Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 566: Mất trí nhớ vĩnh viễn



‘Vết thương của Kiều Bích Ngọc vẫn chưa khỏi lại, những người này đã bắt cô phải xuất viện rồi.

“Đừng động vào tôi, tôi tự biết thay quần áo của mình”

Tâm tình của cô lúc này vô cùng xấu, nói với hai người y tá chăm sóc cô đang muốn giúp cô thay quần áo, ở bệnh viện này, mọi người chăm sóc và coi cô như ôn thần vậy, thúc giục cô mau nhanh chóng thay quần áo rồi rời khỏi bệnh viện.

“Y tá, cám ơn, để tôi giúp cô ấy thay quần áo là được rồi”

Cung Nhã Yến ở bên cạnh thấy Kiều Bích Ngọc kích động như vậy, sợ cô lộn xộn sẽ khiến cho miệng vết thương bị chảy máu, liền nhanh chóng chạy đến dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với mấy người y tá.

Hai vị y tá trưởng cũng là đối với việc của cô cũng có áp lực rất lớn, viện trưởng đã tự mình mở miệng nói các cô phải chăm sóc cho bệnh nhân nữ này thật tốt.

“Vậy cũng được, nhưng cô nhớ cẩn thận một chút, đừng động đến vết thương trên người bệnh nhân’ Kỳ thật nếu để mấy người chuyên nghiệp bọn họ làm thì sẽ dễ dàng hơn, chỉ là bệnh nhân này không chịu phối hợp mà thôi. Cung Nhã Yến vội vàng gật đầu, sau đó khẽ xua tay để mấy người y tá lui về phía sau, sau đó ôn tồn tới khuyên bảo: “Bích Ngọc, để dì giúp con đổi một bộ quần áo khác.”

Kiều Bích Ngọc rất thành thật phối hợp với Cung Nhã Yến, để bà ấy giúp cô thay quần áo, nhưng trong suốt quá trình này cô vẫn luôn sãm mặt lại.

“… Cháu không muốn đi”

Kiều Bích Ngọc thay một bồ đồ màu trắng tinh khiết, bên trên có thêu vài con tỳ hưu, là quần áo của một nhãn hàng quốc tế, cô cũng biết chỉ riêng tiền của bộ quần áo này cũng đủ để cô đóng học phí cho cả một năm học.

Size của bộ quần áo này vô cùng chuẩn, đường viền và thắt lưng đều vô cùng vừa người, giống như là may đo theo số đo cơ thể của cô vậy, mặc lên bộ đồ thì nhìn cả người cũng có tinh thần hẳn lên, nhưng Kiều Bích Ngọc lại cảm thấy có chút không được tự tại.

Mặc trên người một bộ quần áo đắt tiền như vậy, nhưng nó cũng không là dùng tiền của cô để mua.

Cô đối với mấy người trong nhà của Quách Cao Minh cũng không có ấn tượng gì cả, dùng đồ của người khác, trong lòng cô cũng cảm thấy: không thoải mái “Cháu không muốn theo bọn họ trở về”

Cô giữ vững nét mặt, giống như bị cắm rễ vào.„ nhất quyết không chịu đi.

Vị y tá trưởng kia nghe lén thấy cô nói ‘ không muốn trở về ‘, vội vàng nhỏ giọng khuyên một câu: “Cô Kiều, bây giờ cô xuất viện, bệnh viện chúng tôi sẽ cử bác sĩ tới tận nơi giúp cô khám bệnh, cô không cần phải lo lắng đâu, chúng tôi sẽ thay băng và giúp cô xử lý vết thương đúng giờ, nghe nói ở nhà cô còn có cả bác sĩ riêng…”

Viện trưởng đã phân phó rồi, cần phải nhanh chóng để vị bệnh nhân này rời khỏi bệnh viện của bọn họ!

Tuy rằng vết thương trên ngực của cô ấy rất sâu, hiện tại vẫn đang lâm râm đau, nhưng Kiều Bích Ngọc cũng không phải là vì để ý đến thương này nhất.

“Đi ơi, chúng ta quay về nhà của chúng ta đi”

Kiều Bích Ngọc thực sự rất hung dữ, nhưng nếu cẩn thận nghe một chút, sẽ nhận ra trong giọng nói của cô có chút ủy khuất.

Giống như một người vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, bỗng nhiên ngay cả gia đình cũng không còn nữa, cô hiện tại cũng không biết nên ở nhà hay đi về đâu.

