Chàng Lọ Lem

Chương 8: Mảnh ghép còn thiếu



-Dịch/Edit bởi Thảo Yupumi-

Tối hôm đó, cả hai đều né tránh ánh mắt của nhau. Arthur đang tập chung ăn tối trong khi Merlin bận dọn phòng.

Arthur kể với Merlin về những phát hiện của anh ấy về thủ lĩnh rồng cuối cùng.

"... Nhưng đó là tất cả những gì mà chương nói về gã," Arthur nói với cậu, "Nó không nhắc đến chuyện gì đã xảy ra với chiếc khuy măng sét triskelion mà gã để lại."

Merlin lo lắng khi biết rằng Arthur thực sự có thể tìm thấy điều gì đó về khuy măng sét. May mắn thay, Arthur không đề cập đến tên của thủ lĩnh rồng, người phụ nữ, hay thậm chí cả ngôi làng. Cậu hy vọng các chi tiết cụ thể đã bị lược bỏ. Nhưng nếu Arthur tìm thấy hồ sơ khai sinh...

"Những cái này khá tốt," Arthur tiếp tục khi anh giơ một trong những chiếc khuy măng sét lên, xem xét nó, "Rất đẹp, bằng bạc nặng. Cũ, nhưng được chăm sóc cẩn thận."

"Mmhm," Merlin lầm bầm khi cậu nổi cơn thịnh nộ.

"Điều đó khiến ta tin tưởng," Arthur ngụ ý, "rằng chúng là vật gia truyền."

Merlin sững người.

"Trên xuống dưới," Arthur tiếp tục, "có lẽ từ cha sang con."

Merlin nuốt nước bọt, "Nhưng... nhưng cuốn sách không nói rằng thủ lĩnh rồng cuối cùng này có bất kỳ người con nào, phải chứ?"

"Không," Arthur cau mày, "Nhưng người ta nói rằng gã ta đang hẹn hò với một phụ nữ trong một làng nhỏ. Không loại trừ khả năng họ đã có thai khi đó."

"Nhưng cuốn sách không đề cập đến chuyện này sao?"

"Có lẽ là không, nếu không ai biết về điều đó," Arthur ảo não nói. "Có lẽ người phụ nữ đã không nhận ra mình đang có con cho đến khi thủ lĩnh rồng biến mất."

"Tôi không nghĩ thế, Arthur," Merlin cố gắng giữ cho giọng ổn định.

"Có thể," Arthur nghĩ, "Nhưng ta không thể nghĩ ra lý do nào khác khiến thứ này được bảo quản tốt như vậy. Người đeo mặt nạ chắc hẳn có liên quan gì đó đến vị Thủ lĩnh rồng cuối cùng. Tốt nhất là cậu ta nên là con cháu của gã, phải tiếp tục. "Arthur trông vô cùng suy tư.

Merlin thở dài và nhìn Arthur một lúc lâu.

"Ngài thật sự quyết tâm tìm được cậu ta?" Merlin ngơ ngác hỏi.

"Merlin, ta không thể giải thích được cảm giác mà mình nhận được khi ôm em ấy. Khi ta khiêu vũ với em ấy. Khi ta hôn em ấy."

Merlin cắn môi.

"Nhân đây, ta xin lỗi vì những nhận xét trước đó của ta," Arthur nói, "Về đời sống tình cảm của cậu. Ta thật ngu ngốc khi giả định bất cứ điều gì. Ta không biết tại sao ta..."

"Không sao đâu," Merlin xen vào, "Tôi không nói nhiều về cuộc sống cá nhân của mình với ai cả."

"Tại sao như vậy?" Arthur nghiêm túc hỏi cậu.

Merlin không thoải mái khi sự tập trung chuyển sang mình. "Tôi, ừm... Tôi không biết."

"Ta nhớ lại bây giờ cậu đã đề cập đến một người đàn ông trong làng của cậu," Arthur nói, "Nhưng cậu không nói với ta đã có chuyện gì xảy ra với người đó."

"Đó là bởi vì tôi không muốn nói về nó," Merlin trả lời một cách khô khan.

"Ta biết," Arthur nói.

"Cái gì? Tại sao?" Merlin bối rối hỏi: "Sao mà Ngài lại tìm hiểu về bạn trai cũ của tôi?"

(đúng rồi, không đọc nhầm đâu, là bạn trai- người yêu cũ đấy:))

Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ

"Chà, trước đây cậu đã đúng, Merlin," Arthur nói, "Có vẻ như ta không biết nhiều về cậu."

"Vậy.." Merlin không chắc phải nói gì.

"Được rồi...?" Arthur nói, "Vậy điều gì đã xảy ra với anh ấy?"

