Chân Ngắn Phi Thường

Chương 29



Chu Khải hoảng sợ, Giản Tiểu Tinh nói với hắn nguyên nhân là do chịu nhiều áp lực, anh ta nhất quyết không tin một hai phải dẫn cô đi khám bác sĩ mới có thể yên tâm.

Từ bệnh viện trở về khách sạn, Chu Khải dặn dò cô uống nhiều nước ấm, sau đó rời đi.

Giản Tiểu Tinh uống thuốc, ngồi ở trên giường, không biết có phải do trong người cảm thấy không thoải mái dẫn đến cảm xúc trở nên mỏng manh yếu đuối hay không, cô nghĩ lại vừa rồi đứng ngoài cửa đợi 20 phút cùng với Chu Khải, sau đó được thông báo Phong Đường bận việc không có thời gian rảnh để gặp cô thì cảm thấy có chút tủi thân. Khóe miệng cô không khống chế được méo xệch xuống dưới, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống, thấm ướt lông mi. Cô lấy tờ khăn giấy lau đi, chui vào trong chăn cuộn mình lại như cái kén.

Chu Khải còn sốt ruột hơn cả Giản Tiểu Tinh, nếu ngay từ đầu đã biết chuyện lão phu nhân không ở đây thì anh ta đã không dẫn Giản Tiểu Tinh đến đây rồi, dù sao cũng rất nguy hiểm. Hắn nhìn đội đua xe Hồng Tinh, nhìn đến những cố gắng của bọn họ, người thực sự cố gắng là người có sức hút khó diễn tả, anh ta yêu đội đua xe Hồng Tinh!

Đáng tiếc anh ta chỉ là một tài xế, cho dù cả ngày đi theo bên cạnh Phong Đường thì cũng chỉ là một tài xế, giống như Chu Ninh vậy, trợ lý chính là trợ lý, những quyết sách của công ty không thể dựa vào mối quan hệ không bình thường của bọn họ và Phong Đường mà có thể bị dao động, nếu không thì một tập đoàn lớn như vậy sớm đã xảy ra vấn đề. Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải việc Trục Nguyệt có chấm dứt tài trợ hay không mà là chứng minh Tần Hồng và Hách Gia vô tội, đây mới là phương pháp quan hệ xã hội tốt nhất.

Mà tất cả những việc này vẫn cần phải tìm Phong Đường, bạn bè của Phong Đường không nhiều lắm, nhưng mỗi một người có quan hệ rộng, có thể nhờ giúp đỡ khi cần thiết, đương nhiên chính hắn cũng là người bạn có giá trị, có thể nhờ khi cần đối với những người bạn kia. Những chuyện không bình thường thì phải cần đến những mối quan hệ không bình thường để giải quyết.

Chu Khải suy nghĩ một hồi, anh ta gọi điện thoại cho Chu Ninh, sau khi nói chuyện xong với Chu Ninh thì anh ta cảm thấy Phong Đường rất có thể ở bệnh viện, ngay cả những món đồ điện tử như di động và máy tính đều bị thu vậy thì rất có khả năng là chuyện lớn ở mức độ không thể tiết lộ ra bên ngoài. Rất có thể tình hình bệnh của lão phu nhân rất nguy kịch. Chắc chắn bọn họ sẽ ở bệnh viện của chính mình, nhưng bọn họ là một gia tộc lớn trong thế giới ngầm, một số người ở dưới trướng hay các lão đại cấp cao cũng có đến vài cái ở trong thành phố này, làm sao biết được lão phu nhân đang ở trong bệnh viện nào.

Chu Khải không đến mức đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, những năng lực cũng có hạn, tính tứ chi phát đạt đầu óc đơn giản, nhưng cũng hữu hạn, cho dù có đoán ra được Phong Đường đang ở trong bệnh viện, nhưng lại không biết cái nào, anh ta chỉ có thể dùng ngu ngốc nhất là đi tìm từng cái một.

Anh ta lần tìm đến tận khi trời tối mới tìm được, sau đó thì bị chặn lại ở tầng thứ hai tính từ trên xuống, lão phu nhân ở tầng cao nhất, nhưng thang máy chỉ có thể tới tầng thứ hai từ trên xuống, còn tầng cuối cùng phải dùng cầu thang bộ. Chu Khải vừa bước ra ngoài đã thấy những người đàn ông mặc đồ đen đứng chật hành lang, một đám người cảnh giác nhìn anh ta, động tác trên tay có thể rút súng ra bất kỳ lúc nào.