Nhớ lại lúc trước, Cung Nhã Yến mang theo cô rời khỏi nhà họ Kiều, ở bên ngoài thuê phòng rồi sống tiết kiệm qua ngày, trong lòng chứa đầy oán hận với Kiều Văn Vũ, còn khiến cả đứa cháu gái của mình đối với nhà họ Kiều cũng tràn ngập oán hận, bà ấy khi ấy vừa quật cường lại lại vừa kiêu căng Mỗi khi nghĩ về ngày trước, Cung Nhã Yến đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn và tự trách.

Hiện tại bà ấy rất lo lảng cũng đã từng nghĩ, tạm thời để bà ấy và Kiều Bích Ngọc thêu phòng ở.

bên ngoài ở tạm, từ từ để cho cô thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, hoặc là đợi tới khi trí nhớ của cô khôi phục được một chút, sau đó mới trở về nhà họ Quách hoặc là nhà họ Kiều, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Chỉ là, Quách Cao Minh không đồng ý.

Phải mang cô quay về nhà họ Quách.

Cung Nhã Yến nhớ tới, thái độ của Quách Cao Minh rất ương ngạnh khiến cho người khác cảm biết làm sao nữa, nhẹ giọng khuyên ì và ba cháu sẽ cùng cháu đi tới trong nhà họ Quách, đến khi đó cháu có có thể sẽ từ từ nhớ lại một số chuyện, từ giờ đến trước khi cháu khôi phục lại trí nhớ, chúng ta sẽ ở cạnh nhau.”

Kiều Bích Ngọc nghe thấy mấy câu này, trong lòng cũng thấy an tâm hơn một chút.

Đối với cô mà nói, đột nhiên đi tới một nơi xa lạ sinh sống rất đáng sợ, ít nhất có dì đi cùng cô thì cô có thể an tâm hơn một chút.

Dì Phương lại đến đây đón cô xuất viện: “Cô chủ, cô có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”

Kiều Bích Ngọc vẫn quen khi có người khác xưng hô với cô như vậy, nhưng mà nhìn dì Phương rất hiền lành lại ôn hóa, cô cũng không quá bài xích bà ta, nên chỉ khẽ lắc đầu.

Dì Phương thấy cô để ý tới mình, vui mừng nở nụ cười.

“Vậy bây giờ chúng ta cùng nhau về nhà, ông nội đang ở nhà chờ cô đó.” Mọi người cùng nhau đi vào thang máy, tài xế nhà họ Quách đã đứng chờ sẵn ở bên dưới.

Bởi vì vết thương trên ngực của Kiều Bích Ngọc vần chưa cắt chỉ, nên cô đi rất chậm, nhưng như vậy cô có cũng đủ thời gian để có thể chậm rãi quan sát những “người xa lạ’ đi bên cạnh cô.

Chờ sau khi cô ngồi vào bên trong xe, trong lòng lại thấy vô cùng kinh ngạc vì sự xa hoa của chiếc xe, trước kia nhà họ Kiều ở thành phố Hải Châu cũng được xem là một nhà giàu có nhưng cũng không sa hoa hào nhoáng như thế này, cô có chút khó hiểu, cô làm sao có thể quen được một người quyền quý họ Quách kia.

Chiếc xe vững vàng lăn bánh về phía trước, tốc độ xe không nhanh, vững vàng chạy về phía nhà họ Quách.

Dì Phương nhìn thấy Kiều Bích Ngọc đang ngắm nghía đánh giá xung quanh, nhỏ giọng nói một câu: ‘Cậu Cao Minh và mọi người đều đang ở nhà”

Dì Phương cho rằng, Kiều Bích Ngọc nhìn xung quanh là vì thấy Quách Cao Minh không tự mình đến đón cô xuất viện.

Kỳ thật là Quách Cao Minh đã phân phó như vậy, hiện tại cô đột nhiên lại quên hết tất cả mọi người, dựa vào hiểu biết của anh về cô, nếu hiện tại nhiệt tình chủ động quá mức ngược lại lại không tốt.

‘Vốn đĩ có Lục Khánh Nam thực kiên quyết đòi đi đón cô xuất viện, nhưng lại bị Quách Cao Minh dùng ánh mắt cưỡng chế lại, Lục Khánh Nam lớn tiếng ồn ào nói anh ta ngày mai sẽ lại đi đến họ Quách chào hỏi, cuối cùng còn bảo Dì Phương và tài xế tới đón anh ta.

Kiều Bích Ngọc nghe vậy cũng không nói gì, đối với chuyện lần này chồng cô không tới đón cô xuất viện, kỳ thật cũng không có suy nghĩ gì cả, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng thở ra ‘Vừa nhìn là biết người đàn ông kia là một người rất khó sống chung rồi.

Di ơi, cháu đã gả cho anh ta như thế nào Kiều Bích Ngọc vô cùng chân thành trực tiếp hỏi.

