Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Quyển 3 - Chương 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phàm giới, Thiên Cơ Các, đỉnh của ngọn núi chính.

Một tấm bảng có dòng chữ “Thiên Hàn Cung” màu vàng, được viết trên nền trắng, treo trước cửa chính của đại điện xây bằng băng ngọc, đứng đắn nghiêm trang, không dính một hạt bụi.

Trước điện, hai gốc tuyết mai đang nở rộ trong sương tuyết.

Đại điện nguy nga trên đỉnh núi tuyết rơi quanh năm suốt tháng, tựa như một bức họa, vừa yên ả vừa đẹp đẽ.

Cho đến khi ——

“Nói bậy nói bạ!!!”

“Rầm!”

Một quyển sách đập vào góc cửa sổ của đại điện, khiến nhánh hoa bên cửa sổ run lên, tuyết đọng trên cành lá rơi xuống.

Trong điện. Một ông lão râu trắng như tuyết đang chống nạnh, tức đến mức lắc đầu đi tới đi lui: “Thiên Diễn Tông là tông môn thế nào! Nói nhỏ, chính là đồng môn đồng mạch với Thiên Cơ Các của chúng ta, cùng gốc cùng rễ liên kết với nhau! Nói lớn, đó là một trong hai đại tiên môn của Phàm giới, đặt ngang hàng với Huyền Môn! Sao con có thể suy đoán xằng bậy!!”

“......”

Đối diện với ông lão râu trắng, sau chiếc bàn cạnh cửa sổ sát đất, quỳ thẳng người trên nệm mềm trắng muốt là một vị mỹ nhân thanh cao thoát tục, thánh khiết vô song. Lúc này, nghe ông lão răn dạy, nữ tử chỉ cúi đầu cụp mắt, kim liên ngạch sức (*) dài mảnh, lộng lẫy hoa lệ rủ xuống vầng trán trắng như tuyết, ưu nhã cao quý, viên hồng ngọc giữa tim sen rơi xuống mi tâm của nàng.

(*) Ngạch sức: trang sức đeo trên trán.

Sau khi ông lão kể xong cả đống chuyện xưa giữa Thiên Cơ Các và Thiên Diễn Tông, rồi lại liệt kê những câu chuyện bang giao được người người ca tụng giữa hai môn phái suốt mấy nghìn năm nay, mãi cho đến khi ông tức giận thở gấp, kim liên khẽ lay động, nữ tử đẹp tuyệt trần cuối cùng cũng bình tĩnh hờ hững ngẩng đầu lên.

“Những điều sư thúc nói, có liên quan gì đến Thiên Diễn Tông nhập ma mà con nói?”

“—— Tuyết Vãn!”

Ông lão râu trắng tức đến mức nhảy dựng lên: “Rốt cuộc con có nghe hiểu lời của ta không vậy hả? Chẳng qua con chỉ chợt có linh cảm rồi bói một quẻ, thế mà dám lập lời thề son sắt, chỉ trích đệ nhị tiên môn của Phàm giới nhập ma! Con có biết một khi lời này của con truyền ra ngoài, sẽ gây ra sóng gió, sai lầm cỡ nào hay không hả?”

Tuyết Vãn cúi đầu: “Con chỉ nói với sư thúc, nếu truyền ra ngoài…”

Không nói hết câu.

Nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng.

Ông lão râu trắng, cũng chính là các chủ hiện tại của Thiên Cơ Các, Tuyết Hi Âm, ngay lập tức tức giận đến mức mặt đỏ lên: “Ý của con, nếu lời này truyền ra ngoài thì đó là lỗi của ta?”

“Tuyết Vãn không dám. Chẳng qua, có một câu của sư thúc thật sự bất công.”

“Hả?” Tuyết Hi Âm lạnh lùng đảo mắt.

“Thiên Cơ Các dự đoán tính toán thiên cơ, tin hay không tin, là chuyện của người bên ngoài, không liên quan đến bên trong các.”

“Nhưng con là thánh nữ của Thiên Cơ Các, là truyền nhân duy nhất của lão các chủ! Một lời của con, đáng giá nghìn vạn lời, con không hiểu đạo lý này hay sao?”

