Chẳng Đắm Chìm

Chương 30



Đèn pha chiếu thẳng lóa mắt, biến thành một quầng sáng khiến người choáng váng. Từ Ý Bạch vẫn bảo vệ phía trước Thẩm Yểu, chặn lại hơn phân nửa người cậu. Anh nắm chặt tay Thẩm Yểu, đứng thẳng đối mắt với Quan Thù ngồi trong xe.

Anh bảo vệ Thẩm Yểu hoàn toàn ở phía sau, nét mặt bình tĩnh. Trên thực tế bàn tay giữ lấy Thẩm Yểu càng lúc càng siết chặt.

Bất kể là hôn môi hay ôm ấp, hay là thời điểm lần đầu làm tình, Thẩm Yểu cũng chẳng hề ngượng ngùng, nhưng lại luôn mang theo cảm giác ngây thơ như có như không.

Từ Ý Bạch chưa từng hỏi trước kia Thẩm Yểu đã từng yêu đương hay không, một là vì cậu là mối tình đầu của anh, vậy nên theo bản năng mà xem bản thân trở thành tình đầu của Thẩm Yểu.

Thi thoảng anh cũng bất chợt hiện ra một vài ý tưởng, nghĩ rằng trước khi Thẩm Yểu gặp mình liệu có từng ở bên Alpha nào khác, cũng vừa dính người lại nũng nịu như bên mình hay không.

Ý niệm vừa mới hiện lên đã bị Từ Ý Bạch bóp chết. Bởi anh phát hiện khi tưởng tượng, trong lòng liền bất ngờ dâng lên sự ghen tuông xa lạ không giống với bản thân.

Anh luôn cố gắng kiềm nén những phỏng đoán của bản thân. Anh tự nói với mình rằng đó là chuyện quá khứ rồi, anh với Thẩm Yểu yêu đương mới là hiện tại.

Nếu mối tình lúc trước của Thẩm Yểu không thuận lợi, anh sẽ khiến Thẩm Yểu cảm nhận được tình yêu chân chính là thế nào, nếu Alpha lúc trước rất yêu Thẩm Yểu, thì anh sẽ lại càng yêu Thẩm Yểu nhiều hơn cả hắn.

“Anh ở bên Thẩm Yểu lâu như vậy, hẳn phải biết trước kia Thẩm Yểu từng yêu đương với tôi chứ, cậu ta không nói với anh sao?” Quan Thù để ý đến vẻ mặt của anh, khẽ cười nói, “Hay cậu ta lừa anh là lần đầu yêu đương? Nhưng cậu ta với tôi mới là tình đầu nha.”

“Thì sao, cậu chỉ muốn nói với tôi điều này thôi à?” Từ Ý Bạch không tránh tầm mắt của Quan Thù, anh chỉ là tốt tính, chứ không có nghĩa là nhu nhược, ánh mắt tựa như kim châm, “Điều này quan trọng sao, em ấy không đề cập tới chẳng phải có nghĩa hiện tại không còn quan tâm cậu nữa ư?”

Advertisement



Ánh mắt Quan Thù trầm lặng, như biển sâu đêm khuya vắng người, nhìn như bình tĩnh, nhưng ẩn giấu bên dưới là sóng lớn cuộn trào.

Tính cách của Từ Ý Bạch cùng Quan Thù khác xa nhau, hai bọn họ cũng chẳng hề thân quen, chỉ là quan hệ gặp vài lần nhìn quen mặt, lần gặp gỡ gần nhất đã là nhiều năm trước kia.

Anh không biết lời Quan Thù thật giả thế nào, song Từ Ý Bạch hiển nhiên có thể nhìn ra được Quan Thù không có ý tốt, cũng ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc* trong ngữ điệu của hắn, lại càng phát giác ý thù địch đặc thù của Alpha trên người hắn.

*Nguyên văn 夹枪带棒 (giáp thương đái bổng)

Quan Thù chính là cố ý nói ra những lời này, vừa rồi hắn hung hăng lao xe đến cũng không phải ngoài ý muốn. Giả sử Quan Thù thật sự là bạn trai cũ của Thẩm Yểu, Từ Ý Bạch cho rằng hắn căn bản chưa quên được cậu, hắn nông cạn xông đến nói về chuyện quá khứ với Thẩm Yểu, lại càng giống như giận đến mất khôn.