Chu Khải bị chặn lại.

"Người anh em à, chỉ một người đi lên báo báo một tiếng thôi chẳng lẽ không được sao? Nếu không thì anh gọi một cuộc điện thoại thôi có được không? Chỉ cần nói với ông chủ của tôi một tiếng là tài xế của anh ta có việc gấp cần tìm thôi được không??" Chu Khải sắp điên mất rồi, nếu không phải sợ thật sự sẽ bị đánh chết, anh ta thật sự muốn đứng ở tầng này gọi to tên Phong Đường.

Phong Đường, người đang không hề biết gì đến việc bạn gái mình đã đến đây, cũng không biết tài xế của mình đang ở dưới lầu, thực ra cũng đã đến giới hạn.

"Cháu đã xem sách này đủ rồi, cũng đã xem chán mấy bộ phim này rồi. Có thể do bà lớn tuổi rồi, chân tay không còn được nhanh nhẹn nên hiệu suất làm việc cũng trở nên kém đi. Tóm lại là quá đủ rồi, trả lại điện thoại cho cháu đi." Khuôn mặt Phong Đường nhăn nhó khó chịu, trước đó hắn không nghĩ sẽ mất nhiều ngày như vậy, cũng đánh giá cao khả năng kiên nhẫn của bản thân, bây giờ hắn phải gọi điện ngay cho tiểu quái vật của hắn!

Còn lão phu nhân ốm nặng khiến cho cả tổ chức náo loạn thì lại đang ngồi ở trên giường bệnh xem báo chí, tinh thần tỉnh táo, đôi mắt sáng ngời tỉnh táo không hề có dấu hiệu ủ rũ của bệnh tật. Còn con trai bà ấy thì đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh gọt táo. Bà ấy liếc nhìn Phong Đường một cái, xác định sức chịu đựng của hắn đã tới giới hạn, hừ lạnh: "Nếu ngày hôm đó ta không làm cháu phải chạy đến đây thì liệu cháu có thành thật buông bỏ hết tất cả công việc để chạy đến đây thành thật ngồi ở chỗ này cùng bà già này hay không, liệu có ai tin là ta sắp chết? Hừ, thôi bỏ đi, cháu ngồi đây cũng chỉ làm giảm tuổi thọ của bộ xương già này y như ông chú của cháu vậy. Đêm mai sẽ thu lưới, đợi người canh cửa của ta thu dọn sạch sẽ ngoài cửa thì cháu có thể lăn được rồi."

Còn muốn đêm mai...... Phong Đường không kiên nhẫn đến nỗi chân bắt đầu run, đúng lúc này, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng gì đó, động tác khựng lại, cái gì? Có người nào đó đang gọi hắn sao?

Phong Đường đi đến bên cửa sổ, hơi hơi xốc lên một góc rèm cửa, mở cửa sổ ra, nhìn xuống dưới, người thì không nhìn thấy, nhưng giọng nói trầm thấp vội vã kia hắn nghe thấy rất rõ ràng.

"Phong Đường! Ông chủ!"

............

Ở khách sạn ngủ hai ba tiếng đồng hồ, sau đó uống thuốc nên Giản Tiểu Tinh cảm thấy càng thoải mái hơn một ít, nhưng đại khái là áp lực tâm lý thật sự quá lớn. Chuyện mà đội đua Hồng Tinh gặp phải thực sự quá phiền toái, trừ phi có thể chứng minh Tần Hồng và Hách Gia là vô tội bị người khác hãm hại, hơn nữa nhất định cần phải giải quyết trong thời gian ngắn, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì bọn họ sẽ bị cấm thi đấy, không, phải nói là tất cả các thành viên khác của Hồng Tinh sẽ chịu liên lụy cấm thi đấu, sự nghiệp đua xe của Tần Hồng và Hách Gia sẽ chấm dứt từ đây. Tệ nhất chính là danh tiếng xấu này sẽ đi theo bọn họ mãi mãi, đội đua Hồng Tinh sẽ bị đánh đồng với loại người hiếp dâm nhân phẩm tồi tệ.