“Hiểu.” Tuyết Vãn cúi đầu gật gù, “Bởi vậy nên con mới không dùng kim liên tấn (*), truyền quẻ bói này ra khắp thiên hạ.”

(*) Kim liên tấn: Tin tức được truyền bằng sen vàng.

“Con —— Con còn muốn truyền kim liên tấn!”

Tuyết Hi Âm tức đến mức suýt thăng thiên, ông buột miệng nói: “Không bằng không chứng, con không sợ Thiên Diễn Tông đánh vào tận nhà, dùng kiếm ghim các chủ như ta trên tấm bảng trước cửa điện của Thiên Hàn Cung à!?”

Tuyết Vãn rủ mắt xuống, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nàng ngẩng đầu lên: “Như vậy, xem như sư thúc giúp thiên hạ chứng minh bọn họ nhập ma, lập được nghĩa lớn.”

Tuyết Hi Âm: “???”

Trước khi bị thánh nữ nhà mình chọc tức đến thăng thiên, ông lão râu trắng hung hăng phất tay áo, xoay người ra khỏi Thiên Hàn Cung, hạ lệnh khắp núi ——

“Thánh nữ Tuyết Vãn, bế điện hối lỗi, trong vòng ba tháng, không được phép bước ra khỏi Thiên Hàn Cung nửa bước.”

Âm thanh vang vọng. Tuyết Hi Âm bước ra khỏi cửa điện, hoa văn kim liên trên cửa đá ngọc bích của Thiên Hàn Cung đóng lại.

Gần như là trong nháy mắt, lửa giận trên mặt của ông lão giống như gợn nước, tiêu tán đi.

Dưới ống tay áo, ngón cái và ngón giữa của ông chạm vào nhau bấm ấn.

Trong lòng âm thầm tính toán, đôi lông mày trắng của Tuyết Hi Âm cũng chậm rãi nhíu lại, càng ngày càng nhíu chặt. Một lát sau, ông phất ống tay áo, rồi đi về hướng tây nam.

Nhìn sương mù phủ khắp Vân Sơn, ông lão sâu kín thở dài.

“......”

Trên đỉnh núi, mệnh lệnh của các chủ chấn động đến mức tuyết đọng rơi đầy xuống dưới mái hiên, hai tỳ nữ đang bưng hộp thức ăn đi ngang qua, nhỏ giọng thảo luận.

“Trời ơi, thánh nữ lại bị cấm túc, không biết lần này là vì lý do gì.”

“Chắc là lại nói cái gì không nên nói rồi.”

“Cũng phải, lần trước lúc ta đang chăm sóc hoa cỏ ở hậu viện, vậy mà lại nghe thánh nữ nói với các chủ, trong mơ cô ấy bói một quẻ, bói ra vị thiên kiêu của Huyền Môn kia không phải con ruột của chưởng môn Huyền Môn.”

“Cái gì!”

“Suỵt, cô nói nhỏ thôi. Các chủ đã răn dạy cô ấy rồi, bảo cô ấy chăm chỉ ở trong các học tâm pháp “Đoạn Thiên Cơ”, để tránh xảy ra sơ sót.”

“Thánh nữ này mười quẻ chín quẻ không chuẩn, tương lai truyền ra ngoài, thanh danh mấy nghìn năm của Thiên Cơ Các chúng ta còn đâu nữa.”

“Chậc.”

Hai tỳ nữ cúi đầu nói nhỏ, nhanh chóng đi ngang qua cửa sổ có hoa văn kim liên vàng nhạt.

Cửa sổ không đóng kín mà dựng một gờ nhỏ để ngắm cảnh tuyết rơi.

Hai tỳ nữ đi ngang qua nên không nhìn thấy, qua khe cửa sổ, thánh nữ Thiên Cơ Các mà các nàng đang bàn tán đang quỳ trước giá sách bên cạnh cửa sổ, đang vất vả tìm thứ gì đó.

Dải lụa bồng bềnh tiên khí, quấn quanh tố y thêu hoa tuyết, lúc này đã bị cuộn lên một cách thô lỗ ——

Lộ ra nửa cánh tay ngọc ngà tinh tế trắng như ngó sen.

Khi cúi đầu, kim liên trên trán rủ xuống, đong đưa chắn mất tầm mắt, thật sự rất phiền phức, Tuyết Vãn nắm lấy đuôi kim liên, vắt ngược lên búi tóc Triều Vân Cận Hương (*) mà tỳ nữ đã tỉ mỉ búi cho nàng.

