Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 56: Tin dữ



Sau khi rời khỏi khu vực đó, người của trợ lý Thẩm điều tới bị mất dấu hoàn toàn, không tìm được gì ngoài những vết máu loang lổ. Hắn suy sụp ngã quỵ xuống, ôm đầu lẩm bẩm:

“Không thể nào, không thể nào, làm sao bây giờ! Mình đến trễ rồi, trễ mất rồi!”

Cùng lúc đó, Lệ Từ cũng chặn đứng chi viện của Lệ Tư Không, đứng trước mặt người em họ lòng dạ hiểm độc này, cô nàng tức giận ra mặt:

“Đúng là một tên lòng lang dạ thú!”

“Chị nói gì vậy? Em không hiểu.” Lệ Tư Không khó nén được nụ cười bởi vì một tên mà hắn cử đi đã báo cáo lại rằng Lệ Tư Dạ chết rồi.

Lệ Từ xông lên trước, trước mặt bao nhiêu người vung tay trực tiếp cho Lệ Tư Không một cái tát cực mạnh.

Chát.

“Thằng khốn nạn!”

“Ha ha.” Lệ Tư Không bật cười, trên khuôn mặt của hắn không có chút áy náy nào, ngược lại còn giễu cợt, nhỏ giọng ở bên tai cô nói: “Lệ Từ ơi Lệ Từ, chị có đánh tôi thì Tư Dạ cũng không sống lại được đâu. Chị nói xem bây giờ nếu Lệ gia và Lệ thị rơi vào tay tôi, người kế tiếp phải quỳ dưới chân tôi là ai?”

Đối với người phụ nữ này, Lệ Tư Không cũng đã ôm lòng thù hận từ lâu. Bao năm qua chị ta vì Lệ Tư Dạ mà làm đủ việc, phản lại cả gia đình, để mẹ ruột bị đuổi khỏi Tân Kim, như một con chó trung thành vậy! Hắn rất thích thú khi chủ nhân của chị ta đã chết, hắn muốn giẫm lên mặt chị ta!

Khi Lệ Tư Dạ không còn nữa, bản chất thật sự của Lệ Tư Không đã hoàn toàn bộc phát.

“Lệ Tư Dạ không may gặp tai nạn bỏ mình, Lệ tiểu thư kích động quá mức. Để tránh ảnh hưởng đến hình ảnh của Lệ gia, cần phải đưa chị ấy về tiếp nhận điều trị ngay.” Lệ Tư Không quay sang nói với người của mình. “Mang chị ấy vào nhà cho tôi!”

Đám đông nghe lệnh lập tức tiến lên muốn bắt giữ Lệ Từ, nhưng cô nàng cũng không phải người dễ bắt nạt.

Lệ Từ lùi về mấy bước, vệ sĩ cũng đồng thời dàn hàng ra đứng trước mặt và che chở cho cô. Trái tim cô co rút dữ dội khi nghe thấy Lệ Tư Dạ gặp tai nạn, trong lòng chắc mẩm kẻ hãm hại em họ mình là ai, nhưng lại không có cách nào vạch trần! Nước mắt đọng lại bên khóe mi Lệ Từ, cô nói:

“Chúng ta đi!”

Một người phía sau mở cửa xe cho Lệ Từ, sau đó vệ sĩ yểm trợ cho cô rời khỏi biệt thự của Lệ gia. Thấy cô muốn trốn, Lệ Tư Không quát:

“Giữ người lại cho tôi!”

Vệ sĩ hai bên lập tức xông vào đánh nhau, đám đông trở nên hỗn loạn. Lệ Từ nhân cơ hội ấy để tài xế đưa mình rời khỏi Tân Kim, một mạch đi thẳng đến Vân Thành. Tạm thời chỉ có thể chạy trốn để đảm bảo an toàn, ít nhất thì người của Lệ Tư Không còn chưa đủ năng lực mò đến đó. Cô không tin Lệ Tư Dạ đã chết!



