Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 567: Tối hôm nay ngủ cùng em



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy.

Từ sau khi chiếc xe đi qua cánh cửa to lớn của nhà họ Quách rộng, dọc theo đường đi, là một con đường rộng lớn, những khóm hoa ở bên đường, bể phun nước, núi giả, rất nhiều đường mòn uốn lượn, và một căn biệt thự to lớn và trang nghiêm, xen vào đó là rất nhiều công trình với lối kiến trúc cổ xưa với mái ngói đỏ và những hành lang dài.

Cô cảm thấy như bản thân là đang đi tham quan một khu phong cảnh du lịch.

Mãi cho đến khi được Dì đưa tới trước mặt của tòa kiến trúc trung tâm, đám người bọn cô mới phải xuống xe Đi trên một chiếc bậc thang bằng đá, hai bên là những người giúp việc trong nhà, họ mặc trên mình những bộ đồng phục hầu gái màu xanh da trời đứng ngăn ngắn ở hai bên, vô cùng quy củ và đồng đều xoay người ân cần chào hỏi: “Cô chủ.”

Giọng nói đồng đều trong veo, Kiều Bích Ngọc nghe thấy bọn họ chào hỏi cũng phải run lên một chút, cả người đều nổi hết cả da gà.

Phòng khách chính lại càng giống như một căn phòng triển lãm, ngoại trừ trưng bày những món đồ cổ quý báu, những bức họa được trên tường, thì chỉ cần cô ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, trần nhà cao gần tám mét, ánh sáng từ chiếc đèn thủy tinh đèn treo ở giữa trần nhà phát ra ánh sáng lòe loẹt rất chói mắt, tất cả mọi thứ đều vô cùng tráng lệ.



Kiều Bích Ngọc nhìn lại hướng phát ra âm thanh, ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, có một người đàn ông đã già mặc một bộ quân phục màu xanh thẫm, ông ngồi ngăn ngắn ở giữa chiếc ghế sô pha, khuôn mặt của ông vô cùng nghiêm khắc, tay phải cầm một chiếc gậy có một bông hoa cúc vàng.



“Đừng có ăn nói lung tung nói” Cung Nhã Yến lo lắng Kiều Bích Ngọc như vậy sẽ đắc tội với người ta, nhỏ giọng nhắc nhở cô.

“Đang nói cái gì?”

Giọng nói của ông cụ Quách trầm thấp khàn khàn, trực tiếp hỏi bọn họ.

“Chúng tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo lại với ông.” Kiều Bích Ngọc nhìn thẳng vào ông cụ Quách, thẳng thần nói.

Cung Nhã Yến lập tức cảm thấy có lỗi liền vội vàng nhìn về phía ông cụ Quách, đầu tiên là gật đầu với ông ấy, sau đó ân cần hỏi thăm: “Ông cụ Quách, sức khỏe của Bích Ngọc vẫn chưa hồi phục…

Nói ra mấy lời uyển chuyển, ý chính là muốn nói cô ấy đã quên hết chúng ta rồi, hy vọng ông ấy đừng để ý.

“.. Yo, tính tình vẫn giống như trước kia nha”

Ông cụ Quách thật ra không hề trách cứ gì cô.

Kiều Bích Ngọc của trước kia không giống như cô của bây giờ, không biết lớn nhỏ, không có quy củ gì cả Lập tức dơ tay, lên tiếng dặn dò: “Chuẩn bị mang đồ ăn lên đi”

Hiện tại đã là năm giờ chiều, bình thường nhà họ Quách cũng không dùng cơm tối sớm như vậy, ngoại trừ món ăn chính ở trên bàn ra thì còn lại đều chủ yếu là những món ăn thanh đạm dễ tiêu, xem ra là đang chiếu cố Kiều Bích Ngọc vì trên người cô có vết thương.

Kiều Bích Ngọc nhìn thấy một phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu tím trang nhã quý phái, tư thái của bà ấy đoan trang lễ độ, nhìn là biết xuất thân cao quý, bà ấy vấn tóc lên, trên tóc cài một chiếc ghim băng đá hồng ngọc, thoạt nhìn rất cao quý và thanh lịch “.. Kiều Bích Ngọc, vị này chính là mẹ ruột của Cao Minh” Cung Nhã Yến nhỏ giọng giới thiệu cho cô biết.

Kiều Bích Ngọc chớp mắt, mở miệng nói “Ò”

Hoàn toàn không phải mở miệng để chào hỏi Giang Mỹ Lệ, dù sao thì cô hiện cũng không nhớ rõ bà ta là ai, đối với một người phụ nữ xa lại lại gọi một tiếng “ mẹ ‘ thật sự là không được tự nhiên.

