Chàng Nông Dân Cực Phẩm

Chương 21: Đãm máu



Triệu Hùng Cường vừa gào lên một tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.

Chỉ thấy Triệu Hùng Cường cởi áo trên người ra, từ từ lấy. ra một cây dao đốn củi từ bên hông, Triệu Hùng Cường thường dùng cây dao đốn củi này lúc lên núi làm việc, dùng để chặt cây hoặc đuổi sói lạc đàn, anh luôn mang theo bên người, không ngờ hôm nay lại phải dùng nó để đuổi kẻ cặn bã.

Vương Quân không ngờ thật sự có kẻ không sợ chết, nhìn bộ mặt dữ tợn và cơ bắp rắn chắc trước ngực Triệu Hùng Cường, trong lòng cậu ta không khỏi thấy sợ hãi, nhưng nghĩ đến bên mình có tận năm sáu người, Triệu Hùng Cường chỉ có một mình, lá gan lại lập tức lớn lên.

“Các anh em thắng nhãi này giỏi lắm, chúng ta cùng xông lên đánh bại nó.”

Nói xong thì Vương Quân dẫn đầu, cầm dao vung lên, mấy người khác thấy Vương Quân chém cũng chém theo, nhưng bảo bọn họ cầm dao đâm người thì vẫn có chút sợ hãi.

Ánh mắt của Triệu Hùng Cường nhìn mấy người này không khỏi nheo lại, nếu bạn học trước đây nhìn thấy ánh mắt như vậy của Triệu Hùng Cường thì chắc chắn sẽ ngoan ngoãn rời đi, bởi vì mỗi khi Triệu Hùng Cường lộ ra biểu cảm như vậy đều là không chết không thôi.

Lúc khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn chưa đến 5 mét, Triệu Hùng Cường đột nhiên trợn mắt, ánh mắt kia tràn ngập. sát ý.

“Giết..”

Dài hơn một tấc thì mạnh hơn một tấc, tất nhiên dao đốn củi trong tay Triệu Hùng Cường sẽ bền hơn dao nhỏ trong tay. mấy người Vương Quân, không đợi mấy người họ hành động Triệu Hùng Cường đã ra tay trước.

Triệu Hùng Cường xuống tay rất đúng mực, dùng sống dao đốn củi bổ về phía bọn họ, mặc dù như thế, bọn người Vương Quân thấy Triệu Hùng Cường dám ra tay thật thì hoảng sợ, nhưng nhiệt huyết của người trẻ tuổi cũng bị Triệu Hùng Cường kích thích.

“Đờ mờ, các anh em chúng ta cùng chơi chết tên này, vậy mà lại muốn mạng của chúng ta.”

Lời này của Vương Quân vừa nói ra, Triệu Hùng Cường đã biết mọi chuyện không ổn rồi, nhìn mấy con dao chói lọi đâm về phía mình, lúc này anh muốn trốn cũng không kịp nữa, lập tức bị bọn họ dùng dao vế ra vài vết máu trên người.

Lớn đến vậy rồi, đây là lần đầu tiên Triệu Hùng Cường chịu thiệt như vậy.

Dao đốn củi chỉ múa may không có nhịp điệu gì, lúc này. anh không dùng sống dao nữa, trực tiếp dùng lưỡi dao, mấy tên bị anh chém trúng lập tức da tróc thịt bong, máu không ngừng chảy.

Dáng vẻ điên cuồng, cả người toàn là máu của Triệu Hùng Cường lập tức doạ mấy người định xông lên phía trước lui về sau, một mình Vương Quân đối mặt với Triệu Hùng Cường cũng dần trở nên yếu thế.

“Anh em, cùng nhau lên đi nào.”

“Cùng đến đây chịu chết đi.”

Cùng với tiếng gào giận dữ của Triệu Hùng Cường, dao đốn củi bổ thẳng vào Vương Quân, đối mặt với sự điền cuồng của Triệu Hùng Cường, Vương Quân bị dọa xanh mặt.

Răng rắc...

Tiếng xương quai xanh đứt gãy vang vọng ở giữa sảnh lớn, mấy thanh niên khác nhìn thấy Vương Quân bị Triệu Hùng Cường chém một nhát rồi ngã xuống, bị dọa sợ, lập tức thả Lưu Trình Trình ra điên cuồng chạy trốn, vừa trốn vừa hét.

“Cứu mạng, giết người”.

A..

“Mày giỏi thì giết tao đi, mày không giết tao thì sớm hay. muộn gì tao cũng giết mày.”

Vương Quân nằm trên mặt đất kêu thảm, trong miệng vẫn không quên buông lời đe doạ.

Triệu Hùng Cường sờ máu tươi chảy ra trên eo, liếm một chút, lộ ra hàm răng trắng, cười dữ tợn nói: “Ha ha, tốt nhất là mày không nên đe doạ tao, bởi vì tao không muốn đêm dài lắm mộng, cho mày một cơ hội, xin tha hoặc hai chúng ta cùng nhau tìm chết, đương nhiên là tao giết mày trước, sau đó tao tự tìm cách chết thoải mái, mày tự chọn đi, không có lựa chọn khác.”

Lúc này Triệu Hùng Cường dùng lại những lời mà lúc nãy Vương Quân dùng để đối phó với Lưu Đại Đầu.

Vừa rồi Triệu Hùng Cường chỉ dùng sống dao chém vào. xương quai xanh của Vương Quân, dù vậy cũng khiến Vương Quân ngã xuống trên mặt đất, bây giờ lưỡi dao đang đặt trên cổ Vương Quân, hơn nữa Triệu Hùng Cường còn không ngừng di chuyển, dường như đang tìm vị trí tốt nhất.