Thời điểm Thẩm Nguyệt trở về từ siêu thị, cô nhìn thấy con trai của mình đang ngồi bên máy tính khóc bù lu bù loa. Thấy mẹ trở về, Thẩm Tư Hạo quay đầu mếu máo:

“Mommy...”

Mặt mũi thằng bé dính đầy nước mắt nước mũi làm cô sợ hết hồn, vội ném mấy cái túi trên tay sang một bên và xông thẳng tới, vươn tay ôm thằng bé vào lòng.

“Sao vậy? Con đau ở đâu hả? Để mẹ xem!”

“Không, không có…” Thẩm Tư Hạo khóc nấc lên, nói năng có chút lộn xộn đứt quãng. “Ba, ba bị thương rồi, con không, không liên lạc được với ba…”

Sắc mặt Thẩm Nguyệt tái đi:

“Con nói gì? Tư Dạ làm sao?”

Tay chân cô run rẩy, thấy điện thoại trên bàn, cô vội vàng kiểm tra lịch sử cuộc gọi. Người gần nhất liên lạc cho cô là lão Mạc? Chuyện gì đã xảy ra chứ?

Thẩm Nguyệt không chút chần chờ nhấn gọi cho lão Mạc, một tay ôm con trai vào lòng và chờ đợi, sau lưng cô lạnh toát, không khí trong phòng cũng giống như đông đặc lại khiến cô không cách nào thở nổi. Ngày hôm qua cô đã có dự cảm chẳng lành, nhưng đâu ngờ được nó lại đến nhanh như vậy!

Vừa bắt máy, lão Mạc đã nói:

“Tư Hạo, daddy của cháu hiện đang ở bệnh viện thành phố Tân Kim, chú nghĩ đối phương sẽ đi rà soát khắp nơi để đảm bảo rằng cha cháu đã chết, cho nên chú chuẩn bị đưa cha cháu về Khu Biệt.”

“Lão Mạc, là tôi đây, Lệ Tư Dạ làm sao vậy?” Thẩm Nguyệt giọng run run.

Bên kia dường như không nghĩ đến người liên lạc lại là Thẩm Nguyệt, im lặng một lúc, Mạc Bắc mới chậm rãi giải thích chuyện cho cô nghe:

“Lệ Tư Dạ bị ám sát, hiện tại đang hôn mê chưa tỉnh.”

Mấy chữ ngắn gọn phát ra từ miệng ông đủ khiến Thẩm Nguyệt kinh hãi, cô siết chặt điện thoại, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, mờ mịt lên tiếng:

“Ám sát? Hôn mê chưa tỉnh?”

Đây là chuyện gì vậy chứ? Ngày hôm qua bọn họ còn nói chuyện điện thoại cười cười nói nói, hôm nay liền nghe được tin dữ, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, ôm con trai mà tay không ngừng run, tim đập một cách dữ dội trong lồng ngực.

Không, không thể nào! Lệ Tư Dạ ra ngoài luôn có vệ sĩ kia mà? Sao có thể để bản thân bị thương nặng đến nỗi hôn mê bất tỉnh chứ?

Giọng lão Mạc chậm rãi vang lên bên tai cô:

“Cô phải chuẩn bị tinh thần, cậu ấy bị chấn thương khá nặng, còn trúng đạn, tôi cũng không biết còn cứu được không.”

Ông vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt đã che miệng khóc không thành tiếng, nước mắt tí tách rơi xuống. Cô cố gắng bình tĩnh lên tiếng, nhưng lời nói ra khỏi miệng thì lại run rẩy như sắp không chịu được:

“Đ-Đang trên đường về Khu Biệt sao?”

“Không, trước tiên phải đợi tình trạng cậu ấy ổn định lại đã. Tôi đã cho người làm giả thông tin lúc nhập viện để tránh tai mắt rồi.”

Thẩm Nguyệt cắn môi, vừa dỗ dành con trai đang khóc bên cạnh vừa hỏi:

“Khi nào thì đến nơi?”