Từ Ý Bạch thậm chí cảm thấy Quan Thù muốn tranh cướp Thẩm Yểu với mình. Anh nguyên bản chỉ nắm tay Thẩm Yểu, hiện tại lại luồn từng ngón vào, mười ngón đan xen.

Từ Ý Bạch để Quan Thù thấy rõ đôi tay nắm chặt của hai bọn họ, sau khi suýt bị xe đâm cũng chẳng hề sợ sệt, nhìn thẳng Quan Thù nói:

“Đầu tiên bất kể lời cậu nói là thật hay giả, cho dù cậu thật sự từng ở bên Yểu Yểu, vậy cậu cũng chỉ là bạn trai cũ.”

Anh cố ý khẽ hạ trọng âm vào chữ “Cũ”, ý tại ngôn ngoại là kẻ làm bạn trai cũ như Quan Thù đừng có quản nhiều như vậy.

Quan Thù vô thức mím môi dưới, hắn nhìn khóa vào đôi tay đang nắm của hai người, sau đó dời tầm mắt đi.

Ánh mắt hắn khóa chết vào người Thẩm Yểu đứng cạnh Từ Ý Bạch, cậu rũ mắt, trên mặt chẳng hề thấy một chút chột dạ, như thể không phát hiện ra mùi thuốc súng giữa hai Alpha.

Mấy giờ trước, Thẩm Yểu còn cùng hắn mây mưa lăn lộn trên giường.

Hiện tại, cậu lại đứng bên một người đàn ông khác, đối diện với hắn, thật đúng là bạc tình đến cùng cực.

Nụ cười vốn dĩ mang theo chút vô lại của Quan Thù chậm rãi thu hồi. Hắn lại nhảy vào cạm bẫy của Thẩm Yểu, thêm một lần mắc mưu của cậu.

Hắn đích thật là bạn trai cũ, thời điểm hắn cùng Thẩm Yểu yêu đương, Từ Ý Bạch còn chưa quen biết cậu. Khi hắn nắm tay Thẩm Yểu, hôn Thẩm Yểu trong phòng học, Từ Ý Bạch vẫn còn ở trong phòng đàn luyện dương cầm mỗi ngày.

Hiện tại Từ Ý Bạch được mang thân phận bạn trai chính quy của Thẩm Yểu, anh thừa đắc ý thừa tự tin đứng trước mặt Thẩm Yểu, làm cho Quan Thù sản sinh cảm xúc điên cuồng ác liệt.

Hắn thật sự muốn nói chân tướng cho Từ Ý Bạch ngay lập tức, nói cho anh hay Thẩm Yểu vừa rồi vẫn còn trên giường với hắn, rằng mấy tiếng trước Thẩm Yểu vẫn còn hôn môi hắn, rằng Thẩm Yểu mới nãy còn mặc quần áo của hắn, ở trong phòng của hắn.

Từ Ý Bạch tưởng rằng Thẩm Yểu chỉ có quan hệ với mình hắn thôi sao? Anh ta đâu có tưởng tượng nổi trên đầu mình đã cắm mấy cái sừng rồi?

Hắn thật sự muốn nhìn cái mặt nạ bình tĩnh kia của Từ Ý Bạch bị xé nát, nhìn vẻ mặt đau khổ lại bất lực của anh, vậy nhất định sẽ khiến hắn rất sảng khoái.

Từ Ý Bạch sẽ có phản ứng gì đây, là chia tay với Thẩm Yểu, hay xông đến đánh một trận với hắn?

Quan Thù chậm rãi mở miệng, kích động vừa định nói hết sạch ra, lại chạm đến ánh mắt của Thẩm Yểu. Trên mặt Thẩm Yểu vẵn chẳng có cảm giác căng thẳng gì, tầm mắt bình thản nhìn Quan Thù, tựa như nhìn thấu ý tưởng nơi nội tâm hắn.

Quan Thù không hiểu sự ung dung bình thản này của Thẩm Yểu là đến từ nơi đâu, chẳng lẽ cậu cảm thấy dù Từ Ý Bạch có biết chuyện giữa bọn họ, thì cũng vẫn tha thứ cho cậu ư?

Hay là cho rằng Từ Ý Bạch sẽ để cậu lựa chọn giữa hai bọn họ, nếu như vậy Thẩm Yểu sẽ chọn ai đây, cậu ấy máu lạnh như thế, có phải sẽ dứt khoát không cần cả hai hay không.

