Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Quyển 2 - Chương 6



Nghe hết lời của Yến Thu Bạch, Thời Tư Dũng không khỏi dời tầm mắt, quan sát nữ hài mà ông chỉ vội lướt qua chứ không nhìn kỹ, đang trốn sau lưng của thanh niên công tử.

Sau khi nhìn kỹ, vẻ mặt của Thời Tư Dũng lập tức biến đổi.

“Thời — Lưu?” Thời Tư Dũng khiếp sợ nhìn nữ hài.

Thời Lưu do dự một chút, sau đó bước ra từ phía sau Yến Thu Bạch, cung kính nhưng lại hơi vụng về hành lễ của vãn bối với Thời Tư Dũng: “Thời Lưu gặp qua nhị thúc.”

Kinh ngạc trôi qua, Thời Tư Dũng định thần lại, ông vội ra hiệu với các đệ tử, sau đó dẫn bọn họ ra khỏi nơi khách khứa ra vào tấp nập, vào sâu bên trong viện. Sau khi đi vòng qua những cây cột của hành lang bên trong, ông xoay người lại, nghiêm nghị thấp giọng: “Thời Lưu, sao con lại xuất hiện ở đây, hơn nữa sao lại ——”

Thời Tư Dũng liếc Yến Thu Bạch một cách phức tạp: “Hơn nữa, sao lại ở bên cạnh Thu Bạch?”

Thời Tư Dũng ra vẻ oai phong, khí thế của tu giả Thiên Cảnh vô thức ập xuống.

Sắc mặt của Thời Lưu tái nhợt, đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với tình huống như thế này, không biết phải làm sao, hiện tại bị trưởng bối hung dữ trách mắng, nàng cảm thấy dường như mình đã làm sai.

Đúng lúc này, Yến Thu Bạch cúi đầu, cười khẽ.

Quạt xếp trong tay hắn khẽ động.

Uy áp vô hình của tu giả Thiên Cảnh ngay lập tức biến mất khỏi người của Thời Lưu, không còn sót lại chút gì.

Thời Tư Dũng biến sắc, cười gượng: “Thu Bạch, đây là chuyện riêng của Thời gia, con không rõ, hay là ——”

“Lúc nãy Thời sư thúc vừa nói rằng ngài xem ta là con cháu trong nhà, đúng không?” Yến Thu Bạch mỉm cười hiền hậu, “Bây giờ, ngài lại nói ta là người ngoài?”

“Chuyện này…”

Thời Tư Dũng nhất thời không nói nên lời.

Dù sao cũng là trưởng bối, Yến Thu Bạch chưa từng muốn gây khó dễ với đối phương: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của Thời Ly sư muội, nhờ có duyên, ta tình cờ gặp Thời Lưu tiểu sư muội —— Nếu ta đã đồng ý với muội ấy, tất nhiên không thể nào không quản chuyện này. Mong sư thúc thay ta thông báo, cho phép ta và Thời Lưu tiểu sư muội đến bái kiến Thời gia chủ.”

“....”

Thời Tư Dũng chưa từng tiếp xúc nhiều với Yến Thu Bạch, nhưng danh hiệu đệ nhất công tử, thiên kiêu của Huyền Môn đã vang danh khắp thiên hạ.

Với tính cách ôn hòa nhưng cương nghị của hắn, ông biết chuyện này không thể lấp liếm cho qua đơn giản được.

Cho dù không đồng ý để hắn quản, không nói đến Huyền Môn là đệ nhất tiên môn của Phàm giới — cây đại thụ che trời vạn năm làm hậu thuẫn cho thanh niên, chỉ nói đến cá nhân, lúc nãy hắn đã hóa giải năm phần uy áp của ông chỉ bằng quạt xếp của hắn, Thời Tư Dũng cũng đoán rằng ông không có cách nào dùng cứng rắn để áp chế đối phương.

Sau khi suy tư, Thời Tư Dũng không còn cách nào khác ngoài nhượng bộ: “Ta đã hiểu. Ta sẽ lập tức báo cáo chuyện này với gia chủ.”

