Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Quyển 3 - Chương 7



Túc sát chi khí lạnh như băng ngay lập tức ập tới.

Nếu người đang đối diện với Phong Nghiệp là một tu giả dưới Hóa Cảnh, rất có thể khi bị sát khí như ngưng tụ từ sức mạnh mượn của trời đất này ập xuống trong nháy mắt ấy, tất thảy máu xương, hơi thở đều sẽ bị đóng băng.

Tuy tấn công bất ngờ, nhưng chưa dốc hết toàn lực, hơn nữa dưới mũ của tiểu đạo sĩ dường như có thứ gì đó, điện quang hỏa thạch (*) ngay lập tức nhấp nháy sáng ngời —— Cho nên cuối cùng giọng nói của đạo sĩ chỉ bị ngắt quãng trong một vài giây.

(*) Điện quang hỏa thạch: vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt.

“Vị tiểu tiên nữ này, ta thấy trên đỉnh đầu của cô có dị tượng, hình như là có hiện tượng tử…… khí đông lai (*)!”

(*) Tử khí đông lai: mây tím tới từ phía đông (truyện kể quan giữ cửa ải Hàm Cốc thấy có mây tím từ phía đông bay tới thì biết sắp có thánh nhân đi qua; quả nhiên sau đó Lão tử cưỡi thanh ngưu đi tới.). Ý chỉ: điềm báo; dấu hiệu may mắn; thuận lợi; sắp có điềm lành.

Lời vừa dứt, trong sảnh chợt tĩnh lặng.

Tất cả thực khách trong quán, từng người một, kẻ nâng ly, kẻ rót rượu, kẻ gắp thức ăn, kẻ đang ăn… Trong nháy mắt khi sát khí lan tràn, sắc mặt của tất cả đều trắng bệch.

Vô số âm thanh bát, đũa, đĩa, thìa rơi xuống, thậm chí còn có kẻ nhát gan, chẳng biết đã trông thấy thứ gì trong nháy mắt ấy, sợ đến mức ngã xuống khỏi ghế, dưới đũng quần ướt nhẹp là một vũng nước lớn.

Như thể vừa trông thấy xác chất thành núi, máu chảy thành sông, xương trắng lộn xộn.

Như thể vừa chạm phải đầu lâu xương cốt có hốc mắt trống rỗng nào đó.

Cũng may, sát ý kia đến nhanh mà tiêu tán cũng nhanh, khi tiểu đạo sĩ vừa dứt lời, sát ý lạnh lẽo trong sảnh biến mất, không còn sót lại chút gì. Ít nhất không đến mức biến quán ăn bình yên này thành lò sát sinh tanh tưởi máu tươi đầy đất.

“Ủa, bọn họ bị sao thế?” Sau khoảng lặng, tiểu đạo sĩ ra vẻ như không hề có chuyện gì, nghiêng đầu, khó hiểu nhìn đống lộn xộn phía sau.

Đến lúc này, thực khách trong sảnh mới chợt lấy lại tinh thần khi giọng nói dễ nghe khó phân biệt giới tính kia vang lên.

Toàn thân bọn họ đều đổ mồ hôi lạnh, tựa như gió lạnh rét buốt len lỏi vào sâu trong xương cốt.

Ầm ầm.

Trong một thời gian ngắn, hầu hết thực khách đã thanh toán tiền rồi bỏ chạy.

Tiểu đạo sĩ chớp chớp mắt, xoay người lại.

So với nam tử, lông mi của hắn thật sự rất dài, vừa dài vừa dày, nếu không phải nó đang cụp xuống một cách vô tội, thì trông rất giống lông vũ dày và mềm mại.

“Hôm nay ta khai trương cửa hàng xem bói, toàn bộ hy vọng đều đặt vào khách khứa của quán ăn này, giờ phải làm sao đây?”

Tiểu đạo sĩ hỏi khách của chiếc bàn trước mắt.

Ba người ngồi cạnh bàn, trừ đại bồ câu trắng như tuyết phía đối diện vừa nhắm mắt lại, ba người còn lại đều nhìn nàng một cách kỳ lạ.

Đặc biệt là vị có đôi mắt huyết hồng ngồi phía bên trái… khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.

