Chàng Lọ Lem

Chương 5: The Ball



Dịch/ Edit bởi Thảo Yupumi

"Vậy, rốt cuộc em đã quyết định đến," Lancelot cười với Gwen, "Bọn anh nghĩ rằng em sẽ không đến được. Cha em thế nào?"

"Ông ấy sẽ ổn thôi," cô trả lời, nhìn quanh phòng một cách lơ đễnh, "Cha có thuốc và em nghĩ ông sẽ ngủ cả đêm".

Merlin, anh đang ở đâu? Gwen tự hỏi. Cô không thấy bất cứ ai đeo mặt nạ ở đây cả. Tốt hơn hết là Merlin không nên lộ mặt.

"Em có vẻ hơi mất tập trung," Lancelot trêu chọc.

Cuối cùng cô cũng tập trung lại. "Em xin lỗi," cô cười, "Em chỉ tò mò muốn xem tất cả những người đến với hy vọng giành được vòng tay Arthur."

"À, phải," Leon xuýt xoa khi đến gần hai người, "Có vẻ như mục đích cho tất cả chuyện này....."

"Anh đây rồi," Lancelot quay sang anh ta, "Tôi đã tự hỏi anh sẽ đi đâu."

"Không bao giờ quá xa," anh cười toe toét với Lancelot, "mặc dù tôi phải nói rằng, Arthur dường như không có thời gian nào vui vẻ."

"Không?" Gwen hỏi, kìm nén sự phấn khích.

"Nó có thể hơi quá sức đối với Ngài ấy," Leon trả lời, "nhưng mọi người lại đang có khoảng thời gian vui vẻ. Đôi lúc được ra ngoài cũng tốt. Nhắc đến vụ này, Gwen, tôi rất vui vì cô đã quyết định tham gia cùng tụi tôi. Nếu không, chẳng ra gì nếu chỉ có một đám con trai tối nay. "

Gwen chẳng thể không mỉm cười với cả hai. Leon và Lancelot trông cực kỳ điển trai với bộ trang phục trịnh trọng của họ theo cách truyền thống, nhịp tim của cô ấy giống như bị kéo theo bởi dòng máu trong huyết quản.

Đôi khi cô vu vơ tự hỏi Morgana sẽ cảm thấy thế nào về việc hai trong số các hiệp sĩ của Arthur đang có mối quan hệ liên quan đến một người hầu.

***

Cảm thấy vụ này hoàn toàn sai lầm, Arthur nghĩ, Có cái gì đó sai sai về chuyện này.

Hắn cảm thấy trong lòng như trống vắng cái gì, hắn chỉ không thể xác định chính xác nó là gì.

Hết người này đến người khác khiêu vũ và trò chuyện với hắn ta. Cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ rất thú vị nhưng hắn thực sự thấy rằng tất cả đều có một chút trả giá.

Tất nhiên, hắn lịch sự và dễ gần, nhưng Arthur nhận thấy rằng không ai trong số những người này, bất kể ai trong số họ có thể đẹp thế nào, lại chẳng khơi dậy bất cứ điều gì trong trái tim hắn ta.

***

Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ

Merlin đã trượt xuống cầu thang để đến đại sảnh, đi vào một cánh cửa phụ mà không ai phát giác. Cậu luôn hòa nhập khá tốt.

Căn phòng đông và sôi động tới mức không ai nhận ra kẻ đeo mặt nạ có thân hình mảnh khảnh đang dựa vào tường.

Cậu nhìn thấy Arthur ở bên kia phòng. Anh ấy hoàn toàn tỏa sáng. Trái tim Merlin xốn xang trong lồng ngực.

Rất nhiều người đã tiếp cận Arthur, cố gắng thu phục hắn ta, dường như họ sẽ không bao giờ biết điểm ngừng.

Một dòng bất tận gồm những người đàn ông và phụ nữ xinh đẹp nhất mà Merlin từng thấy đã kết hợp để thu hút sự chú ý của Arthur.

