Chàng Nông Dân Cực Phẩm

Chương 8: Trêu ghẹo



Nghe được tiếng xe phanh lại, theo bản năng Triệu Hùng Cường nhảy ngay lên vệ đường.

"Haha. Cậu là thỏ đế à? Làm gì mà nhảy cẵng lên thế?"

Thấy Tôn Lan Lan trang điểm xinh đẹp đang ngồi trên xe. máy, ánh mắt Triệu Hùng Cường như phát sáng, bỗng dưng hôm nay Tôn Lan Lan lại ăn mặc vô cùng gợi cảm, bên trên mặc một chiếc áo trắng nhỏ, bên dưới lại được bao bọc bởi quần bò ngắn lại mang thêm đôi tất đen cùng một đôi giày. cao gót đỏ thêm mười phần cuốn hút, nhìn qua không khác gì một yêu tinh nhỏ. Anh càu nhàu.

"Chị, chị tính đi đâu à? Sao lại mặc đồ xinh như tiên thế này?"

Tôn Lan Lan thấy ánh mắt sáng quắc của Triệu Hùng Cường, đã vậy còn nghe thấy anh khen mình xinh như tiên thì vui vẻ vô cùng, đồng thời cũng không quên tặng kèm một ánh mắt quyến rũ

"Mồm miệng cậu ngọt thế, phải chỉ anh Đại Tráng của cậu được nửa phần như này thì chị cũng mừng, chị lên trấn lấy tiền, vừa lúc cũng xem xem có thể cho vay không, mặc đẹp tí thì bàn công chuyện cũng dễ hơn mà”

Tôn Lan Lan nói xong thì nhìn về phía Triệu Hùng Cường. Dưới ánh mắt phát sáng của cô ta, thiếu một chút là anh đã không nhịn được.

"Cho vay gì vậy chị?" Nhà Tôn Lan Lan vốn khá giả hơn nhà mình nhiều, Triệu Hùng Cường hơi không hiểu sao lại muốn cho vay.

"Thôn mình không phải là đang cải cách ruộng đất sao? Chị với anh Đại Tráng của cậu thừa ra hai mươi tư mẫu đất, đến lúc đó không cần phải làm công chỉ cần ở nhà cũng có thể kiếm tiền được, ngon hơn nhiều chứ sao?"

"Chị đúng là nữ trung hào kiệt, có tầm nhìn xa, tương lai chắc chắn giàu to..."

Triệu Hùng Cường còn muốn khen thêm vài câu thì bị Tôn Lan Lan cắt ngang.

"Rồi rồi, có lên trấn trên thì chị cho cậu đi nhờ một đoạn, không thì chị đi trước, anh Tráng của cậu còn đang chờ chị mày ở nhà kia kìa."

"Hì hì, em cũng muốn đi mua ít tôm hùm."

Nói xong, Triệu Hùng Cường cũng nhanh chân ngồi lên yên sau. Vừa lên xe, Triệu Hùng Cường đã nhịn không được rít vài hơi hương thơm từ mồ hôi túa ra trên người Tôn Lan Lan, mùi này khiến anh không biết phải diễn tả như thế nào tóm lại là rất dễ ngửi.

"Chị, chị xài nước hoa hả?"

“Nhóc này, cậu nói gì vây? Chị mày xài ba cái đó làm gì chứ, lo mà ngồi cho chắc đi."

Tôn Lan Lan nhanh chóng nổ máy rồi phóng đi, Triệu Hùng Cường chưa kịp chuẩn bị nên suýt ngã ngửa ra sau, ngay lập tức ôm chặt Tôn Lan Lan, cảm giác mềm mại trong tay khiến Triệu Hùng Cương trong lúc nhất thời không kìm được nhẹ nhàng xoa bóp vài cái. Đột nhiên bị Triệu Hùng Cường đánh úp, Tôn Lan Lan cũng hoảng, nhưng bị người này bóp nhẹ vài cái cũng khiến cô ta có cảm giác, tuy vậy vẫn lên tiếng cảnh cáo một chút.

"Nhóc kia, cậu để tay ở đâu đấy?"

Nghe được lời của Tôn Lan Lan, Triệu Hùng Cường cũng ngượng ngùng rút tay về. Đang được sờ sướng lại đột nhiên mất đi cảm giác, Tôn Lan Lan không khỏi có chút h n, tuy nhiên việc Triệu Hùng Cường hành động lộ liễu như vậy rõ ràng là không thích hợp tí nào.