Merlin bứt rứt khó chịu nhưng cậu không nghĩ Arthur sẽ hài lòng cho đến khi mà nói hết cho hắn nghe.

Merlin thở dài, "Will là bạn thân nhất của tôi tại Ealdor. Tôi đã nghĩ rằng có... điều gì đó không ổn. Rằng anh ấy có tình cảm với tôi... nhưng hóa ra tôi đã nhầm."

"Ồ," Arthur nói, chăm chú nghe từng từ của cậu, "Chà, ta rất tiếc vì điều đó đã xảy ra."

"Không sao đâu," Merlin nhún vai. "Chuyện quá khứ."

"Và không có ai kể từ khi cậu đến Camelot?" Arthur hỏi.

Merlin cẩn thận nhìn Arthur.

"Không," cậu nói nhẹ nhàng, vẫn nhìn Arthur, "Không ai cả."

Đó là lúc Arthur có cảm giác kỳ lạ nhất. Merlin đang nhìn hắn, nhưng nó còn hơn thế nữa. Nó giống như Merlin nhìn hắn. Toàn diện và thực tế.

Arthur cảm thấy tràn đầy sự ấm áp và tình cảm dành cho Merlin.

"Ta..." vì lý do nào đó mà Arthur không nói nên lời, "Ta, ừm... ta phải đi gặp Gaius," hắn đột ngột cất lời.

"Gaius?" Merlin bối rối hỏi.

"Đúng vậy, trước đó ông ấy đã giúp ta tìm cuốn sách về các Thủ Lĩnh rồng," Arthur nói khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Ông ta biết?" Merlin nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy," Arthur tập trung nói, "Ta phải đi xem ông ta còn biết gì nữa không."

Và cùng với đó, Arthur lao ra khỏi phòng, để lại Merlin trong cơn choáng váng.

***

Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ

Arthur đã vội vã đi đến phòng của Gaius và gõ cửa. Hắn không chắc những cảm giác kỳ lạ đó bùng lên trong cuộc trao đổi với Merlin là gì. Vì vậy, hắn sẽ gạt nó ra khỏi tâm trí của mình. Bên cạnh đó, hắn cần tìm hiểu thêm về nam nhân đeo mặt nạ.

"Arthur," Gaius chào hỏi, "Ngài cần thuốc bổ hay thuốc ngủ?"

"Không, Gaius," Arthur trả lời, "Thực ra ta tự hỏi liệu còn có thể kể cho ta nghe về vị thủ lĩnh rồng cuối cùng hay không."

"Ra vậy," Gaius thở dài, "Thần cho rằng cuốn sách cung cấp rất ít thông tin."

"Nó rất hữu ích," Arthur trấn an, "Cảm ơn ông rất nhiều vì đã chỉ nó cho ta, nhưng ta chỉ biết được một chút thông tin. Vẫn còn thiếu những mảnh ghép của câu đố này."

"Đúng, thần cho là có," Gaius nói, cẩn thận nhìn Arthur.

"Gaius, ông có bao giờ nghe nói gì về việc vị thủ lĩnh rồng cuối cùng có một người con không?"

"Điều gì khiến Bệ hạ nghĩ rằng gã ta đã có con?" Gaius thận trọng hỏi.

"Chà," Arthur bắt đầu, "cuốn sách nói rằng gã đang ở cùng một người phụ nữ trong một ngôi làng nông nghiệp. Nếu nam nhân đeo mặt nạ tại vũ hội có cài khuy măng sét, có lẽ y chính là con trai của gã."

Gaius không thể che giấu một nụ cười nhỏ, "Ngài thông minh hơn người khác nghĩ nhiều."

"Thứ lỗi cho ta?" Arthur hỏi.

"Không có gì, không có gì," Gaius nói, "Nghe có vẻ là một giả thuyết rất hợp lý, Arthur."

Arthur im lặng khi anh nghiền ngẫm lại giả thiết trong đầu.

"Bệ hạ biết đấy," Gaius nói, "Ealdor là một ngôi làng rất nhỏ. Có lẽ Ngài có thể nói chuyện với ai đó sinh ra tại nơi ấy. Họ có thể biết điều gì đó."

"Ealdor?!" Arthur ngạc nhiên hỏi, "Đó là quê quán của Merlin!"

"Hmm, thì ra là như vậy," Gaius nói một cách đầy ẩn ý.

"Ta sẽ hỏi Merlin và xem cậu ấy có biết gì không!" Arthur vui phát khóc khi hắn nhảy dựng lên để rời đi.

Khi Arthur rời đi, Gaius cười tinh quái.