Nhưng nếu thực sự có người có ý định hãm hại bọn họ vậy thì chắc chắn không dễ dàng để có thể tìm được chứng cứ, Giản Tiểu Tinh không có khả năng có thể giải quyết được chuyện này tại một đất nước xa lạ không phải quê hương mình, những người của đội đua Hồng Tinh cũng không có khả năng làm được, chuyện này chắc chắn không phải là chuyện có thể giải quyết dễ dàng. Cô nhớ đồng đội, cũng không dám để ý đến tình hình trong nước, cả người buồn bực không vui không có động lực để làm gì.

Cô cảm thấy chính mình dường như đang cảm nhận được tâm trạng của cha ngày đó, bây giờ bọn họ còn có khả năng cứu vãn, cô còn có Phong Đường để có thể dựa vào, cho nên không đến mức tuyệt vọng. Nhưng Giản Phi Thừa của hai mươi năm trước không có, nhà tài trợ của bọn họ ngay lập tức cắt đứt nguồn tài trợ mà không chút lưu luyến nào, những người được coi là bạn bè vào thời điểm huy hoàng, đối với chuyện mà ông ấy gặp phải có lòng mà không có sức, hoặc vì để tự bảo vệ bản thân mà không thấy tăm hơi. Tóm lại ông ấy trở thành người không nơi nương tựa, nhận hết mọi phỉ nhổ. May mắn thay ông ấy cũng đủ kiên cường, mới không lựa chọn kết thúc cuộc đời kết thúc mọi chuyện trong tình cảnh tuyệt vọng nhất đó.

Cô nghĩ, cô đã may mắn hơn nhiều so với cha của cô, cho nên cô càng phải kiên cường, cố gắng hơn nữa mới được.

Cho nên cô hít một hơi thật sâu, đi vào toilet rửa mặt sạch sẽ, đi đến phòng Chu Khải tìm Chu Khải, nhưng Chu Khải không ở đó.

Giản Tiểu Tinh gọi điện thoại cho Chu Khải, điện thoại tắt máy, Giản Tiểu Tinh tự mình đến đại trạch. Trí nhớ của cô rất tốt, đi qua một lần là đã biết đi như thế nào, hơn nữa Chu Khải sợ cô đói bụng không có đồ ăn nên đã đưa cho cô một ít tiền, vì thế dùng tiếng Anh trao đổi với lễ tân khách sạn nói lại địa chỉ mình đến, nhờ cô ấy viết lại vào giấy, đưa tờ giấy cho bác tài xế, rất nhanh đã đến được nơi cần tìm.

Giản Tiểu Tinh ấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau vị nữ quản gia nghiêm túc kia ra mở cửa.

Quản gia vẫn để cô đứng ở ngoài cửa như trước, nói Phong Đường không có thời gian gặp cô, cô vội hỏi liệu bà ấy có thực sự báo cáo lại chuyện cô đến cho Phong Đường hay không?

"Tôi không biết tôi có lý do gì để nói dối tiểu thư đây." Đối phương nói lại: " Xin lỗi vì nói thẳng, cô đến đây không đúng lúc. Tôi nghĩ cô nên trở về trước đi, chỉ sợ trong khoảng thời gian này thiếu gia Phong Đường sẽ không có thời gian để ý đến loại chuyện yêu đương nhỏ nhặt này đâu."

"Tôi không đến đây tìm anh ấy vì chuyện yêu đương nhỏ nhặt, là chuyện rất quan trọng, mong bà có thể liên lạc lại với anh ấy ở đây để tôi có thể nói mấy câu với anh ấy có được không?"

"Không được."

"Vì sao?"

"Xin lỗi, chuyện này không thể tiết lộ với người ngoài."

Dạ dày Giản Tiểu Tinh lại bắt đầu khó chịu, bắt đầu ẩn ẩn dấy lên cơn đau.

Ngay tại thời điểm quản gia lạnh lùng vô tình chuẩn bị đóng của một lần nữa, một chiếc xe hơi màu đen lái đến đây, dừng lại ở cửa, một cô gái mặc bộ kimono xinh đẹp bước xuống từ trên xe, dường như hơi bất ngờ khi nhìn thấy Giản Tiểu Tinh, nói mấy câu cùng với quản gia, quay đầu tỏ vẻ thân thiện nói với Giản Tiểu Tinh: "Mời cô vào ăn tối cùng chúng tôi, nhân tiện cô có thể ở trong phòng khách chờ Phong Đường trở về."

