Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 57: Trở về Khu Biệt



Lệ Từ tất nhiên không ổn, bởi vì Lệ Tư Không làm sao sẽ dễ dàng để cho cô thoát khỏi Tân Kim và chạy trốn như vậy? Hắn cho người đuổi theo, muốn trừ khử luôn cả Lệ Từ, trong lòng ác ý nghĩ chỉ cần hai người này biến mất thì không còn ai tranh giành Lệ gia và Lệ thị với hắn nữa.

Trong con hẻm nhỏ đầy rác thải ẩm thấp, những chú chuột bốc lên mùi hôi thối chạy tán loạn khi có người xông vào.

Trên đường chạy trốn, người của Lệ Từ không ngừng bị thương, cuối cùng đến được Vân Thành chỉ có mình cô và hai vệ sĩ thân cận nhất. Thời điểm bị dồn ép vào đường cùng, Lệ Từ siết chặt nắm tay, trong lòng tuyệt vọng nhưng lại kiên cường đứng vững trước mặt đối thủ của mình.

Bởi vì không có súng, đám người kia chỉ còn cách dùng dao, rìu và những thứ vũ khí cầm tay khác để đuổi giết họ, trên tay Lệ Từ đã bị chém ra một đường dài, máu tươi tí tách nhỏ xuống nền xi măng tạo thành từng đóa huyết hoa đỏ rực.

Một đám đông chặn bên ngoài con hẻm, cười khà khà lên tiếng:

"Để xem mày còn chạy đi đâu?"

"Con bé này cũng xinh đẹp lắm, giết liền thì uổng phí, bắt nó về trước đi!"

"Lệ thiếu gia sẽ tức giận nếu chúng ta vồ hụt con mồi đấy." Một tên lắc đầu, không cho là đúng.

Lúc bấy giờ, hai vệ sĩ không hề sợ hãi mà che chắn trước người Lệ Từ, mắt láo liên tìm kiếm con đường đột phá. Chỉ cần để Lệ Từ rời khỏi đó an toàn thì cho dù họ có chết cũng không hối từ!

Lệ Từ đè chặt vết thương bên tay, thở từng hơi dài, nhớ đến từng người một ngã xuống vì mình, hai mắt cô đỏ ửng lên.

Đám người kia từ từ tiến đến gần, Lệ Từ nhắm chặt mắt lại, bước lên trước một bước rồi nói:

"Xin lỗi mọi người, xin lỗi em, Tư Dạ…"

Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trên gò má của cô, ngay lúc cô thả lỏng thân mình cam nguyện chờ chết, một loạt tiếng súng liên tiếp nổ vang bên tai cô. Kế tiếp, dưới sự ngạc nhiên của ba người, đám côn đồ đuổi theo họ suốt cả chặng đường "bịch bịch bịch" ngã xuống đất và không động đậy nữa.

Lệ Từ thấy chân mình mềm nhũn, tuy rằng vừa nãy cô đã chuẩn bị tinh thần ra đi rồi nhưng sâu thẳm trong tâm, cô vẫn rất sợ hãi.

Một người đàn ông nhanh chóng tiến tới, lên tiếng chỉ huy:

"Thu dọn những xác chết này, nhanh tay lên!"

Đó là… giọng của Thẩm Nhất Độ! Hai mắt Lệ Từ mở to ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hắn.

Thẩm Nhất Độ cởi áo ngoài khoác lên vai cho cô, sau đó đỡ cô đứng lên và hỏi:

"Không sao chứ?"

"Là cậu thật sao? Nhất Độ…" Giọng cô run rẩy, dùng cánh tay không bị thương nắm lấy góc áo của hắn, siết thật chặt. Cô không dám buông ra, sợ một khi thả lỏng thì hắn sẽ biến mất như một giấc mộng. Thẩm Nhất Độ đã cứu cô, hắn vì cô mà đến đây!

"Rời khỏi đây trước đã." Thẩm Nhất Độ nói, sắc mặt lạnh tanh không cảm xúc. Trong lòng hắn thật ra thấy rất may mắn, may mà hắn kịp thời nhớ ra ở Lệ gia còn có một người cần được bảo vệ, che chở, may mà hắn không đến trễ.

Đối với người con gái này, hắn không yêu cũng không ghét, nhiều lần từ chối cô một cách phũ phàng, vậy mà cô vẫn một lòng chờ hắn, thật sự khiến hắn có chút chút cảm động.



