Chân Lộ

Chương 193: Kỳ Tuyển Nhân Tài Của Thái Ất Tông (5)



Thấy thiếu niên như thế, Minh Pháp lộ ra một nụ cười ma mảnh nói.

-Vốn dĩ khi ta hô “bắt đầu”, các ngươi mới có thể hành động với thời gian mười phút. Nhưng nếu ngươi đã muốn thực thi ngay lúc này, ta sẽ đặc ân để ngươi được tham gia thử thách đầu tiên, chứng minh tài năng của mình cho tất cả 29 thí sinh khác cùng chiêm ngưỡng.

-Hãy bắt đầu đi, một khi tay ngươi chạm nước thì thời gian sẽ bắt đầu đếm ngược.

-Vâng, vãn bối sẽ làm ngay.

Hứng chí bừng bừng, thiếu niên ngay lập tức xoay người đi đến chậu nước đang được đặt trên xe thuộc về bản thân.

“Hè hè, ta sẽ là người lấy được tất cả ba viên ngọc châu, lấy về ba phần thưởng với tốc độ nhanh nhất để các ngươi đều phải lát mắt. Há há”.

Cười thầm trong lòng trước vài chục cắp mắt chú mục, thiếu niên vừa xắn tay áo lên vừa nhìn vào trong hồ thầm nghĩ.

“Con cá nhỏ xíu bằng bàn tay này nhìn như cá cảnh nên vô hại, vậy điều bất thưởng trong chậu chỉ có thể là nước. Bất quá ta là Thủy hệ, sử dụng một chút sức mạnh dung hợp với hai tay thì cho dù có là độc dược, ta vẫn không hề hấn gì. Khà khà, ngọc ơi mau vào tay anh”.

Cười vui sướng trong lòng, hai tay thiếu niên sau khi đã được yểm sức mạnh Thủy Tâm Đan liền mau lẹ đưa tay vào hồ, mò sâu xuống đến tận đáy để moi ba viên ngọc châu lên.

-Á A, cái… cái… gì vừa cắn ta!

Thế nhưng thì khi thiếu niên vừa thò tay xuống nước được vài giây để thời gian mười phút của hắn được đếm ngược, một tiếng vẫy đuôi lặng thầm trong nước vang lên ngay tức thì đã khiến hắn bật thét lên kinh hãi, hai tay cấp tốc rút khỏi chậu nước.

-NHÁ!

-Á… Á…

Vừa nhìn thấy hai bàn tay của thiếu niên khi vừa ra khỏi chậu nước, những thiếu nữ chưa trải qua sự tình chém giết, đánh nhau, vốn là tiểu thư khuê các trong phòng chăm chỉ tu luyện đã lập tức bật thét kinh hãi, sắc mặt trắng bệch vô cùng.

Nghe những tiếng thét lạ truyền đến, thiếu niên vội bực bội kêu lên.

-Kêu gì mà kêu, ta không hoảng kêu lên thì thôi, các ngươi làm gì la hét.

-Ê tên nhà quê, ngươi nhìn xem hai bàn tay ngươi thử rồi sẽ hiểu a.

Khánh Hòa đứng một bên rãnh rỗi nhắc nhở thiếu niên.

Thiếu niên có chút nhíu mày khi nghe thế, hai bàn tay hắn cũng đồng thời giơ lên, mắt cuối xuống nhìn.

-A… Grá… tay… sáu… sáu ngón tay của ta đâu rồi!! Á á…

Nhìn thấy bàn tay chỉ toàn máu me đầm đìa, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của hai bàn tay đều biến mất không còn, thiếu niên mặt mũi trở nên xanh tím, tiêu cự của đôi mắt hóa nhỏ như hạt tiêu, miệng mũi vì quá sợ hãi la hét đầy kinh dị và tội nghiệp.

Ngồi tại vị trí của mình, Vô Thường nhìn chằm chằm con cá nhỏ vừa nuốt xong sáu ngón tay của thiếu niên thầm suy tính.

“Một loài cá với hàm răng sắc và mạnh, mặc dù hắn đã có vận chuyển linh lực Tâm Đan phụ trợ tăng thêm độ cứng cho tay nhưng vẫn xé xuống được sáu ngón tay chỉ trong chớp mắt. Không chỉ thế, chất nhầy từ phát cắn lại khiến người bị cắn không cảm thấy đau đớn, đây rõ ràng là một loài cá vô cùng ác tợn. Để xem nào, dựa theo kiến thức của tất cả những người ta trộm được, loại cá này là…”

-Cá Thiết Sát, một loại cá chỉ sống và sinh trưởng ở gần những mỏ quặng kim loại. Nó là một loài cá hung tợn, chuyên ăn thịt động vật lẫn sắt thiếc, kim loại nhờ vào hàm răng sắc bén có thể cắt đứt bất kỳ một Linh Nhân cảnh nào nếu để chúng tiếp cận dù có là Linh Nhân cảnh đại viên mãn.

