Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 77: Tử Thần Động Thế (16)



Ngày hai mươi tám tháng chín, Thời gia khai sơn đón khách, tổ chức lễ nhập tộc cho tiên tài Huyền Môn — Phong Thập Lục, mời nhiều bạn bè và khách khứa thế gia.

Sáng sớm, bên trong Tử Giang Các ồn ào, vô số khách mời được đón vào các, bên ngoài các còn ồn hơn, dòng người tới lui không dứt.

Trong một căn phòng nằm trong góc nào đó của Tử Giang Các.

Trên chiếc giường trong phòng trong, một cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn không kiên nhẫn kéo tấm chăn thêu màu sặc sỡ lên, che qua đỉnh đầu, nhưng vẫn không chặn được tiếng nói cười và tiếng chuông trống vọng đến từ nơi xa.

Người dưới chăn lật qua lật lại mấy lần, cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa ——

Xoẹt.

Chăn vén sang một bên, Tuyết Vãn chỉ mặc áo trong buồn ngủ ỉu xìu ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài.

Nàng thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

—— Linh lực bị phong ấn, không thể che đậy được năm giác quan, nên chỉ có thể bị đánh thức như người bình thường, thật đáng ghét.

Ngoại trừ lúc mới học 《Đoạn Thiên Cơ》, mỗi ngày bị Tuyết lão đầu xách tai bắt dậy sớm, đã rất lâu rất lâu rồi nàng không dậy sớm như thế này!

Chỉ là hôm nay chính là lễ nhập tộc của tiểu tiên tử, e rằng trời chưa sáng đã bị lôi đi thay ba tầng quần áo, búi đủ loại búi tóc rườm rà, còn đeo cả đống trang sức vàng ngọc toàn hoa phi phượng…

Nhớ lại tình cảnh bi thảm ngày nàng nhậm chức thiếu các chủ của Thiên Cơ Các mấy năm trước, Tuyết Vãn ôm chăn rùng mình, trong lòng nhất thời cảm thấy may mắn.

Nàng buông chăn ra rồi nhanh chóng xuống giường.

Mấy ngày trước Tuyết Vãn đã nói với Thời Lưu, Thiên Cơ Các cũng được mời đến dự nghi lễ nhập tộc, để tránh bị Tuyết lão đầu phát hiện, nàng sẽ không đến. Về phần quà mừng, trước đại hôn nàng sẽ lẻn về Thiên Cơ Các, nhân tiện lấy thêm vài món đồ để đền bù cho tiểu tiên tử.

Tuyết Vãn mở cửa phòng, bước ra ngoài.

Nàng bước ra tiền sảnh trong viện, vươn vai về phía mặt trời đang nhô lên giữa trời cao ——

Dù là ở nơi đáng ghét như thế nào, ánh mặt trời luôn luôn được mọi người ưa thích.

Tuyết Vãn khẽ nhắm mắt lại, cảm thấy thoải mái hệt như bé mèo đang nằm phơi nắng, chợt, nàng nghe thấy một giọng nữ giễu cợt lạnh tanh vang lên trên hành lang đình viện:

“Quả nhiên ngươi ở đây.”

Tuyết Vãn vội vàng thu người lại, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một cô gái mặc quần áo màu vàng nhạt đứng dưới hành lang, ngũ quan khá xinh đẹp, chỉ tiếc là biểu cảm quá hống hách và ánh mắt quá sắc bén, thật uổng phí một gương mặt mỹ nhân.

Thấy rõ dung mạo của người đến, Tuyết Vãn đau đầu: “Cô lại đến tìm ta đấy hả?”

“Hừ, xem như ngươi thức thời,” Thời Khinh Diên cười nhạt, “Hôm nay Phong Thập Lục bị lễ nhập tộc cản trở, không thể nào đến đây, để ta xem ai cứu được ngươi!”

“Đại tiểu thư à, ta chỉ giả làm đạo sĩ hai ngày, cũng không lừa thân lừa tâm của cô, cô cần gì phải chèn ép không tha…… Á!”

Chưa nói hết câu, Tuyết Vãn định lén trốn vào phòng, nhưng chợt liếc thấy roi dài vung về phía mình.

Nàng chỉ có thể né tránh, né tránh trong gang tấc.