Quản gia không ngăn cản, chỉ nói với Giản Tiểu Tinh: "Tôi khuyên cô nên rời đi."

"Đừng khách khí như vậy chứ, A Cúc." Người phụ nữ dịu dàng cười nói, cầm tay Giản Tiểu Tinh dẫn cô vào cùng, "Tay cô thật lạnh, có phải có chỗ nào không thoải mái không? Cô cần phải uống chút canh nóng......"

Người phụ nữ tên Soga Ri, Soga là họ của cô ấy, Ri là tên cô ấy. Thái độ của cô ấy với cô trái ngược với quản gia A Cúc, quả thực chính là ánh nắng ấm áp ngày xuân, nháy mắt xoa dịu trái tim Giản Tiểu Tinh đang trong tình trạng mỏng manh yếu đuối. 𝑇r𝓾yệ𝓃‎ chí𝓃h‎ ở‎ ~‎ 𝘁rù𝐦‎ 𝘁r𝓾yệ𝓃﹒V𝓃‎ ~

Nhưng Giản Tiểu Tinh cũng không định ăn cơm tối với người lạ, cô cảm thấy sẽ rất xấu hổ, cũng không có sức lực giao tiếp trò chuyện với người lạ.

"Tôi cảm thấy tôi ngồi chờ ở trong phòng khách là được rồi, hay là cô có thể nói cho tôi biết có thể gặp Phong Đường ở đâu không?" Giản Tiểu Tinh hỏi.

"Xin lỗi, tôi không thể. Yên tâm đi, thiếu gia Phong Đường nhất định sẽ trở về. Cô không cần ngồi chờ ở trong phòng khách đâu, mọi người đều rất tò mò về cô, cô cũng cần phải ăn một chút gì đó, cũng đã đến giờ ăn cơm rồi."

Tò mò về cô?

"Không, tôi cảm thấy tôi......"

Không để Giản Tiểu Tinh có cơ hội từ chối, cô gái lôi kéo Giản Tiểu Tinh đến nhà ăn.

Nhà ăn không giống như trong tưởng tượng của Giản Tiểu Tinh, cảm giác càng không thoải mái như trong suy nghĩ của Giản Tiểu Tinh.

Cô vừa đi vào, đã cảm nhận được bầu không khí mình chưa bao giờ tiếp xúc qua, mọi người ở đây hầu như đều mặc kimono, bàn tóc, mỗi người đều ngồi quỳ ở phía sau một cái bàn thấp, mỗi người cách nhau nửa mét trước sau trái phải, tất cả đều là nữ, diện mạo không tồi, khí chất cũng tốt, liếc mắt nhìn một vòng đều có □□. Rõ ràng nhiều người như vậy, lại không hề ồn ào náo nhiệt, từng đôi mắt đẹp nhìn qua với vẻ tò mò đánh giá, tạo thành áp lực ngập tràn.

Giản Tiểu Tinh cảm thấy cô là một người thừa kế đủ tư cách của xã hội chủ nghĩa, một người phụ nữ độc lập nghèo khó, tình nguyện đi ra bên ngoài ngồi xổm ăn cơm hộp, cũng không muốn ăn sơn hào hải vị ở nơi có bầu không khí giống như thế này.

Nhưng đã bị đưa đến đây, cũng không thể quay đầu rời đi, Soga Ri vẫn còn đang lôi kéo cô đây này.

Soga Ri sắp xếp để cô ngồi cạnh chỗ mình, giới thiệu với các cô gái khác: "Cô gái này chính là bạn gái của thiếu gia Phong Đường, chắc hẳn mọi người đều đã biết, là một cô gái đua xe xuất sắc."

"Nghe danh đã lâu." Các cô gái nói một câu xem như lời chào hỏi..

Một lát sau, người hầu lần lượt mang thức ăn lên, mọi người đều ăn trong yên lặng Giản Tiểu Tinh lặng lẽ ăn, ăn không thế nào nuốt trôi được, sơn hào hải vị trong miệng cô không khác gì đang nhai sáp, cô đã bắt đầu nghi hoặc vì sao bản thân lại ngồi đây ăn cơm tối cùng một đám người xa lạ, cũng may Chu Khải gọi điện thoại chô cô, cô nhân cơ hội này rời khỏi nhà ăn, cảm giác sau lưng còn dính vài ánh mắt nhìn theo.

