Chân Ngắn Phi Thường

Chương 30: Tìm cô



"Cô Giản mới vừa rời đi không bao lâu, mọi người không gặp sao? Thật không có duyên gì cả." Soga Ri vẫn duy trì nụ cười khéo léo nói.

Phong Đường tạm thời không có thời gian để ý tới những người phụ nữ này, lập tức xoay người đi ra ngoài tìm người.

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Phong Đường, biểu hiện bề ngoài của cô ta cũng toát ra mấy phần hoảng loạn, dường như hắn còn quan tâm đến bạn gái của hắn hơn nhiều so với những gì các cô nghĩ.

"Rõ ràng là chúng ta đã làm những chuyện không đúng lắm......" Tuy rằng khi đó là ác ý, nhưng cũng chỉ là chiếm tiện nghi ngoài miệng mà thôi, đúng rồi, là ai đã gạt chân khiến cô ấy ngã? Chuyện đó không liên quan đến các cô!

"Câm miệng đi, nếu là cô thì cô sẽ làm như thế nào?"

Còn cần phải hỏi sao? Có người làm chỗ dựa, lại còn là chỗ dựa lớn như vậy, chắc chắn có một cũng thổi phồng lên mười lần để Phong Đường đuổi các cô đi, thẳng tay phá hủy tất cả những thứ các coi trọng nhất!

Không xong, xong rồi......

......

Vừa rồi không thể chạm mặt Giản Tiểu Tinh, vậy chắc chắn cô đã rời đi từ một hướng khác, Phong Đường và Chu Khải lái xe đi tìm, kết quả đi cả 1 đoạn đường dài cũng không tìm được người, màn đêm đã buông xuống, ánh đèn đã lên, mọi người đi lại trên đường, nhưng người kia lại không hề thấy tăm hơi, trong lòng Phong Đường nóng như lửa đốt.

"Dừng xe!" Phong Đường bất ngờ hô to.

Chu Khải lập tức dừng xe lại, Phong Đường đẩy cửa xe bước xuống, xuyên qua dòng xe cộ đi lại trên đường lớn, va vào mấy người đi đường, giữ lại bả vai của một cô gái, cô gái kia giật mình quay đầu lại, lộ ra một gương mặt xa lạ.

Nhận sai người. Chiều cao của Giản Tiểu Tinh khá phổ biến ở đất nước này.

Sao lại có thể không thấy bóng dáng tăm hơi nhanh như vậy được chứ? Không phải khoảng cách hắn về đến nhà và rời đi chỉ mới một lát sao thôi? Phong Đường thở hồng hộc, vội vàng tìm kiếm ở trong đám người xung quanh, nỗi sợ hãi xưa nay chưa từng có bủa vây lấy hắn, trong đầu hắn diễn ra những cảnh tượng đáng sợ, ở trong đêm tối như vậy, ở một đất nước xa lạ như thế này, trong một khoảnh khắc đã dấy lên nỗi sợ hãi liệu có phải cô đã bị liên lụy đến chuyện của tổ chức hay không? Có người đã bắt cô sao? Cô nhóc Giản Tiểu Tinh kia, cho dù có là bất kỳ một người đàn ông nào đều có thể mạnh mẽ lôi kéo giấu cô đi được, chỉ nghĩ như vậy thôi mà những tiêu đề tin tức đáng sợ " Cô gái trẻ bị giam cầm trong tầng hầm 13 năm", " Tủ lạnh đầu người", " Nữ sinh cấp ba đi dạo bị cắt cổ" lại ào ạt tuôn ra trong đầu hắn.

Không được, không quan tâm bên phía lão phu nhân nữa, hắn cần phải dùng tới thế lực của bà ấy để tìm người. Cho dù là bất kỳ người nào đều sẽ cảm thấy Phong Đường đang chuyện bé xé ra to, bởi vì hắn chẳng qua chỉ mới tìm kiếm Giản Tiểu Tinh còn chưa đến một giờ mà thôi, một người trưởng thành rời khỏi tầm mắt một giờ, đã huy động thế lực của toàn bộ tổ chức ngầm lớn nhất Nhật Bản để tìm người, thì có chút quá đáng rồi, chắc chắn lão phu nhân sẽ mắng hắn một trận.