Buổi tối, nơi trú ẩn của Khu Biệt chào đón một vị khách quý là Lệ Tư Dạ.

Sau khi tình trạng của anh ổn định hơn một chút, lão Mạc đã cho người đưa anh về đây để trốn tránh sự rà soát của Lệ Tư Không. Tuy rằng vất vả, suýt chút bị lộ ra ngoài, nhưng cuối cùng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Trên đầu và vai Lệ Tư Dạ quấn băng vải dày, mặt mũi trắng bệch vì thiếu máu, không biết là anh mơ thấy cái gì mà tay vẫn không ngừng siết chặt lại. Cho dù bị thương nặng, vẻ mặt thiếu sức sống, nhưng Dao Dao và mấy cô gái trẻ ở Khu Biệt đều bị anh thu hút. Họ như những chú ong làm việc chăm chỉ, chốc chốc liền ghé qua phòng bệnh của anh nhìn một lần.

Mạc Ly thấy vậy tức giận ra lệnh:

“Các người liên tục quấy rầy như vậy thì đến bao giờ anh ấy mới hồi phục được hả? Không ai được đến gần nữa, biết chưa?”

Nếu hỏi ở nơi này ai quan tâm Lệ Tư Dạ nhất, vậy phải kể tên Mạc Ly. Từ lúc ban đầu gặp gỡ ở sân bay, ả đã mê đắm mê đuối người đàn ông khí chất bất phàm này. Sau một thời gian dài tìm cách bám dính mà không được, ả đành lui về sau một bước, kế tiếp thì ở Khu Biệt phát triển sự nghiệp riêng của mình. Đâu ngờ được, chú của ả ra ngoài một chuyến liền đưa người đàn ông trong mơ của ả về tổ chức.

Nhìn người trên giường nằm im lìm, Mạc Ly khó nén được kích động mà tiến tới, đưa tay sờ vào mặt anh. Ngũ quan tuấn mỹ đến mức gần như hoàn hảo, ngay cả khi đang nhắm mắt, lông mày của anh cũng hơi nhíu lại, thật lạnh lùng khó gần, nhưng càng là thế, càng khiến ả yêu thích.

Dao Dao ở bên ngoài mang hộp cứu thương tiến vào, khi bị Mạc Ly trừng mắt nhìn, cô nàng thành thật nói:

“Em phải thay thuốc cho anh ấy.”

Dao Dao tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là bác sĩ hàng thật giá thật, hơn nữa cũng nhờ cô bé mà Lệ Tư Dạ mới thoát chết, có thể coi cô bé như ân nhân cứu mạng của anh. Mạc Ly khó chịu trong lòng, lui về sau một bước canh chừng.

Đối với sự thù địch của người này, Dao Dao chỉ mỉm cười không nói, bắt đầu giúp Lệ Tư Dạ thay thuốc.

Qua một lát, bên ngoài Khu Biệt có khách tiến đến.

Mạc Ly dặn dò:

“Cô ở đây chăm sóc anh ấy cẩn thận, tôi ra ngoài một lát.”

Nói xong dời bước về phía sảnh chính của Khu Biệt, vốn không chuẩn bị tâm lý gì, cho nên khi Mạc Ly nhìn thấy người xuất hiện ở tổ chức là Thẩm Nguyệt cùng con trai Thẩm Tư Hạo, đáy mắt ả gần như tóe lửa.

“Sao lại là các người?”

Thẩm Nguyệt trong lòng gấp gáp nhưng bên ngoài vẫn tương đối lãnh tĩnh, cô nói:

“Tôi đến gặp Tư Dạ.”

“Cô lấy tư cách gì gặp anh ấy?” Mạc Ly khoanh tay nhìn về phía cô, cười bảo: “Khu Biệt không phải là nơi ai muốn vào cũng vào được đâu, tôi khuyên cô trở về đi thì hơn.”

Thấy bà dì này lại bắt đầu đối chọi với mẹ mình, Thẩm Tư Hạo nói:

“Mẹ cháu có đóng góp to lớn cho Khu Biệt, tất nhiên có thể vào rồi!”

“Nói gì đó? Cô ta thì đóng góp gì cho nơi này?” Mạc Ly hỏi.