Nói đoạn, Thời Tư Dũng liền gọi một vị đệ tử đứng cách đó không xa: “Ngươi, trước tiên hãy dẫn hai vị này đến Lẫm Phong Các nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Trên ngọn núi ẩn thế này, tuy chỉ có nhất mạch của giai chủ Thời gia, nhưng gia trạch viện lạc vẫn rất sâu và rộng.

Lẫm Phong Các nằm ở cuối phía tây của Thời gia, đi bộ đến đó mất rất nhiều thời gian.

Cũng may, trong bữa tiệc lần này, khách khứa đều được sắp xếp ở lại trong gian chính và gian phụ của Tử Giang Các, nằm ở hướng ngược lại với bọn họ, nên hiếm khi gặp phải người quen hoặc đông người chen chúc.

Dọc đường yên tĩnh.

Thời Lưu đi theo phía sau Yến Thu Bạch, nhìn trái ngó phải, tò mò như một con sóc con trong rừng thông.

Mãi cho đến khi tên đệ tử của Thời gia nọ dẫn bọn họ vào trong Lẫm Phong Các, ngồi xuống chiếc ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo, bên trong không còn người ngoài, Thời Lưu mới dám nói chuyện.

“Ừm, này, Yến Thu Bạch sư huynh.” Thời Lưu cẩn thận nhìn hắn, “Ta không gây phiền phức gì cho huynh đấy chứ?”. Truyện Đam Mỹ

Yến Thu Bạch trấn an nàng bằng ánh mắt: “Sư môn bảo ta nhập thế tu hành, là để tự tìm ‘phiền phức’. Huống chi, gia chủ của Thời gia có nửa ơn thầy với ta, chuyện liên quan đến thanh danh chính đạo của Thời gia, ta càng không thể mặc kệ.”

“?”

Thời Lưu nghiêng đầu.

Vị sư huynh này thật thích nói chuyện vòng vo, đúng là kỳ quái mà.

Thời Lưu không biết nên đáp lại thế nào, cho nên nàng không tiếp lời hắn. Nàng quay đầu nhìn mặt trời đang lặn xuống từ đằng tây ở bên ngoài cửa sổ. Nơi đường chân trời, màu đỏ cam tách biệt với bóng tối mờ mịt, những ngọn núi xanh ngắt đan xen, khiến đường biên giới trở nên mơ hồ.

Thế giới bên ngoài tiểu viện, thật sự là một cảnh sắc tuyệt đẹp.

Phải chăng các vị thần tiên trên trời đã lắng nghe lời nguyện cầu ngày đêm của nàng?

Giúp nàng tu hành và…

—— “Trên cõi đời này, không có Thần Phật nào có thể nghe được lời khẩn cầu của ngươi.”

Bất chợt.

Một giọng nói lạnh băng, trào phúng, khàn khàn nhưng lại dễ nghe của thiếu niên vang lên, dường như nó đến từ phía chân trời cực kỳ xa xăm, hoặc dường như nó đang kề sát ngay bên tai nàng.

Thời Lưu giật mình.

Tựa như ảo giác —— Những ngọn núi xa xăm bên ngoài cửa sổ phía tây, chim chóc đang đậu trên chạc cây đang tắm mình trong ánh hoàng hôn, thậm chí ngay cả những đường viền so le trước mặt nàng, tất cả đều trở nên nhòe nhoẹt.

Như một giấc mộng hão huyền dưới mặt nước, lạ lẫm, bị ngăn cách.

“Tiểu sư muội?”

“...!”

Giọng nói nhẹ nhàng và rõ ràng của công tử đã kéo tâm trí của Thời Lưu trở về, nàng ngỡ ngàng ngước mắt lên, sau đó mới nhận ra, chẳng biết từ lúc nào mình đã giơ tay đỡ trán, tựa như đang xoa thái dương nhức mỏi.

Yến Thu Bạch hỏi: “Muội cảm thấy khó chịu à?”

“Không, ta không có.” Thời Lưu không hề nghĩ ngợi gì nhiều, nói xong mới cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, nên nàng ngượng ngùng nói, “Có lẽ bởi vì ta chưa từng đi xa như vậy, gặp gỡ nhiều người như vậy, thế nên mới cảm thấy chóng mặt.”

Yến Thu Bạch khẽ gật đầu: “Nếu muội cảm thấy không khỏe, nhất định phải nói với ta.”