Cũng may lão phu nhân không thể mắng hắn vì chuyện này, bởi vì Phong Đường mới vừa bấm điện thoại, xoay đầu lại, tầm mắt lập tức xuyên qua những cái đầu chen chúc, nhìn thấy Giản Tiểu Tinh ngồi ở bên đài phun nước phía trước, bị mấy nam sinh viên vây quanh.

Buông di động, ánh mắt Phong Đường nhìn chằm chằm vào Giản Tiểu Tinh, nhanh chóng bước chân đi tới.

Càng tiến lại gần, hắn càng nghe rõ tiếng lẩm bẩm của những thanh niên đó nói cái gì mà kawaii kawaii (dễ thương quá), còn nhìn thấy có người cầm đang kẹo bông gòn nhẹ giọng dỗ dành cô. Giản Tiểu Tinh ngồi ở chỗ đó, hai chân khép lại, dáng ngồi ngoan ngoãn, lại làn da trắng nõn non mịn, mắt to cái mũi nhỏ miệng nhỏ, còn có cái cằm nho nhỏ nhòn nhọn, giống như một con búp bê đắt tiền được người thợ thủ công chạm khắc tỉ mỉ, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của đất nước này. Giờ đây hai mắt cô hồng hồng, đôi mắt đen nhánh đẫm nước mắt, nhìn dáng dấp tuổi tác cũng nhỏ cộng thêm dáng vẻ nhìn rất tủi thân, đến cả các cô gái cũng muốn đến an ủi cô, huống hồ gì là đàn ông con trai.

Giản Tiểu Tinh không cố ý chạy đến trước mặt mọi người để gây sự chú ý, lúc cô bước ra khỏi nhà lớn vừa hay có một chiếc taxi đi ngang qua, trong lòng rất tức giận nên đã lập tức gọi xe lại. Đến khi xe đi được một đoạn, cô mới phát hiện khung cảnh xung quanh trở nên thật xa lạ, công thêm bất đồng ngôn ngữ và hoàn cảnh xa lạ, không thể chạy lung tung, nên nhanh chóng kêu tài xế lái đến chỗ đông người rồi xuống xe. Dù sao thì nơi đông người vẫn an toàn hơn những chỗ ít người, cô đi loanh quanh giải sầu, muốn để cho bản thân được thả lỏng một chút, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, càng nghĩ càng tức, đặt mông ngồi xuống đài phun nước, dù đã cố gắng kìm nén bản thân, nhưng vẫn làm hai mắt đỏ hoe rơi mấy giọt nước mắt.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, những chuyện xấu cứ nối tiếp nhau hết chuyện này đến chuyện khác, cô lại không làm sai chuyện gì, vì sao lại cứ gặp phải bị đối xử như vậy?

Mấy thanh niên phía trước bị đẩy ra, "Tránh ra." Cô nghe được giọng nói của Phong Đường.

Mấy thanh niên bị đẩy ra có chút bất mãn, chờ đến khi nhìn rõ dáng vẻ của Phong Đường thì lập tức do dự, biết điều tránh ra, chỉ có điều hình như có chút không yên tâm, họ vẫn đứng ở một cái sạp đối diện cách đó không xa, nhìn chằm chằm bên này không rời đi.

Trước đó Giản Tiểu Tinh nóng lòng muốn đi tìm Phong Đường, muốn bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, lúc này người xuất hiện, không biết có phải bỗng chốc cảm thấy an tâm hay không, trong tiềm thức hiểu rõ hắn có thể giúp cô thu xếp những chuyện cô không làm được, hơn nữa hắn sẽ bằng lòng giúp cô, cho nên lập tức có chút cậy sủng mà kiêu, ngược lại trở nên tức giận với hắn, xoay chiếc kẹo được người ta tặng ở trên tay, xoay đầu đi hướng khác không thèm nhìn hắn.

Trong lòng Phong Đường cũng vừa nóng vội vừa tức, nhưng nhìn cô như vậy cũng không thể bộc phát cơn giận, hô hấp dần trở nên vững vàng, ngồi xổm trước mặt cô, "Em ngồi ở chỗ này làm gì?"

"Không cần anh lo."

"Em đang giận anh à?" Phong Đường duỗi tay giữ cằm cô để xoay mặt cô về đối diện mình.

