Chàng Lọ Lem

Chương 4: Cậu chính là nhà Vua!



•Edit bởi Thảo Yupumi.

Tiếng ồn ào từ The Ball là không thể nhầm lẫn. Bữa tiệc sôi nổi hơn hết thảy

May mắn thay, Merlin cuối cùng đã hoàn thành xong chiếc váy cuối của Morgana và đã treo chúng lên cho khô.

Cậu sẽ phượt ma-ra-tông xuyên Việt trở lại phòng riêng của mình, thay đồ, và đến The Ball.

Cậu ấy kéo cửa. Nó không suy chuyển. Lo lắng trong lòng Merlin dấy lên. Cậu đẩy, lại kéo và lại xô đẩy. Cánh cửa cứ thế không nhúc nhích.

"Không không không!" Merlin càu nhàu khi cố gắng đập vai vào cửa trong vô vọng.

Tình huống này thực sự không thể xảy ra. Morgana có thực sự cố tình nhốt cậu vào đây không? Chuyện này có vẻ khó hiểu. Nhưng lý do cho tất cả những điều này là gì?

Merlin đập mạnh vào cửa và kêu cứu cho đến khi cổ họng đau rát và thấy thô cứng.

Cậu ngồi sụp xuống cửa.

***

Gwen đã quay trở lại cung điện để lấy thuốc cho cha cô từ Gaius, bác sĩ của hoàng gia, khi ông nói rằng mình đã không gặp Merlin trong một thời gian khá lâu, nhưng bộ trang phục Ball của anh ta vẫn còn nguyên trong phòng của cậu.

Gwen nhíu mày và nhớ lại điều kỳ quái mà cô đã nghe được từ Morgana hôm trước.

Morgana không có bạn bè và Gwen nhiều khi tự hỏi liệu đó có phải là do lựa chọn. Công Nương dường như không thích hầu hết tất cả mọi người, đặc biệt là bất kỳ ai ở vị trí thấp hơn cô ấy. Mặc dù Gwen là người giúp việc của cô ấy, nhưng Morgana vẫn giao tiếp với cô ít nhất có thể.

Đôi khi Gwen tự hỏi rằng sẽ thế nào nếu có một mối quan hệ với bề trên như Merlin và Arthur. Hai người họ đều khác đẳng cấp nhưng rõ ràng là Arthur rất coi trọng ý kiến của Merlin. Morgana sẽ không bao giờ nghe đến ý kiến của một người hầu.

Vì không có bạn bè, hoặc có lẽ là có lý do của nó, Morgana thường tự độc thoại.

Một vài buổi tối trước, Gwen đã đi qua đêm vì nhận ra rằng cô đã bỏ quên chiếc áo choàng của mình, do ban đêm quá lạnh khiến cô không thể đi bộ về nhà mà thiếu nó.

Khi cô lặng lẽ quay trở lại phòng của Morgana để lấy áo, cô đã nghe thấy giọng nói của Morgana.

Thảo yupumi hân hạnh tài trợ

Morgana nhìn chằm chằm ra cửa sổ.

"... Còn anh," cô kích động, "tên người hầu ngu ngốc. Tình yêu của ngươi dành cho Arthur sẽ không còn nữa khi anh ấy tìm được bạn đời."

Gwen đã hoàn toàn rối rắm. Im lặng như một tảng đá, cô nắm lấy áo choàng của mình và lướt ra ngoài. Khi đi qua một cửa sổ trên hành lang, cô nhìn thấy ai đang ở trong sân bên dưới cửa sổ của Morgana.

Đó là Arthur và Merlin.

Tâm trí Gwen quay cuồng. "Tình yêu của ngươi dành cho Arthur?"

Điều đó có nghĩa là? Merlin có yêu Arthur không? Khi cô bước về nhà, Gwen đã nghĩ rất nhiều. Cô nghĩ đến cái cách mà đôi mắt của Merlin luôn tìm thấy Arthur trong mọi căn phòng. Cách con mắt cậu hoàn toàn sáng lên khi nói về Arthur. Cậu ấy đã dành nhiều thời gian như vậy ở bên cạnh Arthur.

Cô không biết làm thế nào mà cô chưa từng nhận ra trước đây.

Và sau đó, cô nghĩ về Arthur. Ánh mắt Ngài dõi theo Merlin khi cậu rời khỏi phòng như thế nào. Arthur đánh giá cao Merlin như thể chính cậu ta là một vị vua.

Arthur có nhận ra rằng Ngài cũng yêu Merlin không?

Có phải vậy không khi Ngài tổ chức The Ball này.

Gwen nhận ra rằng cô ấy muốn hơn bất cứ điều là việc hai người họ nhận ra rằng họ là một cặp đôi hoàn hảo và chỉ cần bắt đầu thôi.

Khi Gaius nói với cô về sự biến mất của Merlin, cô tự đặt ra giả thuyết rằng Morgana đã giăng ra cái bẫy gì cho cậu. Chắc hẳn đây là một âm mưu để giữ Merlin tránh xa Arthur và đẩy Arthur vào vòng tay của người khác. Chà, không nếu Gwen có gì để nói về nó.

Cô lấy thuốc của cha mình, lấy bộ đồ của Merlin và những chiếc khuy băng sét bằng bạc tuyệt đẹp mà cô biết rằng đã được cha cậu truyền lại cho cậu, rồi vội vàng đi.