“Vâng, cảm ơn… Ừm, Yến Thu Bạch sư huynh.”

Yến Thu Bạch vừa bất lực vừa buồn cười.

Đây là lần đầu tiên có người gọi hắn bằng danh xưng trang trọng và lạ lùng như vậy.

Có điều…

Chợt nhớ tới gì đó, ánh mắt của Yến Thu Bạch hơi gợn sóng: “Tiểu sư muội.”

“Ừm?” Thời Lưu đang nhìn quanh Lẫm Phong Các vắng vẻ quay đầu lại.

Yến Thu Bạch: “Trong trí nhớ của muội, muội đã gặp ta bao giờ chưa?”

“... Hả?”

Thời Lưu mờ mịt, vô thức đáp lại: “Không có.”

Yến Thu Bạch bất đắc dĩ: “Muội nhớ kỹ lại xem.”

Thời Lưu nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng vẫn lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Yến Thu Bạch sư huynh, những người ta từng gặp gỡ không nhiều. Hơn nữa, huynh đẹp như vậy, nếu ta từng gặp huynh, sao lại không có chút ấn tượng nào được.”

“?”

Yến Thu Bạch thật sự giật mình, quạt xếp đang khẽ gõ chợt dừng lại.

Sau khi hoàn hồn, hắn không khỏi bật cười.

——

Thân là thiên kiêu của Huyền Môn, lại là thiên hạ đệ nhất công tử, hắn đã nghe rất nhiều lời khen ngợi thậm chí là tâng bốc, chẳng hạn như trung thiên chi tư hay độc nhất vô nhị.

Nhưng thẳng thắn đến mức chỉ khen hắn đẹp…

Có lẽ chỉ có mình nàng.

Công tử mỉm cười, dịu dàng vẫn còn đó, nhưng trong mắt lại như có sóng to gió lớn.

“Nếu như muội cũng không nhớ gì, vậy chứng tỏ có người hy vọng chúng ta quên đi nhau.”

Nghe thế, Thời Lưu càng thêm mù mờ: “Ai? Tại sao?”

“Đúng vậy.”

Yến Thu Bạch ngước mắt lên, nhìn ra bên ngoài Lẫm Phong Các, nhìn về phía lầu gác rất xa ở phía đối diện, nằm ở phương bắc.

Thanh niên khẽ nheo mắt lại: “Tại sao thế?”

Chim chóc bay ngang qua tiền sảnh rồi dừng lại trên lầu gác nhỏ.

Dưới mái hiên.

Nghị sự đường của Thời gia tổ chức một cuộc họp gia tộc, mấy vị trưởng lão vào thái thúc chức cao vọng trọng đang tranh luận gay gắt.

“Ngay từ đầu ta đã nói rồi, nếu là song sinh thì không thể tùy tiện quyết định được, chưa đến cuối cùng, ai biết người nào là Tử Thần?”

“Nhưng đến năm bảy tuổi nó vẫn là phế thể không thể tu luyện, ngược lại, Thời Ly vừa sinh ra đã có kiếm cốt nghìn năm khó gặp, tiến cảnh như bay! Đây mới là cao kiến! Dẫu cho nó có thể tu luyện thì đã sao, mười hai tuổi mới bắt đầu tu luyện, ngay cả tu giả bình thường cũng không bằng, ta thấy nó không có chút cơ hội nào!”

“Ta đồng ý với tứ thái thúc.”

“Đúng thế, trước đây trong cuộc họp của gia tộc, quyết nghị nhốt tỷ tỷ của Thời Ly vào sau núi có số phiếu áp đảo, cũng không có ai kiên quyết phản đối, thế mà giờ một vài người lại bắt đầu mã hậu pháo (*)?”

(*) Thuật ngữ cờ tướng; nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì).

“Đúng vậy, năm đó không vội, hiện tại vội có ích lợi gì?”

“Lão già kia, lời này của ông là sao hả? Đang chế giễu ta đấy à?”

“......”

Thấy cuộc tranh luận bắt đầu gay gắt, trên ghế chủ vị, Thời Đỉnh Thiên ho nhẹ một tiếng.

Tiếng ho rất nhẹ, nhưng lọt vào tai mọi người lại như sấm giáng xuống từ trời cao.

