh sự tồn tại của nhẫn Giới Tử.

Thời Đỉnh Thiên cũng chú ý tới điều này, cất đi nhẫn Giới Tử: “Chuyện này nói sau. Chẳng phải ưu tiên hàng đầu của ngươi là Thần Mạch Kiếm sao?”

Thời Lưu dằn lại tâm tư hỗn loạn của mình: “Được rồi. Hiện tại đã xác nhận thân phận của ta, còn gì nữa không?”

“Biết ngươi là Thời Lưu thôi thì chưa đủ,” Ngũ trưởng lão râu đen lên tiếng, “Muốn lấy Thần Mạch Kiếm, rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể chứng minh với bọn ta rằng ngươi thật sự mang số mệnh Tử Thần.”

“?”

Đuôi lông mày của Thời Lưu khẽ giật.

Thiếu nữ không nhẫn nhịn được nữa, nàng cần kiếm xoay người lại, đối diện với nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão nhiều lần nhắm vào nàng và lộ ra địch ý rõ ràng kể từ khi nàng bước vào: “Danh tiếng của Phong Thập Lục chưa đủ chứng minh à?”

“Chao ôi, tiểu Thời Lưu, ngươi không thể nói như vậy.” Nhị trưởng lão che miệng cười, nhưng ánh mắt lại độc địa như rắn rết, “Năm đó bọn ta dựa vào thiên phú để chọn người, nên mới khiến ngươi và Thời Ly dù là song sinh nhưng lại có vận mệnh hoàn toàn khác nhau —— Ngày nay sao có thể lại phạm phải sai lầm ngu dốt như năm đó, chỉ dựa vào thiên phú sao có có thể xác định được Tử Thần đây?”

“......”

Thời Lưu nhìn nhị trưởng lão bằng ánh mắt lạnh như sương.

Cho đến khi nụ cười vờ vịt giả tạo của đối phương không duy trì được nữa, hơi mất tự nhiên buông tay xuống, đối diện với ánh mắt của nàng.

Khóe môi của Thời Lưu hơi cong, tựa như đang giễu cợt.

Thiếu nữ chuyển tầm mắt sang nơi khác: “Được thôi, ta có thể tự chứng minh, mời các trưởng lão và tộc thúc lập lời thề đạo tâm.”

“Cái gì??”

Trong sảnh, hai ba tiếng cảm thán to nhỏ đồng thời vang lên.

Những người còn lại chưa lên tiếng, bao gồm cả Thời Đỉnh Thiên, đồng loạt nhìn về phía Thời Lưu.

—— Lời thề đạo tâm là lời thệ ước hà khắc nhất Tam giới, nếu phạm sai lầm, sẽ trả giá bằng tẩu hỏa nhập ma, thậm chí là hồn phi phách tán, nên tất cả tu giả đều sẽ giữ kín như bưng.

Sau khi sửng sốt qua đi, ngũ trưởng lão lớn tiếng và căm tức nhìn Thời Lưu: “Một đứa ranh con vừa bước vào con đường tu hành chưa được bao lâu, thế mà dám bảo chúng ta thề? Xem ra bởi vì lưu lạc bên ngoài tộc nên chẳng hiểu quy củ, cấp bậc lễ nghĩa gì cả!”

“Những lễ nghi rườm rà cổ hủ nực cười của Thời gia, ta không hiểu, cũng không muốn hiểu.”

Thời Lưu chẳng muốn nhìn ông ta, nàng lạnh nhạt nói: “Nếu muốn ta tự chứng minh, quy củ do ta lập ra, hoặc là lập lời thề đạo tâm, ở lại nghe, hoặc là cút ra ngoài.”

Ngũ trưởng lão phẫn nộ đập bàn, định răn dạy vài câu.

Thời Đỉnh Thiên trầm giọng nói: “Ngươi muốn bọn ta lập lời thề đạo tâm gì?”

“Sau khi ta tự chứng Tử Thần, nếu có lòng mưu hại ta, trời tru đất diệt.”

“——?”

Nghe thế, mấy người trong sảnh đều tỏ vẻ bất ngờ.

Hiển nhiên không ai nghĩ rằng lời thề đạo tâm sẽ như thế.

Nhưng chẳng mấy chốc, trong số họ, có người nhận ra điều gì đó.

Dẫn đầu là nhị trưởng lão có giọng nói dịu nhẹ, ông ta ôn hòa mỉm cười: “Thời Lưu thật đề phòng bọn ta, nếu ngươi là Tử Thần, bọn ta bảo vệ còn không hết, sao có thể làm hại ngươi?”

“...... Nhị trưởng lão cảm thấy ta vẫn còn là đứa bé ngây thơ vô tri, mặc cho các người dắt mũi như năm xưa à?”

Thời Lưu nghiêng mắt, ánh mắt đối diện trực tiếp, cho đến khi đáy mắt của đối phương lóe lên cảm xúc khó có thể che giấu nỗi nữa, nhị trưởng lão cũng lộ rõ vẻ kinh hãi và mất tự nhiên —— Rõ ràng ông ta không thể hiểu nổi, cho dù danh tiếng của Huyền Môn Phong Thập Lục vang dội thì cùng lắm chỉ là một tiểu tu giả Thiên Cảnh, sức mạnh thần thức sẽ không thể nào mạnh đến mức khiến ông ta không thể che giấu được cảm xúc chân thật.

Đương nhiên, Thời Lưu sẽ không nói thẳng sự thật trước khi bọn họ lập lời thề đạo tâm.