Ngồi ở một bàn cách Vô Thường 22m, thiếu niên mày kiếm nhàn nhạt nói ra một số thông tin rồi im lặng, tiếp tục để cơn thét chỉ có nỗi sợ hãi chứ không có đau đớn của thiếu niên kia được vang vọng.

-Khà khà…

Trong lúc này, ngay khi mọi người vừa mới khiếp vía, kinh hoảng với luồng thông tin của thiếu niên mắt kiếm có số báo danh 3243 về thông tin con cá, Minh Pháp bỗng dưng cười lạnh nói lớn cho mọi thí sinh nghe.

-Đây là kết quả của những kẻ nóng lòng, không biết kiên nhẫn, trì tâm nghe hết thông tin mà đã ham mê mong muốn được lãnh hậu quả.

Tiếp đó, lão lại nói như là một cách bổ sung đầy đủ thông tin của vòng thử thách thứ ba.

-Tại vòng ba này các ngươi có quyền tham gia hoặc không tham gia. Tham gia, các ngươi buộc phải tuân thủ quy định dùng trực tiếp hai tay lấy ít nhất một trong ba viên ngọc châu dưới đấy chậu mà không phá hoại bất cứ thứ gì bên trong, dù là con cá nhỏ kia. Không tham gia, các ngươi mất một vòng thi. Ngoài ra, ta lưu ý với các ngươi một điều, vết thương do Cá Thiếc Sát gây ra thì trừ tu luyện giả hệ Mộc phát triển theo hướng hậu cần, trị liệu, còn không thì vết thương sẽ chẳng bao giờ lành lặn thương tích.

Cuối lời, Minh Pháp cười hiền hòa theo kiểu rợn người hỏi tất cả các thí sinh bên dưới.

-Thế nào, muốn tham gia thử thách hay bỏ cuộc, chờ đợi thử thách thứ tư?

-Không tham gia, không tham gia. Ta chắc chắn không tham gia thử thách này!

Rất dứt khoác, một thiếu niên mặt trắng có vẻ sợ hãi trong đôi mắt lập tức hô lên.

Nói giỡn, tu luyện giả Mộc hệ phát triển theo con đường hành y cứu người khan hiếm còn hơn thiên tài 90 sợi xích thì lấy ở đâu ra trong Liễu Thanh thành này? Nếu vậy thì cũng đồng nghĩa đưa tay vào chậu cá và mất ngón tay chính là mất vĩnh viễn, chỉ có người ngu mới không lựa chọn từ bỏ khi được cho phép.

-Ta cũng vậy, ta sẽ không tham gia đâu.

-Từ bỏ thôi.

-Bỏ cuộc.

-…

Cũng không riêng gì thiếu niên mặt trắng, tổng cộng 26 thí sinh có bao gồm thiếu niên mất đi sáu ngón ta vẫn đang còn kêu gào đã trực tiếp bỏ cuộc khi có quyền được lựa chọn bỏ qua thử thách thứ ba.

Minh Pháp sau khi đảo mắt nhìn dòng các thí sinh sợ hãi phải bỏ cuộc bên dưới một vòng, hắn liếc mắt nhìn hai nam tử gần cạnh thiếu niên đứt sáu ngón tay quát lên.

-Hắn đã trượt cuộc thi tuyển, ném hắn ra ngoài.

-Vâng.

Cung kính một tiếng, hai nam tử lập tức người nắm tay, người kéo chân vác thiếu niên la rên đi ra cửa lớn, ném thẳng ra ngoài rồi đóng cửa lại, bỏ mặc từng trận ầm vang của người bên ngoài đối với thiếu niên.

Đứng trên bục đài, Minh Pháp nhàn nhạt nói.

-Ai muốn từ bỏ thử thách thì ngồi xuống. Ai tham gia hãy đứng lên.

-Vụt.

Ngay lập tức, thiếu niên mày kiếm có số báo danh 3243, Vô Thường có số báo danh 1445, Lăng Trí có số báo danh 889 và Hà Tâm Như có số báo danh 2221 đều đồng loạt đứng lên.

“Hử?”