Nội đường bỗng nhiên yên tĩnh.

Các vị trưởng lão và các vị thái thúc đều im lặng, quay sang nhìn Thời Đỉnh Thiên ngồi ở chủ vị.

Nếu Phong Nghiệp ở bên ngoài Yểm Ma Cốc có thể nhìn thấy, có lẽ hắn sẽ nhận ra rằng Thời Đỉnh Thiên này trông trẻ hơn Thời Đỉnh Thiên mà hắn gặp ở U Minh rất nhiều, tóc mai không hề bạc màu, nói ông ấy mới hơn ba mươi tuổi, rất có lẽ cũng có người tin.

Các vị trưởng lão nhìn nhau.

Sau khoảng lặng ngắn ngủi, có người thử thăm dò: “Gia chủ, ngài nghĩ như thế nào?”

Thời Đỉnh Thiên không trả lời ngay.

Hàng bên tay trái của ông, một người trẻ tuổi không nghiêm chỉnh đang ngồi trên ghế cắt móng tay, nghe thế, y chẳng buồn nhấc mắt lên, mà chỉ cười nói: “Hiện tại Tam trưởng lão đang hỏi ca ca của ta có suy nghĩ gì à? Trước đây lúc các ngài dùng cục diện chung của gia tộc ép buộc huynh ấy phải giam con gái ruột vào sau núi, sao không dễ nói chuyện như vậy?”

Chờ ngũ thúc của Thời Lưu — Thời Lương Bái dứt lời, Thời Đỉnh Thiên mới trầm thấp lên tiếng: “Ngũ đệ.”

“Lương Bái, con nói như thế là trách lầm bọn ta rồi,” Khuôn mặt già nua của Tam trưởng lão đỏ lên, nhưng vẫn thẳng người như cũ, “Mọi người đều biết Tử Thần rơi xuống Thời gia của chúng ta. Nếu không nhờ quẻ bói ấy của Thiên Cơ Các, thì làm sao Thời gia có thể trổ hết tài năng giữa vô số thế gia tu tiên? Làm sao được hai đại tiên môn ưu ái? Nếu thế nhân biết vận số Tử Thần vẫn chưa rõ ràng, thế thì có khác gì hủy hoại căn cơ của Thời gia!”

Thời Lương Bái khịt mũi, tiếp tục cắt móng tay, lười cãi lại.

“Đủ rồi,” Cuối cùng Thời Đỉnh Thiên cũng lên tiếng, “Hiện tại tranh luận xem quyết định năm đó là đúng hay sai đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, giờ đây, Thu Bạch đã đoán được rồi, hôm nay đang ở lại Lẫm Phong Các chờ một câu trả lời thuyết phục —— Chúng ta nên giải thích thế nào đây?”

Các trưởng lão châu đầu kề tai, nhỏ giọng thảo luận.

“Hay là nói thật?”

“Tuyệt đối không được! Chuyện liên hôn của Tử Thần Thời gia và Huyền Môn không thể bị ảnh hưởng! Nếu để bọn họ biết vận số Tử Thần vẫn chưa định, tất sẽ xuất hiện biến cố!”

“Nhưng đó là thiên kiêu của Huyền Môn, muốn giấu, giấu được à?”

“Nếu những gì Tư Dũng nói là sự thật, Thời Lưu chưa từng tu hành, hôm nay đã trực tiếp nhập Địa Cảnh, vận số Tử Thần tuy nhỏ, nhưng không phải không thể.”

“Nhưng mấy năm nay, thiên hạ đều biết Thời Ly mang số mệnh của Tử Thần, chuyện này phải giải thích thế nào đây…”

Thấy bọn họ vẫn đang tranh cãi không ngừng nghỉ, Thời Lương Bái thở dài, đặt lưỡi dao cắt móng tay xuống: “Gia chủ, mặc kệ hết đi —— Để Thời Lưu nhận tổ quy tông, nhất định phải làm.”

Ánh mắt của Thời Đỉnh Thiên lướt qua hàng bên phải: “Các vị trưởng lão thái thúc có dị nghị gì nữa không?”

“Gia chủ, chuyện này không ——”

Tam trưởng lão vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị rét lạnh của người đang ngồi ở vị trí chủ tọa.

Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, như thể nuốt lời định thốt ra lúc nãy xuống, sau đó cúi đầu tán thành: “Đây, đây là chuyện nên làm.”

“Được,” Trên ghế, ánh mắt của Thời Đỉnh Thiên thả lỏng, “Cứ quyết định thế đi.”

“......”

Thời Lưu chờ tới chờ lui trong Lẫm Phong Các, không ngờ lại chờ được thông báo bảo nàng đến nhà thờ tổ tiên để cúng bái.

Người đến là một vị ma ma lớn tuổi, Thời Lưu cảm thấy đối phương có phần hơi quen thuộc.

Đối phương thông báo với nàng ý của trưởng bối trong tộc, sau đó nở một nụ cười hiền từ: “Có lẽ tiểu tiểu thư đã quên, năm đó khi người còn nằm trong tã lót, là lão thân đã chăm sóc cho người.”

Gương mặt của Thời Lưu hơi nóng lên: “Vậy, ma ma, cha mẹ của ta hiện tại…”

“Gia chủ đang chờ ngài trong nhà thờ tổ tiên. Hôm nay, chủ mẫu đang chiêu đãi khách khứa ở Tử Giang Các, nên vẫn chưa biết tiểu tiểu thư đã trở về, sau khi tế bái tổ tiên, ngài có thể đến gặp chủ mẫu.”

Thời Lưu giật mình, hơi lưỡng lự: “Ta không thể gặp cha mẹ trước sao?”

Nụ cười của lão ma ma vẫn không thay đổi: “Tiểu tiểu thư, gia chủ và chủ mẫu không phải là cha mẹ của gia đình bình thường, đối với con cái cũng có rất nhiều thứ bất đắc dĩ, không thể làm theo ý mình, mong tiểu tiểu thư có thể thông cảm cho họ.”

“Ta… hiểu rồi.”

Thiếu nữ cúi đầu, ánh mắt mong chờ hơi ảm đạm một chút, nhưng sâu trong đó vẫn nhấp nháy một tia sáng yếu ớt.

Giống như năm đó khi họ quyết định giam nàng vào sau núi.

Nàng biết, nàng hiểu.

Họ có nỗi khổ riêng.

Chẳng qua là nàng…

Có một số chuyện, dẫu rằng hiểu rõ, nhưng vẫn khó mà không khó chịu.

Thật lâu sau, thiếu nữ ngẩng đầu lên một lần nữa, mang theo vẻ tò mò và rạng rỡ như lúc mới đến: “Ta chuẩn bị xong rồi, làm phiền ma ma dẫn ta đi thay y phục sau đó đến nhà thờ tổ tiên.”

“Tiểu tiểu thư, mời người đi theo ta.”

“Vâng.”

Thời Lưu gật đầu, đi theo bà ấy. Trước lúc rời khỏi Lẫm Phong Các, nàng len lén xoay người lại, khẽ cúi người chào thanh niên công tử đang đứng trong nội đường, vừa mỉm cười vừa vẫy tay với người nọ.

Ánh mắt của Yến Thu Bạch hơi lay nhẹ, tựa như mặt hồ mùa thu được chiếu rọi bởi ánh sao.

Mãi cho đến khi bóng dáng của thiếu nữ biến mất hẳn.

“Yến công tử,” Một đệ tử của Thời gia tiến vào, hành lễ, “Gia chủ có lời mời.”

“......”

Yến Thu Bạch thoáng nhắm mắt lại, khẽ thở dài.

Khi mở mắt ra một lần nữa, thanh niên công tử vẫn dịu dàng như cũ, khẽ nâng quạt xếp trong tay lên: “Xin hãy dẫn đường.”







Ba ngày sau, bên ngoài Yểm Ma Cốc.

Chưa đầy một canh giờ nữa, Yểm Ma Cốc sẽ phong bế. Đến lúc đó, những người chưa tỉnh táo rời khỏi sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong Yểm Ma Cốc, hóa thành ma cọp vồ.

Thời gian càng ngày càng gần, dưới đồi thông xanh mướt bên sườn sơn cốc, sương tuyết giữa lông mày của bạch y thiếu niên càng ngày càng lạnh.