“Lòng tham trong lòng của nhị trưởng lão, dường như còn lớn hơn những gì mà ông nghĩ đấy.” Thời Lưu hờ hững chuyển tầm mắt, thậm chí còn lười giễu cợt.

“!”

Khuôn mặt trắng trẻo của nhị trưởng lão đột nhiên đỏ bừng vì tức giận.

“Nếu không chịu tuyên thệ,” Thiếu nữ nghiêng người, ánh mắt hướng về phía cánh cửa đang rộng mở, “Xin mời.”

“......”

Ánh nến chập chờn lúc sáng lúc tối.



Nửa canh giờ sau.

Trong Nghị Sự Đường không còn người ngoài, chỉ còn lại Thời Lưu và Thời Đỉnh Thiên đang ngồi.

Người đàn ông trung niên tựa vào ghế, ánh mắt nhìn nàng vẫn còn vẻ kinh hãi: “Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm…… thật sự là thật sao?”

“Thời gia chủ nghĩ rằng ta nói dối sao.” Thiếu nữ hờ hững cụp mắt xuống.

Thời Đỉnh Thiên trầm mặc một lát, xoay chiếc nhẫn Giới Tử đeo trên tay, một thanh trường kiếm ngọc bích xuất hiện trên bàn. Ông đặt tay lên nó, nhỏ giọng nói: “Nếu là thật, cho dù bọn họ có lập lời thề đạo tâm thì ngươi cũng không nên nói ra. Đây là chuyện lớn.”

“Nếu không có Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm, bọn họ sẽ tin ta là Tử Thần sao? Nếu không tin, sao bọn họ có thể giao cho ta Thần Mạch Kiếm?”

Thời Lưu thản nhiên hỏi sau đó ngước mắt lên: “Ta không có nhiều thời gian để lãng phí với các người.”

“Thần Mạch Kiếm quan trọng với ngươi như vậy à?”

“Người không cần biết.”

“......”

Hiếm khi Thời Đỉnh Thiên rơi xuống thế hạ phong, ông nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại và thả lỏng ra. Ông vung nhẹ thanh trường kiếm ngọc bích một cái, nó bay đến trước mặt Thời Lưu.

“Mặc dù thanh kiếm này là chí bảo của Thời gia, được các đời gia chủ truyền lại, nhưng nó chưa bao giờ nhận chủ.” Thời Đỉnh Thiên ngẩng đầu lên, nóng lòng nhìn nàng, “Có lẽ, ngươi sẽ khác.”

“Chẳng bao giờ nhận chủ, bởi vì Thời gia vốn không phải chủ của nó, chỉ là trộm cắp mà thôi.”

Thiếu nữ khẽ vuốt ve thanh kiếm.

Thời Đỉnh Thiên nhíu mày: “Ngươi nói cái gì……”

Lời còn chưa dứt, ông đã bị tiếng vang trong trẻo của thanh kiếm ngắt ngang —— Tựa như đáp lại lời của thiếu nữ, thanh kiếm vốn luôn tĩnh lặng như mặt nước đọng giờ phút này như đang sống lại ——

Như biển cả dâng trào, ánh sáng trong veo kích động trào ra khỏi thân kiếm, khiến thân kiếm lắc lư khó lòng kiểm soát nổi.

Thời Đỉnh Thiên giật mình, vô thức nghiêng người về phía trước, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn thanh trường kiếm trong tay của Thời Lưu, sau đó ánh mắt vừa khó tin vừa phức tạp chuyển sang người cầm kiếm.

Là gia chủ của Thời gia, là “chủ nhân” nhiều năm của Thần Mạch Kiếm, ông vô cùng rõ sức mạnh dời núi lấp bể, mênh mông cuồn cuộn của thanh thần kiếm này.

Hơn nữa khi ấy nó vẫn là một thanh thần kiếm chưa nhận chủ.

Nếu Thần Mạch Kiếm thật sự nhận chủ, ông khó có thể tưởng tượng được thanh kiếm này sẽ phát ra loại uy năng gì.

Chỉ là ông không hiểu ——

Rõ ràng đã cầm thần kiếm trong tay, được nó công nhận, nhưng hàng mi đang cụp xuống của thiếu nữ lại khẽ run lên, buồn bã và thương tiếc trong đáy mắt không thể nào che giấu được.

Một lát sau.

Thời Lưu từ từ ổn định lại tâm trạng sau sự cộng hưởng đồng cảm của thanh trường kiếm ngọc bích, cổ tay khẽ nhúc nhích, cất Thần Mạch kiếm vào lá cây xanh biếc.

Sau đó thiếu nữ ngước mắt lên, khôi phục lại vẻ hờ hững: “Lễ nhập tộc ngày mai, ta sẽ đến đúng giờ.”

Dứt lời, nàng hành lễ, sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Chờ đã.”

Giọng nói của Thời Đỉnh Thiên vang lên sau lưng.

Thời Lưu dừng bước nhưng không ngoảnh đầu lại.

Sau một hồi im lặng, giọng nói hơi ngập ngừng của Thời Đỉnh Thiên vang lên: “Nếu ngươi muốn, Thời gia có thể khôi phục thanh danh Tử Thần cho ngươi.”

“——”

Thời Lưu thoáng khựng lại.

Một thoáng sau, trong sảnh vang lên tiếng cười khe khẽ lạnh nhạt của thiếu nữ.

Nàng hơi nghiêng đầu, liếc về phía sau.

“Thời gia chủ đã tự tay hủy hoại một đứa con gái, chẳng lẽ ngài muốn hủy cả đứa còn lại sao?”