Chân Lộ

Chương 192: Kỳ Tuyển Nhân Tài Của Thái Ất Tông (4)



Gần một phút qua đi, trong lúc có những người muộn phiền khi biết kết quả bản thân không mấy chính xác, có những người an tâm thả lỏng khi không quá sai, có những ngươi mỉm cười vui vẻ khi đã rất gần đúng, Minh Pháp cũng bắt đầu đưa ra thử thách hai.

Minh Pháp từ trong giới nhẫn lấy ra một vật thể giống như thiếc, có cấu tạo tựa như hai cái chén cơm nhỏ úp kín vào nhau và có thể tháo ra, lắp lại. Minh Pháp nhìn mọi người nói.

-Trong đây có một vài viên đá nhỏ. Khi ta lắc nó lên, các ngươi có mười giây để lắng nghe âm thanh do những viên đá nhỏ tạo ra, từ đó hãy đoán xem bên trong có chính xác bao nhiêu viên đá. Thể lệ trả lời vẫn như cũ, viết ra giấy kèm theo số báo danh. Lưu ý một điều, các ngươi chỉ có 10 giây cho cả lắng nghe và trả lời.

-…?!!!

Vừa nghe đến thử thách thứ hai này, hầu như tất cả các thí sinh đều trợn mắt lên, nhăn mày mặt đầy khó khăn.

Trước khi đến cuộc tuyển chọn nhân tài, ai trong số các thí sinh cũng đều đã nghe trưởng bối và những huynh, tỷ đi trước cung cấp thông tin là những thử thách của Thái Ất Tông đưa rất kỳ lạ, quái đản, hầu như không có chiến đấu với nhau giữa các thí sinh giống như khảo nghiệm gia tộc để giúp họ có thể điều chỉnh tốt tâm lý khi đón nhận thử thách. Nhưng mà khi được chứng thực, trực tiếp đối diện, tâm lý họ dù có chuẩn bị kỹ càng đến đâu cũng đều dấy lên trong đầu sự khó hiểu trước những thử thách và sự khó khăn vô bờ khi phải vượt qua.

Đầu tiên là nhìn, cảm nhận để đưa ra thông tin về một người, đây đã là việc không phải thiên tài bình thường có thể làm được, nhất là về Tâm Đan và thiên phú sợi xích, nếu không phải tu vi chênh lệch quá lớn có thể nhìn thấu thì muốn biết được chính xác chỉ còn cách chiến đấu để buộc họ sử dụng Thần thông hoặc ít nhất là công pháp họ theo học, không thì có lẽ phải đoán mò.

Trong thử thách đầu tiên, tất cả 30 thí sinh tham gia trừ đi Vô Thường và Vũ Điệp Vũ có thiên phú kinh người, tất cả 28 người còn lại đều đoán mò, hoặc dựa vào một vài kinh nghiệm đọc trong sách vở chẳng hạn như người sở hữu Hỏa hệ thường có màu da như thế nào, khô cứng hay trơn mềm,.. mới đưa ra được câu trả lời.

Bây giờ ở thử thách thứ hai lại phải dùng tai để lắng nghe và xác định số lượng viên đá nhỏ, một từ “khó” hoàn toàn không thể diễn tả hết nỗi lòng của các sinh.

Bát quá cũng nhờ vậy mà các thí sinh có thiên phú thấp hơn Bát đại thiên tài lại được thở phào, vì họ có cảm giác bản thân sẽ cạnh tranh được mười hạng đầu đối với những đối thủ mà họ chưa từng nghĩ có thể vượt qua này.

-Thử thách thứ hai, bắt đầu!

Quan sát thấy tất cả 30 thí sinh đều dõng tai để chú tâm lắng nghe, Minh Pháp cũng không chần chừ, hắn lập tức cầm thiếc thể trong tay lắc lên.

Lắc rắc… lắc rắc…

Lắc lắc… lắc… lắc…

Lắc răc rắc…

Những âm thanh loạn đả bên trong thiếc thể do từng viên, từng viên đá nhỏ va chạm vào thành sắt bắt đầu vang lên trong từng cái lắc tay chậm chạp của Minh Pháp.