"Haha, chị à, em đâu có cố ý, tại chị lên ga mà không nói, làm em sợ chị bỏ em lại nên mới vội ôm chị theo bản năng đó chứ." Vừa nói, Triệu Hùng Cường cũng không kiềm được nhẹ nhàng nhích về phía trước. Nhận thấy được hành động mờ ám của Triệu Hùng Cường, trong lòng Tôn Lan Lan thầm nở hoa, lòng thì dâm nhưng miệng vẫn cứng.

"Này, chị thấy cậu đây là đang muốn thả dê thì có."

Triệu Hùng Cường nghe xong cũng không cãi lại chỉ cười hì hì rồi hung hăng rít vài hơi trên cổ Tôn Lan Lan, đây đúng là hương vị khiến anh say mê rồi. Thấy được bộ dạng không biết xấu hổ của Triệu Hùng Cường qua kính chiếu hậu, Tôn Lan Lan cũng cười khúc khích. Trước đây cô ta không ngờ Triệu Hùng Cường lại là người hài hước như vậy, nhưng kể từ hôm qua khi thấy cục thịt vài lạng kia của Triệu Hùng Cường, cô ta không khỏi tưởng tượng ra việc tiếp cận chàng trai này, càng đến gần cô ta càng thấy được nhiều ưu điểm của Triệu Hùng Cường. Triệu Hùng Cường sửng sốt bởi tiếng cười của Tôn Lan Lan.

"Chị, chị cười gì vậy?” "Không nói cậu biết, có ngon thì tự mình từ từ đoán."

Thôn Bổng Tử vốn ở trên núi, đường lên trấn trên đi từ thôn cũng rất nhỏ lại không được tu sửa gì qua nhiều năm nên rất gồ ghề. Trước kia đi qua con đường này Triệu Hùng Cường chắc chắn sẽ chửi cho vài câu nhưng giờ anh lại vô cùng hưởng thụ mỗi khoảnh khắc dẫn xóc trên con đường này vì khi đó anh sẽ cảm nhận được nơi đẫy đà nào đó của Tôn Lan Lan đang được anh tỉ mỉ chăm sóc. Trên đường đi Tôn Lan Lan cũng rất hưởng thụ hành động của Triệu Hùng Cường bởi trên người anh có hơi thở của tuổi trẻ, vậy nhưng rất nhanh cô ta đã không vui nổi, bởi mỗi lần đi qua chỗ gồ ghề lại cảm nhận được Triệu Hùng Cường cố ý dùng cây gậy của anh chọc mình, hơn nữa càng ngày lại càng mạnh hơn.

“Tiểu Cường, cậu cất cây gậy th*t của cậu đi, không có việc gì mà đem theo gậy là định lên trên trấn đánh nhau phải không? Gậu giấu cũng kỹ thật đấy, ngay cả chị mà còn không thấy.

"Hì hì, chị à, em biết làm sao đây, tại nó vốn là gậy Như Ý, nên mỗi lần thấy chị là nó biến đổi liền."

Tôn Lan Lan bị lời nói của anh làm cho giận đến bật cười, một tay lái xe, một tay nhanh chóng 'bắt con cọp'. Nóng như lửa, rằn như sắt, gân guốc, qua một lớp quần mà đã có thể cảm nhận được rõ ràng như vậy, vậy nếu thọc vào thì...Mới nghĩ một chút mà Tôn Lan Lan cảm giác cơ thể đã nhữn cả ra, cùng lúc cũng hối hận tại sao bản thân lại chạy nhanh như vậy, vì mới đó mà trấn trên đã hiện ra trước mắt, rất nhanh thôi đã phải tạm biệt hơi ấm mê người khiến cô ta có chút không cam tâm. Vốn tưởng Tôn Lan Lan chỉ đụng một cái là sẽ ngay lập tức rụt tay lại, nhưng không ngờ cô ta không những không rút tay về mà còn cố ý sờ thêm vài cái. A...cảm giác thoải mái ngay lập tức chiếm lấy Triệu Hùng Cường khiến anh phải hít vào một hơi. Nhận thấy thân thể Triệu Hùng Cường đang dính chặt vào người mình dần dần căng lên, trong lòng Tôn Lan Lan cũng nổi lên sự kích động không hiểu nổi. Lực tay cũng nhanh và mạnh hơn.

"A...Chị, chị đang đùa với lửa đó, có tin em ngay lập tức chơi chị ở đây không?”

Vừa nghe thấy lời nói của Triệu Hùng Cường, Tôn Lan Lan đã hiểu ngay ý của đối phương, một lần nữa giảm tốc độ xe, cũng cười duyên.

"Giỏi, cậu mà có gan, thì hôm nay chị đây dám để cậu chơi một trận sảng khoái luôn đấy."