Chàng Lọ Lem

Chương 6: Một nửa trái tim Ngài



--Edit bởi Thảo Yupumi--

Đến sáng hôm sau, có những tấm áp phích dán khắp Camelot với dòng tiêu đề in đậm: Bạn có phải là người đeo mặt nạ không? Sau đó dòng chữ nhỏ hơn bên dưới viết: Bạn đã đánh rơi một vật giá trị khi rời tiệc, vui lòng đến lâu đài để nhận lại nó. Và bên dưới nó, thậm chí còn đọc đơn giản: Vui lòng cho ta biết bạn là ai -Arthur Pendragon.

=================

Merlin đã chạy cả con đường trở về khu nhà của mình, vội vã lướt qua Gaius đang bối rối, rồi đóng cửa lại sau khi lao mình vào phòng ngủ.

Cậu tháo mặt nạ ra và cẩn thận đặt nó sang một bên khi ngồi trên giường thở dốc. Merlin chưa bao giờ chạy vội vã như vậy trong đời. Cũng chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như vậy. Bản thân lại không chắc điều gì đã khiến mình sợ hãi đến vậy. Có lẽ cơn thịnh nộ của Morgana. Hoặc có thể là viễn cảnh bị bắt và bị phát hiện.

Mặt khác, một nửa trái tim cậu đang bay bổng. Cậu đã khiêu vũ với Arthur. Đã hôn Arthur, và tất cả đều không thể tin được. Cách Arthur đã nhìn vào mắt cậu...

Nhưng Merlin đâu thể không cảm thấy rằng Arthur bị mê hoặc bởi Masked Merlin, một người không thực sự tồn tại. Chắc chắn Arthur sẽ không bao giờ hành động như hắn đã làm nếu đó chỉ là Merlin. Cậu chỉ là Merlin. Không phải là người có thể đánh gục trái tim Arthur.

==============

Arthur mệt mỏi, nhưng hy vọng. Hắn đã thức trắng đêm để làm hết poster này đến poster khác để phân phát khắp Camelot, quyết tâm thu hút nam nhân đeo mặt nạ.

Chắc chắn cậu ấy sẽ quay lại lấy chiếc khuy băng bị mất của mình bởi nó là bạc nặng, sáng bóng đến mức hoàn hảo, rõ ràng là có giá trị và được chăm sóc cẩn thận. Arthur hy vọng nam nhân sẽ vì nó mà quay lại.

Hắn chỉ không thể rũ bỏ ý niệm rằng mình thuộc về người nam nhân đó. Đấy là điều kỳ lạ nhất, bởi sau tất cả, hắn gần như không biết cậu ta. Đúng?

Nhưng rồi cũng có sự quen thuộc của cậu khiến hắn không thể ngừng rung động.

Hắn ta chỉ có thể mong rằng dù nam nhân ẩn danh là ai, cậu sẽ đến và tiết lộ danh tính của mình. Và rồi có lẽ họ có thể ở bên nhau. Đó là, nếu cậu muốn hắn.

===========

Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ

Merlin bắt đầu thức dậy sau cơn buồn ngủ và đại não rối bời của cậu trong giây lát tự hỏi liệu mọi thứ đêm trước có phải là một giấc mơ hay không.

Gwen xông vào phòng với một tờ giấy trên tay cô.

"Merlin! Dậy đi! Anh phải xem cái này," cô nói.

Merlin càu nhàu dụi mắt, bối rối ngồi dậy nhìn Gwen.

"Cái gì vậy?" Cậu chỉ tờ giấy hỏi.

Gwen đưa nó cho cậu. Merlin đã phải đọc đi đọc lại vài lần để thực sự tin những gì tờ giấy ghi với những gì nó ngụ ý.

"Oh không," Merlin lầm bầm, "Không, không, không."

"Tôi nghĩ rằng anh sẽ hài lòng," Gwen nhăn mày, "Merlin, anh đã thực sự hợp tác với Ngài. Arthur muốn anh." . ngôn tình sủng

"Không," Merlin sửa lại, "Ngài ấy muốn Người đeo mặt nạ."

"Nhưng là anh!" Gwen ngờ vực.

"Nhưng anh ấy không muốn tôi, Gwen, cô không hiểu sao?" Cậu nói, giọng dày đặc nỗi đau, "Ngài chưa từng chỉ ra rằng Ngài coi tôi như bất cứ thứ gì vượt trên một người bạn."

"Làm sao anh có thể ngây thơ như vậy?" Gwen hoài nghi hỏi: "Anh luôn là người Ngài muốn ở bên. Ý kiến của anh là điều Ngài ấy coi trọng hơn tất cả những kẻ khác.."

