Chàng Lọ Lem

Chương 10: Đại kết cục



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit/ dịch bởi Thảo Yupumi

Cẩn thận đưa Arthur về phòng, Merlin kéo một chiếc ghế ngay cạnh đó cho hắn.

Arthur trông vẻ khá bất lực.

"Merlin, cậu có nghĩ rằng nam nhân đeo mặt nạ kia chỉ không muốn ở bên cạnh ta không?" Hắn hỏi với cái vẻ mặt thật thất vọng.

"Ồ, không," Merlin nhẹ nhàng trả lời, "Không, tôi chắc chắn rằng cậu ấy có, chẳng qua còn sợ hãi thôi."

"Sợ cái gì?" Arthur tự hỏi thành lời, "Sợ trở thành một phần của hoàng tộc sao? Khi phải đối diện trước công chúng?"

"Sợ bị anh từ chối," Merlin nói thẳng.

Ánh mắt Arthur chuyển hướng nhìn chằm chằm Merlin

"Từ chối cậu ấy?" Arthur nheo mắt, "không thể, ta rõ ràng đang tìm cậu ấy."

"Ừ nhưng," Merlin hắng giọng, "nhưng có lẽ đó là lý do tại sao cậu ta không muốn anh biết cậu ta là ai... có lẽ là sợ bị lộ thân phận."

"Ta chỉ không biết cậu ấy có thể là ai, nhưng cậu ấy nghĩ rằng sẽ bị ta từ chối," Arthur lắc đầu, "vương quốc của ta có vị thế tốt với tất cả các vương quốc lân cận, vì vậy không thể nào là những quý tộc của vương quốc khác, họ không có lợi khi cứ cố che dấu thân phận mãi. "

"Vậy nếu người đó không có địa vị cao," Merlin kiến nghị, "có lẽ đó là lý do tại sao cậu ấy sợ."

Arthur nhíu mày, "Cậu có nghĩ vậy không? Ta... đã không thể khiến cho cậu ấy cảm thấy tầm quan trọng của bản thân sao?"

"Ồ không, tất nhiên là có! Ngài là một vị vua đáng kính," Merlin trấn an.

"Vậy thì tại sao, Merlin!" Arthur đã khóc, gần như sắp trào nước mắt, "Vậy thì tại sao cậu ấy lại sợ điều đó?"

"Ừm... tôi...." Merlin ấp úng.

"Cậu dường như thường có rất nhiều câu trả lời, Merlin."

"Chỉ là suy đoán," Merlin trả lời với một cái nhún vai gượng gạo.

"Merlin, để ta hỏi cậu một điều," Arthur nói một cách nghiêm túc.

Merlin gật đầu, "..Được rồi."

"Nếu đó là cậu..."

"Nếu là cậu, cậu có sợ chúng ta chênh lệch đẳng cấp không?"

Sự hoảng loạn của Merlin lắng xuống khi cậu nhận ra cuộc điều tra của Arthur chỉ là giả thuyết.

"Chà, nếu có," Merlin nuốt nước bọt, "tôi," cậu dừng lại, "Tôi sẽ... cảm thấy không an toàn."

"Tại sao?" Arthur hỏi với vẻ quan tâm sâu sắc.

"Chà, bởi vì tôi chỉ là một người hầu," Merlin nói, "Thật khó hiểu cho anh bởi vì anh đã lớn lên trong sự giàu có và đặc quyền. Anh được sinh ra như vậy. Anh có biết một số người sẽ nhìn chúng tôi như thế nào không? Họ sẽ nhìn tôi như thể tôi là một thứ rác rưởi. Họ sẽ thắc mắc tại sao ngài, Đức vua, lại chọn ở bên tôi. "

Merlin thở dài rồi cau mày. Cậu ấy không có ý định nói tất cả những điều đó. Arthur im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng hắn ta nghiêm nghị nói, "Merlin,"

Cái cách mà Arthur nói tên khiến toàn thân cậu run lên.

