Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Chương 60: Đóng máy (1)



Lúc đạo diễn lại hô "Action", Lý Dương Kiêu liền biết, đoạn vừa rồi của mình không nói vô ích.

Diệp Thiêm rõ ràng so với lúc trước diễn tốt hơn nhiều, ít nhất cũng không còn tự sướng vừa khóc vừa kêu la nữa.

Đạo diễn thấy cậu ta quen tay, liền đi qua đi lại chỉ điểm vài câu. Thử lại hai lần, tuy rằng hiệu quả cuối cùng vẫn không được như ý, nhưng cuối cùng cũng không đến mức trở thành trò hề cho người khác.

Diệp Thiêm nhìn qua cũng đã phát huy đến giới hạn diễn xuất của mình, thử lại lần nữa, phỏng chừng cũng sẽ không có nhiều đột phá.

Ðạo diễn liền hô "kết thúc công việc", vừa dứt lời, đoàn làm phim nhất thời sôi trào một mảnh, nhao nhao vỗ tay hoan hô, còn có không ít người hô to "đóng máy".

Phó đạo diễn dùng loa nói với mọi người: "8 giờ tối nay tiệc đóng máy đúng giờ bắt đầu đó nha, mọi người nhớ đến đúng giờ!"

Lý Dương Kiêu nhìn đám người ồn ào ầm ĩ, cười cười, trở lại phòng nghỉ của mình.

Có mấy nhân viên trong đoàn làm phim đi vào, cầm giấy bút tìm cậu xin chữ ký cùng ôm. Lý Dương Kiêu nhất nhất đáp ứng, nghiêm túc viết lời chúc phúc của mình dành cho họ lên giấy.

Người tới cuối cùng là đàn em Hồ Dịch, cậu nhóc thu dọn xong máy móc thiết bị, đi vào nói với Lý Dương Kiêu: "Tiền bối, có cần em phụ giúp thu thập không?"

"Hửm?" Lý Dương Kiêu quay đầu nói, "Cám ơn, nhưng mà không cần đâu, đồ đạc của anh không nhiều lắm, lập tức xong rồi."

"Cái đó.....tiền bối này," Hồ Dịch gãi gãi đầu nói, "cũng ký tên cho em với."

Lý Dương Kiêu kinh ngạc nói: "Hả? Các tiểu cô nương xem náo nhiệt cũng liền thôi, như thế nào mà đến em cũng muốn xin chữ ký thế."

"Anh là thần tượng của em mà. Đương nhiên muốn xin ký tên rồi."

Lý Dương Kiêu cười cười, ngồi thẳng dậy nói: "Vậy lại đây đi, giấy đâu?"

"Cứ ký vào quần áo của em đi, lúc em ở cùng tổ hay mặc cái áo này, ký lên đây tương đối có ý nghĩa kỷ niệm." Hồ Dịch nói xong, quay lưng về phía Lý Dương Kiêu.

"Ký vào áo sao......Chờ anh chuẩn bị tâm lý đã", Lý Dương Kiêu cười nói, "Có chút run tay, sợ ký xấu."

"Không sao đâu ạ, ký xấu càng có ý nghĩa hơn, độc nhất mà."

Lý Dương Kiêu bị chọc cười, lắc lắc bút trong tay, ký tên của mình lên trên, sau đó trả lại bút: "Ký xong."

Hồ Dịch nhận lấy bút, lại nói tiếp: "Ðúng rồi tiền bối, em đang quản lý một diễn đàn điện ảnh và truyền hình nhỏ, muốn đem những tác phẩm trước đó của anh đưa lên, được không ạ?"

Lý Dương Kiêu nói: "Được chứ."

"Thật sao?" Hồ Dịch nhìn qua rất vui vẻ, "《 trộm tâm 》 cùng 《 xa xôi 》 đều có thể đăng lên sao?"

"Đăng đi, vốn cũng là muốn đang lên trên mạng mà, chẳng qua sau đó những địa chỉ trang web kia đều hết hiệu lực mà thôi, hiện tại có chỗ truyền lại, anh cảm kích em còn không kịp ấy chứ."

Hồ Dịch đem toàn bộ ý cười treo hết trên mặt, có chút lây nhiễm đến cả Lý Dương Kiêu, hơn nữa bên ngoài hoan hô nhảy nhót nhộn nhịp, làm cho tâm tình của cậu cũng trở nên rất tốt.