Một đôi mắt đối diện hắn, nước mắt tủi hờn tràn ra như đê vỡ, từng giọt rớt xuống tay hắn, " Mấy người các người đều là người xấu, ai cũng muốn bắt nạt em! Em có làm sai chuyện gì đâu, vì sao cứ muốn bắt nạt em?" Người ta chỉ muốn yên ổn làm tròn bổn phận của một tay đua xe, cuối cùng chỗ này ngoi lên một con chuột đất, chỗ kia một con chui lên, tất cả bọn chúng đều muốn làm cô vấp ngã, ngay cả những người ở nhà hắn cũng không hiểu gì lý do gì mà công kích cô, thứ gì sao......

Bình thường Phong Đường rất thích bắt nạt Giản Tiểu Tinh, thấy dáng vẻ cô bị hắn bắt nạt đến nỗi nước mắt lưng tròng cảm thấy rất thú vị, chỉ có điều cái loại này khóc cùng loại này khóc là không giống nhau, lập tức đau lòng đến muốn chết, nhưng nghe những lời cô nói lại cảm thấy có chút tức giận, "Anh cũng không làm sai chuyện gì, sao em lại nói anh như vậy? Chẳng lẽ trong mắt em anh giống những người đó sao?"

"So với bọn họ anh còn hư hơn." Giản Tiểu Tinh căn bản không biết bản thân mình đang nói cái gì.

Phong Đường bị chọc tức đến bật cười, "Anh hư...... Tốt lắm, anh đối với em không tốt, chỉ mấy người cho em kẹo bông mới là tốt đúng không? Em có phải bạch nhãn lang (sói mắt trắng) không vậy? Thật lòng của anh đều cho chó ăn chắc?"

Giản Tiểu Tinh khóc lớn: "Vào những lúc như thế này, anh dỗ dành em một chút là được rồi, sao cứ phải tranh luận với em cơ chứ? Những lời người ta nói cũng đâu phải sự thật đâu hu hu hu......"

"Em làm tổn thương trái tim anh trước." Lần này Phong Đường thật sự cười rộ lên, ôm người nào đó đứng lên, vừa tức giận vừa buồn cười.

"Em không cố ý......" Ôm lấy eo hắn, nước mắt nước mũi bôi hết lên áo sơ mi của hắn.

"Anh có còn hư nữa không?"

"Hư." Âm thanh này thật sự quá trêu chọc người, Phong Đường cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu cô, hàng lông mi dày cùng thâm thúy hình dáng chặn hắn thương tiếc ôn nhu ánh mắt, hắn nghĩ thầm đầu tiểu quái vật này sao lại có thể đáng yêu như vậy? Nhưng làm hắn đau lòng muốn hỏng luôn rồi.

Cặp đôi yêu nhau này đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của người qua đường, cũng may ở đất nước này rất coi trọng quyền con người, gần như không ai lấy điện thoại ra để chụp ảnh, nếu không có lẽ đã gây nên một hồi sóng gió ở trên mạng rồi. Ngoại từ thân phận của hai người, giá trị nhan sắc và chiều cao này cũng đủ khiến dân tình mạng điên cuồng chia sẻ.

Đợi đến khi Chu Khải tìm tới, Phong Đường mới vừa bỏ cây kẹo bông gòn của Giản Tiểu Tinh đi và mua lại một cây khác cho cô. Giản Tiểu Tinh vừa ăn vừa bị dắt tay đi, khoảnh khắc Chu Khải nhìn thấy khung cảnh như vậy, bất chợt nghĩ đến hình ảnh Phong Đường mười năm sau dỗ dành con gái cáu kỉnh dắt cô bé về nhà, chắc chắn giống hệt khung cảnh này.

......

Tuy rằng chuyện này vốn dĩ Phong Đường vô tội, chỉ có thể nói là trùng hợp, ngoài miệng thì nói bản thân không làm sai chuyện gì, nhưng trong lòng Phong Đường vẫn ảo não vì bản thân lại không thể xuất hiện kịp thời.

Trên đường trở về hắn đã bắt đầu gọi điện thoại, lại là ngôn ngữ Giản Tiểu Tinh nghe không hiểu, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng là cô biết hắn đang giúp cô giải quyết chuyện đó, hơn nữa cô biết chắc chắn không thành vấn đề, cho nên yên tâm dựa vào bên cạnh hắn, bắt lấy tay hắn mà chơi, mọi sự không thoải mái đều biến mất hơn phân nửa, thậm chí đều bắt đầu cảm thấy đói bụng.

