Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Chương 61: Đóng máy (2)



Trì Minh Nghiêu sau khi thông qua một đèn giao thông mới bật voice chat kia lên nghe.

Khi đó tâm tình anh rất tốt, trên xe đang phát một bài hát tiếng Pháp, giọng nữ hơi khàn khàn, có chút lười biếng lại nghịch ngợm. Nhìn thấy tin nhắn Lý Dương Kiêu gửi tới, Trì Minh Nghiêu còn nở nụ cười —— anh còn cho rằng Lý Dương Kiêu chờ không nổi nữa rồi.

Vốn dĩ Trì Minh Nghiêu muốn nói với Lý Dương Kiêu là, hiện tại mình đến chỗ cột đèn giao thông cuối cùng, con đường kế tiếp sẽ thông suốt, không bị cản trở nữa, nếu cậu không đợi được thì cùng tôi tán gẫu một lát đi, vừa lúc cậu quay xong, mà tôi lái xe cũng rất nhàm chán.

Nhưng giọng nói kia vừa phát ra, Trì Minh Nghiêu liền lập tức nhận ra có gì đó không đúng —— trong thanh âm cố ý trấn tĩnh, nhưng cũng không thể che giấu được sự hoảng loạn, không đợi anh kịp nghe hết toàn bộ voice chat, thanh âm liền đột nhiên đứt đoạn —— Lý Dương Kiêu thu hồi tin nhắn.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Bị Trần Thụy chặn lại? Là Trần Thụy cướp đi điện thoại của cậu ấy rồi?!

"Mẹ kiếp, thằng khốn." Trì Minh Nghiêu mắng một tiếng. Bản thân anh cũng có chút luống cuống, tuy nói con đường kế tiếp không quá tắc nghẽn, nhưng cách đoàn làm phim một đoạn không ngắn, cho dù lái với tốc độ tối đa cũng phải 20 phút lộ trình, trong khoảng thời gian này Trần Thụy sẽ làm gì đây?

Trì Minh Nghiêu gọi điện thoại cho Trần Thụy, nhưng đằng kia có tiếng bíp hồi lâu vẫn không có người bắt máy.

Anh đạp chân ga, liên tiếp vượt qua mấy chiếc xe, lại gọi điện thoại cho một người bạn ở cục cảnh sát, người nọ vừa nghe điện thoại liền đùa giỡn, hỏi Trì Minh Nghiêu bỗng nhiên gọi điện thoại tới có phải là vì phạm phải án mạng gì hay không.

Trì Minh Nghiêu nào có tâm tình nói giỡn với anh ta, thẳng thừng hỏi anh ta xem có người quen nào ở gần đây hay không.

Người nọ nghe ra giọng điệu của Trì Minh Nghiêu không đúng, cũng nghiêm túc lại: "Là cảnh sát giao thông hay hình sự đây?"

"Hình sự, càng nhanh càng tốt." Trì Minh Nghiêu đem địa chỉ báo cho bên kia, lại thêm một câu, "bảo bọn họ lập tức tới đi, người này rất quan trọng đối với tôi."

Cúp điện thoại, Trì Minh Nghiêu nặng nề thở ra một hơi, lại gọi ðiện thoại cho Diệp Thiêm. Mặc dù biết việc này tám phần có thằng nhãi này tham dự, nhưng nếu có thể mượn Diệp Thiêm kéo dài một chút thời gian cũng tốt.

Ðiện thoại gọi tới, rất nhanh liền kết nối, giọng Diệp Thiêm từ trong tai nghe truyền tới: "Minh Nghiêu ca?"

"Cậu còn ở đoàn làm phim không?" Trì Minh Nghiêu nhìn thẳng về phía trước, đánh vô lăng một cái, nhanh chóng quẹo xe, tăng tốc lái đi.

"Em..." Diệp Thiêm lập lờ: "Em đang tới tiệc đóng máy."

"Lý Dương Kiêu ở đâu?"

"Em, em không biết."

Bấm còi, nhấn ga, vượt xe... Trì Minh Nghiêu lại hỏi: "Chuyện tối nay cậu có tham dự vào hay không?"

Bên kia không nói chuyện, trầm mặc.

"Trần Thụy cho cậu chỗ tốt gì? Phim truyền hình, phim điện ảnh hay tổng nghệ? Hay là cam đoan nâng cậu đến mức không thể hot hơn được nữa?"

Diệp Thiêm nhỏ giọng mà ngập ngừng nói: "Minh Nghiêu ca, anh đang nói cái gì vậy?"