Lý Dương Kiêu không nhanh không chậm mà thu thập đồ đạc, cậu tính toán đợi mọi người đi hết, chính mình dạo một vòng thật kỹ phim trường, sau đó mới chạy đến tiệc đóng máy. Dù sao cậu cũng không cần trở lại khách sạn thay quần áo.

Dù sao, đây là bộ phim truyền hình hoàn chỉnh đầu tiên cậu quay, quay hơn ba tháng, sớm chiều ở chung với nhân viên đoàn làm phim, đợi đến ngày hôm nay chân chính đóng máy, ngược lại có loại cảm giác không chân thật.

Người trên phim trường lục tục rời đi, thanh thế bên ngoài dần dần nhỏ đi một chút. Lý Dương Kiêu thay quần áo của mình, ngồi trên sô pha, lại cầm lấy quyển kịch bản đã không biết bị lật bao nhiêu lần lên xem.

Kịch bản kia đã bị lật xem tới cũ luôn rồi, góc hơi cong lên, mỗi một trang bên trong đều ghi lại các loại ý nghĩ tạm thời xuất hiện của cậu, cũng ghi lại ba tháng cậu giao tiếp với La Tử Minh.

Cậu rất thích La Tử Minh, tựa như Thập Mộc nói, nhân vật này cà lơ phất phơ, cố chấp, tùy hứng, giống như một đưa trẻ vĩnh viễn cũng không lớn lên, nhưng cậu ấy ngây thơ chân thành, không thích làm luật sư liền tiêu sái rời đi, bị Triệu Khả Nghiên cự tuyệt liền nhếch miệng khóc lớn.

Ở trang cuối cùng trong kịch bản, La Tử Minh từ bỏ thực tập tại công ty luật, cũng tạm biệt Triệu Khả Nghiên, cậu xin vào trường ở nước ngoài, đến khoa nhiếp ảnh mà mình tha thiết ước mơ.

Thập Mộc từng nói chuyện với Lý Dương Kiêu về nhân vật này, cô nói, trong kịch bản rất nhiều người đã trưởng thành, nhưng cho đến cuối cùng La Tử Minh cũng không lớn lên, bởi vì thế giới người lớn trải rộng chông gai, con đường phía trước dài dằng dặc, nhưng rất ít người có dũng khí rẽ ở ngã ba như cậu ấy.

Thập Mộc nói, cô không nỡ để La Tử Minh trưởng thành, ngoài đời không ai có thể vĩnh viễn ngây thơ, nhưng trong tiểu thuyết lại có thể. Thế giới trưởng thành ăn tươi nuốt sống, cứ để Triệu Khả Nghiên cùng Quý Song Trì sóng vai chiến đấu đi, về phần La Tử Minh, để cho cậu ấy làm một tiểu thiếu niên vô lo vô nghĩ đi.

La Tử Minh thật may mắn, Lý Dương Kiêu lúc ấy đã nghĩ vậy.

"Dương Kiêu ca, cùng xe của đoàn phim trở về khách sạn không?" Có nhân viên công tác ghé vào cửa hỏi cậu.

Lý Dương Kiêu bị ngắt suy nghĩ, buông kịch bản nói: "Anh không trở về khách sạn đâu, lát nữa trực tiếp tới tiệc đóng máy luôn."

"Còn xem kịch bản nữa sao Dương Kiêu ca, cẩn thận tẩu hỏa nhập ma đó." Tiểu cô nương trêu chọc nói.

"Cảm ơn đã nhắc nhở nha." Lý Dương Kiêu cũng cười đáp lại.

Ðiện thoại đặt trên bàn rung một chút, Lý Dương Kiêu cầm lên xem, Trì Minh Nghiêu gửi tin nhắn tới: "Quay xong chưa?"

Cậu trả lời lại ngay: "Quay xong rồi, một lát muốn đi tới tiệc đóng máy."

Thực mau một voice chat được gửi tới: "Ðừng đi cùng xe với đoàn làm phim, tôi tới đón cậu, đang trên đường rồi, có hơi kẹt xe, đừng nóng vội."

Lý Dương Kiêu nhìn di động cười cười, trả lời: "Ừm, không vội."