Chờ mãi đến một thời gian nhất định.

Trong số những người lần lượt rời khỏi cốc, một thiếu niên tóc ngắn mặc quần áo da thú bước ra ngoài với điệu bộ cùng tay cùng chân. Giống với những người vừa rời khỏi cốc, ánh mắt mờ mịt của cậu ta quét ngang quét dọc, lẩm bẩm những điều kỳ quái.

“Con người lạ ghê ấy.”

“Đi bằng hai chân chậm biết bao nhiêu.”

“Còn bộ quần áo rách rưới này nữa, mặc nóng chết đi được.”

“Chủ nhân nói đúng, bọn họ đều thật đần…”

Chưa nói hết câu.

Đi tới một góc nào đó khuất bóng, nhân lúc không có ai chú ý, thiếu niên da thú đã biến mất tại chỗ.

Đồng thời, dưới cây thông trong núi xanh.

Giảo Trệ định thần, vừa bối rối vừa vụng về, hai đầu gối quỳ phịch xuống, chắp hai tay vái lạy: “Chủ nhân!”

“...”

Phong Nghiệp nhíu mày, sau đó chán ghét quay mặt sang nơi khác, dáng vẻ như thể mắt không thấy lòng không phiền.

Hắn phất phất tay, tựa như thuận miệng hỏi thăm: “Trong cốc xảy ra chuyện gì, sao con kiến nhỏ còn chưa ra ngoài?”

“Hả? À, ta cũng mơ mơ hồ hồ.” Giảo Trệ dùng cả hai tay hai chân để đứng lên, gãi gãi đầu, trên mái tóc ngắn dính đầy cỏ, “Sau khi vào đó thì ta lập tức xuất hiện trong rừng núi, có lẽ do chủ nhân dạy dỗ tốt, chưa tới một ngày thì ta đã hóa hình! Sau đó ta nghe mấy người lên núi nhắc đến tiệc sinh nhật gì đó của Thời gia.”

Mặt mày của Phong Nghiệp khẽ nhăn lại: “Thời gia?”

“Đúng thế, ta còn lẻn vào đó nữa, thật sự là Thời gia á, nhưng ngài có biết chuyện thần kỳ nhất là gì không? Ta thật sự nhìn thấy con kiến nhỏ ở Thời gia!”

Phong Nghiệp lại nhíu mày: “Cô ấy cũng đến dự tiệc sinh nhật của Thời gia?”

“Không phải vậy! Trong mơ, cô ấy chính là người của Thời gia! À à, còn nữa,” Giảo Trệ đột nhiên nhớ ra, chỉ vào khu vực Thời gia đang đóng quân ở bên ngoài cốc, “Chủ nhân, tên Thời Đỉnh Thiên này ra ngoài từ lúc nào vậy? Sao còn nhanh hơn cả ta nữa thế?”

Phong Nghiệp lạnh giọng: “Ông ta từng vào à?”

Giảo Trệ: “——?”

Giảo Trệ ngơ ngác: “Nhưng ta thấy ông ta ở trong mơ mà. Ông ta còn là phụ thân của con kiến nhỏ nữa! Ngày thứ ba trong mơ, Thời gia thậm chí còn thông truyền khắp thiên hạ, nói cô ấy là con gái út của Thời gia chủ, là muội muội nhỏ hơn Thời Ly một tuổi.”

Phong Nghiệp sửng sốt.

Vài giây sau, rừng thông chợt rung chuyển.

Bạch y thiếu niên xoay người lại, gương mặt lạnh lùng như băng tuyết: “Ngươi nói, trong mơ, cô ấy là con gái của Thời Đỉnh Thiên?”

“Đúng, đúng vậy. Mảnh nhỏ của Thiên Đàn Mộc ở đó, ta theo bản năng muốn tới gần nhưng mà không được.”

“...”

Màu mực trong mắt Phong Nghiệp dâng trào mãnh liệt, mênh mông ngập trời.

Hắn chợt nhớ ra rất nhiều hình ảnh.

Tỷ như, lần thứ nhất khi nàng rời khỏi Quỷ Ngục, bên trong nhà trọ nơi Thời gia nghỉ chân, điều đầu tiên thiếu nữ làm sau khi tỉnh lại chính là sững sờ cầm ngọc bội của Thời gia.