Vô Thường đảo mắt một vòng và thấy Hà Tâm Như yếu đuối run run người, môi mím chặt đứng dậy, hán liền trợn tròn mắt.

“Nữ nhân này điên rồi?”

Tự hỏi trong lòng một câu như vậy, sau đó Vô Thường trực diện nhìn thẳng vào mắt nàng cũng là lúc nàng ngoảnh mặt xinh đẹp nhìn hắn, hắn quát lên.

-Ngồi xuống!

Hai từ đi ra, không chỉ mỗi Hà Tâm Như chấn động, cả tầng một Liễn Ngọc Hồng Lâu đều chấn động chuyển ánh mắt đến hai người Vô Thường kinh ngạc.

Trong đó, thiếu niên mày kiếm và thiếu nữ ngồi chung bàn với Hà Tâm Như lập tức đã nhận ra Vô Thường.

“Là hắn ư?”

“Người này không phải là năm ngày trước ở nơi kia?”

Bên kia, trong ánh mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra của mọi người, phải chăng hai người này quen biết, Hà Tâm Như sau một hồi phân vân liền cắn răng nói với Vô Thường.

-Muội sẽ không ngồi xuống, đây là cơ hội tốt nhất rút ngắn khoảng cách, muội không muốn từ bỏ.

Có mặt ở nơi đây chỉ là nhờ bản thân may mắn có được Tâm Đan Băng Hệ khá đặc thù, Hà Tâm Như tự biết chính mình thiên phú không đủ, không thể sánh bằng với bất kỳ một thí sinh nào khác bên trong phòng. Hai thử thách vừa rồi cũng có chênh lệch đáp án rất lớn. Thế nhưng vì gia tộc, vì người thân, vì anh trai, và vì được tiến đến Thái Ất Tông sát hạch cho dù chết, nàng nguyện hy sinh da thịt để hoàn thành vòng thử thách thứ ba khiến sự chênh lệch điểm số với những vị thí sinh khác được rút ngắn nhờ bản thân có tham gia vòng thử thách thứ ba trong khi 25 thí sinh khác thì không.

Đây là cơ hội quý báu để có thể chen chân vào hàng ngũ mười hạng đầu, nàng đúng là rất sợ nếu mất đi mười ngón tay ngọc nhưng tuyệt không bỏ qua.

Bên đây, Vô Thường nhàn nhạt nói.

-Không cần. Có ta nơi đây, hai chỗ để đến được Thái Ất Tông dành cho muội và Trọng huynh sẽ không thể thiếu.

-Thật cuồng vọng, ngươi tưởng ngươi là ai mà có quyền quyết định điều đó?

Nghe Vô Thường nói rất rõ ràng, đầy đủ ý nghĩa “ta có thể quyết định người được đến Thái Ất Tông sát hạch”, Vũ Nhật Phi lạnh lùng, khinh bỉ hướng về Vô Thường rét lạnh nói.

Tiếp đó, Lăng Trí cũng tà tà chế giễu.

-Trang phục nhìn như kẻ bần hàn, ti tiện, không ngờ miệng mồm lại to lớn như vậy. Thật là một tên dân đen không biết tôn trọng các vị tiền bối của Thái Ất Tông có mặt.

Câu này của Lăng Trí hết sức độc địa. Hắn không những dùng nghĩa ngoài mắng Vô Thường ăn mày, mà còn dùng nghĩa ẩn để hướng đến Minh Pháp tố cáo Vô Thường không biết lớn nhỏ, bỏ mặc tiền bối cao nhân như bỏ mặc ruồi, muỗi không thấy, bản thân tự ý muốn làm gì tại đây thì làm một cách ngạo mạn không cần xin phép, không cần xem ai ra gì.

Đây quả là một chiêu thức loại bỏ đối thủ vô cùng cơ trí của Lăng Trí khi chỉ dựa vào một câu nói của Vô Thường.

Bất quá thì cũng nhờ Minh Pháp đã có ấn tượng với Vô Thường ngay từ thử thách đầu tiên “xác định phương hướng” cho đến hiện tại nên hắn cũng không quan tâm lắm, đơn giản tạo cơ hội vài giây để Vô Thường giải quyết tình huống. Nếu quá lâu hắn mới cất lời cảnh báo.

Về Vô Thường, đứng trước hai lời đầy tính hù dọa thì hắn tựa như không nghe thấy, hắn lại nhìn Hà Tâm Như nói thêm để khuyên ngăn nàng, buộc nàng phải ngồi xuống.