Lúc xe dừng ở cửa nhà lớn, hắn vẫn còn chưa nói xong, đợi thêm vài phút mới kết thúc cuộc trò chuyện, Phong Đường dẫn theo cô xuống xe, lúc quản gia A Cúc ra mở cửa thấy cảnh này, biểu cảm không có gì thay đổi.

Mãi đến lúc Phong Đường nói với bà ấy: "Nhắc những người ' được đề cử ' đến phòng khách tập hợp."

A Cúc kinh ngạc ngẩng đầu: "Thiếu gia, đây là......"

"Đừng để tôi phải nói lần thứ hai." Phong Đường nhìn bà ta một cái, thâm thúy mắt đào hoa hắc ám cảm xúc kêu nàng đều có chút kinh hãi. Có đôi khi A Cúc từng nghĩ, có lẽ lão phu nhân thực sự bồi dưỡng Phong Đường như người thừa kế, chỉ có điều đã thay đổi quyết định trong một khoảnh khắc nào đó, để hắn trở lại thế giới ánh sáng.

Bà ta không dám nói thêm nữa, căn dặn hầu gái đi gọi người.

"Phong Đường......" Giản Tiểu Tinh lôi kéo hắn.

"Đến cả Chu Khải cũng biết chắc chắn em đã bị bắt nạt." Nếu không vì sao đã biết rõ ràng hắn sẽ tới đón con, mà vẫn bất ngờ bỏ đi một mình.

"Nhưng tính ra thì cũng không có gì, em cảm thấy chuyện này để em là được, không cần anh giúp em giải quyết đâu, thật đấy." Tuy rằng với tâm trạng của cô lúc đó mà nói, các cô ấy cố ý bàn tán ác ý trước mặt cô thật sự rất đáng ghét, làm cô cảm thấy chật vật vừa tức giận. Nhưng bây giờ chuyện của đội đua xe Hồng Tinh đã có hi vọng có thể giải quyết được, sự tức giận của cô cũng đã giảm đi hơn nửa, bình tĩnh suy nghĩ lại, tuy rằng các cô ấy nói chuyện mang theo khinh bỉ coi thường nhưng cũng không phải là dựng chuyện ăn không nói có, các cô ấy khiến cô cảm thấy không thoải mái nhưng không tới mức quá đáng ghét. Nếu chỉ vì vậy mà khiến cho Phong Đường làm gì đó với các cô ấy, ngược lại sẽ làm cô trở nên hẹp hòi nhỏ mọn, còn Phong Đường sẽ trở thành gây rối vô cớ, còn vị lão phu nhân kia cũng sẽ cảm thấy rất bất mãn.

Cô cảm thấy việc lão phu nhân không thích cô và cảm thấy thất vọng với Phong Đường là hai chuyện khác nhau, dù sao lão phu nhân là người có kiến thức rộng rãi, có lẽ cũng không đến mức đối tượng yêu đương của Phong Đường không phải là mẫu người bà ấy thích thì sinh ra cảm giác thất vọng, nhưng nếu nói về cách cư xử với người khác thì chưa chắc. Cô không muốn lão phu nhân thất vọng với Phong Đường, bởi vì cô biết lão phu nhân người thân quan trọng nhất của hắn.

Phong Đường nhìn chằm chằm cô một hồi, nói: "Cho nên em không muốn để anh ra tay với những người đó?"

"Ừ. Để tự em xử lý."

"Em đúng là đồ ngốc." Phong Đường nhìn ra suy nghĩ của cô, xoa đầu cô, "Lớn lên trông thì lùn mà nghĩ thì nhiều thế."

Lại một công kích người ta! Khóe miệng Giản Tiểu Tinh cong cong, làm ra vẻ mặt muốn khóc tới nơi, trong lòng Phong Đường vẫn còn đang sợ hãi, vừa mới theo thói quen bắt nạt cô một chút mà thôi đã nhanh chóng bị dọa nhảy dựng lên, cúi người dùng hai ngón tay kéo khóe miệng cô hướng lên trên, "Thôi thôi thôi, anh sai rồi, anh xin lỗi."