Merlin cảm thấy tức ngực và chua khóe mắt.

Tại sao mình lại nghĩ mình có thể vượt qua chuyện này? mình so với những người này ra sao?

Nhanh chóng cậu bước ra cửa hòa vào màn đêm.

***

Arthur cảm thấy vô cùng choáng ngợp và lo lắng. Hắn đã hoàn thành một điệu nhảy với một hôn giả* đáng yêu khác, và nhanh chóng tiếp cận Gwaine và Percy trước khi ai khác có thể xuất hiện.

*người cầu hôn (nghe hợp lí mà nhể)

"Các cậu," Arthur thở hổn hển, "Ta biết là tối nay hai cậu phải làm nhiệm vụ, ta xin lỗi vì đã hỏi điều này nhưng các cậu có thể đảm bảo không có ai theo dõi ta bên ngoài không?"

"Tất nhiên," Percy đáp lại, thả tay khỏi eo Gwaine. (:>)

"Ngài ổn chứ, Arthur?" Gwaine hỏi.

"Ừ," Arthur vẫy họ, "Ta chỉ cần một chút không khí trong lành."

Cặp đôi đứng canh cửa khi Arthur trốn ra ngoài.

"Tôi đã bao giờ đề cập đến việc cậu 'hot' như thế nào khi mà tập trung nghiêm túc trong nhiệm vụ hiệp sĩ của mình chưa?" Gwaine nhếch mép.

"Anh có thể đã đề cập đến nó một hoặc hai lần, vâng," Percival không thể giấu được nụ cười và má ửng hồng.

***

Khi Arthur hòa vào bầu không khí se lạnh của đêm, hắn hít một hơi thật sâu, để bản thân được thư giãn. Hắn từ từ nhắm mắt lại rồi lại mở ra. Arthur sững người.

Ngay phía bên kia đường là một nam nhân đeo mặt nạ. Bản năng đầu tiên của hắn là tin rằng tên đó là một loại kẻ xâm nhập, vì sao cậu ta lại đeo mặt nạ? Nhưng khi ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào người nam nhân, sự nghi ngờ của Arthur giảm bớt. Cậu chỉ đơn giản là ngồi trên bậc thềm của vọng lâu bằng đá nhỏ, trông có vẻ lãnh đạm và cô đơn.

Có điều gì đó, hình dạng của cái bóng đó rất quen thuộc với Arthur. Cảm giác ngứa ngáy ở rìa tâm trí mà hắn không thể chạm tới được.

"Xin chào?" Arthur ngập ngừng hỏi, tiến lên một bước nhỏ.

Đầu nam nhân vọt lên và cậu loạng choạng đứng dậy.

"Arthur!" Nói với một giọng ngạc nhiên và khó chịu.

"Tại sao giọng nói của cậu lại như vậy?" - Arthur tò mò hỏi.

"Tôi..." Merlin đột nhiên và biết ơn một cách kỳ lạ rằng cậu đã cố gằn giọng hét lên trước đó, "tôi chỉ là đau họng thôi."

"Ta hiểu rồi," Arthur nói, tiến thêm vài bước về phía trước, "vậy tại sao cậu lại đeo chiếc mặt nạ đó? Đây không phải là vũ hội hóa trang, cậu biết đấy."

"Tôi biết," Merlin trả lời, "Tôi chỉ... không muốn người khác biết tôi là ai."

"Kể cả ta?" Arthur cao hứng, "Nhưng ta là Vua của ngươi."

"Tôi không muốn ai biết tôi là ai," Merlin nuốt nước bọt, "đặc biệt là anh".

"Khoan, cậu đã đến Ball của ta với thân phận là một hôn giả. Cậu có đủ tư cách phải không?"

"Đâu," Merlin nói, "À, ý tôi là. Tôi đến vì Ngài nhưng... những người trong đó, những hôn giả khác của Ngài. Tôi nhận ra mình không như họ."