Ngay lúc này tại bên dưới, Vô Thường vừa nghe thanh âm liền nhắm mắt quát lên trong lòng.

“Cơ hội chỉ đến ở những giây đầu tiên khi tốc độc lắc còn chậm, âm điệu còn dễ dàng phân biệt!”

“Thiên Nhãn”

Đưa mọi thứ xung quanh trở nên diễn động chậm chạp một cách bất thường nhờ việc nâng cao khả năng hoạt động của não bộ lên gấp nhiều lần để gánh về hậu quả có chút mệt mỏi tinh thần, Vô Thường nhanh chóng đếm số lượng viên sỏi va vào thành thiếc bằng chính âm thanh chúng tạo ra.

Cách lắc… cách… cách…

Cách lắc… cách… rắc…

“Một viên, ba viên, năm viên…”

Cách… cách… lắc…

Lắc rắc lắc rắc lắc…

“Tám viên, tất cả là chín viên”.

Ngay khi Minh Pháp tăng nhanh tốc độ lắc thiếc thể tại giây thứ ba để khiến âm thanh của tất cả những viên đá nhỏ vang lên đều gần như là đồng nhất, Vô Thường vội mở mắt ra, hai tay nhanh cầm giấy ghi vào đáp án trong khi mọi thí sinh khác đều đang tập trung lắng nghe, tuyệt đối không để tâm thần bẩn thân nới lỏng hay bị phân tâm bởi bất cứ điều gì.

Lắc lắc lắc lắc lắc….

Đến giây thứ năm, tất cả âm thanh đã chẳng còn có thể phân biệt được là do một viên hay nhiều đá nhỏ gây ra. Điều này tức thì đã khiến tám thí sinh phải lắc đầu rời tai, tay cầm bút giấy nhưng chẳng thể viết được một con số vì căn bản họ không thể biết được đáp án là số mấy.

Lắc lắc lắc lắc rắc…

“Không xong, ta lại sai rồi, chết tiệt!”

Tại giây thứ bảy với tốc độ lắc tay vô cùng nhanh của Minh Pháp, trong lúc bọn người Vũ Điệp Vũ đã bắt đầu buông xuôi, dự đoán kết quả số lượng dựa theo cảm tính bản thân nghe được lúc đầu, Vô Thường bỗng dưng phát hiện một âm thâm dù rất nhỏ nhưng lại rất lạ, rất lạc loài bên trong thiếc thể liền giật mình lên.

“Hắn lắc nhanh và mạnh, vậy thì đá sẽ vỡ ra, mà nếu nó vỡ thì số lượng đã chẳng còn là 9 viên như lúc đầu”.

“Khốn thật, xem ra phải dùng sức mạnh thật sự”.

Muộn phiền trong lòng, Vô Thường lập tức truyền một chút nhỏ linh lực tiến đến vùng tai để tăng cao khả năng nghe lắng âm thanh tựa như các thí sinh còn lại vừa dùng đến.

Rắc rắc rắc…

“Mười ba viên”

Giây thứ chín qua đi.

Rắc rắc…

“Mười chín viên”.

Giây thứ mười vừa điểm.

Raaaaac….

“Hai mươi mốt viên!”

-Hết…

Minh Pháp vừa dừng lắc tay đối với thiếc thể, miệng chuẩn bị tuyên bố hết thời gian, Vô Thường liền nhanh nhẹn cầm giấy sửa số 9 thành số 20.

-…Giờ.

-Người đâu thu bài.

Thời gian vừa kết thúc, Minh Pháp liền phái năm người nam tử vẫn luôn đứng xung quanh chờ đợi kể từ thử thách đầu tiên di chuyển qua từng bàn thu giấy lần thứ hai.

Khoảng gần một phút sau, ngay khi 30 tờ giấy trả lời đều được thu lấy, gom về một chỗ. Minh Pháp cũng đưa ra kết quả của lần thử thách thứ hai.

Hắn mở thiếc thể ra, đổ xuống 21 viên đá chỉ nhỏ bằng nửa đốt ngón tay xuống đất mà nói.