Chu Khải hỏi Giản Tiểu Tinh đi đâu, Giản Tiểu Tinh nói với anh ta việc mình đang ở đại trạch. Anh ta như thể rất khiếp sợ vì sao Giản Tiểu Tinh lại ở trong đó, Giản Tiểu Tinh lập tức kể việc Soga Ri đưa cô vào. Sau đó hình như Chu Khải còn nói gì đó, nhưng di động bị ngắt kết nối, cô vừa nhìn mới phát hiện điện thoại của mình đã hết pin. Bỏ đi, dù sao anh ta cũng sẽ đến đây.

Giản Tiểu Tinh không quay lại nhà ăn, cô nhờ một hầu gái dẫn đường cho cô đến phòng khách, muốn một mình yên lặng chờ đợi. Nhưng một lúc sau, những cô gái kia ăn cơm tối xong thì đến đây. Soga Ri quan tâm hỏi han: "Sao cô mới ăn một nửa đã qua đây rồi? Là vì không hợp khẩu vị sao?"

"Không phải, chỉ là cơ thể tôi không thoải mái. Không muốn quấy rầy đến mọi người."

Soga Ri: "Chúng ta đến đây trò chuyện một chút đi.. Cô tìm thiếu gia Phong Đường gấp như vậy là vì có chuyện gì sao?"

Giản Tiểu Tinh còn chưa trả lời, một người phụ nữ khác đã lập tức nhẹ nhàng trả lời: "Tôi nghĩ có lẽ là vì scandal của đội đua xe có phải không?"

"Có phải không?" Từng đôi mắt đều nhìn về phía cô.

"Đội đua xe Hồng Tinh phải không, dù sao ở đất nước của các bạn thì đó cũng là một chuyện gây xôn xao lớn, chuyện đó thật tệ phải vậy không. Bị hai đồng đội phạm tội cưỡng gian liên lụy, thật đáng thương, đúng là cần phải đến tìm Phong Đường để giúp cô." Cô ta nói xong, bốn phía lập tức yên tĩnh, bầu không khí dấy lên cảm giác vừa xấu hổ vừa cổ quái.

Sắc mặt Giản Tiểu Tinh có chút trắng bệch, cô nghiêm túc cãi lại: "Đồng đội của tôi không phải tội phạm hiếp dâm."

"A, cũng phải, dù sao thì cũng là chưa thành. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là tình cờ đọc được ở trên mạng mà thôi, nếu thực sự có ẩn tình gì thì tôi xin lỗi, nhưng cũng phải đợi đến khi có chứng cứ mới được."

"Ồ, thật sự có chuyện đó sao!" Lại có một giọng nữ khác vang lên, Giản Tiểu Tinh nhìn sang, mới phát hiện đó là một cô gái đang cầm điện thoại tìm kiếm trên mạng, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, "Thật đúng là cặn bã nha."

"Để tôi nhìn xem."

"Tôi cũng muốn nhìn một chút."

"Thật sự sao, thật đáng sợ."

"......"

Cái điện thoại kia cứ thế được truyền tay đi đọc, các cô gái tụ tập lại một chỗ, nói về những chuyện cô không thể hiểu được, Giản Tiểu Tinh cảm thấy khổ sở và tức giận. Cô theo bản năng liếc mắt nhìn Soga Ri một cái, lại thấy trên mặt cô ta đang mỉm cười, cô gái mới vừa rồi còn mang đến cho cô cảm giác ấm áp như tia nắng ngày xuân bỗng chốc trở nên thật đáng sợ. Cô vừa khiếp sợ vừa khó hiểu, những người này là cố ý, nhưng là vì sao? Chẳng lẽ cô đắc tội các cô ấy? Cô...... Cô chỉ là bạn gái Phong Đường mà thôi, chẳng lẽ lại có ảnh hưởng đến ích lợi của các cô gái đó sao?