—— Nhưng cũng chính vì thế mà càng cách xa cửa phòng hơn.

Tuyết Vãn nâng trán, thở dài.

Có lẽ nhận ra nàng bó tay bất lực, Thời Khinh Diên mỉm cười đắc thắng, thu hồi roi dài, không biết nhớ tới điều gì mà nàng ta nghiến răng nghiến lợi, tỏ ra vẻ tức giận: “Thù ngươi lừa gạt ta, thêm cả mối thù ngày ấy Phong Thập Lục sỉ nhục ta trước mặt mọi người, hôm nay ta sẽ bắt ngươi trả hết!”

Tuyết Vãn lại hoang mang định trốn đi: “Ta là khách quý của Thời gia đấy.”

“Khách quý gì mà khách quý, chỉ là một con chuột nhặt không dám để lộ họ tên và thân phận mà thôi! Ta không xử được Phong Thập Lục, chẳng lẽ không xử được ngươi?!”

Vẻ mặt của Thời Khinh Diên tàn khốc, một lần nữa vung roi lên.

Không thể điều động linh lực, Tuyết Vãn hoảng sợ lùi lại, vô tình vấp phải một tảng đá nên ngã về phía sau ——

‘Xong đời, xong đời.’

‘Trí nhớ vốn không tốt, ngã đập đầu kiểu này liệu có ngu người luôn không nhỉ?’

Nghĩ như thế, Tuyết Vãn định nhắm mắt giả chết.

“Xào xạc.”

Áo choáng lướt qua cỏ cây tạo ra tiếng xào xạc.

Tuyết Vãn ngã xuống đất còn chưa kịp cảm nhận được cơn đau sau gáy thì có một bàn tay ôm lấy eo nàng, người nọ xoay người giữa không trung theo quán tính, ôm nàng vào lòng.

Tuyết Vãn ngẩng đầu lên, hưng phấn nói: “Cảm ơn ân nhân cứu mạng ——”

Chưa dứt lời.

Nàng bắt gặp một đôi mắt đỏ tươi yêu dị.

“!”

Thánh nữ ngây người.

“Biểu cảm gì đây,” Văn Thị Phi hơi nhíu mày, cười mà như không cười, nụ cười ẩn chứa vẻ yêu tà, “Mới bao lâu không gặp, không nhận ra phu quân của nàng hả?”

Tuyết Vãn chưa kịp cãi lại.

Xoẹt ——

Đầu roi không từ bỏ mà xé gió lao tới, khi sắp rơi xuống người Tuyết Vãn, người đàn ông đang ôm lấy nàng giơ tay lên, bắt lấy.

Văn Thị Phi lạnh lùng quay đầu nhìn lại, huyết quang trong con ngươi yêu dị khẽ nhấp nháy.

Cách đó không xa, ánh mắt của Thời Khinh Diên thoáng đờ đẫn và ngơ ngác.

Sau khoảng ba nhịp thở.

Ánh mắt của nàng ta khôi phục lại như bình thường, căm tức giật mạnh roi dài: “Phong Thập Lục, ngươi dám bỏ lễ nhập tộc, chạy đến đây để ngăn cản ta à!?”

Tuyết Vãn: “......?”

Tuyết Vãn bối rối một lúc, sau đó mới chợt nhận ra —— Đây chắc chắn là thuật Nhiếp Hồn của Yêu Hoàng, dùng một người khác thay thế hắn trong nhận thức của một tiểu tu giả Thiên Cảnh.

Xem ra vị tộc muội này có chấp niệm rất sâu đối với tiểu tiên tử.

Tuyết Vãn đang cảm thán trong lòng, chợt thấy Yêu Hoàng đang đỡ lấy nàng cụp mắt xuống, nở một nụ cười yêu tà áp bách: “...... Đúng là chán sống.”

Lúc hắn vừa cất tiếng, roi dài trong tay hắn, từng tấc từng tấc hóa thành tro bụi, như có một ngọn yêu hỏa quỷ dị và vô hình bốc lên, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía cô gái ở đầu dây bên kia.

Tuyết Vãn có thể chắc chắn rằng yêu hỏa vô hình có thể đốt Thời Khinh Diên phía đối diện thành tro chỉ sau hai nhịp thở.