-Lúc trước ta vẫn còn có một lời mong muốn tại trên người của Trọng huynh. Bây giờ ta mong muốn muội hãy ngồi xuống, đây là lời hứa hai người đã từng hứa với ta.

-Không! Đây là cơ hội cuối cùng để muội đến được Thái Ất Tông, muội không thể bỏ cuộc.

Hà Tâm Như dù bị Vô Thường ép buộc bằng lời hứa “ơn cứu mạng” nhưng nàng vẫn quyết tâm không chịu ngồi xuống, bởi lẽ nếu nàng không đến được Thái Ất Tông, nàng là tội đồ của gia tộc họ Hà. Dù chết, nàng cũng phải đến.

Nhìn nàng quyết tâm, Vô Thường xụ mặt đen thầm mắng “ngu ngốc”, hắn quay qua bục đài chắp tay nói với Minh Pháp.

-Vô Thường kính lễ tiền bối. Hiện tại vãn bối có một câu hỏi, hy vọng được tiền bối giải đáp thắc mắc.

-Ồ hô, là chuyện gì?

Bỗng tốt tính dị thường, Minh Pháp gật gù hỏi.

Vô Thường lại lễ phép hỏi.

-Xin hỏi tiền bối, nếu một người bị mất hai cánh tay, không biết Thái Ất Tông có thu nhận?

-Ngươi bị điên hay sao mà hỏi vậy? Thái Ất Tông chúng ta trước nay không nhận kẻ khuyết tật!

Trợn mắt già lên, Minh Pháp lạnh lùng trả lời.

-Vâng, cảm tạ tiền bối giải nghĩa.

Chấp tay lần hai để cảm tạ Minh Pháp, Vô Thường sau đó hướng Hà Tâm Như nói.

-Nghe tiền bối nói rõ rồi chứ, Thái Ất Tông không nhận người khuyết tật, thế thì muội tại sao lphải cố chấp đến như vậy?

-Muội… muội chỉ muốn… muội không muốn…

Hai tay xe nắm váy bấu chặt, Hà Tâm Như bắt đầu nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói không rõ lời.

Thấy nàng như vậy, trong lòng Vô Thường cũng phiền muộn không thôi, bởi lẽ hắn ghét nhất vốn là nhìn thấy nước mắt của nữ nhân đối với hắn trong khi hắn méo có làm cái gì nên tội, nên tình. Hắn cố trấn tĩnh bản thân đang muốn chửi thề “khóc, khóc, khóc cái đéo!”, nhẹ nhàng nói với nàng.

-Ngồi xuống đi, Vô Thường ta trước giờ không bao giờ thất hứa. Ta nếu đã hứa đưa hai ngươi đến Thái Ất Tông tham dự sát hạch chính là sẽ đến được Thái Ất Tông sát hạch, nếu không bằng đường này thì bằng đường khác, muội yên tâm đi.

-Vọng tưởng.

-Buồn cười.

Quá không chịu được sự phách lối của Vô Thường hoặc cũng có thể là do ghen tỵ “hắn vì sao lại có thể tự tin, ngạo thị đến như vậy”, Vũ Nhật Phi cùng Lăng Trí đều đồng âm, khác từ nói, âm thanh rất lớn truyền vào tai Vô Thường nhưng căn bản hắn không đáp lời hay phản ứng, đôi mắt vẫn nhìn Hà Tâm Như muốn nàng ngồi xuống.

Bên kia. Bị ánh mắt Vô Thường nhìn, bị trái tim lục đ-c, bị sự tự tin của hắn thuyết phục, bị thực tế chèn ép, ba giây đảo mắt liên hồi qua đi, Hà Tâm Như chỉ khẽ “Ân” một tiếng, sau đó nhẹ ngồi xuống ghế như cũ.

Bên đây, Vô Thường thấy nàng ngồi xuống liền thở phào một hơi, sau đó bản thân cũng tự dưng bỏ hai tay vào quần, gương mặt tà dị nhếch miệng cười nhạt nói một câu không biết ám chỉ đến ai.

-Xưa nay trước ta khi giết người, ta đều luôn rất từ bi để họ sống thêm được vài phút để giãy dụa.

-Rắc… xoảng!

Lời Vô Thường chỉ vừa dứt, hai chiếc bình hoa trang trí ngay tại bàn của Vũ Nhật Phi và Lăng Trí đều kỳ lạ nứt ra vỡ nát.

Điều này không khỏi khiến tất cả mọi người có mặt tại tầng một của Liễn Ngọc Hồng Lâu đều ngẩn người, kinh dị.