Arthur dường như đang lựa chọn lời nói của mình một cách cẩn thận, "Không ai nghĩ rằng cậu là đồ rác rưởi. Họ sẽ không. Nếu có ai dám khiến cậu cảm thấy rằng họ đã nghĩ bất cứ điều gì như vậy... Ta sẽ đảm bảo rằng không ai từng làm cậu cảm thấy như vậy một lần nữa. "

Merlin ngạc nhiên nhìn vào mắt Arthur.

"Và," Arthur tiếp tục, giọng hắn khàn khàn, "Không ai có thể thắc mắc tại sao ta, nhà vua, lại chọn ở bên cậu."

Merlin đột nhiên ý thức được rằng Arthur gần gũi với cậu như thế nào.

"Cậu không thấy nó, phải không?" Arthur hỏi với một nụ cười nghiêm túc.

"Thấy cái gì?" Merlin gần như thì thầm hỏi.

"Mọi người đều yêu cậu, Merlin," Arthur nói, "chỉ là cậu... cậu.. quyến rũ, đáng yêu, đáng yêu.." (đm ảo thật đấy, sến thật sự, từ gốc là lovely nhá, không có nhầm đâu:))

Merlin cảm thấy như thể hơi thở tuôn trào không ngừng khỏi người.

"Nhìn này, Merlin, ta biết ta trêu chọc em rất nhiều. Đó là những gì chúng ta làm. Đó là động thái của chúng ta. Chúng ta giả vờ không thích nhau. Đôi khi chúng ta thực sự làm phiền nhau. Nhưng gạt tất cả những trò đùa sang một bên, Merlin, cậu là... "Arthur dừng lại," Cậu là... "

Merlin thấy mình nhích lại gần khuôn mặt của Arthur, không thể cưỡng lại những ham muốn sâu xa nhất của bản thân. Cậu chỉ còn cách cánh môi của Arthur vài cm và cậu đang nhớ lại cảm giác của họ lần trước.

Trong khoảnh khắc, cậu để bản năng lấn át và dựa vào Arthur, người mà Merlin chắc chắn về điều đó, cũng đang ngả theo.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa khẩn cấp và lớn khiến Merlin gần như muốn bật lên như một cái lò xo. Arthur nhắm chặt mắt, nghiến răng.

Arthur bực bội quay ngoắt nhìn về phía cửa, rời tầm mắt khỏi Merlin.

"Vào đi," hắn nghiến răng nói.

Hắn ta chưa kịp nói xong thì cánh cửa bật mở, và Morgana đứng trên ngưỡng cửa.

Nhìn thấy vẻ giận dữ trên gương mặt cô, Arthur bật dậy khỏi ghế, hoảng hốt. "Morgana, sao vậy?"

"Hai người đang làm gì vậy?" Cô chất vấn, nhìn Merlin với vẻ ghê tởm, "Tôi đã thấy hai người các anh ghé lại rất gần và."

Arthur mất một lúc để thu mình lại.

Arthur sẽ nói dối Morgana, Merlin nghĩ. Không đời nào hắn nói với cô rằng họ đã suýt hôn...

"Đúng những gì chị nghĩ" Arthur mạnh dạn nói với công nương.

Merlin cảm thấy như thể quai hàm của mình sẽ chạm xuống sàn. Morgana trông cũng kinh hãi.

"Sao may dam!" công kích về phía Arthur.

"Morgana," Arthur lý luận, "Thực sự, những gì em làm trong phòng là việc riêng của em."

Đôi mắt sắc bén của Morgana hướng về Merlin. "Và đây," cô ta chỉ vào Merlin, "là lựa chọn của mày, phải không? Một thằng hầu!"

Ngay lập tức Arthur đang băng qua phòng, đứng ngay trước mặt Morgana, gần như đối mặt với nhau.

Giọng hắn trầm xuống một cách nguy hiểm, "Đừng bao giờ nói về cậu ấy theo cách đó nữa. Đó là mệnh lệnh từ Vua của cô. Nếu cô có vấn đề với Merlin, cô có thể rời khỏi lâu đài này."

