Chàng Lọ Lem

Chương 7: Thủ Lĩnh Rồng Cuối Cùng



__Edit/ dịch bởi Thảo Yupumi__

Arthur đi đến thư viện, âm thầm bận tâm về việc hắn đã khiến Merlin buồn.

Hắn luôn cho rằng y không quan tâm đến những mối quan hệ lãng mạn vì y dường như chưa bao giờ tham mối quan hệ kiểu đó.

Bây giờ Arthur cảm thấy thực sự hồ đồ. Hắn biết nên tìm hiểu rõ hơn là mặc định xu hướng tình dục hoặc gu của bất kỳ ai. Merlin có lẽ chỉ không chia sẻ phần đó của đời y với hắn. Chẳng hiểu tại sao, điều này khiến Arthur khó chịu.

Hắn thực tế đã chia sẻ toàn bộ bản thân của mình với Merlin nhưng bây giờ mọi chuyện không diễn biến theo kiểu ngược lại.

Arthur cố gắng rũ bỏ cảm giác bị tổn thương khi đến cửa thư viện. Hắn sẽ xin lỗi Merlin nếu có cơ hội tiếp theo.

Ngay bây giờ Arthur phải thực hiện một số nghiên cứu.

***

Sau khi lục tung vô số cuộn giấy và sách bìa da có các biểu tượng và gia huy, Arthur vẫn không tìm thấy biểu tượng trên khuy măng sét. Hắn thở dài, bực tức, ngay sau đó Gaius bước vào.

"Bệ hạ," Gaius cúi đầu chào.

"Gaius," Arthur chào đáp lại, "Ông cũng đang ở đây để tìm kiếm một đáp án nào đó? Có khi ông sẽ gặp may mắn với nỗ lực của mình hơn ta."

"Thực ra," Gaius nói, "Thần ở đây để giúp Ngài."

Gaius nhìn lướt qua những cuốn sách và cuộn giấy mà Arthur đã xem qua.

"Ngài đang tìm nhầm chỗ," Gaius nói, "Cái này khả năng không phải gia huy bởi nó là một biểu tượng thần bí."

"Thần bí?" Arthur bối rối hỏi.

"Ngài có biết về về Dragonlords?" Gaius hỏi.

"Thủ Lĩnh Rồng?" Arthur chau mày, "Ta nhớ là ta có nhắc đến chúng trong các vụ thám hiểm hồi nhỏ. Họ không còn nữa, phải không?"

"Đúng vậy," Gaius nói, "Trước kia có khi còn nhiều thủ lĩnh rồng, họ có thể điều khiển rồng, tập hợp những thế lực lớn. Nhưng khi con rồng cuối cùng còn sót lại, Kilgarrah chết thì không còn cần đến Thủ Lĩnh Rồng nữa. Nhưng vẫn còn lại Thủ Lĩnh Rồng cuối cùng. "

"Đó là ai?" Arthur hỏi, "và nó có liên quan gì đến biểu tượng này?"

"Chờ một chút," Gaius nói khi lướt qua những cuốn sách trên kệ.

"À, chính nó," ông nói khi tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm.

Ông đưa nó cho Arthur. Đó là một tập về các thủ lĩnh rồng.

"Đó là một cuốn sách dài ghi lại lịch sử của các vị thủ lĩnh rồng, nhưng nếu Ngài muốn tìm hiểu về biểu tượng, thần nghĩ Ngài nên đọc phần về vị thủ lĩnh rồng cuối cùng."

"Cảm ơn, Gaius," Arthur cười.

"Vinh hạnh của thần, thưa bệ hạ," Gaius cười toe toét khi rời thư viện.

Bề ngoài ông có thể không nhiệt tình như Gwen, nhưng ông đã chứng kiến sự trưởng thành và quan tâm đến Merlin như một người con và ông muốn cậu hạnh phúc. Lão chắc chắn rằng Arthur có thể làm Merlin hạnh phúc.

Ông sẽ không nói thẳng với Arthur rằng Merlin là kẻ đeo mặt nạ, nhưng sẽ không hại gì nếu chỉ dẫn manh mối để Arthur đi đúng hướng.

***

Nghe theo lời khuyên của Gaius, Arthur lật sang chương về vị thủ lĩnh rồng cuối cùng.

Có vẻ nam nhân đó khá cô độc. Một phần vì khả năng của gã được ưu tiên hàng đầu, và vì gã đã trở thành thủ lĩnh rồng cuối cùng. Phải chứng kiến thủ lĩnh rồng ít đi dần, giống như sự diệt vong của loài rồng.

Gã không có nhiều giao tiếp xã hội trong cuộc sống của mình, vì đã dành phần lớn thời gian cho những con rồng.

Sau khi con rồng cuối cùng chết, gã lang thang không mục đích, kết thúc ở một ngôi làng nông nghiệp nhỏ, nơi thủ lĩnh rồng cuối cùng gặp một người phụ nữ mà gã đã làm quen. Cuộc tình của họ thật ý nghĩa nhưng ngắn ngủi, khi nỗi lo lắng và mặc cảm của gã ngày càng nặng, cảm thấy bản thân không có mục đích sống và không có con rồng nào dẫn dắt.

Gã cảm thấy rằng mình không nên tạo gánh nặng cho người mình yêu bằng sự vô dụng và quyết định ra đi.

Trước khi đi, gã để lại cho nàng vật sở hữu quý giá duy nhất mà gã có.

Một cặp khuy măng sét bạc hình biểu tượng triskelion.

Arthur trừng lớn mắt.

Trên trang này có một hình minh họa cẩu thả về biểu tượng từ các khuy măng sét.

Dưới bức tranh là chú thích giải thích rằng vị chúa tể rồng cuối cùng là hậu duệ của các tu sĩ, người đã tạo ra biểu tượng.

Và đó là nơi kết thúc đột ngột của câu chuyện.