Trì Minh Nghiêu không kiên nhẫn mà lặp lại nói: "Tôi hỏi cậu, Trần Thụy cho cậu chỗ tốt gì rồi."

Diệp Thiêm dừng một lát, rốt cục mở miệng, chần chờ nói: "Ít nhất... Ít nhất hắn cũng có thể đối xử tốt với em."

"Ðó là đối tốt với cậu sao?!" Trì Minh Nghiêu nhịn không được lạnh lùng nói, "đó chỉ là cậu tự đem chính mình bán với giá tốt thôi!"

Diệp Thiêm nghe câu đó, lại không âm thanh gì, trong chốc lát, trong điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở —— cậu ta khóc.

Trì Minh Nghiêu nhíu mày, anh không biết Diệp Thiêm có cái gì mà phải khóc, không phải từ trước đến nay cậu ta luôn cảm thấy bản thân rất có lý sao?

"Cậu..." Trì Minh Nghiêu vừa nói ra một chữ, đã bị Diệp Thiêm cắt đứt, thằng nhãi vừa khóc vừa nói: "Lý Dương Kiêu không phải cũng vậy sao? Anh nghĩ cậu ta tốt hơn tôi ở chỗ nào? Bán cho anh không phải cũng là bán sao? Anh cho rằng hai người các anh có bao nhiêu trong sạch?"

Lời này lập tức chọc giận Trì Minh Nghiêu, anh lạnh giọng nói: "Cậu khóc cái gì, cảm thấy chính mình thực đáng thương phải không? Vậy cậu có nghĩ tới Lý Dương Kiêu cũng rất đáng thương không? Diệp Thiêm cậu có thể không hiểu chuyện cũng có thể có thế lợi hơn người khác, đấy là chuyện của cậu, nó cũng chẳng liên quan gì tới người khác, nhưng cậu cũng không thể xấu xa như vậy được."

Diệp Thiêm nhất thời khóc đến tức giận không thở nổi, khóc đến cơ hồ nói không nên lời.

Trì Minh Nghiêu không muốn nói nhảm với anh nữa, anh vốn tưởng rằng Diệp Thiêm chỉ là nóng lòng lên ngôi có ý đồ rõ ràng hơn một chút, lại không nghĩ tới thẳng nhãi này ngay cả thị phi cơ bản cũng rất mơ hồ: "Cậu đưa điện thoại cho Trần Thụy đi."

"Tôi không đưa," Diệp Thiêm lau nước mắt nói, "Anh dựa vào cái gì nói tôi xấu xa?"

"Tôi bảo cậu đem điện thoại cho Trần Thụy."

Diệp Thiêm chỉ khóc, hoàn toàn không nói gì.

Trì Minh Nghiêu một trận bực bội, vừa lái xe vừa uy hiếp nói: "Không đưa cũng được thôi, nhưng nhắc nhở cậu một câu, mấy ngày này tôi vẫn luôn phái người điều tra chuyện Trần Thụy dùng tiền tẩy chứng cứ, đã tra được không sai biệt lắm. Nếu Lý Dương Kiêu tối nay xảy ra chuyện gì, những điều kiện mà Trần Thụy đáp ứng cho cậu, một cái cậu cũng sẽ không chiếm được đâu."

Diệp Thiêm đã khóc đến mức nghe không rõ cậu ta đang nói cái gì, cứ khóc như vậy, tức giận đến run run, mang theo khóc nức nở mà đứt quãng hỏi: "Anh....Anh dựa vào cái gì.....Nói tôi xấu xa?"

"Dẫm lên người khác thượng vị chính là xấu xa, dựa vào hãm hại người khác mà thu lợi cho chính mình cũng là xấu xa." Trì Minh Nghiêu nói xong, tính toán cúp điện thoại.

Diệp Thiêm khóc càng lợi hại hơn, nghe Trì Minh Nghiêu nói như vậy, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế, khàn cả giọng mà gào lên: "Anh khinh thường tôi, trước kia anh cũng khinh thường tôi! Anh luôn cao cao tại thượng như vậy, anh căn bản là không biết loại người như chúng tôi ở giới giải trí sống vất vả như thế nào....Tôi xấu xa, đó là bởi vì tôi không xấu thì sẽ sống không nổi trong giới này."

Trì Minh Nghiêu cau mày cúp điện thoại, anh không muốn nghe Diệp Thiêm nói tiếp nữa —— cậu ta hõn một năm trước cũng từng nói câu tương tự như này, chẳng qua lúc đó Trì Minh Nghiêu còn có thể nhẫn nại tính tình mà nghe, hiện tại anh thập phần hối hận vì đã gọi cuộc gọi này.