Tỷ như, ở bên ngoài quán trà, nữ hài cúi đầu, buồn bã nói chỉ vì từ nhỏ nàng không thể tu luyện nên bị người nhà giam lại.

Lại tỷ như, ở Thông Thiên Các, nàng bóp nát ngọc bội, kiên quyết xoay người, chẳng biết bằng cách nào mà đã giúp hắn tranh thủ được lần hô hấp thứ ba.

“Thời gia,” Gò má của Phong Nghiệp hơi run lên, ánh mắt cực kỳ hung tàn, “Hóa ra Thời Đỉnh Thiên là cha ruột của cô ấy.”

“A?” Giảo Trệ ngớ người ra, “Thật hả? Nhưng, đó chỉ là mơ thôi mà?”

“Yểm Ma đã chọn cô ấy, nên tất nhiên tâm chủ trong mơ là cô ấy, những gì ngươi thấy chính là chân tướng mà cô ấy biết rõ!”

Bạch y thiếu niên lạnh lùng đáp, hung ác và lạnh lẽo, áo bào lay động, gió lớn thổi phần phật trong rừng thông.

Giảo Trệ sợ đến nỗi nuốt nước bọt, nó đang cân nhắc xem có nên biến về nguyên hình hay không.

—— Ít ra như thế thì chạy trốn nhanh hơn.

Nhưng dù nhanh đến đâu thì cũng không nhanh bằng một tiếng sáo của chủ nhân nó.

Giảo Trệ rụt cổ khóc không ra nước mắt: “Chủ nhân, cô ấy, có lẽ cô ấy không cố ý giấu giếm ngài, ngài đừng nổi giận như vậy...”

Lời còn chưa dứt.

Giảo Trệ nghe thấy âm thanh lạnh thấu xương của bạch y thiếu niên: “Không tức giận? Thân là cha ruột, Thời Đỉnh Thiên lại làm ra chuyện độc ác cắt đứt đường luân hồi của cô ấy —— Nếu ta không đoạn tuyệt hương khói của Thời gia, sao có thể báo lại nhân nghĩa này của ông ta?”

Giảo Trệ: “......”

Giảo Trệ: “?”

Ngớ ra một lúc, Giảo Trệ mờ mịt ngửa đầu: “Ngài tức giận, không phải vì cô ấy giấu giếm ngài chuyện cô ấy là người của Thời gia, mà là vì Thời Đỉnh Thiên đánh cô ấy bằng roi Thần Hồn?”

“?”

Phong Nghiệp thờ ơ nhìn nó: “Thời gia đã vứt bỏ cô ấy từ lâu, ta cần gì phải tức giận? Giấc mơ của cô ấy chính là điều mà cô ấy cầu mong cả đời, tự mê hoặc chính mình, ngu xuẩn đến cùng cực.”

Giảo Trệ không nói nên lời.

“Những món nợ đó… ra ngoài rồi tính sau.” Phong Nghiệp nghiêng người, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Yểm Ma Cốc, “Thời hạn ba ngày đã hết. Ta nên vào đó lấy lại đồ của mình.”

“Thứ gì?” Giảo Trệ mù tịt vò đầu, “Tiểu thị nữ ngài ném vào cốc ấy hả?”

“Thiên Đàn Mộc.”

“?”

Hắn không cho Giảo Trệ cơ hội để hỏi tiếp, tiếng gió rít đột ngột ngừng lại.

Lúc nó ngẩng đầu lên, trước mặt chỉ có rừng thông và khe núi, gió cuốn mây bay, nhưng bóng dáng bạch y bên tảng đá đã chẳng còn nữa.

Cùng lúc đó ——

Bên trong Yểm Ma Cốc.

Mây mù dày đặc chẳng biết bị thứ gì kích thích, bắt đầu xao động, nếu có ai đó nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quặc ——

Mây mù như có tâm trí, nói nó đang xao động, chẳng bằng nói nó đang bị một nỗi sợ hãi kinh khủng bao trùm, điên cuồng bỏ chạy thụt mạng.

Toàn bộ Yếm Ma Cốc bị khuấy đến hỗn loạn.