Vì vậy Tuyết Vãn từ từ di chuyển về phía thiếu niên tóc ngắn ngồi bên phải.

Đáng tiếc, vẫn không né tránh được.

Cả bàn, chỉ có tên có đôi đồng tử huyết sắc kia nở nụ cười vừa yêu dị vừa tà khí, mở miệng nói: “Tên lừa đảo giả mạo đạo sĩ, cần tiền không cần mạng à?”

Tiểu đạo sĩ nghe vậy liền sửng sốt, sau đó đôi mắt tựa như hồ nước mùa xuân sáng lên: “Câu này hay!”

“Cái gì…?” Nụ cười của Yêu Hoàng cứng lại.

Tiểu đạo sĩ phớt lờ hắn, lấy một chiếc bút lông từ một góc nào đó không rõ trong chiếc hầu bao đã sờn cũ, không hề khách sáo chấm bút hai lần vào tách trà mà Giảo Trệ chưa từng chạm vào.

Sau đó tiểu đạo sĩ viết thêm một dòng chữ nhỏ lên lá cờ mà nàng đang cầm ——

‘Đệ tử không trúng tuyển của Thiên Cơ Các, mười quẻ chín quẻ không chuẩn, cần tiền không cần mạng.’

Yêu Hoàng đọc rất rõ ràng: “......?”

Vung bút nhúng mực, thuận tay viết xong, tiểu đạo sĩ nhẹ nhàng xoay cổ tay, nhét bút lông vào hầu bao đeo bên hông.

Sau đó gương mặt kiều diễm với bộ ria mép buồn cười kia nhướng lên, dáng vẻ vừa hào khí kiều vân (*) vừa đau lòng khó nhẫn nhịn: “Vì câu nói hay mà các ngươi tặng cho ta, ta quyết định, sẽ bói cho các ngươi một quẻ mà không tính tiền!”

(*) Hào khí kiều vân: ý chỉ chủ nghĩa anh hùng sánh cùng mây gió.

Giảo Trệ vô cùng đề phòng tiểu đạo sĩ này.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

— Lúc nãy, trong sảnh có rất nhiều tu giả, những kẻ đó dù chỉ bị một ít khí cơ rò rỉ ảnh hưởng nhưng tất cả đều giống như đi một vòng quanh núi thây biển máu, ấy thế mà vị đứng đầu sóng ngọn gió này lại gần như không hề chùn bước trước trước sát ý của chủ nhân nó.

Nó không tin kẻ này chỉ là một tiểu đạo sĩ.

Nghĩ như thế, thiếu niên tóc ngắn chất phác hơi không kiên nhẫn: “Mười quẻ thì chín quẻ không chuẩn, ai cần ngươi coi bói chứ, mau cút sang nhà khác đi.”

Vừa nói, Giảo Trệ vừa giả vờ thuận tay đẩy nàng đi.

Xếp thứ ba trong danh sách hung thú của U Minh, mặc dù đã hóa thành hình người, nhưng một trảo cũng đủ để khiến tu giả Thiên Cảnh gãy xương đứt gân.

Nhưng tiểu đạo sĩ lại không cho nó cơ hội để thử.

Tay chống cờ, tiểu đạo sĩ bỗng nhiên “Á ối!!!” một tiếng, rồi lảo đảo ngã về phía trước, vừa vặn lướt qua chưởng phong của Giảo Trệ, khiến nó bị lệch đi, lướt qua một sợi tóc của nàng.

“?”

Ánh mắt của Giảo Trệ lạnh lẽo, dáng vẻ thật thà không còn nữa, năm ngón tay chụp lại, định ra tay lần nữa ——

“Mười quẻ chín quẻ không chuẩn, còn một quẻ thì sao?”

Không có dấu hiệu gì, Văn Thị Phi đột nhiên lên tiếng.

Giảo Trệ đang vận khí cơ bỗng dừng lại, ngờ vực nghiêng đầu nhìn phía đối diện.

Yêu Hoàng đã rủ mắt xuống từ lâu, hắn chỉ xoay xoay ban chỉ (*) làm bằng ngọc đỏ như máu của mình. Dường như hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu.

(*) Ban chỉ: nhẫn đeo trên ngón cái.