(*) Triều Vân Cận Hương Kế:



“Ủa… Kỳ lạ… Nhẫn Giới Tử ta giấu ở đây đâu rồi…”

Thánh nữ băng thanh ngọc khiết, chỉ uống sương lộ chỉ ăn tiên quả trong lời đồn của Thiên Cơ Các, lúc này không chút tiên khí nào, càng không có dáng vẻ đoan trang điềm tĩnh giả vờ trước mặt Tuyết Hi Âm, gương mặt tiểu mỹ nhân dường như sắp nhăn thành bánh bao.

“Tuyết Lộ! Tuyết Lộ!” Tìm một lúc lâu cũng chẳng tìm được, thánh nữ ngẩng đầu lên hô to.

“Nghe rồi, nghe rồi!”

Từ hậu viện của Thiên Hàn Cung, một tiểu tỳ nữ mặt đầy tro bụi, cầm quạt bồ hương chạy vào, vừa nhìn thấy đống thư quyển cổ tịch bừa bộn trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhúm lại.

“Thánh nữ, ngài lại lục lọi gì nữa thế? Lộn xộn như vậy, nếu các chủ thấy, nhất định sẽ lại nói này nói nọ ngài.”

“Không sao, yên tâm, mấy tháng nay ông ấy sẽ không tới đây.” Tuyết Vãn không quan tâm lắm, nàng không quay đầu lại, mà chỉ khoát tay áo.

“Hả, tại sao?”

“Ông ấy phạt ta cấm túc ba tháng.”

“À… vậy là tốt rồi… Hả?” Tiểu tỳ nữ kinh sợ quay đầu lại, “Ngài lại nói gì với các chủ nữa à!”

“Chuyện này để sau rồi nói. Muội giúp ta tìm đồ trước đi, nhẫn Giới Tử của ta đâu rồi?”

Tuyết Vãn hất kim liên đang rũ rượi trước trán lên lần nữa, sau đó quay đầu, chỉ vào giá sách trống trước mặt: “Ta nhớ rõ, ta kẹp vào trong sách trên giá sách này mà?”

Tiểu tỳ nữ thở dài, dùng quạt bồ hương chỉ lên trên đỉnh đầu: “Ngài lại quên, ngài từng nói ngài sợ một ngày nào đó các chủ đột nhiên đến kiểm tra bài học, giấu trong sách không an toàn, nên đã cất trên nóc của đại điện.”

“À ——”

Thánh nữ chợt bừng tỉnh, nàng nới lỏng kim liên trên trán, cuộn y phục trắng tuyết lên, định leo lên xà nhà.

Lúc đi ngang qua tiểu tỳ nữ, thánh nữ ngớ ra: “Muội chui vào cái lỗ chó sau hậu viện do ta đào hay sao mà mặt đầy tro thế?”

Tiểu tỳ nữ lại thở dài: “Ta đang ở hậu viện làm vịt quay cho ngài mà, chẳng phải sáng nay ngài vừa chọn món cho bữa tối sao? Bệnh hay quên của ngài sao lại càng ngày càng nghiêm trọng rồi…”

“A…”

Thánh nữ cười cười, xoa nhẹ tro bụi trên chóp mũi của của tỳ nữ, sau đó đẩy nàng ấy về hướng của hậu viện: “Vịt quay quan trọng, muội mau đi quay thêm vài con đi, lát nữa xuống núi ta sẽ mang theo.”

“?”

“?????”

Tiểu tỳ nữ kinh ngạc đến mức ngẩn người mấy giây, rồi bỗng quay người lại: “Mang theo? Ngài thật sự định trốn xuống núi à…!!!”

“——”

Phía sau không có người đáp lại.

Tiểu tỳ nữ ngửa đầu lên, y phục tuyết trắng phất phơ tung bay như tiên, người nọ dễ dàng nhảy lên xà nhà cao mười trượng của đại điện mà không phát ra chút tiếng động nào.

Dưới váy, đôi chân thon dài và trắng nõn.

Gương mặt lấm lem của tiểu tỳ nữ lập tức đỏ lên, đầu như bốc khói.

