Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 19: Ông lão



Giờ phút này, tin tức trên tivi vừa vặn chuyển đến kênh âm nhạc, đưa ra tin tức mới nhất.

"Được biết, nghệ sĩ piano hàng đầu thế giới Yeff, sau khi soạn thành công bản 'La San, lại một lần nữa chìm đắm trong việc sáng tác ca khúc mới, Yeff từng nói trong một buổi phỏng vấn, ca khúc lần này, là nhờ thầy của anh tự mình giám sát và hướng dẫn, hơn nữa, thầy của anh, chính là nhân vật thần bí đã từng hướng dẫn anh soạn bài La San ', chúng ta hãy cùng nhau chờ đợi tác phẩm mới nhất của Yeff nhé."

Tắt đèn trong phòng khách đi, Trương Bá Sinh xỏ dép, đi về phía phòng ngủ ở tầng 2, Giang Tuyết Tâm đẩy cửa biệt thự đi vào, bắt đầu công việc bảo vệ ban đêm.

Sáng sớm hôm sau, Trương Bá Sinh thức dậy, vẫn như thường ngày lau sàn nhà.

Lâm Thùy Hân ngáp từ trong phòng ngủ đi ra, mơ mơ: màng màng đi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa mặt.

Còn chưa chờ Lâm Thùy Hân đi vào phòng vệ sinh, điện thoại cố định trong nhà liền điên cuồng vang lên, Trương Bá Sinh chạy nhanh tới nhận điện thoại, đây là điện thoại nội bộ, chỉ có thể là bố của Lâm Thùy Hân gọi vào.

" Alo, bố." Trương Bá Sinh nghe điện thoại.

“Tiểu Trương, mau gọi Thùy Hân dậy, cùng ta đi thăm ông nội của nó!" Trong điện thoại, giọng Lâm Kỳ Văn vô cùng nôn nóng.

Ở thành phố Châu Xuyên, tập đoàn Nhất Lâm là một doanh nghiệp huyền thoại.

Vào những năm 80, người sáng lập tập đoàn Nhất Lâm, Lâm Nhạc Hằng, đã lãnh đạo các xí nghiệp địa phương của thành phố Châu Xuyên cùng phát triển, và thành lập hội thương mại Châu Xuyên, trong thời kỳ này, dưới sự hướng dẫn của Lâm Nhạc Hằng, hội thương mại Châu Xuyên đầu tư cổ phiếu, bất động sản, tử, và nhiều lĩnh vực khác, đầu thế kỷ hai mươi, hội thương mại Châu Xuyên bị buộc phải giải thể, nhưng các doanh nghiệp lớn đã phát triển lớn mạnh, tuy không có hội thương mại Châu Xuyên, nhưng Lâm Nhạc Hằng ở trong lòng tất cả mọi người, chính là hội trưởng duy nhất.

Mặc dù Lâm Nhạc Hằng trong sự nghiệp có tiếng tăm, nhưng trong cuộc sống, lại không hoàn hảo cho lảm, thời điểm Lâm Nhạc Hăng thành công nhất, vợ ông liền mất trong một vụ tai nạn, để lại cho Lâm Nhạc Hằng một nam ba nữ, Lâm Gia từ đó nhất mạch đơn truyền.

Lâm Gia ở thành phố Châu Xuyên có một tòa đại viện, vị trí của đại viện này ở thành phố Châu Xuyên, tương đương với đại viện ở kinh thành, người có chức có quyền ở thành phố Châu Xuyên, cũng lấy việc được vào đại viện làm vinh dự.

Đại viện năm ở ngoại ô thành phố Châu Xuyên, diện tích 21000 mét vuông, bên trong được bao bọc bởi cây xanh, cửa chính có một lối đi băng xi măng kéo dài vào bên trong.

Lúc này, một chiếc Volkswagen.Jetta đang đi trên lối đi bằng xi măng này, đặc biệt rực rỡ.

Giang Tuyết Tâm dừng xe ở bãi đậu xe trong sân, những chiếc xe đậu ở đây tất cả đều là những chiếc xe sang trọng trị giá hàng triệu.

Cửa xe sau mở ra, lộ ra một bàn chân ngọc đi đôi cao gót màu đen, phối hợp với bộ tây trang màu đen, trên người Lâm Thùy Hân mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài phối một chiếc áo khoác ngăn màu đen từ trên xe đi xuống, mái tóc dài của cô bay phấp phới, khuôn mặt thanh tú hoàn hảo đầy lo lảng, Lâm Thùy Hân vừa xuống xe, liền sải bước về phía ngôi nhà trước bãi đậu xe.

Sau lưng Lâm Thùy Hân, cũng không có bóng dáng của Trương Bá Sinh.

Lâm Thùy Hân đi ra khỏi bãi đậu xe, nhìn toà nhà trước mắt, đẩy cửa ra, đi vào.

Trong nhà, tất cả nội thất đều được làm từ gỗ đào, cổ hương cổ sắc, trong không khí còn tràn ngập một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, trong nhà không có bóng dáng của đồ dùng hiện đại, có thể thấy được, chủ nhân ngôi nhà vô cùng thích phong cách cổ xưa này.

Bên trong nhà giờ phút này, có không ít người mặc trang phục trang trọng, nam nam nữ nữ, trẻ có già có.

Lâm Thùy Hân nhìn mấy người bên trong nhà, cái miệng nhỏ khẽ nhếch: “Ba, cô cả, cô hai, cô út, mọi người tới rồi."

Bên trong nhà, không chỉ có những người đồng lứa với Lâm Kỳ Văn, người đồng lứa với Lâm Thùy Hân, cũng không hề ít.