“Đủ rồi.”

Sắc mặt thánh nữ khẽ thay đổi, không chút chần chừ giơ tay che lại bàn tay của Yêu Hoàng.

Ánh mắt của Văn Thị Phi khẽ lay động, lập tức thu yêu hỏa vô hình lại, nguy hiểm xẹt qua tay áo của Tuyết Vãn. Sau khi định thần lại, ánh mắt của Yêu Hoàng hung lệ nhưng lại cong môi cười: “Có phải nàng không muốn sống nữa không?”

Tuyết Vãn không đáp lại, nàng phớt lờ hắn, nhìn về phía sau.

Dường như Thời Khinh Diên sợ đến mức ngây người —— Mặc dù nàng ta không biết lúc nãy xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ta cảm nhận được sát ý.

Tử vong dẫn đến kinh hãi tột độ, khiến nàng ta cuồng loạn hét to sau khi hoàn hồn: “Ngươi, các ngươi dám ——”

“Rầm!”

Tay áo rộng thùng thình của Yêu Hoàng tùy ý hất một cái, tựa như rất bực bội, khiến cô gái đang ồn ào văng ra ngoài, nện mạnh vào chân tường.

Sắc mặt của Thời Khinh Diên vàng vọt, nôn ra một ngụm máu, oán hận trừng mắt với bọn họ, chưa kịp nói gì thì đã hôn mê bất tỉnh.

Khoảng sân quay về vẻ tĩnh lặng.

Trong sự yên tĩnh này, càng có thể cảm nhận được rõ ánh mắt mãnh liệt bên cạnh, Tuyết Vãn chợt muộn màng nhận ra.

Vẻ nghiêm túc biến mất, nàng khẽ nhíu mày, hai ngón tay đặt lên trán.

“Ôi, chóng mặt quá.”

Lúc nãy trong lúc né tránh khiến quần áo lộn xộn, một bên áo kéo xuống lộ ra nửa bờ vai trắng nõn, Tuyết Vãn chậm rãi kéo cổ áo lại, đồng thời giả bộ yếu ớt lách qua người trước mặt, chạy về phía cửa phòng: “Không được, ta phải về phòng nghỉ ngơi, không thể đứng ở bên ngoài hóng gió…”

Chưa nói hết câu, mỹ nhân một giây trước còn yếu đuối không xương, một giây sau lập tức tràn đầy khí thế, xắn tay áo sải bước chạy trối chết về phía cửa phòng cách đó không xa ——

“Phạch.”

Ngón tay của Tuyết Vãn vừa chạm vào khung cửa.

Đáng tiếc, nàng còn chưa kịp mỉm cười vui vẻ sau khi thoát nạn thì đã cảm thấy eo bị thắt chặt, sau đó không thể bước nửa bước vào cửa.

“......”

Tuyết Vãn tuyệt vọng ngoảnh đầu lại.

Chiếc áo choàng kim văn hỏa hồng của Yêu Hoàng chẳng biết từ đâu đã kéo ra một đoạn dài, một đầu buộc vào eo của nàng, nhẹ nhàng quấn quanh vòng eo có thể dễ dàng ôm trọn.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của nàng, Yêu Hoàng đứng cách đó không xa nhướng mày, nghiêng đầu nhìn nàng đầy hứng thú.

Sau đó mảnh vải quấn quanh eo như có sự sống, ngạo mạn cào nhẹ vào eo nàng.

“——!”

Tuyêt Vãn nín thở.

Tuyệt vọng hóa thành vô cảm.

“Văn Thị Phi, nếu ngươi vẫn không biết xấu hổ như thế, ta sẽ kêu to phi lễ.”

“Kêu đi, nàng kêu đi, tốt nhất là để tất cả mọi người nghe thấy ——” Yêu Hoàng giơ tay lên, dùng tay trái nắm lấy mảnh vải đỏ từ ống tay áo.

Từng tấc từng tấc, từng thước từng thước, như muốn kéo nàng về phía mình.

Nhưng cuối cùng hắn lại bước đến hành lang nơi nàng đang đứng, vải đỏ cuộn lại, chỉ còn một đoạn ngắn.