Thật ra là có, ít nhất là các cô gái cho rằng như thế, đặc biệt là những người tự cho rằng sẽ kết hôn với chú của Phong Đường trong tương lai, trở thành đương gia chủ mẫu của một đại gia tộc trong thế giới ngầm. Các cô đều biết lão phu nhân chậm chạp không chuyển giao toàn bộ quyền lợi cho con trai là bởi vì bà ấy không hoàn toàn hài lòng với năng lực của đứa con trai này, bà ấy vẫn luôn tìm kiếm một người phụ nữ ưu tú có thể giúp chồng quán xuyến gia đình, vì vậy đối với những cô gái là thứ nữ không gia đình không có khối tài sản kếch xù, hoặc là tiểu thư không được yêu thương trong gia đình mà nói, nếu có thể cạnh tranh để giành được vị trí này, thì những người đã từng coi khinh chà đạp cô ta để sẽ phải nhìn sắc mặt của cô ta để sống. Vì thế các cô chấp nhận bỏ ra 5 năm, 10 năm thanh xuân để đánh cược một ván, bên ngoài thì lấy danh nghĩa là tới học cắm hoa và trà đạo, thực ra là tới học làm thế nào để trở thành chủ mẫu của gia tộc, nói cách khác, tất cả những người phụ nữ ở chỗ này đều dã tâm lớn.

Bởi vậy đương nhiên là các cô sẽ cảnh giác đối với Phong Đường, đầu tiên thân phân đặc biệt của Phong Đường, hắn bằng chứng duy nhất còn lại trên thế giới này về mối liên kết với người đàn ông duy nhất mà lão phu nhân đã từng yêu, không thể chắc chắn là lão phu nhân sẽ không bất công; tiếp theo là hắn quá ưu tú, chú của hắn so với hắn quả thực giống như gốc cỏ dại yếu ớt. Lỡ như người thừa kế biến thành hắn thì chẳng phải nỗ lực mấy năm này của các cô sẽ trở thành uổng phí hay sao, khi đó họ sẽ phải trở về nhà mẹ đẻ trở thành công cụ liên hôn, chờ bị sắp đặt gả cho một người đàn ông ghê tởm hay một người có hoàn cảnh gia đình không tốt nào đó.

Hiện tại tình hình lão phu nhân đang nguy kịch, Phong Đường và chú của hắn đều túc trực ở bệnh viện, nếu làm không tốt thì lão phu nhân có thể chết bất cứ lúc nào, liệu người thừa kế có thể bị thay đổi hay không mới là điều khiến dây thần kinh của các cô lúc nào cũng căng thẳng đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, người bạn gái Giản Tiểu Tinh này của Phong Đường bất ngờ xuất hiện, đương nhiên các cô sẽ không thể nhịn được mà muốn công kích cô để phát tiết tâm trạng.

Giản Tiểu Tinh không thể tiếp tục ngồi lại nữa, nếu còn tiếp tục ngồi ở nơi này chắc chắn cô sẽ muốn đánh người, nhưng bây giờ cô rất không khỏe, đánh nhau là đánh không thắng, tuy rằng cô là con nhóc có tính cách nóng nảy, nhưng cũng là người nóng nảy có đầu óc. Cô bất ngờ đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên có người đưa chân ra phía trước làm cả người cô ngã nhoài về phía trước.

"Ai nha, không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Sàn nhà là gỗ đặc, đối với Giản Tiểu Tinh mà nói lần này cũng không khiến cô ngã quá đau, lại làm Giản Tiểu Tinh cảm thấy tức giận và nhục nhã trước nay chưa từng có. Cô quay đầu nhìn mắt người nói chuyện, nghĩ thầm là cô ta gạt chân làm cô ngã, "Tôi sẽ nhớ kỹ cô."

"Ồ, đó là vinh dự của tôi."

Giản Tiểu Tinh rời đi, các cô liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy được vẻ sung sướng thỏa mãn trong mắt nhau. Tuy rằng các cô là đối thủ cạnh tranh, thường ngày giở trò hận không thể dùng chiêu trò hại nhau, nhưng thời điểm đối mặt với kẻ thù chung thì lại rất đồng lòng.

"Thiếu gia Phong Đường, sao ngài đã trở về rồi? Bên phía lão phu nhân --" giọng nói của quản gia A Cúc truyền tới, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân gấp gáp, Phong Đường đi vào phòng khách, cặp mắt hoa đào mỹ lệ không kém phần nguy hiểm tràn ngập tính công kích nhanh chóng đảo qua đám ở đây người, khiến cho các cô đồng loạt đứng lên, có chút chột dạ và hoảng loạn.

"Cô ấy đâu?!"