"Và ảnh chưa bao giờ thể hiện sự ôn nhu với tôi," Merlin nói nhỏ.

"Ngài ấy đã làm tối qua," Gwen đầy hy vọng.

"Chỉ vì Arthur không biết đó là tôi."

"Tôi nghĩ anh đã sai," Gwen nói, "Tôi nghĩ bởi đó là anh. Ngài vẫn chưa nhận ra điều đó."

Khoảng lặng kéo dài.

"Anh phải nói với Arthur," Gwen khích lệ.

"Không," Merlin lắc đầu, "Tôi sẽ không cho cả Ngài và tôi sự sỉ nhục."

"Chà, tôi hy vọng anh sẽ xem xét lại," Gwen thở dài và để cậu một mình.

Merlin ôm đầu và cố kìm những giọt nước mắt đang chực trào ra.

Mặt khác, cậu đã có được những gì bản thân luôn muốn: một buổi tối lãng mạn với Arthur, chạm vào hắn, ôm hắn, hôn hắn.

Nhưng đêm đã kết thúc, và trong ánh sáng lạnh lẽo của ban ngày.

Biết rằng tất cả đã kết thúc, cậu có thể mãi mãi trân trọng những kí ức của đêm qua. Ít nhất đó là một cái gì đó.

Merlin sẽ không bao giờ chiếm hữu trái tim của Arthur, cậu biết.

Và...

Arthur đã nói rằng cậu có vẻ quen thuộc, và dường như hắn không nản lòng vì điều đó.

Với những gì hắn đã nói về đôi mắt của Merlin... Màu sắc chính xác của chúng là màu yêu thích của Arthur như thế nào. Tại sao lại như vậy?

Không, Merlin không thể để mình hy vọng.

=============

Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ

Với khó khăn lớn, Merlin đã đi trên con đường của mình để làm việc. Một phần cậu hy vọng Arthur sẽ không ở trong phòng của mình.

Khi bước vào, Arthur đang ngồi trên bàn để nghiên cứu thứ gì đó nho nhỏ mà hắnkẹp giữa các ngón tay. Trái tim Merlin ngừng đập khi nhìn thấy hắn cùng mái tóc vàng bù xù và cặp mắt ngái ngủ.

Arthur đang cầm chiếc khuy măng sét triskelion. Merlin đêm hôm trước cuống đến nỗi cậu chỉ nhận ra mình đã đánh rơi nó khi đọc tờ rơi của Arthur.

"Merlin," Arthur vui vẻ cười, "Lại đây."

Trong một giây nhỏ nhất, Merlin nghĩ rằng Arthur đã biết.

Cậu đến gần bàn và Arthur đưa cho anh chiếc khuy măng.

Merlin hẳn trông rất sốc vì sau một lúc Arthur nói, "Ờ, ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy biểu tượng đó. Ta định hỏi xem cậu biết. Có lẽ ở một trong những cuốn sách của Gaius?"

"Không..." Merlin chậm rãi nói, "Tôi không rõ."

Arthur có vẻ trầm ngâm. "Ta sẽ phải kiểm tra thư viện hoàng gia."

Hắn vội vàng đi ra cửa.

"Cái gì, bây giờ, Ngài đi?" Merlin hỏi.

"Tất nhiên là ta đi ngay bây giờ," Arthur trả lời đơn giản.

"Nhưng thưa ngài," Merlin bắt đầu, "Ngài là Vua. Chắc chắn có nhiều việc quan trọng hơn cần làm."

"Merlin," Arthur thở dài, "Ta không mong cậu hiểu. Người này... Ta không thể giải thích được cậu ấy đã khiến ta cảm thấy thế nào. Dù sao thì, ta đang cho việc tìm thấy cậu ấy là điều quan trọng nhất."

"Ta không mong ngươi hiểu?" Merlin lặp lại, không thể che giấu sự tổn thương trong giọng nói của mình.

"Ta không có ý gì xúc phạm," Arthur nói, "Ý ta chỉ là... cậu biết đấy... cậu..."

Merlin khoanh tay. "Tôi, sao?" (ngầu wá anh ưiii)

"Cậu biết đấy, cậu đâu hứng thú với những mối quan hệ lãng mạn và tất cả những thứ liên quan."

Merlin nhướng mày, "Tôi không hứng thú?"

"Ta..." Arthur lắp bắp, "Ta tưởng cậu như vậy."

"Tôi đoán còn rất nhiều điều anh chưa biết về tôi," Merlin lạnh lùng nói khi cậu bước qua Arthur và ra khỏi cánh cửa.