Morgana hất hàm. Đôi mắt cô ta đảo qua giữa Arthur và Merlin.

"Được lắm!" Cuối cùng, cô nói, "hãy cứ làm vậy với thằng hầu cận của mày nếu mày kiên quyết yêu nó một cách say mê! Công tước xứ Essetir có vẻ khá hứng thú với chị mày trước The Ball. Thực tế, tao hy vọng anh ấy sẽ sớm cầu hôn và tao sẽ đi du lịch trước đó." Để đáp lại sự quan tâm của anh ấy, ít nhất anh ấy cũng hiểu được giá trị của việc chăm sóc đầy đủ và sang trọng! "

Và cùng với đó, cô lao ra khỏi phòng.

Merlin từ từ đứng dậy khỏi ghế và nhìn Arthur quanh phòng.

"Arthur..."

"Merlin," Arthur lầm bầm khi bắt đầu đi về phía cậu.

"Bệ hạ," một giọng nói vang lên từ ngưỡng cửa, khiến Arthur dừng lại.

Gwen đứng ở ngưỡng cửa. Cô liếc nhìn Merlin và ngay lập tức cảm thấy như thể cô đã cắt ngang một điều gì đó quan trọng.

"Xin lỗi," cô ấy nói, "nhưng sự hiện diện của ngài là cần thiết trong phòng ngai vàng, thưa ngài. Tôi đã được thông báo có việc gấp."

"Cảm ơn, Gwen," anh nói nhẹ. Hắn ta liếc nhìn Merlin một cách lưu luyến trước khi dời đi, ngoan ngoãn đi theo Gwen ra khỏi phòng.

Merlin đột nhiên chỉ có một mình trong phòng. Cậu thở dài thất vọng.

***

Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ

Arthur cố gắng tập trung theo dõi Gwen đến phòng ngai vàng nhưng chẳng nghĩ được gì ngoài Merlin.

"Cô có biết chuyện gì gấp không?" Arthur hỏi Gwen, cố gắng tập trung.

"Leon vừa bảo tôi đến tìm ngài, và ai đó đang ở đây để nói chuyện với ngài. Thần không rõ đó là ai, nhưng nó có liên quan gì đó đến nam nhân đeo mặt nạ."

Arthur khựng lại.

"Bệ hạ?" Gwen quay lại khi cô nhận ra hắn đã dừng lại.

Cô có thể thấy những bánh xe trong tâm trí hắn đang quay.

"Bệ hạ, mọi chuyện ổn chứ?" cô ấy hỏi.

"À ừm," Arthur trả lời đơn giản.

Tất cả cùng một lúc, khuôn mặt hắn nở một nụ cười rạng rỡ.

"Vâng, Gwen, mọi thứ đều tuyệt vời," Arthur nói với cô.

Gwen mỉm cười ngay cả khi cô ấy đang bối rối, "Ngài có chắc không? Trông ngài hơi lạ."

"Gwen, nói với họ," hắn ta bắt đầu, "nói với bất cứ ai đã đến rằng ta không còn quan tâm đến thông tin về nam nhân đeo mặt nạ."

"Gì?" Gwen hoảng sợ hỏi: "Nhưng tại sao không?"

"Bởi vì," Arthur không thể kìm được nụ cười của mình, "bởi vì ta đang yêu một người khác."

Đó là lúc Gwen hiểu ra. Arthur đang nói về Merlin.

Cô cười rạng rỡ, "Vậy thì đi bắt cậu ta."

***

Merlin đứng dậy và khép lại cửa phòng Arthur. Cậu biết mình không nên nán lại đây, không phải với cảm xúc hiện tại, nhưng cậu không muốn bị quấy rầy khi tập trung.

Cậu đi đi lại lại trong phòng.

Cậu và Arthur suýt hôn nhau. Có gì đó trên gương mặt Arthur thay đổi khi hắn nhìn Merlin. Có khả năng là Arthur thực sự trỗi dậy tình cảm với Merlin?