-Đáp án thì các ngươi đã thấy rõ, đúng là 21 viên. Được rồi, lần này các ngươi có ba phút để nghỉ ngơi, hãy tận dụng nó và thư giãn.

-Chết tiệt, xíu nữa là ta đã đúng.

Minh Pháp vừa hết lời, một vị thiếu niên đã trả lời với đáp án là 5 viên đá liền ngồi cay cú ngay tại bàn. Sau đó, hắn như mồi pháo, kích nổ từng tiếng muộn phiền của hơn 25 thí sinh.

Lúc này, Khánh Hòa ngồi đối diện Vô Thường cũng xệ mặt mũi vô cùng. Hắn nhìn Vô Thường hỏi, trong lòng âm thầm hy vọng tên quái dị cũng giống hắn, đều sai thật sai, đừng gần với kết quả đúng.

-Thường huynh, ngươi ghi đáp án như thế nào, có đúng với 21 viên không?

- Không, ta nào hay như vậy.

Vô Thường nhàn nhạt trả lời, hắn nói.

-Ban đầu ta cảm nhận được chỉ khoảng 5 viên, nhưng khi nhìn vị tiền bối kia cứ lắc, lắc càng lúc càng nhanh và mạnh thì ta biết bỗng sáng ra, biết được 5 viên đá đó sẽ vỡ ra thành nhiều phần, dẫn đến số lượng viên đá tăng thêm. Do vậy, ta cứ ghi đại 20 viên đá tương ứng với mỗi viên tách ra làm 4 viên cho chắc chắn, vì nếu có dư vài viên có lẽ cũng không sao, chỉ cần gần đúng sẽ được đánh giá tốt hơn.

Nghe thế, Khánh Hòa liền thở dài một tiếng. Hắn buồn buồn chúc mừng Vô Thường.

-Thật bội phục Thường huynh, không ngờ trong thời điểm áp lực như vậy mà huynh vẫn nhớ chuyện một viên đá sẽ vỡ ra nếu va đập chúng quá mạnh trong khi ta một chút cũng không nhớ đến nó, chỉ tập trung lắng tai nghe những âm thanh lạch cạch vang mãi không ngừng, àii…

Nguyên lý đá sẽ vỡ nếu có tác động mạnh, nhất là đến từ sức mạnh của tu luyện giả dĩ nhiên ai trong 30 thí sinh nơi đây đều hiểu, nhưng mà để kịp nhận ra và vận dụng vào thử thách vừa rồi thì không phải ai cũng làm được. Khánh Hòa, hắn cũng như vậy, có khi nếu Vô Thường không nói, hắn còn chưa nhận ra vì sao đá lại nhiều với số lượng lên đến 21 viên.

Vô Thường vội an ủi nói.

-Ta chỉ là may mắn kịp nhận ra thôi Hòa huynh, nếu huynh cũng kịp nhận ra, có lẽ đã đoán được 21 viên rồi. Vả lại bây giời mới trải qua hai vòng thử thách, nó chưa thể nói lên được điều gì cả, cuộc ganh tài vẫn còn là ở ba thử thách phía sau.

-Thường huynh nói không sai, ta quả thật không nên muộn phiền, nhưng mà huynh cứ để ta buồn một lúc cho thỏa đi.

-Vậy thì tùy Hòa huynh, ta cũng nghỉ ngơi một chút để chuẩn bị cho thử thách kỳ lạ thứ ba.

-Ân.

Cả hai người rơi vào im lặng, ai nấy đều hết sức chăm lo cho tâm tình của bản thân.

Bên trên lầu hai, ba vị Tông cảnh tiếp tục bàn luận về các thí sinh trong lần thử thách thứ hai.

Nhựt Sầm nhận xét.

-Ở mục này ta không đánh giá cao số 1445 vì hắn phản ứng hơi chậm, giống như là chỉ vừa nhớ ra. Trong khi đó thì số 3243 xuất sắc hơn, hắn dường như đã có tâm tư hiểu được vấn đề đá sẽ vỡ ngay từ đầu. Các ngươi..

