Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 17: Tính nợ khi thích hợp



Cả hội trường lập tức trở lên yên lặng, Điền Thịnh đứng ở đằng sau Tiêu Dao gật đầu với Tôn Lập, khiến Tôn Lập thở phào.

Có giám đốc Điền ở đó, anh ta trở thành người hợp tác, gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Tôn Lập mặt mày rạng rỡ chỉnh áo sơ mi và cà vạt, chuẩn bị bất cứ lúc nào.

Lý Thiên Dương lại lo lắng đến mức toát mồ hôi tay, nếu lần này không trúng thầu, vậy thì nhà họ Lý của ông ta thật sự xong đời rồi.

Có điều, bởi vì Vương Nhất hôm qua gây rối một trận, khả năng thành công đã gần như bằng không.

“Sau nhiều lần sàng lọc của Lý tổng, cuối cùng chọn ra một công ty làm đối tác, người đó chính là---”

Tiêu Dao nở nụ cười chuyên nghiệp, dừng lại một chút.

Tất cả mọi người đều nín thở, mông của Tôn Lập đã ung dung rời khỏi ghế ngồi.

“Nhà họ Lý, công ty Áo Tân!”

Tiêu Dao tuyên bố: “Chúng ta hãy dùng những tràng vỗ tay nồng nhiệt, mời người đại diện của nhà họ Lý lên sân khấu.”

“...”

Không có ai vỗ tay, càng không có ai lên tiếng.

Tất cả các doanh nghiệp dường như bị ngây dại trong nháy mắt, tập thể mất đi khả năng ngôn ngữ.

Tôn Lập giống như bị sét đánh, nụ cười trên mặt đột nhiên đông cứng lại, biến thành một cái mặt nạ da người đầy tinh tế.

Anh ta hoàn toàn ngốc rồi.

Không phải nên làm anh ta hay sao? Sao lại là nhà họ Lý?

Bên phía nhà họ Lý, Lý Thiên Dương trải qua cả niềm vui lẫn nổi buồn, đến nay cũng chưa phản ứng lại.

Mà mẹ con Lý Mộng Đình thì giống như gặp ma giữa ban ngày, ngay cả hồn vía cũng mất.

Chỉ có Vương Nhất từ đầu đến cuối đều luôn nở nụ cười ung dung, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.

Anh khẽ vỗ vào tay của Lý Thiên Dương, nhắc nhở: “Ba, lên sân khấu phát biểu.’

Lý Thiên Dương lúc này mới phản ứng lại, kích động đến mức không thể nói mạch lạc: “Thành, thành công rồi, vậy mà thật sự thành công rồi...”

Ông ta đi lên sân khấu bắt tay với Tiêu Dao, nhìn trông cả người như trẻ ra 10 tuổi.

“Không, tôi không phục!”

Dưới sân khấu, Tôn Lập đứng bật dậy, mặt mày cực kỳ tức giận: “Bao che, đây là bao che! Dựa vào đâu mà người trúng thầu không phải là tôi chứ?”

“Phải đó, thư ký Tiêu, có phải nhầm lẫn ở đâu không?” Ở một bên, Điền Thịnh cũng toát mồ hôi hột hỏi.

Ngày hôm qua, anh ta đã đưa một bản danh sách thông qua xét duyệt đầu tiên cho Lý tổng, rõ ràng đã ra sức tiến cử tập đoàn Ẩn Long, hơn nữa không có tên của nhà họ Lý, sao người trúng thầu lại là nhà họ Lý chứ?”

Nghe vậy, ánh mắt của Tiêu Dao có hơi lạnh, lời nói vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.

“Đây là quyết định của Lý tổng, lẽ nào các người đang nghi ngờ Lý tổng sao?”

“Không, không dám...” Điền Thịnh lập tức nhụt chí.

Tiêu Dao lại lạnh lùng liếc nhìn Tôn Lập: “Lý tổng không chọn Ẩn Long của các anh, đương nhiên là các anh có chỗ làm không đủ tốt, lấy đâu ra kiểu nói bao che? Nếu anh còn dám nói linh tinh, đợi nhận thư của luật sư đi.”

“Thư của luật sư?!”

Lời này vừa dứt, không chỉ Tôn Lập bị dọa giật mình, các doanh nghiệp khác cũng kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.

Đây là khả năng quan hệ công chúng của Lệ Tinh, một chuyện bé như hạt đậu cũng có thể gây ra khó khăn cho bạn, tuy Ẩn Long là công ty lớn, nhưng so với Lệ Tinh, lại như trời với đất.

Cạch---

Vào lúc này, cửa của hội trường bỗng bị đẩy ra, có một đội cảnh sát mặc đồng phục đi vào.

Người cầm đầu là một nữ cảnh sát tư thế hiên ngang và một mái tóc sạch gọn.

Cô ta rút ra thẻ điều tra, ánh mắt sắc lẹm quét qua mọi người: “Tôi là Bạch Yến thuộc phân cục cảnh sát Thiên An, ai là Tôn Lập?”

Đội hình lớn như vậy, trực tiếp đã dọa ngây tất cả các doanh nghiệp tham gia đấu thầu, ngay cả Tiêu Dao kiểm soát đại cục, cũng không ngờ sẽ có cảnh sát xông vào.

“Tôi, là tôi, làm sao vậy?” Tôn Lập mặt mày mờ mịt, không hiểu chuyện gì mà đứng dậy.

Cạch---

Bạch Yến đi tới trước mặt Tôn Lập, không nói hai lời lập tức còng hai tay của Tôn Lập lại, giọng điệu lạnh nhạt: “Chúng tôi nghi ngờ anh liên quan tới hành vi lừa đảo rửa tiền, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”

“Cái gì?”

