Chàng Nông Dân Cực Phẩm

Chương 23: Cô gái nào không muốn chứ



Bởi vì hôm nay trời rất nóng nên chiếc quần Triệu Hùng Cường mặc rất mỏng, bây giờ lại bị rượu thuốc của Lưu Trình Trình rưới lên, thì ngay lập tức có thể nhìn thấy rất rõ ràng những thứ bên trong. Lưu Trình Trình chỉ muốn sờ thử một chút, nhưng khi cô ấy cầm vật to lớn hư hỏng ấy trong lòng bàn tay, thì lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa, độ cứng như sắt, trong lòng mới khẽ run lên. Phần đầu đồ vật đó †o lớn dữ tợn có thể nhìn thấy thật rõ qua lớp quần ướt.

Dù vậy, cô ấy vẫn không buông ra ngay mà giả vờ lau lau háng Triệu Hùng Cường, nhanh chóng bắt chước cách làm trong phim, xoa xoa vài lần.

Triệu Hùng Cường vốn muốn tự mình đứng dậy xử lý, nhưng anh còn chưa từng trải qua sự kích thích như vậy. Trước đây dù là với Tôn Lan Lan hay Ngọc Thanh cũng đã từng có nhiều trò hay nhưng đều là do anh làm cho họ sướng, còn đây là lần đầu tiên có một cô gái xinh đẹp nhường này bỗng nhiên nhào tới, Triệu Hùng Cường không kìm nổi khoái cảm, gần như hét lên thành tiếng.

Bàn tay thon dài mềm mại của Lưu Trình Trình quấn lấy, động tác nhanh chóng lúc đầu đã chuyển thành nhẹ nhàng. dịu dàng tới mức xấu hổ.

Xoẹt xoẹt

.. Ngay lúc Lưu Trình Trình đang xấu hổ muốn dừng lại thì đồ vật to lớn nóng bỏng đã đâm thủng chiếc quần mỏng của Triệu Hùng Cường. Cảnh tượng này khiến Lưu Trình Trình trực tiếp kêu lên.

A..

Triệu Hùng Cường không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, hôm nay thật sự là anh đã nghẹn tới như gần nổ tung, đầu tiên là bị Tôn Lan Lan trêu chọc, sau đớ lại bị chị dâu từ chối, bây giờ không nghĩ tới Lưu Trình Trình lại lợi dụng lúc băng bó vết thương mà động chạm, anh chưa bao giờ tự mình làm chuyện này, nghe đâu y học cổ truyền đều nói, tiêu hao dương khí sẽ rất có hại cho cơ thể, chỉ có thể lấy âm bổ dương mà bù lại. Tuy rằng không biết lấy âm dưỡng dương là có ý nghĩa gì, nhưng Triệu Hùng Cường lại biết hao tổn dương khí là ám chỉ việc gì.

Lưu Trình Trình nhìn thứ to lớn cứng rằn này, giống như củ cải trắng dày to trong nhà hàng, chỉ có điều gậy lớn của Triệu Hùng Cường lại có màu hồng, vậy nên tuy trông cường tráng thô to nhưng lần đầu nhìn thấy cô đã cảm thấy nó không xấu xí chút nào, vả lại là có chút dễ thương.

"E hèm...' Triệu Hùng Cường không ngờ Lưu Trình Trình lại †o gan như vậy, tò mò nhìn thẳng vào cậu nhỏ của mình, khiến anh không khỏi có chút xấu hổ, dù sao hai người phụ nữ anh từng gần gũi trước đây thì đều rất sốc khi nhìn thấy nơi này của anh. Bọn họ dù sao vẫn còn nhút nhát, trong lòng tò mò cũng chỉ lén lút nhìn thêm mấy cái. Bây giờ thật bất ngờ khi gặp được một cô gái mạnh dạn như vậy, anh cũng không biết phải làm sao.

Lưu Trình Trình cũng bị tiếng hắng giọng của Triệu Hùng Cường đánh thức, nhìn thấy Triệu Hùng Cường đứng dậy, đồ vật to lớn nảy về phía mình, lại nhìn bộ dáng có chút xấu hổ và choáng ngợp của Triệu Hùng Cường, cô ấy đột nhiên bạo dạn, không muốn bỏ chạy nữa.

Phụt...

“Ha ha ha..., tôi còn không xấu hổ, sao anh lại xấu hổ cơ chứ? Không phải chỉ là phản ứng sinh lý thôi sao? Nhìn thấy cô gái xinh đẹp như hoa này, trong lòng anh có phải đã dâng lên nhiều ý đồ xấu hay không?"

Đối mặt với lời nói có phần nho nhã của Lưu Trình Trình, Triệu Hùng Cường sửng sốt. Phải biết răng khi còn đi học anh vẫn luôn là học sinh đứng đầu, nhưng anh lại chưa bao giờ sử dụng kiến thức từ sách vở hay cảm thấy thành tựu gì đặc biệt khi nói ra những lời văn vẻ nho nhã kiểu vậy. Thế mà bây giờ nghe được lời nói của Lưu Trình Trình, anh lại có cảm giác như gặp được một tri kỷ hiểu rõ lòng người: "Cô nương đâu chỉ xinh đẹp như hoa, mà còn là tai họa cho đất nước và nhân dân. Liệu một tiểu nông dân có thể đổi ba năm tù giam lấy một khắc xuân tiêu của cô nương không?”

Lưu Trình Trình vốn đã nghĩ rằng một anh nông dân quê mùa như Triệu Hùng Cường nghe xong lời nói của cô ấy nhất định sẽ xấu hổ cúi đầu nhận lỗi, không ngờ Triệu Hùng Cường cũng có trình độ như vậy.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn có chút sợ hãi khi nghĩ rằng đối phương thực sự muốn làm mình. Dù sao nhìn qua thì thứ đồ chơi to lớn đó không phải là thứ mà phụ nữ bình thường có thể chịu đựng được, mà cô ấy trước đây còn chưa từng có trải nghiệm qua, nếu để Triệu Hùng Cường thực sự đi vào chắc chắn sẽ đau chết.