Huyết mâu của Yêu Hoàng càng thêm yêu dị lấp lánh, hắn giơ tay lên, vải đỏ dài hai thước vút lên không trung, sau đó giật mạnh về phía hắn.

Ầm.

Bạch y thánh nữ bị kéo ngã vào lòng hắn.

“Đến khi bọn chúng bị nàng gọi đến,” Yêu Hoàng mỉm cười xấu xa, “Ta sẽ công khai phi lễ nàng.”

Tuyết Vãn: “......”

Tuyết Vãn: “????”

Chẳng lẽ tất cả yêu tộc đều biến thái như vậy sao!

Gần như trong mọi tình huống, Tuyết Vãn đều cực kỳ thức thời.

Cho nên đối mặt với nghịch cảnh, nàng không hề do dự, ngoan ngoãn giơ tay lên, làm một thủ thế chặn ngang môi, tỏ vẻ sẽ không nói gì.

Ánh mắt của Yêu Hoàng khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mỏng sau đốt ngón tay trắng nõn, dục vọng bắt đầu nhen nhóm nơi đáy mắt: “Theo ta về Yêu Hoàng Điện.”

Tuyết Vãn lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Văn Thị Phi nhíu mày: “Nàng nghĩ ta sẽ thả nàng đi lần nữa sao?”

“?” Tuyết Vãn không nhịn được nữa, nàng thả tay xuống, nghiêm túc sửa lại: “Là ta cho ngươi uống thánh dược sau đó chạy đi, chứ không phải ngươi thả hay không thả ta đi.”

Yêu Hoàng cong môi cười, ánh mắt tà dị: “Vậy nàng thử lại lần nữa đi, xem xem có thoát được nữa không.”

“—— Chờ chút!”

Tuyết Vãn ôm lấy khung cửa.

Yêu Hoàng nhướng mi, nhìn nàng: “Chờ cái gì.”

“Hôm nay là lễ nhập tộc của tiểu tiên tử, nghe người của Thời gia nói hôn lễ của cô ấy và Yến Thu Bạch được ấn định vào một tháng sau, tổ chức tại Thời gia —— Ngươi thật sự không muốn ở lại xem hả?”

“Không muốn.” Yêu Hoàng lạnh lùng cự tuyệt không chút do dự.

“…… Nhưng ta muốn!” Tuyết Vãn nín thở, “Hơn nữa ngươi không nghĩ cho sư phụ ngươi sao? Tiểu tiên tử của hắn sắp cưới người khác rồi kìa!”

Yêu Hoàng cười lạnh: “Không thể nào.”

“? Sao ngươi chắc chắn thế?”

“Nàng nghĩ hắn vẫn còn là Trung Thiên Đế thanh hòa chính trực, mặc cho thiên hạ lấn lướt của vạn năm trước à?” Yêu Hoàng tiến lên phía trước, vô cùng kiên nhẫn gỡ từng ngón tay đang bám trên khung cửa của Tuyết Vãn xuống, đồng thời lười nhác nói.

“Tấm lòng lương thiện nhất sẽ hiểu rõ thứ tà ác nhất, từ lâu rồi, trong lòng hắn đã giam cầm con ác quỷ tà ác nhất cõi đời này. Nếu muốn cướp đoạt thứ gì của hắn… thì nhất định phải tự tay thả ác quỷ chí ác kia ra. Đến lúc đó biển máu trôi dạt, cốt nhục chất thành núi, nàng muốn xem à?”

Sắc mặt của Tuyết Vãn khẽ đổi: “Vậy chúng ta cược đi.”

“Cược cái gì?” Yêu Hoàng cảm thấy hứng thú nên dừng lại.

“Cược xem hắn có làm hại người vô tội hay không.” Tuyết Vãn nghiêm túc.

“Vô tội?” Yêu Hoàng cười lạnh, “Nàng nghĩ, đối với hắn, Tam giới này còn có người được xem là vô tội à? Hoặc là, nàng cho rằng, đối với chúng sinh, hắn còn phân biệt xem ai vô tội, ai có tội?”

“Có lẽ hắn không có, nhưng tiểu tiên tử, có.” Tuyết Vãn hất cằm, “Cược hay không đây?”

Yêu Hoàng chớp mắt: “Cược thế nào.”