"Có lẽ đó không phải là điều xấu," Arthur nói.

"Họ đều rất đẹp," Merlin thở dài, "Quá đẹp, và tôi chỉ là... không."

Arthur thu hẹp khoảng cách giữa hai người và giờ đang đứng ngay trước mặt Merlin, quan sát cậu.

"Chỉ là cậu," cuối cùng anh ta nói.

"Sao?" Merlin hỏi.

"Đáng kinh ngạc."

"Cái gì? Không. Ngài chưa bao giờ..." Merlin ngừng nói thêm, "Ý tôi là... anh không biết tôi trông thế nào."

"Đúng vậy," Arthur nói, "Ta đang nhìn đúng vào em. Không quan trọng là bộ đồ của em khiêm tốn, bởi nó tôn nên vẻ đẹp người mặc nó. Và đôi mắt của em," Hắn ta tiếp tục, "chính xác màu xanh đó là màu yêu thích của ta. Ta không chắc đó là một màu xanh lam rõ ràng nhưng... " Arthur ngưng một lúc để tiếp tục "Chúng ta có biết nhau không?"

"Tôi..." Merlin khó tin những gì đang xảy ra, "Tôi không muốn nói."

"Được rồi," Arthur nhẹ nhàng nắm lấy tay Merlin, "Hãy tỏ ra bí ẩn nếu em muốn," hắn nâng cằm Merlin và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu.

Merlin cảm thấy như thể tim mình sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Hãy khiêu vũ với tôi," Arthur nói, "có thể chứ?"

***

Gwen phải thừa nhận rằng, cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ lại thật tuyệt khi đã đến đây.

Ban nhạc đã chơi một bài có nhịp độ nhanh, và cô, Leon và Lancelot đã nhảy cho đến khi làn da của họ sáng lên và hơi thở của họ trở nên mất nhịp điệu. Cả ba người di chuyển như một cỗ máy được bôi trơn, hiểu thấu hình dáng cơ thể và nhịp tim của nhau.

Bài hát mới nhất kết thúc, ban nhạc chuyển sang một giai điệu chậm.

Gwen đặt tay lên vòng tay các chàng trai. "Các anh nhảy chậm," cô ấy nói, "Em sẽ nghỉ."

Cô lướt qua Percy và Gwaine, người có vẻ như đang đứng gác ở cửa sau.

"Hai người đang làm gì vậy?" Cô khẽ hỏi.

Gwaine liếc nhìn xung quanh, "Đừng nói với ai, Arthur đang ở ngoài đó."

Gwen có vẻ bối rối.

"Ngài ấy đang ở với một cậu thiếu niên bí ẩn," Percival nói với giọngnhẹ nhất có thể, "Tôi muốn chắc chắn rằng Ngài vẫn ổn, nên tôi đã tới gần hơn để xem xét và thấy Ngài đang khiêu vũ với một người đeo mặt nạ."

"Kinky* hả?" Gwaine cười toe toét.

*Nó có nghĩ là lập dị, chỏng chảnh. Tốt nhất là you đừng lên google tìm Kinky rồi vào mục hình ảnh, thật đấy, tui thử rồi............. thích lắm:>

Gwen rạng rỡ.

***

Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ

Merlin để Arthur ôm cậu vào lòng.

Âm nhạc từ Ball đủ lớn để bên ngoài nghe được. Bây giờ đó là một giai điệu chậm, một giai điệu hoàn hảo để nhảy theo.

Arthur nhẹ nhàng và tự tin lướt Merlin xung quanh, ôm chặt lấy cậu. Gần như không có khoảng trống giữa cơ thể cả hai.

Điệu nhảy dường như kéo dài vô tận, và kết thúc một cách bất ngờ.

Khi bài hát kết thúc, khuôn mặt của Arthur chỉ cách Merlin vài cm, nhìn vào mắt cậu.

"Có điều gì đó về em," Arthur nhìn cậu chăm chú.

