Chẳng Đắm Chìm

Chương 31



Ánh trăng bị mây đen dày đặc bao trùm, sau một phút Thẩm Yểu cùng Từ Ý Bạch nhìn nhau, bất ngờ không chút báo trước, ào ào đổ cơn mưa xuống.

Mưa không hề nhỏ, thời điểm giọt mưa đầu tiên rơi lên người Thẩm Yểu, hàng mi của cậu mới khẽ khàng rung động.

Hiện tại trên mặt Thẩm Yểu đã chẳng hề còn sự mừng rỡ khi thấy Từ Ý Bạch mới nãy, cậu đứng giữa màn mưa, như chìm vào trong sương mù.

Cậu không hề chuyển tầm mắt, ánh mắt đan xen với Từ Ý Bạch vẫn chẳng có một tia chột dạ như cũ, hoặc phải nói là chẳng có chút cảm xúc nào.

Từ Ý Bạch bỗng dưng cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Anh là người chất vấn không hề làm sai điều gì, những hạt mưa dày đặc tựa như xối vào trong lòng anh, trống rỗng lạnh lẽo.

“Trời mưa rồi.” Khi Từ Ý Bạch mở miệng, âm thanh khản đặc khiến anh cảm thấy xa lạ, trộn lẫn trong tiếng mưa lặng lẽ, anh nghiêng mặt dời tầm mắt đi trước, “Lên nhà trước đã.”

Căn phòng Thẩm Yểu ở vẫn giống y hệt như trước lúc anh đi, ngoại trừ những đồ gia dụng cần thiết, những trang trí khác cực ít, như thể chỉ là một chỗ dừng chân tạm thời.

Từ Ý Bạch đi theo sau cậu, nghe được tiếng công tắc vang lên, ánh sáng bừng lên bất chợt khiến tạm thời mất đi thị lực.

Khi tầm nhìn được khôi phục lại, anh nhìn thấy Thẩm Yểu bỏ chiếc túi lớn vẫn luôn cầm trong tay lên ghế, sau đó lấy hai chai nước khỏi tủ lạnh.

Thẩm Yểu đưa anh một chai, còn thuận miệng hỏi câu: “Uống nước chứ?”

Cánh tay treo giữa không trung nửa ngày, cố chấp giữ vững đến khi mỏi nhừ, chai nước trong tay mới được người tiếp nhận.

Từ Ý Bạch không uống, anh siết chặt chai nước, chiếc chai plastic phát ra tiếng vang khiến người ê răng.

Anh đổi câu hỏi: “Em với Quan Thù thật sự từng ở bên nhau sao?”

Thẩm Yểu ngồi trên sofa, vặn chai nước uống từng ngụm nhỏ. Nghe được âm thanh, mới hơi hơi ngẩng đầu, thừa nhận nói: “Đúng thế, là hồi cấp ba.”

Hô hấp của Từ Ý Bạch căng thẳng, lại hỏi: “Tình đầu sao?”

“Vâng.” Thẩm Yểu gật đầu nói, “Tình đầu.”

Lần đầu yêu đương dường như có một hàm nghĩa khác thường, sở dĩ gọi nó bằng một danh từ đặc biệt như vậy, là để giải thích sự đặc thù cùng thuần khiết của nó.

Thẩm Yểu là tình đầu của anh, nhưng anh không phải tình đầu của Thẩm Yểu.

Yết hầu của Từ Ý Bạch lăn xuống, anh không muốn nghĩ đến thời điểm trước kia Thẩm Yểu cùng Quan Thù yêu đương như thế nào, có phải cũng hôn lấy lòng, cũng nũng nịu như vậy không.

Hay là những điều đó đều là Quan Thù dạy em ấy.

Từ Ý Bạch vặn mở chai nước uống mấy ngụm, lúc này mới cảm thấy bình tĩnh tỉnh táo hơn không ít. Anh thấp giọng nói: “Quan Thù vẫn còn thích em.”

Mắt anh không chớp không rời khỏi Thẩm Yểu dù một giây, muốn xem phản ứng từng phút giây của cậu.