Từ nơi sâu nhất trong mây mù, một bóng dáng mặc trường bào trắng tinh, bước chân khoan thai nhẹ nhàng, chậm rãi bước đi.

Theo mỗi bước chân của người nọ, sương mù bị chấn động, áp bách đẩy lùi ra sau một trượng.

Thiên địa tạo hóa vô hình tựa như khuếch tán ra xung quanh theo sự xuất hiện của bóng dáng trắng tuyết nọ, làm rung chuyển toàn bộ càn khôn bên trong cốc.

Cuối cùng.

Trước khi sương mù hoàn toàn bị chấn động cuốn bay, một giọng nói tức giận của một nữ tử vang lên.

“Phong Nghiệp, ngươi thật sự muốn hủy đi Yểm Ma Cốc của ta có phải không?”

“......”

Trường bào tuyết trắng dừng lại.

Người nọ khẽ ngẩng đầu lên, mắt phượng lười biếng nhướng lên.

Nhìn sương mù lượn lờ trong sơn cốc, ánh mắt của bạch y thiếu niên vừa bễ nghễ vừa thờ ơ: “Gọi thẳng tên của ta, là vạn năm không chết cho ngươi mặt mũi có phải không?”

“——!?”

Yểm Ma đang ẩn mình trong màn sương rõ ràng rất tức giận.

Mây mù trong cốc cũng bắt đầu điên cuồng xao động, nhưng cho dù tức giận đến cách mấy, chúng vẫn luôn cách bạch y thiếu niên chừng mười trượng, như gặp phải rãnh trời, như gặp phải vực sâu, không dám đến gần hơn.

Giằng co như vậy một lúc.

Âm thanh của nữ tử trong sương mù dần bình tĩnh lại, ả chuyển lửa giận thành nụ cười: “Vạn năm không gặp, chủ nhân vẫn uy nghiêm như trước đây, Yểm Ma chẳng dám mảy may lãng quên.”

Bạch y thiếu niên thờ ơ lạnh nhạt, vẫn không bị lay động: “Bớt nói nhảm. Thả người.”

“Thả người, tất nhiên có thể.” Yểm Ma âm thầm nghiến răng, sau đó mỉm cười âm hiểm, “Chỉ là ta có một nghi vấn, cách vạn năm rồi nhưng vẫn trăm mối không có cách giải, nên thật sự rất muốn thỉnh giáo chủ nhân.”

“Nói.”

Trong mây mù, Yểm Ma đang ẩn nấp chậm rãi nở một nụ cười lạnh.

“Năm đó, Trung Thiên Đế trấn thủ giới môn, bảo vệ thương sinh, nhận vô thượng vinh quang kính ngưỡng của Tam giới! Nhưng ai có thể ngờ rằng, sau này lại bị sinh tử chí giao (*)thi ân cựu chúc (**) liên thủ phản bội, trở thành ác ma bị người đời sợ hãi thóa mạ, ác danh truyền từ đời này sang đời khác, vạn năm sau khi chết vẫn không được trong sạch —— Thù hận cuồn cuộn ngất trời như thế, ngài thật sự không nhớ sao?”

(*) Bạn tri kỷ từng vào sinh ra tử.

(**) Những người mình hết lòng giúp đỡ.

Giữa trời đất, tĩnh lặng chết chóc.

“......”

Trong sương mù, Yểm Ma đắc ý cười lạnh.

—— Chỉ cần kéo dài thời gian thêm hai khắc (30 phút) nữa, Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm trong mộng cảnh sẽ vĩnh viễn đọa huyễn, suốt đời không thể tỉnh lại, cho dù Phong Nghiệp muốn cứu thì cũng vô dụng.

Đến lúc ấy, hắn hẳn rất vui khi có thêm một cánh tay báo thù, chứ không phải một kẻ địch mạnh đã ăn Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm.

Mấy nhịp thở trôi qua.

“Trung Thiên Đế?”

Phong Nghiệp thản nhiên bật cười, không có nửa phần tức giận như Yểm Ma mong đợi.

Bạch y thiếu niên rủ mắt nhìn ống sáo: “Hắn quá ngu nên mới chết yểu. Nhớ tới để làm gì.”

Lời vừa dứt.

Tiếng sáo trong trẻo, mạnh mẽ ngân vang ——