Hơn nữa, không biết là xuất phát từ cảm xúc gì, Kiều Bích Ngọc cảm thấy cũng không quá thích người phụ nữ này Giang Mỹ Linh ngồi vào bàn ăn, việc đầu tiên là rất có quy củ gia giáo chào ông cụ Quách một tiếng, sau đó lễ phép gật đầu chào hỏi với Cung Nhã Yến, trong lúc ngồi xuống, ánh mắt nhìn liếc qua Kiều Bích Ngọc một cái cô con dâu này tất cả mọi người tồi của bà ta thật sự đã quên sao.

Quách Cao Minh như bình thường vấn là người ngồi vào bàn ăn muộn nhất, anh vẫn ngồi ở vị trí mà bình thường anh vẫn hay ngồi, ở ngay bên cạnh chỗ ngồi của Kiều Bích Ngọc Kết quả Kiều Bích Ngọc lại có phản ứng rất mạnh, cô lập tức đứng thẳng dậy.

Quách Cao Minh quay đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn chảm chẳm cô.

“„. Tôi, tôi đến bên cạnh chỗ dì của tôi. Bị ánh mắt của mọi người nhìn chăm chằm nên cô thấy có chút không được tự nhiên, nhưng cô vẫn kiên tì không muốn ngồi tại vị trí bên cạnh Quách Cao Minh.

Trên khuôn mặt của Quách Cao Minh không rõ có cảm xúc gì, chỉ là chần chờ mất một giây, anh ngồi xuống, không so đo cùng cô nữa.

Kiều Bích Ngọc thấy vậy thì cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm Ông cụ Quách và Giang Mỹ Linh đều đã thu hết mọi chuyện vừa nấy vào trong mắt, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau.

Những chuyện này so với những gì Kiều Bích Ngọc tưởng tượng không quá giống nhau, cô nghĩ một gia tộc lớn như vậy, sẽ có rất nhiều người, vây quanh lại với nhau, giữ nghiêm phép tắc để ăn cơm.

Người trong nhà họ Quách cũng không nhiều, trước kia còn có cô Quách Linh và Quách Thanh Châu, hiện tại trên mặt bàn dài rộng lớn này lại thiếu mất hai người bọn họ.

Bữa tiệc này ăn trong sự im lặng, rất câu nệ.

Sau khi ăn xong, Giang Mỹ Linh nói với ông cụ Quách một tiếng, sau đó liền trở về phòng của bà ta Quách Cao Minh và Cung Nhã Yến không biết đang nói về chuyện gì, bọn họ cùng sóng vai nhau đi ra ngoài phòng khách…

“Ngồi xuống, uống một chén trà đi” Kiều Bích Ngọc ở trong này quả thực không có chút cảm giác an toàn ào, vốn dĩ cô cũng muốn đi theo dì của cô ra ngoài, nhưng lại bị ông cụ Quách cản ở lại.

Trước kia ông ngoại của Kiều Bích Ngọc cũng.

rất thích pha trà, cô cũng không có kháng cự lại, đánh giá vị ông nội này của Quách Cao Minh một chút, gật đầu, vô cùng ngoan ngão ngồi xuống bên cạnh ông ấy.

Ông cụ Quách rất có kiên nhẫn đùa nghịch với dụng cụ pha trà, ngâm một bình trà ngôn màu đỏ thẫm.

Nước trà trong suốt màu ánh vàng, được khéo léo rót vào trong chiếc chén ngọc, mùi hương của tà lan tỏa ra bổn phía.

“Trà uống có ngon không?”

Ông cụ Quách cũng tự mình nhấp uống một ngụm, giống như mọi hôm hỏi cô một câu.

Kiều Bích Ngọc cũng thử một ngụm nhỏ, gật đầu.

Ngon hơn hẳn so với tất cả những loại trà mà cô từng được uống, nếu như ông ngoại của cô vẫn còn trên đời này, Kiều Bích Ngọc nhất định sẽ mang một ít về cho ông.

“… Trước kia, trong thời gian cháu đang mang thai, ông không cho cháu uống trà, cháu liền uống trộm hai lần” Ông cụ Quách hừ một tiếng, nhắc tới chuyện xưa.

Kiều Bích Ngọc giật mình: “Cháu thật sự đã uống trộm sao?”

“Dung Hiên và Dì Phương có thể làm chứng về chuyện nà Hai người một bên phẩm trà một bên nhắc lại chuyện xưa, bầu không khí cũng dần dần trở nên không còn xa lạ nữa.

“… Ông nội, cháu cảm thấy ánh mắt mà ông nhìn cháu rất kỳ quái”

Kiều Bích Ngọc mở miệng gọi một câu “ông nội ‘ này, ông cụ Quách nghe được thì trong lòng lập tức trở nên kích động, phải biết rằng với tính tình của cô, nếu bắt ép cô thì chưa chắc cô đã chịu gọi một tiếng ông nội này đâu.