Cậu giật bắn mình. Cậu ấy không nên ngớ ngẩn. Arthur chủ động đi tìm nam nhân đeo mặt nạ, người mà Arthur nghĩ là một người hoàn toàn khác. Làm thế nào Merlin có thể cạnh tranh với một tưởng tượng?

Đột nhiên cửa buồng mở ra, và Arthur ở đó.

Hắn ta sải bước vào phòng với mục đích rõ ràng.

"Arthur, anh làm gì...?"

Lời nói của Merlin bị cắt ngang khi Arthur không chút do dự tiến lại gần Merlin, nắm lấy cằm cậu và kéo cậu vào một nụ hôn vô cùng nồng nàn.

Merlin rùng mình và rồi khi nụ hôn ngày càng mãnh liệt hơn, cậu tràn ngập một hơi ấm rạng rỡ không thể phủ nhận.

Nụ hôn của Arthur đôi khi vừa mạnh mẽ vừa nhẹ nhàng. Khi hắn lùi ra một cách tế nhị, hắn đưa tay vuốt dọc xương gò má của Merlin.

"Merlin," hắn thở phào, "Ta không quan tâm đến nam nhân đeo mặt nạ. Ta không muốn biết y là ai. Em là người ta muốn ở bên. Ta xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để tìm ra nó. nhận ra tình yêu của ta dành cho em... "

Merlin không khỏi mỉm cười, "Arthur, có điều anh nên biết."

***

Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ

Hunith đã chờ đợi trong phòng ngai vàng kể từ đó. Bà liếc nhìn những hiệp sĩ đang bồn chồn khó chịu vì sự vắng mặt kéo dài của Arthur.

"Tôi có nên trở lại vào lần khác không?" Cuối cùng bà hỏi, lấp đầy sự im lặng khó xử.

"Tôi sẽ đi xem điều gì đang kìm hãm ngài ấy lại," Leon nói nhanh.

Anh lao ra hành lang và suýt va chạm với Gwen.

"Gwen, Arthur đâu?" Anh ta hỏi.

"Cuối cùng ngãi cũng nhận ra mình yêu Merlin," cô cười.

Leon sắc mặt trầm xuống, "Đương nhiên là cậu ấy. Đáng ra ta phải đoán ra."

Gwen cao giọng, "Chà, tất cả chúng ta đều không thể trở nên siêu nhạy bén."

"Vậy chúng ta phải làm gì với Hunith?" Leon hỏi. "Cô nghĩ mối liên hệ của bà ấy với nam nhân đeo mặt nạ là gì?"

Gwen nhướng mày tinh nghịch, "Bà ấy là mẹ cậu ta."

"Gì?" Leon hỏi, "Nhưng Hunith là..." anh ta như hiểu ra tất cả, "Mẹ của Merlin."

Gwen mỉm cười.

"Merlin là kẻ đeo mặt nạ!" Leon bật cười.

***

"Là em," Merlin ngượng ngùng nói, "Là người đeo mặt nạ."

Arthur nhìn vào mắt, "Chúa ơi," hắn nói. "Bây giờ nó thực sự có ý nghĩa."

"Hả?" Merlin hỏi.

"Sự lôi cuốn tôi cảm nhận khi đó," Arthur nói, "đó là bởi vì đó là em. Cảm xúc của ta dành cho em đã bị đè nén đến mức ta không thể nhìn thấy những gì đang ở ngay trước mặt ta. Nhưng khi em cải trang, ta đoán ta có thể cảm nhận được. tự do hơn, mà không có bất cứ điều gì cản trở. "

"Em xin lỗi vì đã gữ bí mật," Merlin nói, "Em chỉ sợ rằng anh sẽ không bao giờ muốn"

Khóe miệng Arthur nhếch lên, "Đừng có lố bịch, đồ ngốc. Em là người duy nhất mà anh từng muốn. Người duy nhất mà anh muốn."

