Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 18: Tay nghề mát xa



Trương Bá Sinh trong giới y học toàn cầu, có biệt hiệu là diêm vương, tục ngữ có câu, diêm vương bảo người canh ba chết, ai dám lưu người đến canh năm.

Nhưng trong lĩnh vực y tế hàng đầu thế giới, những lời này bị đổi thành, Satan lưu người đến canh năm, diêm vương canh ba dám gọi người sao?

Hản, chính là Diêm Vương sống ở thế giới này.

Trước đây, bao nhiêu thương nhân giàu có hàng đầu thế giới, hoàng tử hoàng gia, lãnh đạo quốc gia, đều hy vọng. Trương Bá Sinh hành động, nhưng Trương Bá Sinh không bao. giờ bán mặt mũi, chứ đừng nói đến việc dùng các kỹ thuật xoa bóp chính thống và tốn nhiều công sức nhất để điều trị các bệnh ẩn này cho người khác.

Mễ Thanh vừa thấy dáng vẻ cau mày của Trương Bá Sinh, trong lòng vui vẻ, quả nhiên, người này căn bản không biết mát xa gì, hoàn toàn là lừa gạt Thùy Hân!

"Thùy Hân, Trương Bá Sinh nhà cậu nếu không muốn cũng được, tôi chỉ muốn thử việc mát xa loại trừ bệnh kín này như thế nào thôi, vì điều này hơi khó tin" Mễ Thanh mang dáng vẻ lạnh lùng.

Lâm Thùy Hân trong lòng chợt lạnh lại, cô nàng này sẽ không nhìn ra cái gì chứ! Ôi không, nếu thật sự như vậy, thì mình thật là mất mặt! Không được, không được!

"Chồng, anh cũng mát xa cho Mễ Thanh đi, dùng phương. pháp anh làm cho em ấy" Lâm Thùy Hân tiếp tục chớp chớp mắt với Trương Bá Sinh.

"Được rồi." Trương Bá Sinh đối với yêu cầu của Lâm Thùy Hân, không có cách nào cự tuyệt, hoặc là nói, ở trong lòng anh, sẽ không cự tuyệt lời thỉnh cầu của người phụ nữ này, cho dù là quá đáng, thì anh cũng có thể chấp nhận.

Trương Bá Sinh đi tới trước mặt Mễ Thanh, nhìn người phụ nữ tóc ngắn anh dũng này: “Mễ Thanh, cô khó chịu chỗ nào?”

"Bả vai." Mễ Thanh đưa tay chỉ cho Trương Bá Sinh phần gáy của mình.

Trương Bá Sinh gật đầu một cái, đi tới sau lưng Mễ Thanh, hai tay bóp lên vai Mễ Thanh, khi tay mình chạm vào bả vai Mễ Thanh, Trương Bá Sinh liền có một loại cảm giác.

Mềm mại!

Sau mềm mại, là một loại đàn hồi đầy đặn, làn da mặc dù không mượt mà sáng bóng như Lâm Thùy Hân, nhưng lại có một loại mỹ cảm khác.

Hai ngón tay cái Trương Bá Sinh ở sau lưng Mễ Thanh từ từ xoa bóp.

Vai Mễ Thanh, vì công việc, vẫn luôn có chút đau xót, cô cũng thường xuyên đi spa, đối với các kỹ thuật mát xa cũng có chút quen thuộc.



Bây giờ cô cảm nhận được tay Trương Bá Sinh ở cổ vai mình xoa bóp, rõ ràng giống với những thợ mát xa thông thường kia, chỉ là giảm bớt mệt mỏi, cái gì mà chữa bệnh kín chứ, nhất định là nói bậy bạ.

Mễ Thanh trong lòng sắp xếp lời nói một chút, vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền cảm giác vai mình truyền tới một cỗ ấm áp, tựa như một dòng nước ấm chảy qua vai mình vậy, vốn đang đau nhức, mệt mỏi, vào giờ khắc này tan biến không còn dấu vết.

Trước kia, vì công việc, ngày nào Mễ Thanh cũng cảm giác được trên vai mình như có một ngọn núi đè lên vậy, giờ phút này, giống như có người đem ngọn núi này từ vai mình dời đi, loại cảm giác đó, thật thoải mái.

Lời Mễ Thanh vốn đã đến khóe miệng lại vì cảm giác này mà nuốt xuống, hẳn thật sự có thể thông qua đấm bóp kích thích đến huyệt vị, đạt được hiệu quả chữa các bệnh ẩn trong cơ thể! Loại thủ pháp này, nếu như so sánh với y học Đại Nam, có thể gọi là vô cùng uyên thâm!

Lâm Thùy Hân nhìn mặt Mễ Thanh không tự chủ lộ ra biểu tình thoải mái, nội tâm thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Trương Bá Sinh, cũng có chút năng lực đó chứ, mặc dù mát xa không phải là chuyện gì cao siêu.

Thời điểm Lâm Thùy Hân sinh ra ý nghĩ này, cô không biết rẵng, mát xa là phương pháp vật lý trị liệu hàng đầu trong y học Đại Nam!