"Hừ." Cô như thể vừa mới thắng được một trận, đắc ý hừ một tiếng, giống con gà mái kiêu ngạo vừa thắng được một trận chiến.

Vốn dĩ Phong Đường đã rất nhớ cô, thấy cô đáng yêu như vậy, quét mắt bốn phía, thấy không ai dám to gan chú ý nơi này, thì nhanh chóng mổ nhẹ một cái lên môi cô.

Giản Tiểu Tinh mím môi, mỉm cười có chút ngại ngùng.

Rất nhanh những cô gái đó đã đến, tuy rằng họ cố gắng biểu hiện một cách tự nhiên nhất, nhưng Giản Tiểu Tinh vẫn nhìn ra được vẻ cứng nhắc của họ, trong ánh mắt có chút hoảng hốt, hiển nhiên việc Phong Đường như vậy còn gọi bọn họ đến, thái độ như muốn xử lý bọn họ, khiến các cô đang chờ được tuyển chọn trở thành người phụ nữ quan trọng của gia tộc này trở nên sợ hãi. Họ cảnh giác với việc Phong Đường cướp đi vị trí người thừa kế, bởi vì họ biết hắn có khả năng đó, đương nhiên cũng hiểu rõ hắn hoàn toàn có thể đuổi bọn họ đi, bóp nát giấc mộng của họ, mà lão phu nhân sẽ không nói gì.

Người duy nhất nhìn biểu hiện có vẻ bình thường nhất chính là Soga Ri, nhưng Giản Tiểu Tinh phát hiện cô ta đang lo lắng siết chặt làn váy.

Trong số đó, cô gái đưa chân làm cô bị vấp ngã là rõ ràng nhất, khoảnh khắc cô ta đối diện với ánh mắt của Giản Tiểu Tinh, các ngón tay có thể nhìn thấy rõ sự run rẩy, nước mắt gần như sắp rơi xuống tới nơi.

Bỗng nhiên Giản Tiểu Tinh sinh ra cảm giác rất kỳ quái đối với những cô gái đó, phải chăng các cô ấy thật đáng buồn? Bởi vì họ đặt số phận của bản thân lên người khác. Nhưng tham vọng và quyết tâm theo đuổi vị trí kia của họ lại không phải thứ người bình thường có được, hơn nữa nếu thành công, vậy thì những gì các cô hy sinh ở hiện tại sẽ được đền đáp nhiều gấp trăm ngàn lần. Bởi vì, nếu thành công của một người dựa vào trên số tiền họ kiếm được và địa vị xã hội của họ, vậy thì chắc chắn là họ đang trên đường theo đuổi sự thành công nên có thể nói nó không khác gì một canh bạc lớn.

Chỉ có thể nói thế giới trong mắt mỗi người đều không giống nhau, thế giới ở trong mắt của cô tất cả đều là đam mê với tốc độ và kích thích, âm thanh động cơ và xăng đốt cháy chính là giai điệu vĩnh cửu của cô. Còn ở trong mắt các cô ấy, có lẽ lại là một cảnh tượng khác, cho nên cách sống của cô và họ không giống nhau, lựa chọn cũng không giống nhau. Có ai lại có quyền cảm thấy người khác thật đáng buồn chứ?

Trong phòng khách yên tĩnh, không một ai lên tiếng, dưới áp lực của không gian yên tĩnh khiến những người chột dạ cảm thấy áp lực ngày một lớn hơn, trái tim của quản gia A Cúc cũng dâng lên tận cổ họng, thầm nghĩ thầm không biết thiếu gia Phong Đường muốn làm gì? Tuy rằng chỉ có một cô gái có thể trở thành con dâu của lão phu nhân, chủ mẫu của gia tộc, nhưng lão phu nhân đã để các cô ấy ở bên cạnh bồi dưỡng nhiều năm như vậy, phải trải qua rất nhiều lần kiểm tra nghiêm khắc mới có những người đang ở đây, những người khác khẳng định sau này sẽ có ích. Nếu thiếu gia Phong Đường không có lý do chính đáng xử lý bọn họ, chỉ sợ sẽ làm lão phu nhân tức giận. Đương nhiên, bà ấy tức giận nhiều nhất sẽ trút lên người Giản Tiểu Tinh, còn về Phong Đường có lẽ thất vọng nhiều hơn là tức giận.