“Nghĩ kỹ chưa? Không chọn được thì tao chọn giúp mày, cùng nhau đi chết nhé, dù sao tao cũng lớn hơn mày, tao giết mày cũng cảm thấy đủ

Nói xong, dao đốn củi trong tay Triệu Hùng Cường chuẩn bị chém xuống.

“Tao không dám, tao không dám nữa, tao không muốn chết, thả tao ra, tha cho tao đi”

Lúc Triệu Hùng Cường múa may dao đốn củi Vương Quân đã biết mình không cược nổi, lúc cảm nhận được đau đớn trên cổ, cậu ta hoàn toàn sợ hãi, cậu ta thật sự không muốn chết.

Dù vậy, Triệu Hùng Cường vẫn để lại một vết thương trên cổ cậu ta, anh không tin đối phương lại xin tha dễ như vậy.

“Nhận lỗi với cô bé kia, sau đó cút ngay.”

Vương Quân nào dám cứng đầu nữa, trực tiếp đi đến trước mặt Lưu Trình Trình nhận lỗi, nói một câu rất xin lỗi rồi nhanh chóng xám xịt bỏ chạy.

“Người anh em cảm ơn cậu, đây là hai ngàn đồng tiền, nếu hôm nay không có cậu thì sợ là bọn tôi không buôn bán được nữa”

Lưu Đại Đầu lấy hai ngàn đồng tiền ra đưa cho Triệu Hùng Cường, ông ta kính nể Triệu Hùng Cường từ tận đáy lòng, đồng thời cũng rất biết ơn, nếu hôm nay không có Triệu Hùng Cường thì sợ là cô cháu gái đáng yêu của ông ta sẽ thật sự bị mấy thằng nhãi thối kia bắt đi.

Bố của Vương Quân là cục trưởng Cục Công An thị trấn, cho dù Vương Quân có làm ra chuyện gì thì bố Vương Quân cũng có khả năng dàn xếp, vì vậy hôm nay Lưu Đại Đầu mới sợ như vậy.

“Tôi chỉ cần một ngàn đồng tiền mà tôi nên nhận được, một ngàn còn lại chú cứ lấy về đi, là tôi tự nguyện ra tay, không phải được các chú mời đến giúp đỡ”

Nói xong, Triệu Hùng Cường lấy ra một ngàn đồng tiền từ bên ngoài cất vào túi quần, sau đó tìm một vòi nước rửa miệng vết thương, cũng may đều chỉ là vết thương ngoài da, nếu không thì hôm nay anh gặp nguy hiểm rồi.

Nhìn những miệng vết thương máu chảy đầm đìa sau lưng và bên hông Triệu Hùng Cường, cuối cùng Lưu Trình Trình cũng gom đủ can đảm đi đến trước mặt Triệu Hùng Cường, giọng nói cực kỳ dễ nghe: “Anh lại đây với tôi một lát, tôi băng bó cho anh, nếu không thì miệng vết thương sẽ nhiễm trùng.”

Mặc dù trong trong lòng cô ấy cảm thấy rất biết ơn Triệu Hùng Cường nhưng cô ấy vẫn không thích nổi chàng trai ăn mặc quê mùa này, ít nhất bây giờ cô không thấy phiền chán như lúc đầu nữa.

“Không cần, trước đây tôi thường xuyên bị thương, qua mấy ngày sẽ đóng vảy.”

Triệu Hùng Cường vừa nói vừa cầm áo rơi trên mặt đất khoác lên vai, xách theo hai giỏ thuốc chuẩn bị đi ra ngoài.

Lưu Trình Trình không ngờ Triệu Hùng Cường lại từ chối mình, phải biết cô ấy là nữ sinh xinh đẹp nhất trường, chẳng những học tập tốt thành tích tốt mà cũng rất giỏi ăn nói, quan trọng nhất là còn cực kỳ xinh đẹp, đến tận bây giờ vẫn chưa có chàng trai nào dám từ chối cô ấy.

“Anh không lại đây? Vậy anh cũng đừng hối hận.”

Nghe lời nói bực tức của Lưu Trình Trình, Triệu Hùng Cường không biết nên nói gì, anh thừa nhận đối phương rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt của Lưu Trình Trình nhìn anh lúc đầu thật sự làm anh tổn thương, đối với một nữ sinh như vậy, anh không thích nổi, vốn dĩ cứu Lưu Trình Trình hoàn toàn là để lương tâm của mình dễ chịu một chút mà thôi.

Nhìn Triệu Hùng Cường vẫn thản nhiên sải bước ra ngoài, Lưu Trình Trình cũng nóng nảy, trực tiếp tiến lên cản Triệu Hùng Cường lại.

“Anh không được đi, đến phòng tôi, để tôi băng bó cho. anh xong rồi đi, anh cứ đi như vậy thì mọi người sẽ nhìn tôi như thế nào đây?”

“Tôi không muốn nợ anh cái gì cả, mặc dù băng bó vết thương cho anh thì cũng không trả hết được nhưng ít nhất cũng làm lòng tôi dễ chịu hơn một chút”

Đối với logic của Lưu Trình Trình, Triệu Hùng Cường cũng cảm thấy bất lực.

“Người anh em, cậu để cháu gái tôi băng bó một chút đi, con bé từng là y tá ở bệnh viện, tay nghề rất thành thạo, cậu cứ đi như vậy sẽ làm cháu gái tôi đau lòng.” Nói xong lời này, Lưu Đại Đầu còn cực kỳ mờ ám mà chớp mắt với Triệu Hùng Cường.