Bên ngoài dần dần an tĩnh lại, bởi vì đêm nay toàn bộ thành viên trong đoàn làm phim đều phải tham gia tiệc đóng máy, mọi người giải tán nhanh chưa từng có, không đến nửa giờ, địa điểm quay phim lớn như vậy đã không thấy bóng người.

Lý Dương Kiêu cầm kịch bản đi ra ngoài, đi một vòng quanh địa điểm quay phim. Văn phòng luật sư, phòng của La Tử Minh... Hầu như tất cả các cảnh trong nhà đều được quay ở đây. Cậu từ từ đi qua những nơi này, nhớ lại những tình huống khi quay những cảnh này.

Ðêm nay sẽ phát sóng, Lý Dương Kiêu cảm giác được trong lòng mơ hồ có một tia thấp thỏm. Công bằng mà nói, bộ phim này đối với cậu mà nói cũng không tính là một thách thức rất lớn, cậu diễn khá nhập tâm, kết quả cũng coi như hài lòng. Nhưng vẫn là có chút thấp thỏm.

Phản ứng của khán giả sẽ như thế nào sau khi phát sóng đây? Họ có thích La Tử Minh không? Bọn họ có thích Lý Dương Kiêu hay không? Lý Dương Kiêu cậu ngày mai sẽ như thế nào? Lý Dương Kiêu tháng sau sẽ như thế nào?

Mọi thứ đều không rõ. Cậu dường như lại đứng ở một điểm khởi đầu mới một lần nữa.

Loại cảm giác này cũng không xa lạ, lúc tốt nghiệp cùng Giang Lãng chuẩn bị《 người lạ cuồng tưởng khúc 》, khi được thông báo tham gia 《 cao nguyên bên bờ biển 》, loại cảm giác này đều từng xuất hiện.

Con đường phía trước tựa như bị sương mù dày đặc mơ hồ bao phủ, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh nắng ban mai xa xa, lại không biết trước khi đến nơi sẽ phát sinh chuyện gì —— sẽ giẫm lên kênh ngầm sao? Có gặp thú dữ không đây?

Trước kia Lý Dương Kiêu không thích biết trước, nhưng hiện tại không biết rõ tình hình phía trước khiến cậu không tránh khỏi có chút sợ hãi.

Lý Đương Kiêu chậm rãi đi dạo một vòng, sắc trời đã dần tối, cậu lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ. Tính toán thời gian, Trì Minh Nghiêu đại khái còn một lát nữa mới tới, trường quay trống rỗng vừa tối sầm lại, liền làm cho người ta liên tưởng đến cảnh tượng trong phim kinh dị, Lý Dương Kiêu tính toán đi ra ngoài một chút.

Cậu cất điện thoại vào túi quần, không nhanh không chậm đi ra khỏi cổng đoàn làm phim. Nhưng đi chưa được mấy bước, từ hướng bên cạnh đột nhiên lao ra một người rất vội vàng, Lý Dương Kiêu tránh không kịp, bả vai cùng người nọ vững chắc mà đụng nhau một cái, đau đến hít một khí lạnh.

Người nọ vội vàng liếc cậu một cái, nói một tiếng "Xin lỗi", rất nhanh liền biến mất.

Gấp như vậy sao? Lý Dương Kiêu nhíu nhíu mày, không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng đi tới đi lui, chợt hồi phục lại, sờ túi quần —— quả nhiên, điện thoại không còn!

"Mẹ kiếp." Lý Dương Kiêu cúi ðầu mắng một tiếng, quay đầu lại nhìn xung quanh, nào còn tung tích người nọ đâu? Cậu chạy nhanh trở về chỗ vừa bị đụng, thở hổn hển nhìn sang một bên, tính toán đuổi theo hướng người nọ vừa đi.

Nhưng còn chưa nhấc chân lên, đã nghe thấy từ trường quay truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Dương Kiêu ca."

Thanh âm kia vang vọng ở trường quay lớn như vậy, mơ hồ mang theo chút âm thanh vọng lại, nghe hơi ghê người.

Là Diệp Thiêm.

Cậu ta đứng ở trường quay vắng lạng, biểu tình trên mặt ẩn trong hoàng hôn ảm đạm, khiến người ta nhìn không rõ.

Đứa nhóc gầy yếu đứng ở trường quay trống rỗng, cảnh tượng này không hiểu sao lại khiến trong lòng Lý Dươnh Kiêu nổi lên dự cảm không tốt lắm.