Thẩm Yểu lại lãnh đạm nâng mi, hỏi ngược lại: “Thế ư?”

Dưới giọng điệu nhẹ bẫng của cậu, Quan Thù dường như là người chẳng hề quan trọng gì.

Thẩm Yểu sở hữu đôi mắt rất đẹp, khi cậu lặng lẽ nhìn một người liền tựa như chuyên tâm lại vĩnh hằng.

Nhưng một khi chợt tỉnh, trên thực tế Thẩm Yểu chỉ đang đơn thuần nhìn mà thôi. Cậu có thể nhìn anh, cũng có thể dời tầm mắt nhìn người khác.

Cảm giác kiệt sức do di chuyển không ngừng nghỉ suốt ngày dài của Từ Ý Bạch vốn đã tiêu tan khi ôm Thẩm Yểu, hiện tại như hồi quang phản chiếu kéo chìm anh xuống.

Anh khô khốc mở miệng, cố chấp hỏi lại: “Em cùng Quan Thù......”

“Từ Ý Bạch.” Thẩm Yểu ngắt lời, nhẹ nhàng gọi tên anh, không còn du dương như trước kia, cậu thản nhiên nói, “Khi em không giải thích, anh hẳn phải đoán được rồi chứ?”

Lừa Từ Ý Bạch là chuyện chẳng thú vị gì, trước giờ anh cũng không phải đồ ngốc bị đùa giỡn quay mòng mòng, anh chỉ là vì tình yêu với Thẩm Yểu mà tự lừa mình dối người.

“Anh thật sự tin mấy lý do chia tay của em ư? Anh biết đấy, em nói chia tay chính là thật sự muốn chia tay, không có nhiều lý do vậy đâu.”

Thẩm Yểu tự thuật: “Anh đã thấy em xuống khỏi xe Quan Thù, hẳn là cũng ngửi thấy hương pheromone của cậu ta trên người em. Anh có quen biết Quan Thù, có lẽ cũng biết rõ cậu ta là dạng người gì chứ?”

Quan Thù khinh thường nói dối, những lời ám muội mơ hồ tối nay của hắn không hề bịa đặt, đều là sự thật.

Lời Thẩm Yểu nói ra như con dao đâm vào lòng người, sắc môi Từ Ý Bạch từ từ tái nhợt. Mỗi phút mỗi giây anh đều nghĩ đến Thẩm Yểu, khi đàn dương cầm cũng nhớ đến cậu, kể cả lúc ngủ cũng vậy.

Thời điểm máy bay cất cánh, anh còn suy nghĩ nên xuất hiện trước mặt Thẩm Yểu thế nào để cậu càng mừng rỡ.

Hiện tại anh chẳng thốt nổi một lời, ngón tay bấu chặt bên chân, tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ.

Từ Ý Bạch muốn biết, khi anh đứng trước mặt Quan Thù, kiên định nói lời tin tưởng Thẩm Yểu, Quan Thù cùng cậu đã suy nghĩ điều gì.

Thẩm Yểu không thích lằng nhằng thiếu quyết đoán, giả như đã quyết định cắt đứt quan hệ với Từ Ý Bạch, vậy thì nên dứt khoát nhanh gọn mà đẩy anh đến đường cùng thì hơn.

Cậu đứng dậy, ngón tay dài nhỏ nắm lấy vạt áo, không nhanh không chậm vén lên.

Vòng eo trắng ngần nhỏ nhắn kia của Thẩm Yểu, Từ Ý Bạch đã từng ve vuốt vô số lần, hiện tại bên trên lại đầy dấu tay nhìn đến ghê người, rõ ràng là vết tích vừa mới lưu lại.

Ngay trong tối nay, tại mấy tiếng trước, trong lúc anh nhớ mong Thẩm Yểu, lao đến đây tìm cậu.

“Thấy rõ rồi chứ?”

Thẩm Yểu cảm thấy bản thân không cần nói thêm nữa, cậu buông tay, vạt áo lại che khuất làn da.