“Ta thắng, ngươi không được trói ta nhốt vào Yêu Hoàng Điện,” Tuyết Vãn nghiêm túc nói, “Ngươi thắng… dù sao ngươi cũng sẽ không thắng, nên không cần nói đến.”

“Hửm?”

Yêu Hoàng xách tiểu thánh nữ đang muốn lẻn vào phòng lên, cụp mắt cười nham hiểm: “Nếu ta thắng, ta sẽ trói nàng trên giường của ta trong Yêu Hoàng Điện, để đời này kiếp này nàng không xuống giường được, thế nào?”

“......?”

Ực.

Tiểu thánh nữ nuốt nước bọt, chột dạ nhìn lên trời.

Tiểu tiên tử.

Trông cậy hết vào cô đó.



Khi Thời Khinh Diên tỉnh lại sau cơn hôn mê, bầu trời trên đỉnh đầu đã tối sầm lại.

Màn đêm giáng lâm.

Trong bụi cỏ tán loạn, nàng ta khó khăn ngồi dậy, sau đó xương cốt toàn thân truyền đến cơn đau đớn suýt chút nữa khiến nàng ta ngất thêm lần thứ hai —— Sắc mặt của thiếu nữ lập tức tái nhợt.

Thời Khinh Diên nhịn đau, chống vào bức tường phía sau để chậm rãi đứng lên, ký ức hỗn loạn trong đầu cũng từ từ rõ ràng.

Nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra trước khi hôn mê, vành mắt của Thời Khinh Diên đỏ lên vì tức giận, sự thù hằn hiện rõ trên mặt: “Phong Thập Lục! Ngươi dám sỉ nhục ta như thế!”

Mặc kệ sự nhếch nhác của mình, cô gái lảo đảo xoay người, chạy ra khỏi Tử Giang Các.

Trong đêm tối, ánh nến xen kẽ.



Khi dáng vẻ nhếch nhác rối bời của Thời Khinh Diên xuất hiện trong bữa tiệc của Thời gia, lễ nhập tộc đã kết thúc từ lâu.

Cửa đại điển đột ngột mở ra, dưới sự ngăn cản nhưng không dám động võ của các đệ tử, Thời Khinh Diên xông vào.

Khách khứa trong bữa tiệc lần lượt im lặng, nhìn về phía cửa.

Hận ý trong đáy mắt khó có thể che giấu, Thời Khinh Diên đảo mắt quanh đại sảnh, sau đó dừng lại ở một bên Thời Đỉnh Thiên, sau chiếc bàn gỗ, một thiếu nữ ngồi một mình giữa sự nhộn nhịp, thờ ơ thất thần.

Người nọ cũng chính là người duy nhất trong sảnh không nhìn nàng ta.

—— Cắn rứt lương tâm à!

Thời Khinh Diên hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Đúng lúc này, Thời Đỉnh Thiên ngồi ở ghế chủ vị nhíu mày hỏi: “Khinh Diên, không được vô lễ, sao con lại đến muộn… Lại còn là dáng vẻ lôi thôi như vậy?”

Thời Khinh Diên quỳ xuống đất, khóc nức nở: “Xin gia chủ làm chủ cho con!”

“Làm chủ? Làm chủ cái gì?”

“Phong Thập Lục!”

Thời Khinh Diên quỳ thẳng người, hung hăng chỉ về phía cô gái kia: “Hôm nay nó bỏ bê lễ nhập tộc, con chỉ nói vài câu, nó liền muốn giết con!”

“——”

Cả sảnh ồ lên.

Trong tiếng cảm thán, thiếu nữ ngồi sau bàn cuối cùng cũng hoàn hồn lại, thoáng nhíu mày, nhìn về phía xa.

Ngọn đèn dầu đung đưa khiến mặt mày của nàng lúc ẩn lúc hiện, khiến nàng càng thêm xinh đẹp xuất thần.

Nhưng Thời Khinh Diên có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng khí cơ sắc bén như kiếm, kể từ khi thiếu nữ ngước mắt lên, trong một cái chớp mắt, gần như áp sát vào cổ họng của Thời Khinh Diên.

Sắc mặt của Thời Khinh Diên trắng bệch.