Chỉ là nhìn qua những người đồng lứa với Lâm Thùy Hân, cũng chỉ có một mình cô, họ Lâm.

"Ông nội bị sao vậy?" Lâm Thùy Hân nhìn bố mình, trên mặt mang theo lo lắng.

Lâm Kỳ Văn thở dài, chỉ chỉ bên trong nhà: “Ở bên trong, con vào xem một chút đi."

Lâm Thùy Hân gật đầu một cái, vừa chuẩn bị nhấc chân, liền thấy một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi từ trong phòng vọt ra, trên mặt đầy hoảng hốt: “Không xong rồi, ông Lâm biến mất rồi!"

"Cái gì!"

Tất cả mọi người trong nhà, vào lúc này, đều ngẩn người ra.

Công viên ngoại ô thành phố Châu Xuyên, không biết từ lúc nào biến thành nơi luyện thái cực quyền của những người lớn tuổi, mỗi sáng sớm sáu giờ đến buổi trưa mười một giờ rưỡi, dưới bóng cây ở công viên, trên quảng trường, bên cạnh gò đá, nơi nào cũng thấy bóng dáng của những người lớn tuổi.

Trương Bá Sinh mặc quần short đi dạo trong công viên, mỗi tuần, hai ngày, anh sẽ tới công viên xem mấy ông lão luyện thái cực, những động tác dẻo dai đó, làm những cáu kỉnh trong lòng Trương Bá Sinh, trở nên bình tĩnh, chỉ cần đổ thừa cho cuộc sống trước kia quá mức tinh phong huyết vũ.

"Cậu trai trẻ, thích thái cực sao?" Một giọng nói già nua hiền lành vang lên sau lưng Trương Bá Sinh.

Trương Bá Sinh nhìn một cái, người nói chuyện chính là một ông lão ngồi trên xe lăn, trên người mặc trang phục thời Đường màu đỏ rượu, tóc đã bạc trảng, ngược lại sắc mặt cũng không tệ lắm, mang chút đỏ thắm.

"Tôi không thích thái cực." Trương Bá Sinh lắc đầu một cái: “Nhưng không ảnh hưởng gì đến việc tôi thích xem, giống như có vài người biết rõ thuốc đẳng, nhưng vẫn uống vậy."

Trương Bá Sinh nói xong, dùng cặp mắt quan sát hai chân ông lão.

Ông lão lộ ra vẻ mặt như có điều cần suy nghĩ, sau khi yên lặng mấy giây, cười to hai tiếng: “Ha ha ha, cậu trai trẻ, lời này. của cậu thật ý nghĩa đấy."

Trương Bá Sinh đối mặt với ông lão nháy mắt một cái: “Có lẽ là vậy."

"Ha ha, Sao cậu nhìn ra được?" Ông lão lấy tay vỗ hai chân mình một cái.

"Gương mặt" Trương Bá Sinh chỉ vào giữa lông mày của ông lão: “Y thuật Đại Nam, truyền lại ngàn năm, có thể bắt mạch bằng tay, cũng có thể bắt mạch bằng gương mặt, thuật bắt mạch của Đại Nam của chúng ta, cũng có thể dùng trong y học"

Trương Bá Sinh đánh giá cả người ông lão, tiếp tục nói: "Gương mặt ông giãn ra, hồng hào và sáng bóng, khí huyết thịnh chân, kinh lạc ổn định, tóc thưa nhưng mềm mại, chứng †ỏ cơ thể không hề yếu, ông một mình ngồi xe lăn tới, hai cánh †ay có lực, kinh mạch còn nguyên vẹn, thắt lưng thẳng đứng, hai chân tại sao lại không thể xuống đất? Nếu là gãy xương, hoặc là bị liệt, ông không thể nào khí huyết thịnh vượng như vậy, cũng sẽ không ngồi thẳng được như vậy."

"Lợi hại!" Trên gương mặt ông lão hiện lên nụ cười, vỗ tay vì Trương Bá Sinh: “Cậu trai trẻ, cậu học y sao?"

Trương Bá Sinh läc đầu một cái: “Không phải."

"Tôi cũng nghĩ là không phải." Trên gương mặt ông lão lộ ra nụ cười, hỏi Trương Bá Sinh: “Cậu có phiền khi đẩy tôi đi dạo không?"

"Phiền." Trương Bá Sinh không hề nghĩ ngợi trả lời lại: “Tôi còn có việc đây, nhưng có một chuyện tôi phải nói cho ông."

"Cậu trai trẻ nói đi" Ông lão làm một bộ dáng rửa tai lắng nghe.

"Ông tay chân lành lặn, nhưng không còn nhiều thời gian, tim mạch đã bị tổn thương, không thể điều trị băng thuốc, cơn đau tim mỗi đêm, càng ngày càng nặng, phải mau chóng tìm người chữa trị đi." Trương Bá Sinh vỗ bả vai ông lão một cái.

Mắt ông lão sáng lê: u giỏi lắm, người bạn già của tôi, cũng nói với tôi những lời như vậy, chẳng qua người bạn già kia của tôi, ba năm trước đã lên thiên đường rồi, hắn nói với tôi, nếu có người có thể nhìn ra bệnh trên người tôi, thì người đó có khả năng có thể cứu được tôi."

"Người bạn già của ông cũng thật lợi hại, có thể nói ra những lời này, để tôi suy nghĩ một chút." Trương Bá Sinh trong mắt lộ ra suy tư: “Ba năm trước chết, tên là Tùng Đan?"