“Xoảng” một tiếng chói tai, chiếc túi Từ Ý Bạch luôn xách tay bị ném xuống mặt đất, là tiếng thủy tinh vỡ nát

Thẩm Yểu có chút đoán trước nhắm mắt lại, cậu quả nhiên bị Từ Ý Bạch đè ngửa lên sofa. Thời điểm ngã xuống đầu đập vào chiếc gối mềm mại, song vẫn có chút choáng váng ù ù.

Từ Ý Bạch đè chặt cậu trong sofa chật chội, tay khẽ run rẩy. Anh không tin vào hai mắt mình, quờ quạng nắm áo Thẩm Yểu lôi lên trên.

Anh không khống chế được lực tay, áo liền bị vén lên quá ngực. Từ Ý Bạch không chỉ nhìn thấy vết véo trên eo, mà còn thấy dấu hôn, loang lổ trên người Thẩm Yểu, như thể vĩnh viễn không có cách nào xóa mất.

Hình ảnh trước mắt càng lúc càng nhòe nhoẹt, bị hơi nóng bốc lên thành sương mù, Từ Ý Bạch vươn tay dùng sức lau mắt, để lại đôi vành mắt đỏ bừng.

Ngoại trừ lần Thẩm Yểu đề nghị chia tay trước đó, Từ Ý Bạch chưa bao giờ sụp đổ thất thố đến vậy.

Anh nửa quỳ trên sofa, nhìn chằm chằm vào eo Thẩm Yểu, sau đó đưa tay dùng sức bóp, dùng loại này thủ đoạn vụng về lại lừa mình dối người này, nỗ lực che phủ những dấu vết đó.

Làn môi vốn dĩ mím chặt của Từ Ý Bạch, tại một khắc lại tuyệt vọng buông lỏng, ôm một tia hy vọng cuối cùng, chất vấn:

“Em đã ngủ với Quan Thù phải không......?”

Anh trơ mắt nhìn Thẩm Yểu tỉnh bơ gật đầu, hô hấp đông cứng lại, huyết dịch toàn thân như chảy ngược.

Đại não Từ Ý Bạch nổ “Đoàng” một tiếng, trước mắt tối sầm một mảng, chẳng còn nhìn thấy gì, chẳng còn nghe thấy gì.

Anh chỉ biết bóp chặt tay Thẩm Yểu, xác nhận sự tồn tại của cậu, sau đó lặp đi lặp lại hỏi: “Vì sao? Thẩm Yểu...... Vì sao? Hai ta không phải đang yêu nhau ư? Chẳng phải chúng ta đã quay lại với nhau rồi sao?”

Hàng lệ của Từ Ý Bạch rốt cuộc không khống chế nổi nữa tuôn rơi: “Thẩm Yểu...... Em cảm thấy anh chưa đủ yêu em sao? Hay là vì em thích Quan Thù hơn? Cho nên mới muốn làm như vậy?”

Thẩm Yểu cảm giác được nước mắt của Từ Ý Bạch rơi trên cổ mình, nóng bỏng, từ đầu tới cuối vẫn không hề giãy dụa.

“Không phải đâu.” Cậu nắm lấy cổ tay Từ Ý Bạch, ngăn cản động tác của anh, “Làm một bạn trai, anh quả thật rất tốt.”

Biểu cảm của Từ Ý Bạch trống rỗng, một lần nữa lau giọt lệ nơi khóe mắt, cất cao giọng nói: “Vậy thì vì sao?!”

“Chúng ta đã có một mối tình hoàn mỹ rồi, anh có thể vĩnh viễn nhớ đến em, bởi vì em cũng sẽ vậy.” Ngữ điệu của Thẩm Yểu nghiêm túc, cậu tuyệt đối không cảm thấy mình đang đùa cợt gì, “Chúng ta đều đã làm hết những chuyện có thể khi yêu, vậy vì sao lại không thể chia tay chứ?”

Từ Ý Bạch chưa từng biết Thẩm Yểu lại mang cách nghĩ như vậy, tựa như chỉ đơn thuần đang chơi trò yêu đương. Khi anh đắm đuối hôn Thẩm Yểu, Thẩm Yểu chẳng qua là đang đứng bên ngoài, tỉnh táo nhìn anh sập bẫy.

