Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 18: Thiên an chấn động



Không kịp đề phòng bị Vương Nhất tát một cái, Lý Mộng Đình trực tiếp ngây người.

Đợi sau khi cô hồn hoàn, hai mắt đỏ ngầu: “Ba, cô vậy mà đánh con.”

Cô ta không dám tin, người ba từ bé chưa từng đánh cô ta, vậy mà vì một tên phế vật mà đánh cô ta.

“Ông điên rồi, nó là con gái của ông!”

Châu Mỹ Ngọc cũng lo lắng, kéo lấy Lý Thiên Dương, nhưng lại bị hất ra.

“Nó chính là được chiều từ bé đến lớn mới biến thành cái tính tình tồi tệ như hiện nay!”

Lý Thiên Dương ngay cả Châu Mỹ Ngọc cùng mắng: “Bớt nói nhảm, tôi mặc kệ hai người dùng cách gì, quỳ xuống cũng được, dập đầu cũng được, đều phải kêu Tiểu Nhất quay về, nếu không thì đừng trở về nữa.”

Nói xong, cũng mặc kệ hai mẹ con Ẩn Long mà rời khỏi hội trường.

Sắc mặt của hai người lúc đỏ lúc trắng, khó coi cực điểm.

Đặc biệt là Lý Mộng Đình, hôm qua cô ta còn bảo Vương Nhất mãi mãi đừng trở về, bây giờ lại phải chườn cái mặt đi cầu xin anh trở về?

Cô ta không thể mất mặt trước người này!

“Con không đi!” Cô ta ôm chặt nửa bên má còn hơi đau, tức giận nói.

Vẫn là Châu Mỹ Ngọc hiểu sự lợi – hại trong đó, kéo tay của Lý Mộng Đình, khuyên nhủ: “Mẹ cũng không muốn đi, nhưng tình thế ép người, không ngờ tên phế vật này thật sự là ăn may, thật sự để cậu ta trúng thầu.”

“Bây giờ xé rách mặt với cậu ta không có bất kỳ lợi ích gì cả, ba con cũng là đồ không có lương tâm, đi bênh người ngoài, chúng ta trước tiên mời cậu ta về nhà, chỉ cần cậu ta còn phạm sai lầm, chúng ta vẫn có thể đuổi cậu ta ra ngoài, cần giờ phải vội vàng nhất thời?”

Lý Mộng Đình đã bị thuyết phục, chỉ có thể cắn môi uất ức nói: “Vậy được.”

Nói rồi, hai mẹ con bọn họ cũng đi ra khỏi tòa nhà Quốc tế, muốn tìm kiếm bóng dáng của Vương Nhất, nhưng Vương Nhất sớm đã đi mất rồi.

Lý Mộng Đình rút điện thoại ra gọi điện cho Vương Nhất, lại truyền đến tiếng thông báo ‘số máy quý khách gọi không tồn tại’.

Lý Mộng Đình tức giận giậm mạnh chân: “Tên phế vật chết tiệt này...”

Cùng lúc này, trên đường lớn, một chiếc Rolls Royce màu đen chạy bình ổn, xe cộ xung quanh đều tránh né, lũ lượt nhường đường cho nó.

Vương Nhất ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, người lái xe vẫn là Lãnh Nhan, cô ta cung kính bẩm báo: “Thiếu chủ, Tôn Lập đã khai hết, bao gồm cả chuyện bán bí mật thương nghiệp của tập đoàn Ẩn Long.”

“Nhưng do không có bằng chứng, bên phía nhà họ Kim đã phủi sạch quan hệ.”

“Tôi biết rồi.”

Vương Nhất lạnh nhạt đáp lại, vốn cũng không trông mong một Tôn Lập nhỏ nhoi có thể lật đổ Kim Thúy Như.

Hơi trầm tư, Vương Nhất lại hỏi: “Chuyện đám cưới chuẩn bị như nào rồi?”

“Thưa thiếu chủ, tất cả đều thuận lợi, dựa theo căn dặn của anh, nặc danh thông báo cho tất cả gia tộc thượng lưu có danh vọng ở toàn Thiên An.”

Lãnh Nhan nói: “Chỉ thiếu một chiếc nhẫn kim cương, 6 giờ tối, Tân Giang Hội dưới trướng nhà họ Kim sẽ tổ chức một buổi đấu giá, trong đó có chiếc nhẫn kim cương đắt giá và lớn nhất trong ba thành phố G, thành phố C và thành phố T.”