Mấy giây sau, nàng bịt mũi đang chảy máu chạy về hướng hậu viện, giọng nói u oán phát điên ——

“Thánh nữ! Dưới váy của người không mặc quần lót á… á…á…!!”

“Muội thì biết cái gì? Như vậy mới thoải mái.”

Sau khi được lấy chiếc nhẫn Giới Tử đã được chuẩn bị từ lâu để trốn xuống núi, váy áo nhiều tầng của Tuyết Vãn hạ xuống từ trên cao, dải lụa dài trên khuỷu tay bay phất phới, tựa như một đóa hoa nở rộ chốn Tiên đình.

Làn váy tuyết trắng rủ xuống, thoáng qua.

——

Áo choàng trắng như tuyết tương tự như thế lúc này đang bước xuống tấm ván thuyền.

Đôi ủng dưới áo choàng của người nọ giẫm lên mặt đất.

“Phàm giới,” Theo sau đôi ủng thêu hoa văn chìm, một chiếc áo choàng đỏ như lửa cũng dừng lại ngay bên cạnh, đôi huyết mâu yêu tà đảo khắp bốn phía, “Đã mấy nghìn năm rồi ta chưa từng đặt chân đến đây, đúng là hoài niệm thật.”

Một lời than thở, nhưng chẳng có ai đáp lại.

Văn Thị Phi cười, sau đó nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Bên cạnh.

Một vị công tử thanh tao tuấn mỹ mặc y phục trắng như tuyết đang đứng sóng vai cùng một mỹ nữ mặc váy áo đen tuyền, nhưng hai người họ đều không để ý tới hắn ta, hai người mặt đối mặt, một người ngẩng cổ, một người cúi đầu, nhỏ giọng trao đổi, hết sức nghiêm túc.

Tựa như đang thảo luận chuyện gì đó rất quan trọng ——

Phong Nghiệp nhíu mày: “Ngươi nhất định phải mặc bộ đồ đen này sao?”

Thời Lưu bình tĩnh: “Màu trắng dễ bẩn.”

Phong Nghiệp hờ hững: “Tu giả có thể không dính một hạt bụi.”

Thời Lưu vẫn bình tĩnh: “Ta từng thử rồi, như vậy hơi phí linh lực. Linh lực tu vi của ta ít ỏi, không thể lãng phí như vậy được.”

Phong Nghiệp trầm giọng: “Đổi lại, lãng phí của ta.”

Thời Lưu suy nghĩ một chút, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, chủ nhân.”

Phong Nghiệp: “......”

Phong Nghiệp hờ hững quay người lại, nhìn về phía Yêu Hoàng mắt đỏ đang bị đối xử lạnh nhạt, hắn giận cá chém thớt vô cùng tự nhiên và lạnh lùng: “Ngươi còn muốn giữ kẻ đó lại bao lâu nữa?”

Tiếng sáo như ẩn như hiện trong giọng nói của hắn, tựa như đến chân trời xa xăm, tựa như kề sát bên tai.

Người khác nghe thấy là tiếng sáo, nhưng đối với người đã quen rong ruổi trong biển máu như Văn Thị Phi, đập vào mắt hắn chính là sát ý rét lạnh.

Nhưng hắn vẫn cười cực kỳ thoải mái: “Phải chờ thêm chút nữa.”

Phong Nghiệp: “Ta không muốn chờ.”

Văn Thị Phi quay đầu nhìn một bên sườn gương mặt của thiếu nữ lộ ra bên cạnh bả vai đang khoác áo choàng tuyết trắng, hắn mỉm cười yêu dị rủ mắt xuống: “Sư phụ, dẫu cho người vội vã muốn trả thù, lẽ nào người không muốn tìm hiểu nguồn gốc, giết hết những kẻ liên quan?”

“......”

Phong Nghiệp cụp mắt xuống, vài giây sau, mới lười biếng thả lỏng thần sắc: “Cũng được. Dẫn đường đi.”

Huyết mâu của Văn Thị Phi chợt lóe lên, hắn mỉm cười nham hiểm, phe phẩy chiếc quạt xếp chẳng biết lấy từ đâu ra, rồi sải bước đi về phía thành trì nơi con thuyền Độ Thiên Uyên đang đậu.