Điếu thuốc trên ngón tay Quan Thù càng lúc càng ngắn lại, hắn chợt dụi tắt tàn thuốc trong lòng bàn tay, tiếp tục nhếch khóe môi nói: “Tôi quả thật là bạn trai cũ, nhưng anh có biết người bạn trai cũ như tôi vì sao lại ở đây lúc này không?”

Từ Ý Bạch rõ ràng xem hắn thành tình địch, còn cố gắng tỏ vẻ điềm nhiên như thường, như thể tình cảm giữa anh và Thẩm Yểu kiên cố không thể phá vỡ.

Vậy ngược lại hắn muốn xem thử, tình cảm giữa anh và Thẩm Yểu rốt cuộc có phải vững chắc đến vậy hay không, Thẩm Yểu thích anh đến thế hay không

“Sao tôi lại không biết chứ?” Từ Ý Bạch tựa như thật sự hoàn toàn không để tâm đến lời hắn nói, “Tôi nhìn thấy cậu đưa Yểu Yểu về nhà, em ấy cũng đã giải thích với tôi, rất cảm ơn cậu đã đưa Yểu Yểu về. Nhưng kể cả tiện đường cậu vẫn nên về nhà sớm một chút, dù sao hiện tại cũng đã muộn lắm rồi.”

Cảm giác bỏng rát trong lòng bàn tay dần lùi đi, Quan Thù mở cửa xe, bước xuống xe nói: “Cậu ta nói với anh cái đó, mà không nói những chuyện khác à?”

Mặt Từ Ý Bạch lạnh xuống: “Cho dù còn chuyện khác, thì tôi sẽ tự hỏi Yểu Yểu, không liên quan đến cậu.”

“Cậu ta nói gì anh cũng tin sao?” Quan Thù như mãnh thú đứng trước xe việt dã, trên người có khí chất hoang dại tương ứng, hắn không nóng không lạnh nói, “Anh yêu đương với Thẩm Yểu lâu như vậy, mà không biết cậu ta thích nhất là nói dối ư?”

Bàn tay buông cạnh chân của Từ Ý Bạch siết chặt lại rồi buông lỏng, lặp đi lặp lại. Anh đương nhiên muốn biết chuyện đã phát sinh giữa Thẩm Yểu và hắn, nhưng đây là chuyện giữa anh với Thẩm Yểu, không cần Quan Thù đến thêm mắm dặm muối.

Anh rốt cuộc vẫn không khống chế được cảm xúc tiến về phía trước, hai tay Từ Ý Bạch tóm lấy áo Quan Thù, mạch máu trên mu bàn tay gồ lên.

Từ Ý Bạch hiếm khi lộ ra bộ dáng hung tàn: “Quan Thù, chưa từng nghe qua câu này sao?”

Quan Thù chẳng thèm để tâm, hai bọn họ cao xấp xỉ nhau, hắn nhìn thẳng Từ Ý Bạch nói: “Câu gì?”

Hàm dưới Từ Ý Bạch siết chặt, đường cong mang theo sự sắc sảo, lời nói ra không còn bình thản dịu dàng nữa, gằn từng chữ một, càng lúc càng nặng:

“Một người cũ đủ tiêu chuẩn phải giống như đã chết rồi.”

Thái độ nhàn tản nguyên bản của Quan Thù thoáng chốc bị thu lại, vết sẹo trên hàng mày càng tôn thêm sự hiểm ác trên toàn khuôn mặt hắn.

Mắt lạnh nhìn Từ Ý Bạch, ánh mắt hai Alpha chẳng mảy may nhượng bộ, trong không khí như tràn ngập mùi thuốc súng vô hình.

Đụng độ, mấp mé biên giới phun trào.

Phong thái điêu luyện có thừa mới nãy của Quan Thù biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, hắn hất tay Từ Ý Bạch đang tóm lấy áo mình ra, hừ lạnh nói: “Đừng dùng bàn tay bẩn thủ của anh chạm vào tôi.”

Hắn đứng thẳng người, khẽ nâng cằm nói: “Hơn nữa thật đáng tiếc, tạm thời tôi không chết được, bởi vì Thẩm Yểu với tôi vẫn còn có quan hệ.”

“Ví như —— buổi tối hôm nay.”

Quan Thù thâm sâu kéo dài lời nói, tựa như hắn cùng Thẩm Yểu có chuyện gì đó ám muội mơ hồ. Tơ máu dần giăng trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Từ Ý Bạch, anh bình ổn hơi thở, tự nhủ bản thân chớ để Quan Thù dễ dàng chọc giận.