Nghe vậy, ánh mắt của Vương Nhất lóe lên: “Đến Tân Giang Hội.”

...

Màn đêm buông xuống, Tân Giang Hội bắt đầu kinh doanh.

Một chiếc xe Rolls Royce màu đen khiêm tốn chạy vào bãi đỗ xe.

Xung quanh đỗ đầy các loại siêu xe, từ vài tỷ đến vài chục tỷ, nhưng so với chiếc xe này, bỗng trở nên lu mờ không ít.

Bởi vì, chỉ biển số xe “A88888” kia, đủ để bỏ xa những chiếc xe này mười mấy con phố.

Cửa xe mở ra, một thanh niên mặc vest dáng người cao ráo, sắc mặt lãnh khốc từ trong xe bước xuống, chính là Vương Nhất.

Lãnh Nhan lúc này đã thay một bộ lễ phục cúp ngực màu đen, bớt đi một chút sát khí dã tính, nhiều thêm một chút phong vị của phụ nữ hiếm thấy.

“Rất đẹp.” Vương Nhất mỉm cười nói.

Mặt của Lãnh Nhan đỏ ửng, ánh mắt tham lam lén nhìn Vương Nhất.

“Cô Lãnh Nhan, cô đến rồi.”

Lúc này, một người trung niên chạy tới đón, nở nụ cười nói: “Tôi đợi cô rất nhiều rồi rồi.”

“Ừm.”

Lãnh Nhan trở lại dáng vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt đáp lại.

Người đàn ông trung niên đó đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên thấy Vương Nhất đứng ở bên cạnh Lãnh Nhan, bỗng chốc vẻ mặt kinh hãi: “Cậu chính là vị đại nhân kia nhỉ?”

“Ông là ai?” Vương Nhất không biết người trung niên này.

“Tôi tên Hồ Hoàng Việt, cậu gọi tôi là Tiểu Hồ là được.”

Người trung niên cười rồi nói: “Tôi đã trả tiền mua tòa nhà Quốc tế, một chút quà mọn, thể hiện chút thành ý.”

Bây giờ may là không có ai, nếu như để người khác nhìn thấy, người giàu nhất Thiên An vậy mà khom lưng cúi người như vậy, tuyệt đối sẽ lên tin tức.”

“Ồ.”

Vương Nhất lạnh nhạt gật đầu, hỏi: “Ông là môn hạ của ai?”

Nghe vậy, Hồ Hoàng Việt càng hạ thấp mình: “Là thành viên của thương hội Hồng Ưng.”

“Thương hội Hồng Ưng?”

Vương Nhất cân nhắc một hồi, sau đó có chút ấn tượng, thương hội do “Thương Si” trong “Nước H Thất Si” sáng lập.

Nước H Thất Si, mỗi một người đều là ông trùm của từng lĩnh vực, nhưng không ai ngờ, bảy người này đều từng chịu ơn của một người.

Người này, chính là Vương Nhất.

“Cậu Vương, tôi đã đặt phòng bao tiêu chuẩn cao nhất cho cậu, ngoài ra, nếu cậu nhìn trúng cái gì thì cứ nói với lão Hồ tôi.” Hồ Hoàng Việt vỗ ngực nói.

“Không cần, ông thấy tôi giống người thiếu tiền sao?”

Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Ông chỉ cần giúp tôi gọi số là được.”

Hồ Hoàng Việt nghe xong cũng cười ngại ngùng: “Được.”

Một nhóm người đến tới một phòng bao kín phía trên hội trường đấu giá, người bên trong có thể nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, bên ngoài lại không nhìn được bên trong.

Có thể nhìn thấy, rất nhiều bảo vật có giá trị liên thành được đưa lên bục đấu giá, các phú thương lũ lượt cạnh tranh giá, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng Vương Nhất vẫn không nhúc nhích, bởi vì đồ anh muốn chưa tới.

“Sau đây, vật phẩm sẽ đấu giá là một chiếc nhẫn kim cương nặng 5 cara với viên kim cương Nam Phi được gọi là “Thượng Đế Quỷ Bảo”, nước mắt của thần Venus, giá đấu giá là 300 tỷ!”