Nghe vậy, tiểu đạo sĩ nghiêng đầu, cười híp mắt, tựa như hai vầng trăng non xinh đẹp.

“Ngươi đoán xem.”

Văn Thị Phi cũng cười, mí mắt chậm rãi nâng lên: “Ta đoán xong, ngươi sẽ phải chết.” Dứt lời, biển máu trong mắt của Yêu Hoàng dâng trào, điên loạn, khát máu và lạnh buốt.

“... Không đoán thì thôi vậy, ta nói cho ngươi nghe là được rồi.”

Tiểu đạo sĩ dường như rất thức thời mà rụt cổ lại, đứng thẳng người lên, ra vẻ gật gù vuốt râu: “Cái gọi là mười quẻ chín quẻ không chuẩn, quẻ còn lại chính là… phán định thiên cơ.”

Thanh âm trong trẻo rõ ràng, vừa nghe xong con ngươi nghiêm nghị của Yêu Hoàng lập tức ngước lên.

Cách chiếc bàn, hai người nhìn nhau.

Một ngồi một đứng, một đỏ một xanh, một tàn bạo một mỉm cười.

Trong không khí như có tiếng nổ ầm ầm.

Thời Lưu tò mò quan sát. Tiểu đạo sĩ đột nhiên xuất hiện này vừa mĩ lệ vừa kỳ lạ, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy người nọ rất thân thiết, rất gần gũi, có lẽ không phải kẻ xấu.

Chỉ là không biết, Văn Thị Phi…

“Nhìn lung tung gì thế,” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên cạnh, sau đó ma trảo chụp tới từ đằng sau, “Không liên quan đến ngươi, lo ăn cơm đi.”

“A.”

Thiếu nữ cúi đầu đáp lại.

Với sự cắt ngang này, hai người bên kia cũng ngừng lại.

Văn Thị Phi dùng mu bàn tay chống lên gò má, nâng ly rượu lên, bờ môi đặt bên mép ly tràn đầy tà khí: “Một quẻ phán định thiên cơ, sao Thiên Cơ Các lại không tuyển chọn ngươi?”

“Cái này ấy hả,” Tiểu đạo sĩ tiếc nuối thở dài, “Lão già của Thiên Cơ Các nói, với đẳng cấp thiên đố anh tài (*) như ta, bọn họ không dạy nổi, cũng không có mặt mũi để dạy.”

(*) Thiên đố anh tài: giỏi đến mức trời cao đố kỵ.

“——?”

Giảo Trệ nghẹn miếng thịt đang nuốt dở, trợn mắt nhìn tiểu đạo sĩ nọ.

Chỉ là người phàm, trông có vẻ da mỏng thịt mềm, nhưng sao da mặt còn dày hơn cả hung thú U Minh như nó chứ??

Hiển nhiên, không chỉ có mình Giảo Trệ bị câu này làm nghẹn họng.

Đến khi định thần lại, gần cửa sổ, thiếu nữ ngồi bên áo choàng tuyết trắng không nhịn được mà nhẹ nhàng bật cười.

Tiểu đạo sĩ lập tức chú ý đến nàng, mặt mày cong cong như vầng trăng non: “Tiểu tiên tử, cô thật xinh đẹp. Cười rộ lên càng xinh đẹp hơn.”

Đương lúc nói chuyện, chẳng biết tiểu đạo sĩ đã làm gì, trong tay bỗng xuất hiện một cái đĩa gì đó ——

“Cạnh.”

Một chiếc đĩa lớn thơm phức được đặt giữa bàn.

Tiểu đạo sĩ: “Ta mời cô ăn vịt quay!”

“......”

Đây là lần đầu tiên Thời Lưu cảm nhận được thiện ý và thân cận từ bạn đồng trang lứa, nên nàng không khỏi sững sờ.

Ngạc nhiên một lát, nàng hơi ngượng ngùng cụp mắt xuống, tuy rằng trên hai gò má trắng nõn vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng lòng phòng bị đã giảm đi rất nhiều: “Cảm ơn. Ừm, ta mời ngươi ăn cái này.”

Thời Lưu dùng cả hai tay đẩy chiếc đĩa trước mặt sang cho người nọ.