Phong Đường vừa mở miệng, hơi thở các cô như muốn ngừng lại, ngờ đâu Phong Đường nói: "Đây là bạn gái tôi, mọi người đã gặp qua rồi, lần này chính thức giới thiệu với các cô."

Quản gia A Cúc kinh ngạc.

Nhất thời cảm thấy bản thân đang gặp phải ảo giác, Soga Ri cũng phải ngẩn ngơ, lời này thốt ra từ miệng Phong Đường thật sự khiến cho mọi người thụ sủng nhược kinh (được yêu thương sủng ái mà lo sợ). Phong Đường là ai? Tính cách của hắn như thế nào chứ? Từ nhỏ đến lớn hắn đã không dễ để lấy lòng, không những không coi trọng bọn họ mà thái độ đối xử với các cô như thể con riêng với mẹ kế. Mà hắn hiện tại......

Không lẽ cô không nói gì với hắn sao? Không định để Phong Đường đuổi các cô đi sao???

Thời điểm chào hỏi Giản Tiểu Tinh và giới thiệu bản thân, nhìn cô gái không thể đoán trước được trước mặt, vẫn còn lo lắng sẽ xuất hiện tình huống bất ngờ đảo ngược tình thế, nhưng mãi cho đến khi Phong Đường để các cô về cũng không thấy có chuyện gì xảy ra.

Vốn dĩ Giản Tiểu Tinh cũng không định lấy ơn báo oán, nhưng cũng sẽ không vì chuyện này mà hủy diệt cuộc sống và hy vọng của người khác, cùng lắm thì là một hình phạt nhỏ mà thôi. Ai ngờ ngày hôm sau cô lại phát hiện ngày hôm qua không nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng đã thả bọn họ trở về là một sai lầm, phải biết rằng những người này không phải là thỏ trắng ngây thơ gì, mà là dân cờ bạc đang thực hiện một canh bạc khổng lồ.

Cô vẫn còn chưa có hành động gì, sáng sớm hôm sau bọn họ đã xếp hàng xin lỗi, lại còn là kiểu xin lỗi vô cùng trịnh trọng của Nhật Bản mà không phải ai cũng có thể nhận được, hơn nữa tất cả bọn họ đều có thái độ vô cùng thành khẩn, khiến cô bây giờ mà còn so đo thì hóa ra lại thành nhỏ nhen.

Cô đành phải mặt lạnh mặt tỏ vẻ chuyện này coi như cho qua, nhưng sau đó bọn họ lại bắt đầu kế hoạch thứ hai, bọn họ bắt đầu toát ra vẻ dịu dàng như mẹ hiền đối với cô, dành cho cô sự quan tâm tỉ mỉ và nhiệt tình không thể chịu nổi. Sử dụng đủ các kiểu lấy lòng không dấu vết như thể đang âm thầm cạnh tranh. Cho dù cô có bày ra những mặt xấu cỡ nào, họ cũng cố gắng khen cho bằng được, thậm chí còn muốn mời cô đi tắm nước nóng. Dù có muốn từ chối cũng không được, bọn họ chà lưng khen ngợi cô đáng yêu như bánh bao nhỏ, lại còn muốn xoa bóp ngực cô, phải nói là những viên đạn bọc đường lao đến tới tấp hết viên này đến viên khác.... Làm Giản Tiểu Tinh chỉ cần nhìn thấy các cô là da đầu tê dại chỉ muốn tránh thật xa......

Thôi được rồi, cùng là phụ nữ với nhau sao cứ phải làm khó nhau, khi xúc động thì ai cũng có thể phạm sai lầm phải không? Bỏ đi.

Về phần lão phu nhân vẫn còn đang nằm viện biết được Giản Tiểu Tinh đã vào ở trong đại trạch của bà, nhưng lại không hề biết những người con dâu được đề cử của bà đều đã đổi phe chỉ trong một đêm. Lúc bà vừa ăn táo vừa nghĩ thầm, đến cũng tốt, các cô chắc chắn sẽ làm cô phải xấu hổ, có khi còn làm cô xấu hổ tới mức bỏ chạy, mặc dù không biết cô đã dùng ma pháp gì mê hoặc hai cháu ngoại của bà, nhưng nhóm các cô gái quý phái kia với tham vọng bừng bừng không phải là đứa trẻ dễ bị lừa bằng cách dỗ dành.