Song trong nháy mắt, lý trí không còn chiến thắng, thân thể tự động tiến trước một bước.

Sợi tóc trên trán Từ Ý Bạch bay lên vì động tác dữ dội, anh đột ngột nâng nắm đấm, hướng thẳng vào mặt Quan Thù.

Nắm đấm sắc bén xông thẳng vào mặt, Quan Thù chẳng hề chớp mắt. Hắn lui ra phía sau mấy bước, né tránh rất thành thạo.

Ngay sau đó, lại một quyền đấm tới, lần này Quan Thù trực tiếp lấy bàn tay chặn nắm đấm của Từ Ý Bạch lại, hai luồng lực mạnh mẽ chống đối trong không khí, giống như hai hành tinh sắp va chạm bất cứ lúc nào.

Quan Thù dùng tay còn lại túm lấy vạt áo, sắc mặt đông cứng lại: “Từ Ý Bạch, anh muốn động thủ với tôi à?” Hắn khinh thường nói: “Có phải là quá không biết lượng sức hay không?”

Từ Ý Bạch không lui nửa bước, ánh mắt anh ngược lại càng ép tới gần: “Cậu có thể thử xem có phải tôi thật sự không biết lượng sức hay không.”

Pheromone của Alpha đụng độ trong không khí, đối lập chính diện. Tựa như dưới sự án binh bất động hiện tại ẩn chứa bão lốc, hai mũi nhọn đối đầu, chẳng ai muốn thoái nhượng, một câu buông ra cũng có thể khiến trận chiến này chính thức bùng nổ.

Thẩm Yểu Từ đầu tới cuối chưa từng nói một câu rốt cuộc mở miệng nói lời đầu tiên: “Quan Thù.”

Hôm nay đã đủ muộn đủ mỏi mệt rồi, cậu không muốn lại chứng kiến hai người Từ Ý Bạch Quan Thù ẩu đả. Dẫu cho cả hai đều là Alpha vóc dáng cao to, nhưng nếu bọn họ thật sự đánh nhau, Từ Ý Bạch nhất định sẽ phải chịu thiệt.

Giọng nói đột ngột chen vào, hai người ăn ý quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Yểu đi tới, cuối cùng chen vào giữa hai bọn họ.

Cậu gọi tên Quan Thù, nhưng lại ôm Từ Ý Bạch, cánh tay quấn quanh eo anh tựa như trấn an, để anh từng bước hạ nhiệt lui về phía sau.

Kéo giãn khoảng cách vừa đủ, Thẩm Yểu mới xoay người nhìn về phía Quan Thù.

Quan Thù thoạt nhìn như muốn cắn vỡ khớp hàm, nhìn thấy điệu bộ bảo vệ của Thẩm Yểu đối với Từ Ý Bạch, đôi mắt hắn càng lúc càng tối sầm, cuối cùng vẫn là cười lạnh không nói gì.

Hắn với Từ Ý Bạch đều rất ăn ý không muốn cuốn Thẩm Yểu vào, thế mà cậu còn vì bảo vệ Từ Ý Bạch mà đến đây can ngăn sao?

Thẩm Yểu thật sự là lo lắng thái quá rồi, sao hắn phải đánh nhau với Từ Ý Bạch chứ, là vì cậu ư?

Từng có tự ảo tưởng nữa.

Song nắm tay bên chân Quan Thù lại chẳng hề buông lỏng, khí thế của hắn căn bản vẫn không thả lỏng, lạnh lùng giễu nhại nói: “Từ Ý Bạch, anh còn cần Omega bảo vệ sao?”

Nếu không phải vừa rồi Thẩm Yểu chắn ở phía trước Từ Ý Bạch, bọn họ có khả năng thật sự sẽ đánh nhau.

Từ Ý Bạch dần dần tỉnh táo lại, anh bất giác nhận ra bản thân không nên để Quan Thù chọc giận như vậy, những lời trơn tru thành thạo đó của hắn đều che giấu gươm đao, hắn chính là đang châm ngòi ly gián.

Thẩm Yểu từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng bên anh, Quan Thù chỉ là bạn trai cũ của em ấy mà thôi. Anh không nên để tâm đến Quan Thù, chuyện của anh với Thẩm Yểu nên để tự mình xử lý.