“Được được, vậy ta không khách sáo nữa.” Thân thể của tiểu đạo sĩ còn nhanh hơn cả giọng nói, lời còn chưa dứt, đã đặt mông ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất.

Yêu Hoàng híp mắt: “Nếu ta nhớ không lầm, bữa ăn này là do ta trả tiền đúng không?”

Không ai để ý tới hắn.

Văn Thị Phi thấy hai bên trái phải đang dần trò chuyện vui vẻ, càng ngày càng thân thiết, hắn không khỏi nheo mắt lại, truyền âm cho Phong Nghiệp: “Sư phụ, tên tiểu đạo sĩ giả mạo này có lai lịch không tầm thường, người không quan tâm gì à?”

“Không có hứng thú.”

“Vậy tiểu thị nữ của người trò chuyện vui vẻ đến mức hai mắt phát sáng, sắp bỏ trốn theo tiểu đạo sĩ, người cũng không quan tâm sao?”

“Mặc kệ.”

Truyền âm của người nọ vẫn thờ ơ.

Dừng một chút, hắn khẽ hừ nhẹ: “Nàng ấy dám.”

Văn Thị Phi: “...”

Thôi được rồi.

Dù sao cũng không phải tiểu thị nữ của hắn.

Đúng lúc, hắn cũng rất tò mò cảnh tượng khi sư phụ phát điên, khiến Tam giới long trời lở đất, huyết hải phù đồ.

Đôi đồng tử đỏ máu của Văn Thị Phi lấp lóe một cách yêu dị.

Hắn thu hồi thần thức, nghe tiểu đạo sĩ ngồi phía bên phải hỏi: “Các ngươi thoạt nhìn không giống người của trấn này, từ nơi nào đến đây vậy?”

Cả bàn bỗng im lặng.

Văn Thị Phi âm thầm nhếch môi.

— Tên lừa đảo giả mạo đạo sĩ khá là sốt ruột.

Thời Lưu đang do dự nên đáp lại thế nào.

Văn Thị Phi gắp một miếng vịt quay, dùng đũa đâm ngang qua miếng thịt, rồi đặt xuống trước mặt tiểu đạo sĩ: “U, Minh.”

Ý cười yêu tà.

Đối diện với đôi huyết đồng vừa lạnh giá vừa điên cuồng của người nọ, tiểu đạo sĩ mặt không đổi sắc đáp lại: “Chỗ tốt đó nha!”

“......” Văn Thị Phi: “?”

Tiểu đạo sĩ cắn miếng thịt vịt, khẩu âm mơ hồ nói: “Từ lâu ta đã nghe nói về đại lục U Minh, lấy sức người cuối cùng công thiên tạo hóa, hâm mộ đã lâu.”

Nghe thế, Thời Lưu càng khó hiểu: “Lấy sức người… cuối cùng công thiên tạo hóa?”

“Đúng vậy.”

Cuối cùng Tuyết Vãn cũng ăn xong cái đùi vịt kia. Nhổ xương vịt không còn miếng thịt nào ra, nàng hài lòng nhìn nó, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Cô không biết sao? U Minh khác với hai cõi Tiên Phàm, không tồn tại từ thuở Hỗn Độn khai thiên.”

Thời Lưu thoáng giật mình, theo bản năng muốn nhìn sang bạch y bên cạnh, nhưng vẫn nhẫn nhịn lại: “Vậy U Minh xuất hiện như thế nào?”

“《Truyền Thuyết Tam Giới》 chỉ nói rằng, thiên địa sơ khai, Ngũ Đế hóa sinh, phân thành hai giới Phàm và Tiên, về sau ma khí tràn lan, uế thổ khắp nơi, hình thành U Minh.”

Tiểu đạo sĩ gật gù đọc xong, sau đó nở một nụ cười: “Đấy, cô xem đi, về sau U Minh mới xuất hiện. Còn về phần xuất hiện như thế nào……”

Tuyết Vãn giả vờ thần bí cúi thấp người xuống, gần chạm vào thiếu nữ phía đối diện: “Ta đã đọc nhiều dã sách cổ tịch của vạn năm trước, trong đó viết rằng, khi ấy Phàm giới xuất hiện uế thổ, uế khí tràn lan, ma chướng dâng trào, âm thầm ăn mòn hai giới, có khuynh hướng làm hại thương sinh.”