"Tôi...Tôi nói cho anh biết, anh không thể có ý nghĩ nào khác. Tôi đã tốt bụng băng bó cho anh. Nếu anh dám làm...việc đó với tôi, tôi sẽ lên tiếng kêu người tới."

“Tôi cũng không có cách nào khác. Là cô kích thích tôi, bây giờ quần của tôi cũng rách rồi. Cô không thể để tôi đi ra ngoài như thế này được." Triệu Hùng Cường nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Lưu Trình Trình, biết trò đùa không nên đi quá xa, nên anh đổi chủ đề ngay lập tức.

"Chờ tôi, tôi đi lấy cho anh cái quần của chú tôi." Nói xong, Lưu Trình Trình xoay người chạy ra ngoài, cô ấy thật sự lo sợ Triệu Hùng Cường sẽ làm khó mình, dù sao vật kia cũng quá lớn rồi. Mặc dù cô ấy nghĩ nếu được món đồ chơi to lớn này chọc vào chắc chắn sẽ cảm thấy rất thoải mái, nhưng những diễn viên trong phim Nhật Bản vừa ngắn vừa nhỏ như vậy mà còn làm phụ nữ đến mức mê mẩn thần hồn điên đảo, nếu cô bị vật này đi vào, chẳng phải sẽ thoải mái tới chết luôn sao? Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng là gái còn trinh nên dù sung sướng thế nào thì vẫn cảm thấy rất đáng sợ.

Nhìn dáng vẻ tràn đầy hơi thở tuổi trẻ của Lưu Trình Trình và cái mông nhỏ nhắn săn chắc đầy đặn của cô ấy đung đưa xoay vòng, Triệu Hùng Cường chợt cảm thấy sẽ thật tuyệt vời nếu được ôm đối phương vào lòng và làm từ phía sau.

Đợi hơn mười phút, Triệu Hùng Cường vẫn không thấy Lưu Trình Trình quay lại, anh cảm thấy Lưu Trình Trình có lẽ là sợ quá không dám quay lại, nên đành tự mình đứng dậy chuẩn bị về nhà, dù sao ở nhà vẫn còn rất nhiều việc anh cần làm.

Vừa bước tới cửa, Triệu Hùng Cường đã nhìn thấy Lưu Trình Trình đã thay quần áo khác và quay lại. Đôi tất lụa bao bọc lấy đôi chân xinh đẹp và đôi dép xăng đan trước đó đã không còn nữa, thay vào đó là bộ đồ một mảnh kiểu dáng cao. bồi. Nhìn thấy Lưu Trình Trình ăn mặc như thế này, Triệu Hùng Cường biết ngay đối phương có lẽ là đã bị lời vừa nói của anh dọa sợ rồi, cho nên mới đổi sang mặc bộ quần áo dày như Vậy.

Lưu Trình Trình vốn cũng không hề muốn thay quần áo, nhưng khi ra ngoài đi vệ sinh mới chợt phát hiện quần lót của mình đã ướt. Nghĩ đến Triệu Hùng Cường vẫn còn ở trong phòng, cô ấy mà quay lại đó để thay quần áo thì quá xấu hổ nên mới chạy đến chỗ các chị em tốt của mình để thay nhờ quần áo, mất thêm chút thời gian.

"Đây... đây là quần của chú tôi. Anh mau thay đồ đi." Nói xong, Lưu Trình Trình đóng cửa lại, để Triệu Hùng Cường ở bên trong thay quần.

Chẳng bao lâu Triệu Hùng Cường đã thay xong bộ quần áo lao động rộng rãi của Lưu Đại Đầu, Lưu Trình Trình cũng ước chừng thời gian rồi gõ cửa: "Anh đã thay đồ xong chưa?”

"Đã thay xong rồi, cô vào đi." Lưu Trình Trình mở cửa, nhìn thấy bộ đồ lao động kia mặc lên người Triệu Hùng Cường thế mà lại trông rất có dáng vẻ lịch lãm, đặc biệt bộ đồ đó khi được kết hợp với cơ bắp cuồn cuộn của Triệu Hùng Cường thì trông anh chẳng khác gì một người mẫu.

"Lại đây ngồi đi, tôi sẽ bôi cồn đỏ lên cho anh rồi dùng gạc băng lại."

Triệu Hùng Cường để Lưu Trình Trình tiếp tục xử lý vết thương. Chẳng bao lâu sau, Lưu Trình Trình đã sát trùng xong, nhưng mà mỗi lần cô ấy chạm vào cơ bắp cường tráng của Triệu Hùng Cường là một lần Lưu Trình Trình xao xuyến trong lòng.

"Được rồi, đã băng bó xong rồi. Cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay. Nếu không có anh, có lẽ tôi đã bị Vương Quân hủy hoại rồi."

"Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Việc lớn hơn là tai họa mà vẻ đẹp của cô có thể mang tới cho đất nước và nhân dân kia kìa, vì cô mà chết một lần cũng rất đáng giá đấy" Lời nói của Triệu Hùng Cường khiến trái tim Lưu Trình Trình không khỏi rung động.

Thấy Triệu Hùng Cường đang thu dọn hai giỏ thuốc ở cửa để chuẩn bị rời đi, Lưu Trình Trình đột nhiên cất tiếng hỏi: “Nếu tôi không xinh đẹp như thế này, liệu anh có còn liều lĩnh cứu tôi như lúc nấy không?”