"Sao cậu vẫn còn ở đây?" Lý Dương Kiêu lấy lại bình tĩnh, hỏi cậu ta.

"Dương Kiêu ca, anh tìm di động sao?" Diệp Thiêm giơ một tay lên —— thứ cậu ta cầm trong tay, rõ ràng là di động của Lý Dương Kiêu!

Lý Dương Kiêu trầm giọng hỏi: "Sao cậu vẫn còn ở chỗ này?"

Diệp Thiêm không có trả lời cậu, chỉ là dùng thanh âm thực vô tội mà nói: "Minh Nghiêu ca vừa mới gửi tin nhắn cho anh, là voice chat, tôi không mở được khóa, nên không nghe được rồi."

Cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, Lý Dương Kiêu đã bắt đầu tính toán khả năng không cần điện thoại mà trực tiếp bỏ chạy, nhưng cậu hơi nghiêng đầu, dư quang đảo qua, nhìn thấy hai người đang tiến về phía mình!

Bộ dáng hai người nọ rõ ràng không tốt đẹp gì, điều này làm cho trái tim cậu trầm xuống phía —— xem ra chạy thoát là không có khả năng.

Cậu không còn thời gian nói nhảm với Diệp Thiêm nữa, bước nhanh về phía thằng nhãi này.

Có lẽ là không ngờ Lý Dương Kiêu lại làm như vậy, lại có lẽ là bị khí thế không thường thấy trên người cậu dọa sợ, Diệp Thiêm theo bản năng lui về phía sau một bước.

Lý Dương Kiêu tới gần Diệp Thiêm, duỗi tay túm chặt cổ áo cậu ta: "Là Trần Thụy kêu cậu làm như vậy sao? Hắn ở đâu?"

Diệp Thiêm nuốt nước bọt, nhìn qua có chút khẩn trương: "Hắn, hắn....."

Không đợi cậu ta nói xong, Lý Dương Kiêu liền vươn tay kia, từ trong tay Diệp Thiêm dùng sức đoạt lấy điện thoại của mình, sau đó buông cổ áo thằng nhãi này ra, thừa dịp hai người phía sau cách mình vài bước, Lý Dương Kiêu chợt nghiêng người chạy trốn đến gian phòng nghỉ gần nhất, hơn nữa trở tay khóa cửa lại.

Cậu dựa lưng vào cửa, cầm điện thoại mở khóa, đầu ngón tay có chút run rẩy.

Cậu nhìn thấy voice chat của Trì Minh Nghiêu, tuy rằng rất muốn biết bên trong đó nói gì, nhưng đã không kịp nghe nữa rồi.

Ðánh chữ quá chậm, Lý Dương Kiêu hít sâu, làm cho chính mình trấn tĩnh lại, sau đó mở ra khung chat với Trì Minh Nghiêu, thấp giọng gửi một đoạn voice chat: "Tôi bị Trần Thụy chặn lại rồi, hiện tại ở phim trường, phòng nghỉ thứ hai tính từ bên trái, cửa tôi đã khóa lại, Diệp Thiêm cùng người của Trần Thụy đều ở bên ngoài, anh từng tới một mình, mang theo thêm vài người tới đây đi."

Lời này một hơi nói xong, bởi vì quá mức khẩn trương, trái tim ở trong lồng ngực thịch thịch thịch mà đập nhanh không ngừng, lồng ngực bởi vì hô hấp dồn dập phập phồng lên xuống.

Lý Dương Kiêu nhìn quét qua gian phòng nghỉ này, muốn tìm ra đồ vật gì đó có thể phòng thân, nhưng cái gì cũng không thấy.

"Rầm——" phía sau cửa bị ai đá một phát, tạo ra một tiếng vang lớn. Phía sau lưng Lý Dương Kiêu dán vào cửa, cảm nhận được rõ lực đạo của cú đá vừa rồi, thân thể cũng chấn động theo, trái tim cũng nặng nề mà nhảy lên một chút.

Trì Minh Nghiêu sắp tới nơi chưa? Cậu hoảng loạn nghĩ, bây giờ đến đâu rồi?

"Rầm ——" lại thêm một cước.

Anh ấy có dẫn thêm người tới không? Nếu như chỉ là tới một mình, tới đây liệu có gặp nguy hiểm hay không? Lý Dương Kiêu trong tình thế cấp bách nghĩ đến điểm này.