“Tầm tối.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn lão Mạc.”

Cô nói xong đặt điện thoại xuống, đưa tay lau nước mắt. Lệ Tư Dạ còn chưa chết, cô khóc cái gì chứ?

“Tư Hạo, con bình tĩnh lại đã, daddy sẽ không sao đâu.”

Thẩm Tư Hạo hai mắt sưng húp, mặt mũi đỏ bừng, vừa nói vừa nấc:

“Hức… Con, con với… daddy…”

Thấy con trai nói năng lộn xộn, Thẩm Nguyệt đau lòng ôm chặt thằng bé vào lòng:

“Không khóc không khóc, daddy của con vẫn ổn thôi, ngoan nào!”

Cô phải mất rất lâu mới dỗ dành được thằng bé nín khóc, sau đó ôm thằng bé lên giường. Thẩm Tư Hạo vẫn còn cố gắng muốn bò dậy, nhưng lúc này đầu óc của thằng bé chỉ lo nghĩ về daddy của mình nên không biết phải làm gì, cứ ngồi thừ người mãi.

Thẩm Nguyệt lo lắng đi lại trước cửa phòng, một tay vuốt tóc mái trên trán lên, một tay cầm điện thoại liên lạc cho Thẩm Nhất Độ. Bên kia cũng đang rất hoang mang khi chưa nhận được bất kỳ tin tức nào về Lệ Tư Dạ, hắn mệt mỏi nói:

“Thẩm tiểu thư?”

“Anh đang ở đâu vậy?”

“Tôi đang ở công ty, không có Lệ tổng, nơi này rối tung cả lên rồi.” Thẩm Nhất Độ đỡ trán. “Tuy rằng nói ra lời này có thể làm cô buồn, nhưng hiện tại Lệ tổng đang mất tích.”

“Tôi muốn hỏi anh một chút, anh có phải là người thân thiết nhất với Tư Dạ không?”

“Đến giờ này mà cô còn nói gì vậy?”

“Trước tiên cậu hãy đảm bảo quanh đó không có người, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”

“Tôi đang ở một mình trong phòng làm việc.”

Nghe hắn đáp, Thẩm Nguyệt ngắn gọn chuyền lời cho hắn và dặn đừng để lộ tin ra ngoài.

“Cho nên, nếu bây giờ có người biết anh ấy vẫn còn sống thì sẽ càng thêm nguy hiểm. Cậu cứ cho người đi tìm như bình thường, chờ anh ấy tỉnh lại rồi tính tiếp.”

Tâm trạng Thẩm Nhất Độ từ hoang mang, lo lắng chuyển sang mừng rỡ và tràn đầy hy vọng:

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô vì đã báo lại cho tôi, cảm ơn vì đã cứu Lệ tổng!”

“Không phải tôi, là một người khác.”

Không quan tâm ai đã cứu Lệ Tư Dạ, chỉ cần biết anh đang an toàn thì hắn đã rất vui rồi. Lúc này có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết kẻ phía sau chắc chắn là Lệ Tư Không, bởi vì khu vực Lệ Tư Dạ gặp nạn gần Lệ gia, còn ở trong địa bàn của Lệ thị thì chỉ có thể là tên khốn đó!

Từ trước đến giờ Phong Ảnh vẫn luôn đối đầu với Lệ thị trong nhiều lĩnh vực, nhưng hai bên chủ yếu tranh chấp trên thương trường mà thôi. Tên Phong Hạc tự kiêu kia sẽ không dùng mưu hèn kế bẩn gây hại đến tính mạng Lệ Tư Dạ. Cho nên làm phương pháp loại trừ thì kẻ thủ ác chỉ có thể là Lệ Tư Không! Thẩm Nhất Độ càng nghĩ càng sợ, rồi đột nhiên nhớ đến khuôn mặt của một người. Lệ Từ, cô vẫn ổn chứ?