Tôn Lập chợt lo lắng: “Cảnh sát Bạch, có phải có hiểu lầm gì không, tôi không phải làm sai chuyện gì cả...”

“Anh có quyền giữ im lặng, đưa đi cho tôi!”

Không đợi Tôn Lập nói xong, Bạch Yến đã quát một tiếng, cho người dẫn Tôn Lập đi.

Nếu nói trước đó nhà họ Lý trúng thầu, mọi người chỉ sửng sốt, vậy thì chuyện Tôn Lập bây giờ bị đưa đi đã phủ lên một tầng mây mù dày đặc trong ý nghĩ của mọi người.

Ngay phút trước Tôn Lập đấu thầu thất bại, ngay phút sau thì bị cảnh sát đưa đi, đây là trùng hợp sao?

Người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, rất nhanh đã thấp thoáng cảm nhận được một sự thật: Có người bảo vệ nhà họ Lý.

Có vở kịch nhỏ này, một số doanh nghiệp không có nán lại thêm nữa, rất nhanh thì rời đi.

Tiêu Dao quay đầu liếc nhìn Điền Thịnh, nói: “Lý tổng tìm anh.”

Tim của Điền Thịnh đập thình thịch: “Lý tổng tìm tôi làm cái gì?”

Khóe miệng của Tiêu Dao nở một nụ cười lạnh: “Lý tổng rất dị ứng với tập đoàn Ẩn Long, anh lại luôn vô tình hoặc hữu ý tạo thế cho Ẩn Long, anh nói tìm anh làm gì?”

Xoạt---

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Điền Thịnh bỗng chốc trở nên tái nhợt.

Tiêu Dao xoay người lại, lấy ra một văn kiện đưa cho Lý Thiên Dương: “Đây là hợp đồng hợp tác của hai bên, ngài xem thử, nếu không có vấn đề gì thì ký tên ở đây.”

“Được, được.”

Lý Thiên Dương cảm kích nhận lấy hợp đồng, nghiêm túc đọc, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới ký tên của mình.

Sau khi đưa trả một bản cho Tiêu Dao, Lý Thiên Dương lại nói: “Thư ký Tiêu, thật sự rất cảm ơn, có thể nhờ cô chuyển lời tới Lý tổng được không, nếu tiện thì tối nay cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Xin lỗi, Lý tổng rất bận.”

Tiêu Dao cười ái ngại, khéo léo từ chối, lại liếc nhìn Vương Nhất ung dung tự tại ngồi dưới sân khấu, nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn, thì hãy cảm ơn anh Vương.”

Lời này vừa dứt, bất luận là Lý Thiên Dương hay mẹ con Lý Mộng Đình, đều không thể tin nổi mà nhìn sang Vương Nhất.

“Hợp tác vui vẻ.”

Sau khi bắt tay xong với Lý Thiên Dương, Tiêu Dao đã rời khỏi hội trường, để lại ba người nhà họ Lý đang mờ mịt.

“Tiểu Nhất, con nói thật cho ba, con sao lại làm được?” Lý Thiên Dương nhìn Vương Nhất, nghiêm túc hỏi.

Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đến bây giờ cũng chưa thể hoàn hồn, trước đó đánh chết bọn họ cũng không tin Vương Nhất có thể làm được.

Vương Nhất nhún vai: “Kể chuyện làm cảm động Lý tổng.”

“...”

Bỗng chốc, hai mẹ con Lý Mộng Đình tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng, làm sao không nghe ra Vương Nhất đang mỉa mai hai mẹ con bọn họ?

Phải biết, trước đó là hai mẹ con bọn họ la hét kịch liệt nhất, bây giờ gói thầu đã được nhà họ Lý lấy được, điều này không khác gì tát mạnh một cái vào mặt hai mẹ con bọn họ.

Có đều, điều này không quan trọng nữa.

Lý Thiên Dương mặt mày rạng rỡ, cười sảng khoái: “Tốt, tốt, Tiểu Nhất, ba quả nhiên không nhìn nhầm con.”

Lại nói với Châu Mỹ Ngọc: “Còn không mau đi tìm nhà hàng đặt một bàn, hôm nay là ngày vui của nhà họ Lý, buộc phải chúc mừng.”

“Được, được...”

Châu Mỹ Ngọc cười không tự nhiên, rút điện thoại ra chuẩn bị đặt nhà hàng.

“Con không đi đâu.”

Vương Nhất lại bất thình lình nói: “Con đã bị đuổi khỏi nhà họ Lý rồi, Mộng Đình và dì Mỹ Ngọc đã nói, không cho phép con bước vào cửa lớn của nhà họ Lý nên con đi trước đây.”

Nói xong, anh đi ra khỏi hội trường, khiến cho mặt mày của Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc lập tức thay đổi.

“Vương Nhất, anh/cậu---”

Con ngươi của hai mẹ con sắp trào ra máu, hận không thể ăn thịt anh.

Tên khốn này là cố ý.

Sắc mặt của Lý Thiên Dương đã u ám đến mức có thể vắt ra nước, bỗng nhiên, tát mạnh một cái vào mặt của Lý Mộng Đình.

Bốp!

Rất nhanh, nửa bên mặt của Lý Mộng Đình sưng vù lên, để lại năm dấu tay rõ ràng.

“Cái đồ không làm được lên công trạng gì, chỉ phá hoại là giỏi, con có tư cách gì đuổi Tiểu Nhất đi chứ?”