Không chờ con trai trả lời, Thẩm Nguyệt đã nhanh hơn mà cười cười, đứng phía sau Thẩm Tư Hạo và đưa hai tay ra sờ gò má của cậu, đồng thời nói:

“Đóng góp bé cưng này cho Khu Biệt còn chưa đủ sao? Con trai tôi là thành viên cốt cán của tổ chức, người mà ngay cả lão Mạc cũng phải nể vài phần dù tuổi còn rất nhỏ. Không có tôi thì cũng không có thằng bé, cô hiểu chưa?”

Thẩm Nguyệt ít khi nào dựa vào người khác, nhưng cô thích dựa vào con trai của mình, ai bảo con trai cô vừa ngoan vừa giỏi, khiến cho cô tự hào đây?

Lời nói ra làm Mạc Ly không cách nào đáp trả được, bởi đúng thật nếu không có Tư Hạo thì Khu Biệt cũng khó mà phát triển đến ngày hôm nay, rất nhiều phi vụ lớn đều phải nhờ thằng bé. Ả khó chịu quay mặt đi chỗ khác, cũng không thèm đưa bọn họ vào trong.

Thẩm Tư Hạo ngựa quen đường cũ nắm tay mẹ mình vào trong, sau khi hỏi thăm quản lý ở đó, họ tìm được Lệ Tư Dạ trong một phòng bệnh sạch sẽ.

Dao Dao đang ngồi bên cạnh ngắm Lệ Tư Dạ chăm chú thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa làm cô nàng giật thót, vội vàng thu hồi tầm mắt và đi ra mở cửa. Thấy Thẩm Tư Hạo, Dao Dao hỏi:

“Em đến tìm chú Mạc hả?”

“Không phải, em đến thăm daddy!” Thẩm Tư Hạo nói xong nhìn về phía giường, sau đó mặc kệ Dao Dao và chen vào trong, chạy lạch bạch đến bên cạnh daddy của mình.

Trên tay Lệ Tư Dạ cắm một dây truyền khoáng chất, lúc thằng bé nhìn thấy thì hai mắt liền đỏ hoe, tay bé nhỏ sờ sờ bàn tay to của ba mình.

Thẩm Nguyệt giải thích với Dao Dao:

“Tôi đã liên hệ với lão Mạc trước khi đến đây, cô có thể ra ngoài rồi.”

Mặc dù không cam tâm, nhưng Dao Dao vẫn phải lui về, chừa không gian riêng cho bọn họ. Một lần nữa nghĩ về lời Thẩm Tư Hạo nói, cô nàng ủ rủ buồn bực. Hóa ra người đàn ông bên trong đã có vợ con rồi, hơn nữa con trai anh ta còn là thành viên của Khu Biệt, bảo sao lúc trước chú Mạc lại liều mình bảo vệ anh ta như thế.

Cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn tiếng sụt sịt rất nhỏ của Thẩm Tư Hạo.

Thẩm Nguyệt đến cạnh giường, nhìn Lệ Tư Dạ trong trạng thái hôn mê, trái tim cô như bị ai cắt thành nhiều mảnh, đau đến nỗi không thở được.

Cô cùng con trai ngồi ở đó suốt mấy tiếng đồng hồ, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng quan sát Lệ Tư Dạ.

“Mommy, nếu daddy không tỉnh lại thì phải làm sao đây?” Thẩm Tư Hạo mếu máo ôm cánh tay mẹ.

Thẩm Nguyệt sâu kín thở dài một hơi:

“Chúng ta chỉ có thể chờ đợi mà thôi, mẹ tin ba của con chắc chắn sẽ không sao.”

Anh ấy chỉ đang mệt mỏi cần nghỉ ngơi một chút, vài ngày nữa chắc sẽ tỉnh dậy, lại cùng bọn họ vui vẻ cười đùa như trước.

Thẩm Nguyệt một tay ôm con trai, một tay vén tóc mái trên trán Lệ Tư Dạ lên, nói:

“Em đã nhận kết quả giám định ADN rồi, Tư Hạo đúng thật là con trai của anh. Cho nên, anh nhất định phải mau chóng tỉnh dậy, em và con cần anh...”

Bởi vì chuyện của anh, cô còn không có thời gian quan tâm Thẩm thị như thế nào rồi, mặc kệ tất cả mọi chuyện, chỉ chăm chăm ngóng chờ tin tức từ lão Mạc. Vừa hay tin anh về đến Khu Biệt, cô liền mang con trai chạy tới đây tìm anh, cũng không biết khi nào anh sẽ tỉnh dậy.