Phong Nghiệp liếc mắt, ý bảo Thời Lưu và Giảo Trệ đi theo.

Bước chân của Thời Lưu nhỏ hơn hắn rất nhiều, bóng dáng vội vã nhưng hô hấp ổn định: “Chúng ta phải đi cùng hắn à?”

“Tạm thời chung đường.” Phong Nghiệp nói, “Sau khi chuyện này kết thúc, sẽ không còn dính líu gì đến nhau nữa.”

Tiểu thị nữ im lặng gật đầu.

Phong Nghiệp đi được một đoạn, khẽ nhíu mày: “Ngươi không hỏi ta đó chuyện gì sao?”

Thời Lưu nghiêng đầu. Dưới ánh mặt trời của Phàm giới, trong đôi mắt của thiếu nữ như có một vầng sáng trong veo, nhàn nhạt nhưng mê người. Vẻ mặt của nàng vẫn bình tĩnh: “Chủ nhân không muốn ta hỏi, ta sẽ không hỏi.”

Phong Nghiệp: “...... Hỏi.”

“?” Thời Lưu quay đầu lại: “?”

Phong Nghiệp nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kìm nén được, hắn giơ tay nhéo lấy cằm của thiếu nữ, không biết là ác ý hay oán giận: “Ta bảo ngươi hỏi.”

“...A.”

Mi tâm của thiếu nữ nhíu lại ——

Đang đi trên đường mà bị bóp cằm, thật sự rất bất tiện. Đặc biệt nơi đây là Phàm giới, chứ không phải nơi không có ai tò mò với những cử chỉ vô lễ như U Minh, chỉ với vài bước, một số người tốt bụng qua đường đã nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực hoặc khiển trách.

Nhưng…

Đã nói sẽ nghe lời hắn.

Lông mi dài nhỏ của Thời Lưu rủ xuống: “Chủ nhân muốn làm gì?”

Lúc này Phong Nghiệp mới thả tay xuống, hơi hài lòng: “Giết người, diệt môn.”

Thời Lưu khẽ giật mình: “Kẻ ác?”

“Kẻ tội ác tày trời.”

“Được.” Tiểu thị nữ thả lỏng, “Ta đi theo chủ nhân.”

“......”

Ma không nói gì nữa, khóe môi cũng chẳng còn nhếch lên.

Nhưng những nơi áo choàng trắng như tuyết của hắn đi qua, trên thảm cỏ xanh mướt ven đường, những bông hoa nho nhỏ dọc đường đi đều bị nghiền nát, tươi đẹp khẽ chập chờn phiêu tán.

Giảo Trệ đi phía trước với vẻ mặt phức tạp.

Khi nghe thấy cuộc đối thoại đằng sau.

Nó chỉ cảm thấy đầu óc của chủ nhân nhà nó gần đây càng ngày càng không bình thường.

Trong lòng thở dài, Giảo Trệ bước nhanh hơn vài bước, dứt khoát bỏ lại hai chủ tớ kia, đi về phía hồng bào vừa diêm dúa vừa khoa trương nọ ——

Đều là Yêu tộc, bọn họ chắc hẳn sẽ có tiếng nói chung.

Còn chưa vai kề vai, Giảo Trệ bỗng nghe thấy Yêu Hoàng lắc đầu than thở: “Mấy nghìn năm rồi, đám người ở nơi đây nhất định rất nhớ nhung phong thái nhất kiếm huyết sắc của ta vài nghìn năm trước.”

Giảo Trệ: “?”

Giảo Trệ: “...”

Quên mất.

Tên này còn bị bệnh nặng hơn.



Đi theo người nọ đi thuyền từ Độ Thiên Uyên đến đây, nhóm bốn người của Thời Lưu đi nửa vòng thành trì, cuối cùng dừng lại bên ngoài một quán trọ.

Quán trọ có ba tầng, tầng dưới cùng được tận dụng để kinh doanh ăn uống, tòa thành này vốn là một bến cảng, sau này lại trở thành nơi đón khách từ Độ Thiên Uyên, khách qua lại tụ hợp đủ loại hạng người của Phàm giới, vô cùng náo nhiệt.

“Qua loa giữa phố xá sầm uất, vừa để đánh lừa mọi người, vừa giấu cây trong rừng.” Yêu Hoàng nói, “Những kẻ này khá có kinh nghiệm, còn biết vạch ra kế hoạch.”