“Như thế nào lại thấy kỳ quái, sợ ông sẽ ăn thịt cháu à?”

Ông cụ Quách áp chế lại sự kích động trong lòng, vẫn giữ vững dáng vẻ nghiêm túc như bình thường.

“Cháu cảm thấy ánh mắt của ông nội nhìn cháu, giống như ông nội đã làm ra chuyện gì có lỗi với cháu vậy, nên cảm thấy rất hổ thẹn với cháu”

Kiều Bích Ngọc từ nhỏ đã có tỉnh thần của một con trâu không sợ chết, vô cùng thẳng thắn nói ra lời này.

“Cháu nói cái gì!” Ông cụ Quách thiếu chút nữa thì bị nước trà làm cho bị sặc.

“. Còn có cả cái ao sen của mọi người nữa, từ đâu đến vậy, mọi người không thấy buổi tối nó rất đáng sợ sao?”

Nét mặt già nua trên khuôn mặt của ông cụ Quách lập tức tối sầm lại, thật không biết phải nói chuyện cùng cô như thế nào nữa.

Dung Hiên đứng ở bên cạnh của ông cụ Quách thì liều mạng ho khan, giả vờ xoa dịu và nhắc nhở về cách nói chuyện của Kiều Bích Ngọc một chút.

Kiều Bích Ngọc lại hiểu sai ý, cho rằng Dung Hiên đang ám chỉ bây giờ cô có thể dời đi rồi.

Cô liền rất lưu loát đứng dậy: “… Vậy háu đi đây” Ý tứ giống như không hề muốn lưu lại đây nói chuyện phiếm với ông cụ Quách một chút nào vậy.

Ông cụ Quách bị cô chọc tức đến nỗi chỉ có thể há miệng trừng mắt nhìn theo bóng dáng của cô: “… Ông xem, ông xem, hiện tại con bé lại càng có thể làm tôi tức chết!” Dung Hiên thấy vậy thì cũng chỉ có thể cười khổ.

Hiện tại Kiều Bích Ngọc làm cho người ta có cảm giác vô cùng ngây ngô, sắc sảo, và rất đơn thuần.

Lời nói của cô rất thẳng thắn, không che dấu chút nào.

Trong ánh mắt của ông cụ Quách quả thật mang theo rất nhiều áy náy, bởi vì bọn họ đã sớm biết Thanh Châu có bệnh về thần kinh, rất dễ bị kích động, Kiều Bích Ngọc lần này bị thương, ông cụ Quách cũng muốn nhận lấy một phần trách nhiệm.

Kiều Bích Ngọc đi ra đến phòng khách, cô tò mò đi lại ở xung quanh.

Hiện tại đã là sáu giờ chiều, mặt trời cũng vừa mới bắt đầu xuống núi, ánh chiều tà chiếu rọi xuống bên dưới, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy cảnh sắc của khu vườn trước mặt vô cùng xinh đẹp, thật sự là cảnh đẹp làm tâm trạng tốt theo.

Có thể biến khuôn viên của một gia đình trở thành nơi giống như hoàng cung, mấy người nhà họ Quách này cũng thật biết hưởng thụ.

Rất nhanh, Kiều Bích Ngọc đã phát hiện ra, dì của cô và Quách Cao Minh đang đứng nói chuyện với nhau ở bên cạnh hồ nước nhân tạo, không biết bọn họ nói gì với nhau mà lâu như vậy, nhìn biểu cảm của dì cô hình như còn có chút khó xử.

Kiều Bích Ngọc phụng phu, cảm thấy dì của mình đang bị anh bắt nạt Thấy vậy liền đi nhanh qua bên đó.

Ở nơi này rất thoáng mát, có thể nghe được bọn họ đang nói chuyện gì với nhau: “Hôm nay.

con bé vừa mới xuất viện, buổi tối hôm nay để con bé ngủ với tôi ở phòng khách đi, như vậy sẽ tốt hơn với con bé”

“Cô ấy sẽ ngủ ở phòng ngủ chính”

“Nhưng mà Cao Minh à, những lúc như thế này thật sự không thể vội vã được, Bích Ngọc con bé đối với mọi người hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, cậu để cho con bé hôm nay ngủ với cậu như vậy, chuyện đó… chuyện đó đối với con bé giống như lần đầu tiên gặp đã ngủ cùng với một người đàn ông xa lạ vậy…”

Kiều Bích Ngọc nghe đến đó, trong lòng cũng có chút khẩn trương, chân trái không cẩn thận đạp vào một cành cây khô, tạo ra một âm thanh đủ để đánh động hai người kia Quách Cao Minh rất nhạy cảm, liền lập tức xoay người.

Trong nháy mắt, hai người đều ngạc nhiên nhìn chăm chăm nhau.