Một câu hỏi mà khiến cho tất cả mọi người trên xe đều cảm thấy xấu hổ.

Dì Phương và tài xế nghe thấy vậy cũng không dám mở miệng nói lung tung, biểu tình rên khuôn mặt của Cung Nhã Yến thì lại rất phức tạp: hai người là vì yêu thương lẫn nhau, cho nên mới kết hôn “

Cung Nhã Yến ở miệng liền bịa ra một câu trả lời Kiều Bích Ngọc không hề hoài nghỉ lời nói của Cung Nhã Yến, nhưng mà cô vẫn chau mày, luôn cảm thấy có chút nghĩ không ra chuyện này là thế nào: “Vậy con quen anh ấy như thế nào? Lúc này Cung Nhã Yến thực sự cảm thấy rất khó xử, bà ấy không giỏi nói dối.

*..Dì cũng không rõ chuyện của mấy người thanh niên các cháu.” Chỉ có thể nói như vậy với cô mà thôi.

“Cháu và anh ấy là quen nhau khi đi làm sao, anh ấy là cấp trên của cháu sao?” Kiều Bích Ngọc tìm ra những phỏng đoán hợp lý.

Cung Nhã Yến không biết phải tiếp tục nói dối như thế nào nữa.

Kiều Bích Ngọc lầm băm trong miệng: “Một người như anh ta, hẳn là có rất nhiều người phụ nữ theo đuổi anh ta, mà mình lại không thích tranh giành với mọi người… Hơn nữa anh ấy cũng không phải là kiểu người mà mình thích, anh ấy là một người lạnh như băng, lại có tính gia trưởng, những người đàn ông có tiền thường sẽ không biết chăm lo cho gia đình, loại hôn nhân như vậy rất phiền phức”

Bất luận Kiều Bích Ngọc có liên tưởng như thế nào đi chăng nữa, đều cảm thấy cô sẽ không gả cho một tảng băng, như vậy không hợp tình hợp lý chút nào.

Trừ khi lúc ấy cô bất đắc dĩ phải đi lĩnh chứng kết hôn “…. Đã vậy còn sinh cho anh một cặp song sinh.” Kiều Bích Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng, bây giờ cô đã trở thành mẹ trẻ con rồi.

Hơn nữa nghe nói hai đứa trẻ kia đã mất tích, chuyện này cũng trùng hợp quá đi, đứa nhỏ mất ích, vậy mà người làm cha kia hình như cũng không có chút khẩn trương nào cả.

Nghe thấy Kiều Bích Ngọc trực tiếp nói ra rằng không thích người như Quách Cao Minh như vậy, nội tâm của Dì Phương vô cùng phức tạp, mang theo tâm lý bao che khuyết điểm, cậu chủ Cao Minh của bọn họ vĩ đại như vậy, tại sao lại bị cô ghét bỏ vậy.

‘Vân là Kiều Bích Ngọc của trước kia tốt hơn, có thêm vài năm kinh nghiệm lăn lội trong xã hội, ít nhất là sẽ trưởng thành hơn bây giờ. Hơn nữa giữa bọn họ còn có chút tình cảm được tích lũy thông qua quá trình chung sống với nhau, những phần tình cảm đó phải khó khăn lắm mới có thể vun đắp được mà.

Hiện tại Kiều Bích Ngọc đã quên hết bọn họ, giống như ở trong mắt của cô, bọn họ thật sự chính là người xa lạ.

“Cô chủ, bác sĩ có nói bệnh này của cô khi nào thì có thể khôi phục không?”

Xe vân đi về phía trước, mất thấy sắp tới nhà họ Quách, Dì Phương nhịn không được liền lo lắng hỏi.

Kiều Bích Ngọc lấy tay chống lên cảm, như việc này với cô thế nào cũng được mà trả lời lại một câu: ‘Không biết, hình như có nghe thấy bác sĩ nói qua đây là mất trí nhớ vĩnh viên”

Dì Phương lập tức cảm thấy hoảng hốt.

“Vậy phải làm sao bây giờ a”“

“Làm sao lại xảy ra chuyện như thế này” Dì Phương thực sự cảm thấy rất khổ não.

“Tôi cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện như thế này ” Kiều Bích Ngọc rất căm tức, ngữ khí có chút oán giận: “Còn có, cái người tên Thanh Châu của mấy người rốt cuộc là vì sao lại dùng mảnh gương nhỏ kia làm tôi bị thương, những người trong nhà mấy người, ai ai cũng thật kỳ quái Bất luận có nghĩ như thế nào, cô đều cảm thấy cuộc hôn nhân này rất kỳ quái Nhà họ Quách là nhà của bọn họ, cô khó có thể hòa nhập vào.