Mỗi một cảm xúc, mỗi một lần xao động, mỗi một lần rung động, đối với Thẩm Yểu mà nói, rốt cuộc chẳng đáng là gì.

Từ Ý Bạch thoạt nhìn như đang từ từ bình tâm lại, nhưng trên thực tế, toàn thân anh đang run rẩy khó lòng phát giác:

“Thẩm Yểu, chúng ta là yêu đương, không phải là đùa giỡn.”

“Em đương nhiên biết, yêu đương và chơi đùa có khác nhau.” Ánh mắt Thẩm Yểu chân thành, “Chúng ta yêu đương, cho nên từng câu yêu thương khi đó đều là thật lòng thật dạ.”

“Vậy hiện tại thì sao? Anh thì sao?” Từ Ý Bạch khẽ hỏi, “Em nói không cần là sẽ vứt bỏ anh ư?”

Cho đến tận lúc này anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác tim loạn nhịp khi Thẩm Yểu ôm lấy mình từ phía sau, hỏi anh có muốn hay yêu đương hay không. Mỗi một câu yêu thương của cậu đều thật lòng, cho tới bây giờ, cũng đều là thành tâm thành ý.

“Vậy thật đáng tiếc, vì anh đã thích em đến thế.” Thẩm Yểu nâng tay chạm lên khóe mắt anh nói, “Một đời dài như vậy, chung quy cũng sẽ gặp phải vài người không đáng thôi, điều này cũng rất bình thường.”

Thẩm Yểu rõ ràng có thể lừa anh giống như trước, hiện tại ngay cả nói dối cũng chẳng buồn bịa đặt. Anh vẫn luôn biết Thẩm Yểu rất lãnh đạm với người không thân quen, trước kia anh luôn vì chút đặc biệt này mà hân hoan.

Kết quả, kỳ thật đều giống nhau, Thẩm Yểu nói không cần sẽ liền vứt bỏ.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Từ Ý Bạch, Thẩm Yểu lại nhẹ giọng nói: “Nếu anh bằng lòng, sau khi chia tay chúng ta vẫn có thể ôm hôn như trước.”

“Giống như em với Quan Thù sao?”

Những lời này phá tan thần kinh lý trí của Từ Ý Bạch, mắt anh đỏ ngầu giữ lấy cổ tay Thẩm Yểu, hoàn toàn mất kiểm soát nói: “Khi em yêu đương với cậu ta cũng là như thế phải không? Cũng là chơi chán rồi liền vứt bỏ phải không?”

Không ai có thể chịu được việc người yêu của mình ngoại tình. Trong đầu Từ Ý Bạch ngập đầy vết tích chướng mắt trên người Thẩm Yểu, anh thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh khi Thẩm Yểu lên giường cùng Quan Thù.

Anh biết khi đó Thẩm Yểu kiều diễm quyến rũ biết bao nhiêu, Thẩm Yểu như thế, không chỉ một mình anh được thấy.

Hương hoa chuông xanh khuếch tán trong phòng, cảm giác áp bức tràn ngập tính xâm lược cực mạnh. Thân thể Từ Ý Bạch bị phẫn nộ cùng tuyệt vọng khống chế, anh thô bạo giằng xé quần áo của Thẩm Yểu.

Trong đầu anh chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, che phủ xóa sạch dấu vết của Alpha khác.

Thẩm Yểu suýt nữa bị lôi ngã khỏi sofa, khi vạt áo tuột xuống để lộ bờ vai vẻ mặt cậu cũng chẳng hề biến đổi.

Đôi mắt cậu đen trắng rõ ràng, khuỷu tay chống trên sofa, hơi hơi thẳng người dậy, thu hẹp khoảng cách giữa mình cùng Từ Ý Bạch.