Khi tiêm thuốc, cô kể cho cha nghe một cách vội vàng về toàn bộ câu chuyện.

"Đừng lãng phí thời gian cho cha nữa! cha sẽ ổn ở đây," ông nói, "Đi đi! Tìm Merlin. Cậu ấy là một chàng trai tốt."

"Cảm ơn cha, con sẽ làm," cô nói, "Mặc dù con lo Morgana sẽ làm gì nếu cô ấy nhận ra Merlin đang ở đó.."

Ông suy nghĩ một lúc.

"Một chiếc mặt nạ volto*," ông nói, "hãy lấy một trong những chiếc mặt nạ mà cha đã chế tác cho bữa tiệc hóa trang năm ngoái!"

"Con cho rằng," cô ấy trả lời, "đó là một ý tưởng hay."

*mặt nạ volto: kiểu mặt nạ dùng cho các buổi vũ hội, hóa trang, dạ tiệc..

Gwen đã chọn một chiếc mặt nạ che nửa mặt đẹp nhất bao phủ từ tóc đến mũi, chỉ để hở đôi môi và nó cũng rất hợp với trang phục của Merlin.

Cô lẻn vào lâu đài, lùng sục khắp các sảnh để tìm tủ đựng chổi hoặc bất cứ nơi nào Merlin có thể đang bị mắc kẹt. Khi không thấy gì, cô bắt đầu cảm thấy vô cùng lo lắng. Sau đó, cô tình cờ kiểm tra các căn phòng của Morgana.

Khi đến hành lang, cô nghe thấy tiếng đập rầm rầm và tiếng hét thất thanh.

Thảo yupumi hân hạnh tài trợ

_________________

Merlin ngồi sụp xuống cửa, không biết làm cách nào để thoát ra khỏi nơi này. Cậu đã kiểm tra căn phòng, Morgana đã biết trước và không để lại bất cứ thứ gì xung quanh mà cậu ta có thể sử dụng để phá khóa.

Và đột nhiên, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa.

"Merlin!" Cô ấy thì thầm lớn tiếng, "Merlin, là anh à?"

"Gwen!" Merlin đã khóc vì nhẹ nhõm.

"Cố lên, Merlin!" Cô ấy nói rồi thở phào, "Tôi sẽ đưa anh ra khỏi đó!"

Một lúc sau cánh cửa bật mở và Merlin vòng tay ôm lấy Gwen.

"Cảm ơn," anh thở hồng hộc. Anh lùi lại khi nhận ra vòng tay của Gwen đã đầy.

"Làm thế nào mà cô mở được cửa?" Cậu hỏi, "Khoan, đó có phải là trang phục Ball của tôi không?"

"Tôi là con gái của thợ rèn," cô ấy lôi ra một thứ kim loại nhỏ trông như thể nó chuyên dùng để mở khóa, "Và phải, đây là trang phục của anh. Anh sẽ đến buổi dạ hội đó."

***

Gwen vội vàng giúp Merlin mặc trang phục và đưa cho cậu chiếc mặt nạ.

"Cái đó để làm gì?" Merlin chất vấn.

"Nhờ nó, Morgana không nhận ra anh," cô ấy nói, "Merlin, tôi nghĩ chuyện này là tất cả là cô ấy làm. The Ball, nhốt anh lại, để giữ anh tránh xa Arthur tối nay."

"Nhưng tại sao cô ấy lại muốn giữ tôi tránh xa Arthur tối nay?"

"Là bởi..," Gwen bắt đầu, "Cô ấy biết anh đang yêu Ngài."

"Tôi... rằng tôi......?" cậu lắp bắp, đỏ bừng mặt.

"Ôi, Merlin," cô xoa dịu, "Tôi xin lỗi vì tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó trước đây. Đáng lẽ tôi nên là một người bạn tốt hơn.."

“Không, Gwen,” Merlin thở dài, “Tôi không muốn… Tôi đã cố giấu nó,” cậu thú nhận. "Hơn nữa, điều đó chẳng quan trọng vì Arthur không bao giờ có thể yêu một người như tôi."

"Tất nhiên là Ngài ấy có thể!" Cô đáp lại, luyến thắng, "Và Ngài đã làm!"

"Gì?" Merlin ấp úng, "Không, anh ấy không có. Anh ấy tổ chức The Ball này để tìm đối tượng!"

"Chỉ do Morgana thao túng, tôi chắc chắn về điều đó!" Cô ấy vặn lại.

"Tôi không thể chỉ bùng nổ trong phòng khiêu vũ và thú nhận tình cảm của mình với anh ấy!"

"Một lý do khác để đeo mặt nạ," cô ấy nói, "anh sẽ ngụy trang, không ai cần biết đó là anh. Hãy khiêu vũ với Arthur, tán tỉnh Ngài ấy. Và sau đó anh có thể tiết lộ danh tính của mình cho Nhà Vua."

“Ồ, tôi không nghĩ đến, Gwen,” anh ngập ngừng.

"Đi thôi, Merlin!" Cô ấy nói, "Chỉ cần đến chỗ Ngài ấy, và để xuôi theo dòng chảy."

Lấy nửa mặt nạ và đeo nó lên mặt. Merlin đảm bảo rằng những chiếc khuy măng sét triskelion của cậu đã được thắt chặt. (duma nghe vần vler:))

"Được rồi," cậu thở phào, "Không có chuyện gì đâu."