“Quan Thù, trước tiên cậu nên nghĩ xem phải báo cáo về chuyện chiếc xe này thế nào với chú Quan đi, sự việc hôm nay tôi cũng sẽ nói với chú ấy. Dù sao vừa nãy cậu lái xe đích thật là muốn đâm người phải không?” Từ Ý Bạch bình tĩnh không ít, anh nhìn khóa vào đầu xe hơi móp xuống của Quan Thù, “Không kiểm soát nổi cảm xúc của bản thân, tốt nhất vẫn là đừng nên thích Thẩm Yểu nữa.”

“Anh đùa cái gì thế?” Phản ứng của Quan Thù lại rất dữ dội, tỉnh táo lại như thể bị dội nước, cau mày nói, “Tôi chẳng thích Thẩm Yểu chút nào cả, anh tưởng ai cũng giống mình, bị cậu ta lừa đến mê mẩn hả?”

Quan Thù nói như vậy, cũng không hề khiến Từ Ý Bạch lơi lỏng một phân, đôi mắt anh như thể được nước mưa tẩy rửa sạch sẽ, ảnh ngược sắc nét trong mắt tỏ rõ lòng mình:

“Vậy là tốt nhất, dẫu sao có ý đồ chen chân vào tình cảm của người khác cũng không phải chuyện vẻ vang gì.”

Ánh mắt Từ Ý Bạch giống như đang nhìn kẻ phá hoại hạnh phúc, làm cho Quan Thù sản sinh sự ghê tởm.

Hắn sải chân dài bước về lại xe, đóng cửa “Rầm” một tiếng nặng nề. Máy nổ vang lên ầm ĩ, mặt Quan Thù lạnh tanh quay xe lại.

Trước khi đi, hắn đóng cửa kính xe lại, hạ mắt nhìn Từ Ý Bạch, thương hại nói: “Từ Ý Bạch, cẩn thận sớm muộn gì anh cũng sẽ bị Thẩm Yểu đùa chết.”

Hắn không quan tâm Từ Ý Bạch có muốn tiếp lời gì hay không, một tay xoay bánh lái xông vào giữa bóng đêm.

Hắn tranh chấp với Từ Ý Bạch làm quái gì chứ, Từ Ý Bạch chỉ là kẻ đáng thương chẳng hay biết gì. Anh khẳng định không biết chuyện giữa Thẩm Yểu và Yến Tri Hành, cũng chẳng hay chuyện tình bí mật của hắn cùng Thẩm Yểu.

Quan Thù cười lạnh, khi đã lái xe được một đoạn xa, hắn mới tiếp tục lấy thuốc lên cắn bên miệng.

Là Thẩm Yểu chủ động quyến rũ hắn, là Thẩm Yểu lên giường với hắn, hắn căn bản không biết Thẩm Yểu có người bạn trai Từ Ý Bạch này.

Có điều lời Từ Ý Bạch cũng không sai, chen chân vào tình cảm của người khác đích xác không phải chuyện vẻ vang gì, hắn không có thói quen làm bồ nhí.

Chiếc xe đen tựa bóng rồng bơi đi, trong thoáng chốc đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi nơi cuối đường. Từ Ý Bạch chậm rãi dời tầm mắt, gió hè thổi từng cơn đến, luồn vào qua vạt áo.

Khóe môi Từ Ý Bạch vẫn mím chặt, anh nghiêng mặt đi, hàng mi từng sợi rõ ràng tựa nhũ băng buông rủ, tầm mắt tập trung lên mặt Thẩm Yểu.

Quan Thù đi rồi, anh rốt cuộc cũng hỏi được ra vấn đề mình muốn.

“Em với Quan Thù đã làm gì vậy?”

Trước giờ Thẩm Yểu vẫn luôn biết Từ Ý Bạch không hề ngu ngốc, lần cãi vã trước Từ Ý Bạch bị cậu lừa qua chuyện cũng chỉ vì quá thích cậu.

Anh quá thích cậu, cho nên sẵn lòng cho cậu một cơ hội nữa, Thẩm Yểu vẫn luôn rõ điều này.

Chiếc áo ngắn tay trên người Thẩm Yểu có chút nhăn nhún. Vết bầm trên eo bên dưới vạt áo, vẫn còn mơ hồ nóng bỏng.

“Đừng lừa anh.” Ánh mắt Từ Ý Bạch sáng tỏ như gương, “Yểu Yểu.”