Thời Lưu cảm thấy nàng dường như đang lờ mờ cách rất gần chân tướng khổng lồ của vạn năm trước, chỉ là vẫn còn bị ngăn cách bởi một màn sương, cho nên không thể nhìn thấy rõ ràng.

Nàng vô thức siết chặt tay: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Tiên khí kinh thiên giáng xuống từ trời cao, trấn áp uế thổ, tạo ra vạn trượng Thiên Thê dưới Phàm giới!”

Sự hứng thú trong đôi mắt luôn vui vẻ của Tuyết Vãn nhẹ nhàng lay động: “Ma chướng ngập trời bị sức mạnh to lớn ấy chôn vùi, kể từ đó, U Minh bị ngăn cách, tự hình thành thiên địa tạo hóa ——”

“Đủ rồi!”

Một tiếng chấn vang, là Văn Thị Phi mở miệng ngắt ngang.

Chẳng biết vì sao, trên mặt hắn không hề có ý cười, vẻ mặt băng hàn thấu xương, bàn tay đặt trên mặt bàn siết lại thật chặt, chặt đến mức gần như run lên, ban chỉ bằng ngọc dường như sắp bị bóp thành bột mịn.

Một lúc lâu sau, Văn Thị Phi hơi nghiêng đầu, ánh mắt khẽ liếc qua phía bên trái một cách khó hiểu.

Áo choàng tuyết trắng tĩnh lặng như tuyết.

Chủ nhân của nó vẫn nhắm nghiền mắt, tựa như không hề nghe thấy.

Văn Thị Phi hơi buông lỏng địch ý, sau đó đôi mắt âm trầm mới bắt đầu ngước lên: “Tin vịt mà cũng dám khoe khoang! Ngươi tới đây tìm đường chết có phải không?”

Tuyết Vãn ngừng một lát, ánh mắt uất ức, nước mắt rưng rưng, nhìn Thời Lưu: “Tiểu tiên tử, hắn hung dữ với ta.”

Thời Lưu: “...Hả?”

Văn Thị Phi: “???”

Thấy dường như tiểu đạo sĩ sắp khóc, Thời Lưu có chút không nỡ: “Ừm, hắn hay nói chuyện kiểu này, ngươi đừng sợ.”

Tiểu đạo sĩ được voi đòi tiên, thành công đổi chỗ với Giảo Trệ, chuyển đến bên cạnh Thời Lưu.

Cuối cùng cũng chọc đến chủ nhân của chiếc áo choàng trắng như tuyết, người hiếm khi mở mắt ra từ khi đặt chân đến Phàm giới, người nọ giật giật mí mắt, đôi mắt sơn mài hơi hé mở một chút, ánh mắt hờ hững sắc bén như dao liếc qua tiểu đạo sĩ.

Tuyết Vãn vờ như không thấy, sau khi ấm ức xong thì tiếp tục nói chuyện phiếm với tiểu tiên tử: “Từ U Minh lên đây khá rắc rối, các ngươi đến đây làm gì vậy?”

Thời Lưu ngập ngừng.

Tuyết Vãn mong chờ nhìn nàng.

Thời Lưu suy nghĩ một chút, sắc mặt không hề thay đổi: “Chúng ta lên đây để trảm yêu diệt ma.”

Yêu Hoàng · Văn Thị Phi ngừng lại một chút.

Yêu thú · Giảo Trệ ngừng lại một chút.

Ma từ từ mở mắt, nghiêng đầu: “?”

******

Tác giả có lời muốn nói:

Lá Phong: Bà xã nói muốn trảm yêu trừ ta, oan ức, không nói nên lời.

Có một thông tin quan trọng trong chương này _(:3]∠)_

Editor có lời muốn nói:

酆业 (Phong Nghiệp) và 枫叶 (lá phong) đồng âm, đều đọc là fēngyè. Cũng giống như 时琉 (Thời Lưu) và 石榴 (quả lựu), đều đọc là shíliú. Cho nên lá phong và quả lựu là biệt danh mà tác giả đặt cho nam chính với nữ chính.