Lãng Hùng nhận định.

-Sau số 3243, chính xác là ở giây thứ ba và thứ tư, số 4434 và số 2874 đã có dị động, chắc là bọn họ đã kịp nhận ra những viên sỏi kia sẽ vỡ thành nhiều mảnh, còn số 1445 lại ở giây thứ bảy. Xem ra số 1445 không phải hoàn mỹ, hắn đã thua tốc độ phản ứng ở thử thách này. Cộng cho số…

Thái Thái đáng giá.

-Cộng cho số 3243 năm điểm với lý do phản ứng trước, cộng số 4434 và số 2874 thêm ba điểm với lý do phản ứng nhanh, còn một điểm cộng cho 1445 xem như là phản ứng kịp thời. Sau đó các ngươi sắp xếp mười người có tốc độ người hoàn thành đáp án nhanh nhất theo thứ tự số 3243, số 4434, số 2874, số 546, số 34, số 18, số 1128, số 667, số 768, số 25.

-Vâng thưa chấp sự.

Gật đầu rõ ràng, mười lăm vị Linh Sư đồng lúc tìm kiếm tên thí sinh xem có nằm trong danh sách bản thân nắm giữ, nếu có liền đánh số 1 tương ứng với người có tốc độ nhanh nhất, số 10 với người có tốc độ chậm nhất trong mười người.

Bên dưới tầng 1. Ba phút trôi nhanh qua, Minh Pháp cũng ngay lập tức tiến hành thử thách thứ ba. Hắn hô to lên.

-Tiến vào đây.

Ngay lập tức, ba mươi người nam tử không phải người của Thái Ất Tông nhanh chóng từ năm hẻm phòng bước ra, tay ai cũng đẩy theo một xe gỗ có đựng một chậu nước khá to, bên trong chậu nước còn có chứa một con cá kỳ lạ đang bơi lượn. Họ đi đến từng bàn, từng bàn đứng ngay bên cạnh mỗi một thí sinh.

Trên bục cao, Minh Pháp đưa ra thể lệ của thử thách.

-Tại vòng này, nhiệm vụ của các ngươi không những rất là đơn giản mà còn có thưởng.

-Ồ!!!

-Có… có phần thưởng ư?

-Ta chắc chắn, tuyệt đối sẽ đạt được phần thưởng đó!

-…

Nghe được quy luật thử thách thứ ba có phần thưởng, trong con ngươi của ai trong 30 thí sinh đều sáng quắc và đầy hưng phấn.

Phần thưởng của Thái Ất Tông, của một tông môn không khác gì một con quái vật đang thống trị lãnh thổ vô cùng rộng lớn từ trên cao, nó tất nhiên không hề đơn giản, cho có dù là một công pháp yếu nhất thì cũng đã mạnh hơn rất nhiều so với công pháp của Liễu Thanh thành. Thế nên ai trong số 30 thí sinh cũng khát khao đạt được.

Minh Pháp nhìn 30 mươi ánh mắt chớp sáng không ngừng chỉ vì một món đồ hắn đã bỏ đi liền khẽ cười nhạt kinh thường, sau đó hắn lại nói tiếp quy tắc thử thách.

-Ở dưới đáy của mỗi chậu cá kia mà các ngươi có thể thấy được bằng mắt đang có ba viên ngọc châu lấp lánh tồn tại, mỗi viên đều sẽ tương ứng với một phần quà. Muốn lấy được ngọc châu, các ngươi chỉ có thể dùng hai tay hoặc một tay mò trực tiếp vào chậu nước với số thời gian là 10 phút để lấy nó, không được dùng bất cứ lực lượng gì khác ngoài hai cánh tay, chẳng hạn như cách không đả vật hoặc là phá hoại mọi thứ trong chậu nước. Lấy được một thì được một, lấy được ba thì được cả ba...

-Quá dễ dàng. Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được chưa tiền bối?

Minh Pháp còn chưa nói xong đâu vào đấy, một thiếu niên thiên tài đã nhanh nhẩu nói, mong muốn được bắt đầu ngay lập tức.