Tiếng búa gõ vang lên, Vương Nhất ngay lập tức mở mắt ra, liếc nhìn Hồ Hoàng Việt, giơ hai ngón tay.

Hồ Hoàng Việt lập tức hiểu ý, nhập giá.

“Vị khách phòng số 0 trả 600 tỷ!”

Giá này vừa ra, bên dưới yên lặng như tờ.

Ngay lập tức nâng giá lên gấp đôi, là kiểu buộc phải có được sao?

Vào lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

“750 tỷ.”

“Vị khách số phòng 8 trả 750 tỷ!”

Vương Nhất giơ ba ngón tay.

Hồ Hoàng Việt gọi giá: “900 tỷ!”

“1050 tỷ.” Vẫn là giọng nói đó.

Thần sắc của Vương Nhất hơi trở lạnh, hỏi: “Người ở phòng số 8 là ai?”

Anh buộc phải có được nước mắt của thần Venus, đâu thể để cho người khác tranh với anh được?

Hồ Hoàng Việt cân nhắc một hồi, nói: “Hình như là cậu cả Kim Thành Vũ của nhà họ Kim, cũng có hứng thú với chiếc nhẫn kim cương này, phải đấu giá rồi tặng cho người phụ nữ trong lòng.’

Sắc mặt của Vương Nhất vẫn lạnh nhạt, liếc nhìn Lãnh Nhan.

Lãnh Nhan gật đầu, sau đó nhập 13 con số.

Bỗng chốc, người đấu giá ở bên dưới trở nên điên cuồng.

“Trời ạ, vị khách ở phòng số 0 trả 3000 tỷ, còn có thể có cái giá cao hơn 3000 tỷ nữa không!”

Lần này, giọng nói đó không vang lên nữa.

“3000 tỷ lần thứ nhất, 3000 tỷ lần thứ hai, 3000 tỷ lần thứ ba.”

Người bán đấu giá gõ búa: “Chúc mừng nước mắt của thần Venus thuộc về vị khách ở phòng số 0!”

“Chúng ta đi!”

Đấu giá được kim cương máu, Vương Nhất không tiếp tục nán lại nữa, trực tiếp rời khỏi phòng bao.

Nói thật, ngoài nước mắt của thần Venus ra, những thứ khác, anh thật sự không nhìn trúng.

Phòng bao số 8.

Sắc mặt của Kim Thành Vũ u ám đến mức có thể vắt ra nước.

Ở địa bàn của mình bị người khác cướp mất đồ anh ta nhìn trúng, điều này đối với anh ta mà nói là một loại sỉ nhục.

“Vị khách trong phòng bao số 0 đó là ai?” Kim Thành Vũ hỏi với giọng điệu bất thiện.

Ông chủ của Tân Giang Hội toát mồ hôi lạnh: “Cậu cả, là người giàu nhất Thiên An, Hồ Hoàng Việt.”

Xoạt---

Trong nháy mắt, trong mắt Kim Thành Vũ nổi lên sát cơ mãnh liệt: “Hồ Hoàng Việt, giỏi lắm Hồ Hoàng Việt, vậy mà dám đối đầu với tôi...”

Trong một đêm, tin tức một vị phú hào thần bí ở trong buổi đấu giá Tân Giang đã dùng 3000 tỷ đấu giá được nước mắt của thần Venus đã truyền khắp cả Thiên An.

Tất cả mọi người đều muốn tìm được vị phú hào thần bí đó, tùy tiện ném ra 3000 tỷ, khiến người khác kinh ngạc và cảm thán.

“Tại Hồ Hoàng Việt làm hỏng chuyện tốt của tôi!”

Tập đoàn Kim Thị, Kim Thành Vũ đập mạnh xuống bàn, tức giận nói.

Đối diện của anh ta có một người phụ nữ trầm tĩnh giống như trích tiên, tuy mặc vest công sở, nhưng vẫn không che đậy được khí chất cổ điển trên người, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

“Chỉ có mình Hồ Hoàng Việt thì sẽ không dám tranh với anh.”

Sắc mặt của Kim Thành Vũ hơi thay đổi: “Em út, ý của em là---”

Kim Thúy Như mỉm cười mà không nói, chỉ rút ra một tấm thiệp cưới được làm rất kỹ lưỡng, đưa đến trước mặt Kim Thành Vũ.

“Đám cưới nặc danh này, anh đại diện nhà họ Kim đi.”