Trì Minh Nghiêu nhấn chân ga, nhanh như chớp mà lái về phía trước, vẫn là cảm thấy quá chậm.

Anh hiện tại muốn giết Trần Thụy, vì sao lại không giết Trần Thụy sớm hơn?

Còn có Diệp Thiêm, lúc ấy anh tự dưng nổi lên lòng tốt gì mà lại muốn giúp cậu ta? Nếu lúc ấy mình không ngăn cản Trần Thụy, sông núi cũng sẽ không va chạm nhau như vậy, rồi cả giải quyết chuyện Lý Dương Kiêu bị phong sát, cũng sẽ không làm thành cục diện cá chết lưới rách như hiện tại.

Chỉ là Trì Minh Nghiêu làm sao có thể nghĩ tới Diệp Thiêm sẽ là loại người như vậy...

Quá chậm, tốc độ xe thật sự là quá chậm.

......

Cộc cộc cộc.

Trần Thụy lại gõ cửa thêm mấy cái, đứng sát vào cửa nói: "Dương Kiêu à, cậu không mở cửa cho tôi, tôi cũng đành phải phá cửa mà vào thôi."

Lý Dương Kiêu nắm chặt nắm tay, lòng bàn tay lạnh lẽo, chảy ra mồ hôi lạnh, cậu đi qua cầm lấy ván trượt, đem nó dựa vào trên sô pha, như vậy, trong chốc lát vô luận là ngồi ở trên sô pha, hay là đứng ở ven tường, cậu đều có thể cách cái vũ khí cùn này gần một chút.

Sau khi đem ván trượt dựa vào ghế ổn rồi, Lý Dương Kiêu đi về phía cánh cửa —— dù sao Trần Thụy kiểu gì cũng sẽ tiến vào thôi, vậy không bằng làm giống như hắn nói, tâm sự cho tốt, nói không chừng còn có thể mượn này kéo dài một ít thời gian.

Lý Dương Kiêu nắm lấy then cửa tay, nỗ lực làm chính mình trấn định lại, sau đó mở cửa ra, nói: "Trần tổng."

Trần Thụy đi vào, trong giọng nói không phải không có châm chọc: "Cuối cùng cũng hiểu chuyện một chút, xem ra vẫn là Trì tổng có cách dạy dỗ."

Phía sau hắn một vệ sĩ cũng đi theo vào, đứng gần tường, cách ván trượt có chút gần. Một người khác thì đứng ở cửa.

Trần Thụy ngồi vào trên sô pha, bày ra tư thái chủ nhân, phân phó Lý Dương Kiêu: "Tới địa bàn của cậu, cậu nên tiếp đón tôi cho tốt chứ."

Lý Dương Kiêu miễn cưỡng cười cười, đi tới trước máy lọc nước, cầm ly dùng một lần rót nước cho hắn. Lúc tiếp nước, cậu trong cái khó ló cái khôn, rót hai ly nước một lạnh một nóng, nước lạnh đặt ở bên Trần Thụy, nước nóng đặt ở bên mình.....

Trần Thụy bưng ly lên uống ngụm nước, cũng không bảo Lý Dương Kiêu ngồi xuống, chỉ là đánh giá gian phòng nghỉ này, nói: "Ðây là phòng nghỉ của cậu sao? Diện tích còn có thể chấp nhận, chỉ là như thế nào mà một cái cửa sổ đều không có vậy."

Kỳ thật đây là gian phòng nghỉ của nhân viên công tác, phòng nghỉ của Lý Dương Kiêu có cửa sổ, nhưng nhỏ hõn ðây một chút, tuy nhiên cậu cũng không có mở miệng giải thích. Trần Thụy không bảo cậu ngồi, cậu liền đứng một bên.

"Nghiêm túc mà nói, nếu cậu nhận bộ phim 《 yêu lệch khỏi quỹ đạo 》, phòng nghỉ đã lớn hơn bây giờ rồi." Trần Thụy vắt chéo chân, từng ngụm từng ngụm uống nước trong ly, "Nếu lần đó cậu không chạy.....Tôi nói này Dương Kiêu, chỉ với tư chất như cậu, hiện tại không phải đã thành thiên vương siêu sao rồi sao."

Lý Dương Kiêu sắc mặt bình tĩnh mà nói: "Trần tổng xem trọng tôi rồi."