Tâm tình Mễ Thanh giờ phút này, có thể hình dung là vui buồn lẫn lộn, làm cô vui vẻ chính là, bệnh ẩn trong người mình đã được hóa giải, cả người, từ cổ đến vai, đều thoải mái hơn rất nhiều, buồn là, Trương Bá Sinh này thật sự có năng lực, muốn phơi bày hän, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng gì.

Hai mắt Mễ Thanh đảo quanh, một ý tưởng tuyệt vời đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

Trong lòng cô không khỏi đắc ý nghĩ, một tên lừa gạt, hẳn có thể đặc biệt đi tìm hiểu qua một vài lĩnh vực, nhưng đối với những lĩnh vực này, cũng không thể nào quá thành thạo được, phương pháp vật lý trị liệu hàng đầu thông qua mát xa chữa trị bệnh ẩn này, đã đủ để hẳn tốn thời gian đi nghiên cứu rồi, hắn từng ở Pháp, lại có thể lừa được công chúa hoàng gia, đối với lễ nghỉ phương tây cùng một chút hiểu biết về món ăn Pháp cũng không có gì kỳ lạ, nhưng còn vẽ, hẳn thật sự hiểu biết về hội họa sao? Hay nói, hắn có thể vẽ tranh không? Mình chỉ cần †ìm một chuyên gia giám định tranh tới, là có thể phơi bày bộ mặt thật của hản rồi!

Nghĩ tới đây, trên mặt Mễ Thanh lại lộ ra nụ cười.

"Thùy Hân à, kỹ thuật mát xa của Trương Bá Sinh nhà cậu, thật sự là quá tuyệt vời! Đúng rồi, hai người còn chưa kể cho tôi biết tại sao hai người lại quen nhau mà, chẳng lẽ là vì một bức tranh sao?"

"Cậu là bà tám à!" Lâm Thùy Hân liếc Mễ Thanh một cái, ngược lại tự mình đã nghĩ xong làm sao để kể cho Mễ Thanh biết cô và Trương Bá Sinh quen biết như thế nào, nhưng bây. giờ Trương Bá Sinh đang ở đây, những lời đó làm cô thật thẹn thùng khi nói ra khỏi miệng.

"Kể một chút đi." Mễ Thanh làm một bộ dáng tò mò. "Để anh ấy nói với cậu đi, tôi muốn đi ngủ." Lâm Thùy Hân trực tiếp đem nồi vứt cho Trương Bá Sinh, đi dép vào: “lạch

cạch' đi lên lầu, hừ, Trương Bá Sinh này mồm miệng ngọt như mía, để cho hắn bịa đi, ngày mai mình hỏi hắn là được.

Mễ Thanh nhìn bóng lưng Lâm Thùy Hân rời đi, nói tiếng nhàm chán, sau đó hung hãn vươn người một cái, chiếc áo sơ mi cô mặc trên người, trong lúc cô vươn lên, làm phơi bày ra ngọn núi hoàn mỹ.

Trương Bá Sinh đứng ở sau lưng Mễ Thanh, nắm bả vai Mễ Thanh, ánh mắt vừa vặn có thể nhìn xuyên qua cổ áo, thấy được con sóng vĩ đại phía trước.

Mễ Thanh đưa ra bàn tay ngọc nhỏ nhắn, phẩy phẩy cổ áo mình, trong miệng lẩm bẩm: "Nóng quá."

Vừa mới dứt lời, Mễ Thanh liền đem tay đặt ở cổ áo mình, ngón tay nhẹ nhàng cởi nút áo thứ nhất ra, gần như không cần dùng sức, cái nút áo kia liền bị tư thế kiêu hãnh của cô phá vỡ, lộ ra một mảnh trắng như tuyết.

Khóe miệng Mễ Thanh hơi nhếch lên, nghĩ, tên háo sắc phía sau kia, xem thật kỹ cho bà đây đi.

Mềễ Thanh làm xong những điều này, như thể chưa từng. xảy ra chuyện gì vậy, cầm lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh, ngầm mở camera trước, muốn quay lại hình ảnh Trương Bá Sinh nhìn mình chăm chăm, nhưng cô phát hiện, Trương Bá Sinh căn bản không nhìn mình, không! Hắn căn bản không hề chú ý đến mình, hắn đang đeo tai nghe, nhắm mắt nghe nhạc!

Một ngọn lửa vô danh đốt cháy Mễ Thanh, khốn kiếp! Đối với một tên háo sắc như anh, bà đây một chút sức hấp dẫn cũng không có sao!

"Không cần bóp nữa, không cần bóp nữa!" Mễ Thanh dùng sức giấy dụa hai bả vai, thở phì phò nói một tiếng, mang dép vào đi lên lầu.

Trương Bá Sinh tháo tai nghe xuống, tự hỏi người phụ nữ này tại sao lại tức giận như vậy, nhìn lại vài lần, Trương Bá Sinh cũng không để ý nữa, ngồi vào ghế sofa, rót cho mình ly trà, nghe khúc dương cầm của Yeff vừa sáng tác và gửi cho anh, trong miệng lẩm bẩm nói: "Vẫn có chút vấn đề khi thả d lên c, hơn nữa có một số kỹ xảo không cần thiết, thêm quá nhiều âm thanh hoa mĩ, như vậy mặc dù ở khúc nhạc đầu sẽ để lại cho người nghe một cảm giác rung động, nhưng lại khiến cho phần sau của bài quá đơn giản, haiz."