Chuyện quá khứ đã qua rất lâu rồi, Thẩm Yểu bình tĩnh tự thuật nói: “Thời điểm em với Quan Thù chia tay cũng ầm ĩ khó coi như thế. Chẳng phải anh vẫn luôn hỏi vì sao em thích ngâm mình như vậy, mà trong nhà lại không có bồn tắm ư?”

“Trước kia thì có, sau thì bởi khi chia tay Quan Thù cưỡng bức em trong đó, cho nên đã bị em bỏ đi rồi.”

“Hiện tại, anh cũng muốn cưỡng bức em sao?”

Huyệt Thái Dương của Từ Ý Bạch như bị kim đâm đau nhói, động tác bất chợt cứng đờ, cuối cùng dần dần thu tay lại.

Hô hấp của anh vẫn dồn dập hỗn loạn, trong mắt chất chứa gió lốc hỗn độn, nhưng rõ ràng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Từ Ý Bạch dùng sức cắm vào lòng bàn tay, trái tim co rút đau đớn: “Quan Thù đối xử với em như thế...... Mà em vẫn ở bên cậu ta ư?”

Hiện tại anh rất khó khống chế được cảm xúc của bản thân, anh cảm thấy mình phải làm gì đó để trút hận, nhưng lại sợ sẽ làm ra hành vi quá khích, cho nên Từ Ý Bạch quay mặt đi, không nhìn Thẩm Yểu nữa.

Ánh mắt vừa chuyển đi, lại rơi vào chiếc túi nằm trên sofa. Thẩm Yểu có biểu hiện quý trọng bất thường đối với chiếc túi này, bắt đầu từ lúc gặp lại, cậu vẫn luôn xách theo nó, ngay cả Từ Ý Bạch muốn giúp cậu cũng khước từ.

Bên trong có thứ gì vậy, có thể khiến Thẩm Yểu coi trọng đến thế. Quan Thù đưa Thẩm Yểu về, bên trong có phải là thứ Quan Thù tặng em ấy hay không?

Yết hầu của Từ Ý Bạch thoáng lăn, đến khi phản ứng lại, anh đã vươn tay xé chiếc túi.

“Từ Ý Bạch!”

Thẩm Yểu vẫn luôn cư xử rất bình tĩnh, đây là lần đầu tiên cậu phát ra âm thanh sắc bén như vậy, vươn tay đoạt đồ lại.

Cậu đột nhiên giống như con thú nhỏ nhào tới, Từ Ý Bạch trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp phản ứng, gia tăng sức lực kéo chiếc túi. Giữa lúc lôi kéo, chiếc túi mong manh bị rách toạc, thứ bên trong rơi ra tung tóe, một góc váy lụa hồng lộ ra từ bên cạnh.

Từ Ý Bạch hỏi: “Đây là cái gì?”

Thẩm Yểu cẩn thận thu gom đồ đạc lại, không nhìn Từ Ý Bạch, rũ mắt nói: “Di vật của mẹ em.”

Thẩm Yểu chưa từng nói với anh chuyện trong nhà, dẫu cho anh có muốn hiểu thêm về Thẩm Yểu một chút, Từ Ý Bạch cũng không dám tùy tiện hỏi nhiều.

Anh vẫn luôn muốn chờ Thẩm Yểu tự nguyện kể với mình, rốt cuộc cũng đã biết thêm một chút bí mật của cậu, nhưng lại dưới tình huống thế này. Từ Ý Bạch không nói ra nổi lời an ủi nào, chỉ có thể nói một câu “Xin lỗi”.

Lý trí của Từ Ý Bạch lại kéo căng, anh chợt đứng dậy, hô hấp có lúc bình ổn, có khi dồn dập, miễn cưỡng dùng âm điệu nhẹ nhàng nhất nói một câu: “Anh cảm thấy chúng ta nên bình tĩnh chút đi đã.”

Anh không thể tiếp tục ở chung một phòng cùng Thẩm Yểu, chỉ đứng thế này, cũng đã rất khó đè nén kích động.

Thẩm Yểu nghe được tiếng đóng cửa nặng nề, cậu ngồi yên trên sofa trong chốc lát. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cuối cùng lại lục thuốc ngủ ra.