Tuy rằng đây là lời khen ngợi, nhưng Thời Lưu thấy rõ ràng, sương đỏ trong đôi huyết mâu của Yêu Hoàng ngày càng dày đặc.

Giảo Trệ quan sát tình hình của thực khách bên trong quán ăn một chút, rồi trở lại bên cạnh Phong Nghiệp: “Chủ nhân, chúng ta cũng vào đó một chút đi, Thời… Thập Lục mệt rồi á.”

Dưới ánh mắt sắc như dao của Phong Nghiệp, Giảo Trệ chợt nhớ đến một chuyện nguy hiểm, nó lập tức đổi cách xưng hô.

Suýt nữa quên mất, chủ nhân từng nói, không được nhắc tới tên thật của tiểu thị nữ trước mặt Yêu Hoàng.

“Thập Lục?”

Yêu Hoàng đứng phía trước khoanh tay xoay người lại, quan sát Thời Lưu từ trên xuống dưới: “Tiểu mỹ nhân trông xinh xắn như thế này, ai đặt cho ngươi cái tên khó nghe như vậy?”

Thời Lưu lặng lẽ ngước mắt lên: “Ta rất thích.”

—— Ai cần ngươi nhiều chuyện.

Chắc là nghe hiểu ẩn ý của câu nói này, Yêu Hoàng ngẩn ra, sau đó lập tức bật cười, rồi bước về phía cửa quán ăn: “Được, vì cái tên khó nghe này, bữa ăn này do ta mời.”

Kẻ cắp đã lên lầu, vào phòng, không có chút động tĩnh gì, đoán chừng là đang chờ đồng bọn xuất hiện, Phong Nghiệp thu lại thần thức, lạnh nhạt nhướng mày: “Vào đi.”

“......”

Sau khi bước vào nhà ăn, ngồi xuống ghế, nhìn dáng vẻ nuốt nước bọt của Giảo Trệ, Thời Lưu chợt hiểu nguyên nhân nó lôi nàng ra làm chiêu bài để vào đây.

Sau khi lên Phàm giới, dường như Phong Nghiệp có chút buồn ngủ, hắn choàng áo choàng tuyết trắng, ngồi trên ghế, nhắm hờ mắt. Dù thần nhan thanh tuấn thu hút không ít ánh mắt của người qua đường, nhưng điều này cũng chẳng gây trở ngại gì cho hắn cả.

Yêu Hoàng sờ cằm, quan sát Giảo Trệ một lúc lâu, hơi nghiêng người, tới gần Phong Nghiệp: “Sư phụ, con chó giữ nhà này của người, thật sự là chó, chứ không phải heo?”

Giảo Trệ: “??”

Chó giữa nhà quay người lại, nhe răng múa vuốt, bật ra tiếng càu nhàu trong cổ họng.

Có lẽ bởi vì thèm ăn, ánh mắt rất dữ tợn.

Phong Nghiệp lười để ý tới hai kẻ này. Hắn khẽ hé mắt, giơ tay lên, rất tự nhiên như thói quen chạm vào đỉnh đầu của thiếu nữ bên cạnh.

Xoa xoa.

Nhờ vậy, tâm trạng bực bội do quán ăn này hoặc do tiếng tranh cãi ầm ĩ chốn nhân gian dần dịu lại, hắn hạ tay xuống: “Muốn ăn cái gì, ngươi cứ gọi.”

“Ừm.” Thời Lưu đáp lại.

Bên bàn này, vừa nghe tiểu nhị của quán ăn giới thiệu món ăn, ở bàn bên cạnh, những tiếng xì xầm bàn tán của những vị khách đang uống rượu và ăn đồ nhậu cũng lọt vào tai.

“Nghe tin gì chưa? Phía tây của Thiên Cơ Các, hai ngày nay bỗng loạn cả lên, hình như xảy ra chuyện lớn gì rồi, cả các đều náo loạn.”

“Không thể nào, Thiên Cơ Các biệt lập với đời, ngoại trừ xem quẻ đại sự của Tam giới, dùng kim liên tấn thông truyền thiên hạ, bình thường đều rất khiêm tốn. Đặc biệt là vừa mới niêm phong các mười sáu năm, mới khai các chưa bao lâu, sao có thể có chuyện gì được?”