"Không không không," Trần Thụy thả cái ly xuống bàn, xua xua tay nói, "cậu nếu thật sự trở thành thiên vương siêu sao, công lao này hơn một nửa là của cậu, còn lại mới là của tôi. Tôi nếu không châm trước mà nói, cậu nhìn xem cậu hiện tại đi, hỗn đến mức nào rồi."

Lý Dương Kiêu không hé răng.

Trần Thụy nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt trần trụi, không thèm che giấu chút nào, như là muốn đem cậu lột sạch sẽ vậy. Nhìn chằm chằm trong chốc lát lại nói: "nhưng mà tôi nói này, Dương Kiêu à, cậu cũng là quá nhẫn tâm, năm đó Giang Lãng vì cậu, đều tự đoạn tiền đồ, cậu như thế nào vẫn là không hiểu chuyện như vậy hả?"

Giang Lãng? Lý Dương Kiêu tức khắc ngẩn ra một chút, ngay sau đó phản ứng lại, phảng phất trong đầu một đạo sét đánh, cậu đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trầm xuống, nhìn Trần Thụy hỏi: "Giang Lãng sử dụng ma túy là bởi vì anh?"

"Sử dụng ma túy?" Trần Thụy vẻ mặt thả lỏng, giống như thật sự đang tán gẫu, cười nói, "Không không, hắn cũng không có lá gan này.

Lý Dương kiêu mặt trầm như nước: "Vậy tại sao trên báo lại đăng tên hắn?"

"Một chút thủ đoạn nhỏ, không đáng nhắc tới."

Lý Dương Kiêu nắm chặt nắm đấm không kìm nén được phát run, hắn cắn răng nhịn xuống mới không hướng Trần Thụy một quyền vung qua, hắn từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Thế nào? Thoạt nhìn cậu không biết gì cả, Giang Lãng chưa từng nói với cậu sao?"Trần Thụy vỗ tay vài cái, tượng trưng vỗ tay, nói, "thật đúng là một nam tử can đảm."

Lý Dương Kiêu trong đầu một trận nổ vang, cậu đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không biết gì, Giang Lãng không dùng ma túy? Chuyện đó là do Trần Thụy làm? Và nó có liên quan đến chính mình? Trong lúc nhất thời rất nhiều manh mối xông lên, quấn kết cùng một chỗ, làm cho đầu cậu tê dại. Này hết thảy đều là chuyện gì vậy?!

Cậu đi về phía Trần Thụy hai bước, thanh âm có chút căng thẳng nói: "Anh nói rõ ràng mọi chuyện ra ði."

Vệ sĩ kia lập tức muốn tiến lên giữ chặt hắn lại, bị Trần Thụy dùng thủ thế ngăn lại.

Trần Thụy không để ý tới những lời này của cậu, chỉ là rất hứng thú nhớ lại chuyện hai năm trước: "Tôi còn nhớ rõ năm đó khi hai người ngồi trên bàn rượu kéo đầu tư, Dương Kiêu à, đầu tư không phải cậu kéo như vậy là được đâu, cậu nói cậu ngồi trên bàn rượu, người khác mời rượu cậu cũng không uống, có thể kéo được đầu tư gì đây, có phải hay không? Ðã ngồi lên bàn rượu, cũng đừng đem thiên tiên của mình nữa, giữ giá cái gì, ngoại trừ tôi, còn có ai ăn bộ dáng kia của cậu nữa?"

"Cậu tự xem lương tâm rồi nói xem, tôi đối với cậu có phải là rất có kiên nhẫn hay không? Ðã gần ba năm rồi, tôi cũng không động vào cậu, chờ chính cậu mắc câu." Trần Thụy nhấc chân đạp vào đầu gối Lý Dương Kiêu một cước, "tôi không nghĩ tới, cậu không mắc câu của tôi, ngược lại tự mình đi cắn móc Trì tổng, cậu cũng làm tôi quá thất vọng rồi."

Lực đạo không nhỏ chút nào, đạp đến mức đầu gối Lý Dương Kiêu nhũn ra, cậu lui về phía sau một bước, nuốt nước bọt, không lên tiếng.

Lý trí còn sót lại nhắc nhở hắn, hiện tại mình nếu động thủ với Trần Thụy, sẽ không có bất kỳ phần thắng nào. Trần Thụy thì cậu có thể nắm chắc là đánh được, nhưng hai vệ sĩ trong phòng ngoài phòng kia mới là phiền toái lớn.

"Cậu lại đây." Trần Thụy nói.