"Arthur," Merlin nói, thở một cách khó khăn.

"Theo cách em gọi tên ta," Arthur lướt ngón tay cái của mình dọc theo cằm Merlin và sau đó áp vào một bên khuôn mặt của mình, "Thật... mê hoặc."

Nó cũng quen thuộc một cách ngứa ngáy.

"Tại sao em không cho ta biết em là ai?" Arthur hỏi với một chút khao khát trong giọng nói.

Merlin gần như không thể nghĩ ra câu trả lời khi Arthur đang ôm mặt cậu, với đôi môi hắn thật gần.

"Tôi sợ," Merlin cuối cùng trả lời.

"Sợ cái gì?" Arthur nỉ non.

"Cái đó.... Anh sẽ không muốn tôi," Merlin nói.

"Nhưng," Arthur liếc nhìn môi Merlin, "Ta có."

"Ngài sẽ không nếu Ngài biết tôi là ai."

"Ta không quan tâm em là ai," Arthur nói, "Ta không biết chuyện gì về em, nhưng nó... mê luyến. Đó là điều mà ta chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Không ai trong số những người đó rung động đến trái tim ta. Nhưng em... "

Lời nói của hắn đứt quãng khi kéo mặt Merlin về phía mình.

Môi họ chạm nhau rồi Merlin thấy cơ thể như bốc cháy. Cậu tưởng như thể bản thân có thể chết chìm trong nụ hôn của Arthur. Tay cậu siết chặt lấy hông Arthur và kéo hắn càng gần càng tốt.

Khi đôi môi hai người rời nhau, Arthur dán vào trán Merlin.

"Có điều gì đó chỉ có thể cảm nhận," Arthur thì thầm, "đúng."

Chúa ơi, mình đã mong vụ này quá lâu rồi, Merlin suy tư.

Và đột nhiên có một sự náo động khi cánh cửa lâu đài bật mở.

Morgana tiến lên trông có vẻ phờ phạc.

"Arthur!" Cô ta hét lên.

Gwaine và Percival đã đi đúng gót chân cô.

"Xin lỗi, thưa Ngài!" Gwaine nói, "Chúng tôi đã cố gắng nói với Công Nương rằng Ngài cần một chút thời gian ở một mình nhưng cô ấy cứ khăng khăng."

"Ngài có thể dạy các hiệp sĩ của Ngài rằng việc tuân theo lời của ta là vì lợi ích tốt nhất cho họ!" Morgana gầm lên.

"Morgana, làm ơn," Arthur xoa dịu, "Các Hiệp sĩ chỉ làm những gì vua họ yêu cầu."

Đôi mắt của Morgana hướng về Merlin, người đã bị đóng băng vì kinh hoàng.

"Ai," cô ấy sôi sục, "đó sao?"

"Ta..." Arthur bắt đầu.

Merlin luôn rõ khi bị tóm chỉ có chiến đấu hoặc chạy, và trong tình huống này, cậu rõ chạy là lựa chọn tốt nhất của mình.

Đột nhiên cậu lao ra khỏi sân nhỏ.

"Này đợi đã!" Arthur gọi với theo, "Ta cần biết em là ai!"

Merlin, gầy như thường, cực kỳ nhanh.

Arthur theo sau cậu vài bước và khi hắn trông thấy cái gì đó nhỏ và màu bạc đang lặng lẽ rơi xuống đất khi nam nhân chạy trốn.

Arthur khụy xuống và nhặt nó lên. Đó là một chiếc khuy măng sét bằng bạc có hình dạng của một chiếc triskelion.

=================

trời mé đọc đọc này khá sốc, cứ nghĩ chỉ rơi giày thôi chứ, Amen Đà Phặc:<

à mà xưng hô của Arthur và Morgana đáng phải là Ta - Em / Ta- chị nhưng khi ở ngoài sẽ là Ta - Ngài / Ta - chị nha