“Đúng rồi, ngươi nghe ai nói vậy?”

Người lên tiếng trước thấy hai vị bằng hữu không tin, nóng nảy, vỗ xuống bàn một cái: “Nhà của ta dưới chân núi Thiên Cơ Các, gần đây, chú thím của ta tận mắt trông thấy, mỗi ngày các tiên gia đệ tử chạy tới chạy lui, như muốn lật tung cả bạt ngàn san dã.”

“Tiên gia đệ tử di chuyển sao mà người nhà của ngươi thấy được?”

“Nhà khác thì khó thấy, nhưng từ trên xuống dưới của Thiên Cơ Các, đều là một kiểu bạch y tiên khí, tựa như chim bồ câu bay đầy núi rừng, không muốn thấy cũng khó!”

“——”

Thời Lưu gọi món xong, chỉ nghe thấy câu cuối cùng, nàng vô thức nhìn sang một vị “chim bồ câu” bạch y phất phới khác đang ngồi cùng bàn.

May mà Phong Nghiệp vẫn luôn nhắm mắt, dường như không quan tâm lắm.

Ánh mắt của Thời Lưu chưa kịp thu hồi, nàng chợt cảm nhận được một cơn gió thoảng qua, dừng lại ở bàn bên cạnh: “Vị huynh đài này có tầm nhìn xa trông rộng, ta cũng cảm thấy đám người của Thiên Cơ Các kia ăn mặc giống như bồ câu!”

Là một giọng nói dễ nghe, khó phân biệt giới tính.

Khe khẽ nhẹ nhàng, du dương dễ nghe như tiếng suối róc rách.

Đáng tiếc, dù giọng nói dễ nghe đến đâu cũng chẳng thể đổi được sắc mặt tốt, nam tử bàn bên nhíu mày: “Cút cút, tiểu đạo sĩ ở đâu chui ra, gia ghét nhất là mấy kẻ lừa đảo như ngươi, không xem bói, có nghe không hả?”

“?”

Thời Lưu tò mò nhìn sang.

Đứng ở trước mặt nàng, bên bàn bên cạnh, là một nam tử trẻ tuổi ăn mặc như đạo sĩ.

Đội mũ đạo sĩ, dán hai cọng ria mép, da trắng nõn nà, trong tay đang cầm một lá cờ ——

Ba chữ lớn: Thần Toán Tử.

Một hàng chữ nhỏ ở dưới góc: Đệ tử không trúng tuyển của Thiên Cơ Các, mười quẻ chín quẻ không chuẩn.

Đáy mắt của Thời Lưu thấp thoáng ý cười.

Bàn bên cạnh tất nhiên cũng nhìn thấy, người lên tiếng đầu tiên tức giận cười to: “Đệ tử không trúng tuyển của Thiên Cơ Các? Ha ha, khẩu khí lớn thật, Thiên Cơ Các có biết ngươi cáo mượn oai hùm thế này không?”

Tiểu đạo sĩ vuốt ria mép: “Các chủ của Thiên Cơ Các khoan dung độ lượng, ta nghĩ ông ấy sẽ không so đo chuyện nhỏ nhặt thế này đâu.”

Sau đó hắn nhướng mi: “Vị huynh đài này, ta và ngươi có duyên, hay ta xem giúp ngươi một quẻ nhé?”

“Cút! Mau cút đi, chớ ép gia ra tay!”

“Thôi được rồi.”

Tiểu đạo sĩ trông có vẻ không để ý lắm, xoay người, vừa bước hai bước.

“Ồ?”

Tiểu đạo sĩ dừng lại, nhìn sang bàn của Thời Lưu.

Ánh mắt của hắn khẽ đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Thời Lưu, rất đỗi kinh ngạc.

“Vị tiểu tiên tử này, ta thấy trên đỉnh đầu của cô có dị tượng, hình như là khí tím ——”

Chưa dứt lời.

Áo choàng trắng như tuyết, đôi mắt đen như mực của ma đột ngột mở ra.

Sát ý chợt hiện.

******

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Thị Phi:?

Văn Thị Phi: Bà xã thánh nữ băng thanh ngọc khiết không nhiễm bụi trần của ta đâu rồi?