Merlin đỏ mặt và mỉm cười.

"Em không thắc mắc tại sao màu xanh lam chính xác của mắt em là màu yêu thích của anh?" Arthur cười toe toét.

"Em đã tự hỏi về điều đó," Merlin mỉm cười.

"Anh cũng vậy," Arthur nói, "Nhưng bây giờ mọi chuyện đã rất rõ ràng đối với anh."

Một lần nữa có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

"Ừm, xin lỗi vì đã làm phiền," Gwen nói qua cánh cửa, "nhưng Merlin, mẹ anh đang ở đây và bà ấy muốn vào nếu anh, ừm, đàng hoàng."

"Để bà ấy vào," Arthur cười khi hắn nắm lấy tay Merlin.

Không đến một giây sau khi cánh cửa mở ra, Hunith nhận thấy Arthur và Merlin đang nắm tay nhau. Bà cười toe toét.

"Chà, mẹ thấy mình không cần thiết phải thực hiện chuyến đi này," bà cười. "Dường như ngài đã nhận ra rằng Merlin rốt cuộc là nam nhân đeo mặt nạ bí ẩn của ngài."

"Thực ra thì không," Gwen mỉm cười từ ngưỡng cửa, "nhưng ngài đã nhận ra Merlin là người nắm giữ trái tim mình."

"Cô ấy nói đúng," Arthur thừa nhận, "Ta phải thừa nhận rằng một số điều lướt qua đầu ta, có lẽ không phải là phẩm chất tốt nhất đối với một vị Vua."

"Không," Hunith đồng ý, "nhưng với người phù hợp ở bên cạnh ngài, ngài sẽ thành công trong mọi khía cạnh của cuộc sống, bao gồm cả làm Vua."

Arthur và Merlin nhìn nhau, vẫn nắm tay nhau và mỉm cười.

"Thần luôn nói với Merlin," Hunith nói, "hai người giống như hai mặt của cùng một đồng xu. Khác nhau nhưng giống nhau. Cả hai đều cần nhau."

(một vài tình tiết trong nguyên tác đây bà con:v)





"Vậy người phụ nữ ở Ealdor là bà," Arthur nói với Hunith.

"Đúng vậy," bà ấy nói, "Cha của Merlin, Balinor, là thủ lĩnh rồng cuối cùng. Thật tiếc khi ông ấy không sống để chứng kiến ​​đứa con trai tuyệt vời của chúng tôi trở thành nam nhân như ngày hôm nay. Nếu có một điều tôi học được từ thời của anh ấy, đó là nếu bạn tìm thấy người bạn có thể yêu, và người yêu bạn trở lại, thì bạn hãy trân trọng nhau, mỗi ngày mà bạn có thể. "

Arthur siết chặt tay Merlin và hít thở sâu.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn quỳ xuống trước mặt Merlin.

"Ôi," Merlin lầm bầm, "trời..."

"Merlin," Arthur cười với cậu, "không có ai khác mà anh muốn ở bên cạnh em mỗi ngày trong suốt những ngày còn lại của em. Đó luôn là em, Merlin. Sẽ luôn là em. Vì vậy, sẽ lấy anh làm em có vinh hạnh không? "

Những giọt nước mắt hạnh phúc tràn ra khỏi mắt Merlin, "Tất nhiên là em sẽ."

"Anh xin lỗi vì đã không có một chiếc nhẫn," Arthur cười, "nhưng anh tin điều này với em là đủ."

Hắn ta đưa ra một vòng bít triskelion bằng bạc.



(hình bổ sung bởi con trans: chòi má nhìn đẹp thật:>)

Merlin cầm nó trong tay khi Arthur đứng dậy và mắc cánh tay vào khuỷu chân Merlin, bế cậu lên bằng kiểu bế công chúa. Trán của họ nhẹ nhàng chạm vào nhau và Arthur quét môi mình qua môi Merlin khi Gwen và Hunith cổ vũ.

Ending ❤

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!