Cậu nhất thời cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì sao trước tiên lại gửi tin nhắn cho Trì Minh Nghiêu? Anh ấy đến một mình sẽ tốt hơn bao nhiêu so với tình hình của mình đây? Chẳng lẽ muốn kéo Trì Minh Nghiêu cùng nhau xuống nước sao? Rõ ràng phải báo cảnh sát mới đúng!

Lý Dương Kiêu lấy điện thoại ra, ngón tay đè lên đoạn voice chat kia —— vẫn đang trong thời gian thu hồi được, cậu dùng ngón tay không kiềm chế được mà phát run kia, nhấn thu hồi.

Anh ấy đang lái xe, hẳn là chưa kịp nghe voice chat này. Lý Dương Kiêu nghĩ.

Trong lúc bối rối, cậu lại nhớ tới tin nhắn mà Trì Minh Nghiêu từng thu hồi trước đây —— tin nhắn đó, rốt cuộc nói cái gì đây?

Chuyện cậu tò mò quá nhiều, chuyện muốn hỏi Trì Minh Nghiêu cũng nhiều lắm. Cậu thậm chí cũng chưa nói thích Trì Minh Nghiêu nữa, trên thực tế đích xác là bản thân thích anh ấy, giống như tình đầu của một thiếu niên vậy, tất cả tâm tình đều bởi vì mỗi một câu nói, mỗi một hành động của Trì Minh Nghiêu mà dao động không thôi —— đã từng có một đoạn thời gian, Lý Dương Kiêu còn cho rằng mình sẽ không bao giờ động tâm nữa, nhưng hiện tại loại tâm tình này lại giống như bị phản phệ lại vậy, cứ thế mà thế hùng hổ, so với năm đó còn mãnh liệt hơn rất nhiều. Thật sự không thể tin nổi.

"Rầm——" cửa bị đá vang lên lần thứ ba, thân thể Lý Dương Kiêu lại chấn động theo một chút.

Cậu ý thức được giờ phút này chắn trước cánh cửa cũng vô dụng, việc gì tới rồi sẽ đều tới mà thôi.

Nghĩ đến việc báo cảnh sát rất có thể sẽ chọc giận người ngoài cửa, cậu rời khỏi cánh cửa kia, đi vài bước vào trong phòng, gọi 110, sau đó cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, hạ thấp giọng nói đem tình huống trước mắt nói cho cảnh sát.

"Ðá cái gì mà đá!" Ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm thô bạo, giọng nói như ác mộng kia Lý Dương Kiêu không thể quen thuộc hơn —— là Trần Thụy.

"Cốc cốc." Tiếng đá cửa đã biến mất, thay vào đó là tiếng gõ cửa thanh thúy.

Trần Thụy cách cửa, ôn hòa mà nói với cậu: "Dương Kiêu, ở bên trong sao?"

Lý Dương Kiêu cúi đầu lại nhìn lướt qua một vòng nữa, sau đó nhìn thấy ván trượt dựa vào tường —— chỉ có cái này, mặc dù cũng không có tác dụng gì mấy, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là một vũ khí cùn đi. Cậu đi qua, giữ ván trượt trong tay.

Bên ngoài thanh âm lại truyền tới: "Dương Kiêu, đã lâu không thấy, cậu mở cửa đi, chúng ta ôn chuyện cho tốt."

Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm cánh cửa kia, như cũ không hé răng.

"Bắt đầu từ đâu đây nhỉ?" Trần Thụy không nhanh không chậm nói, "Nếu không thì, bắt đầu từ bộ phim 《 yêu lệch khỏi quỹ đạo 》 kia đi? Dương Kiêu à, năm đó khi cậu từ chối diễn, rất dứt khoát."

Lý Dương Kiêu nắm chặt ván trượt, đồng tử bất giác co lại —— 《 yêu lệch khỏi quỹ đạo 》 sao? Ðó không phải là bộ phim mà cậu đã đẩy đi lúc tốt nghiệp sao? Làm sao Trần Thụy biết cậu có quan hệ với bộ phim này?

"Cậu nói xem có phải rất trùng hợp không, bộ phim kia chính là tôi đầu tư. Năm đó thù lao phim cứ thêm rồi lại thêm, cậu cũng không dao động mà, sao bây giờ lại đi theo Trì tổng rồi?"