Ngay lúc này, ngồi ở một bên khác cạnh Thời Đỉnh Thiên, tộc thúc trưởng lão Thời Tư Dũng cũng kịp phản ứng lại, trầm giọng quát: “Diên nhi! Đừng nói bậy bạ!”

“Phụ thân! Con không có!” Thời Khinh Diên đỏ mắt căm hận đáp.

Ánh mắt của Thời Đỉnh Thiên di chuyển: “Con nói Thập Lục khiến con bị thương, chuyện xảy ra khi nào?”

Giờ Thìn (*) hôm nay!”

(*) Từ 7 giờ đến 9 giờ sáng.

“.......” Thời Đỉnh Thiên nhíu mày.

“Ăn nói bậy bạ!” Trước khi Thời Đỉnh Thiên lên tiếng, Thời Tư Dũng đập bàn, tức giận đứng lên: “Giờ Thìn, Thập Lục đã vào từ đường, làm gì có thời gian mà làm con bị thương!”

“Phụ thân! Con gái thật sự ——”

“Bốp!!”

Thời Tư Dũng đã ngay lập tức xuất hiện trước mặt Thời Khinh Diên, tát thật mạnh vào má nàng ta.

Dưới sự kinh hãi và hoảng sợ, Thời Khinh Diên ngã xuống đất, che một bên mặt, không thể tin nổi mà nhìn phụ thân mình.

Lông mày của Thời Tư Dũng khẽ giật giật, dưới ống tay áo, bàn tay siết chặt, ông ta dằn lại sự thương xót con gái, xoay người, cúi đầu trước vị trí chủ tọa: “Tại hạ dạy con không nghiêm, quấy rầy các vị, thật sự xin lỗi, mong các vị khoan dung.”

Nói xong, Thời Tư Dũng hơi ngẩng đầu lên, nhận được ánh mắt cho phép của Thời Đỉnh Thiên.

Ông ta kéo Thời Khinh Diên lên, men theo đại sảnh, hai cha con biến mất.

Một lát sau.

Trong một tòa lầu gác của nhà chính ở phía tây.

Thời Tư Dũng vừa tức giận vừa bất đắc dĩ đặt Thời Khinh Diên xuống ghế ——

“Hôm nay là ngày gì? Có phải con điên rồi không, làm trò gì ở trước mặt khách khứa thế hả?”

“Sao phụ thân không chịu tin con?” Gương mặt hơi sưng đỏ do bị đánh ngước lên, rốt cuộc Thời Khinh Diên không nhịn được nữa, nước mắt giàn giụa, nàng ta đá loạn vào bàn: “Đều tại Phong Thập Lục! Hôm nay suýt chút nữa nó đã giết con! Hơn nữa, hơn nữa nó còn hủy cả roi của con!”

“Bắt đầu từ hôm nay nó chính là con gái của gia chủ! Sao con dám vô lễ với nó?”

Thời Tư Dũng khó chịu: “Hơn nữa, bắt đầu từ giờ Mão (*) thì nó đã thay lễ phục nhập tộc, luôn ở tổ đường làm lễ cúng bái tổ tiên, mọi người đều tận mắt nhìn thấy!”

(*) Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.

“Không, không thể nào! Rõ ràng là nó mà! Trừ nó ra, ai dám sỉ nhục con như vậy? Ai dám bảo vệ tiểu tiện nhân kia như thế!” Thời Khinh Diên tức đến mức muốn phát điên, tóc tai bù xù, khóc lóc nhếch nhác, “Phụ thân! Người phải đòi lại công bằng cho con gái!”

Thời Tư Dũng cực kỳ tức giận: “Lùi một vạn bước, cho dù thật sự là nó làm con bị thương, thì con cũng phải nhịn cho ta! Từ nay về sau không được phép bất kính với nó!”

“Tại sao! Nó chỉ là một tiện chủng ở bên ngoài thôi mà! Con mới là người của Thời gia ——”

“Bốp!!”

Cái tát lần này mạnh hơn hẳn.

Sau khi ra tay, tay của Thời Tư Dũng cũng run lên.

Dưới ánh mắt kinh ngạc, phẫn nộ, điên cuồng của con gái, Thời Tư Dũng nghiến răng nghiến lợi: “Bởi vì nó mới là Tử Thần của Thời gia! Là Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm độc nhất vô nhị của Tam giới này!”

“?!”