Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 2: Người đàn ông không tiền đồ



Lâm Thùy Hân nhìn nụ cười trên mặt Trương Bá Sinh, trong lòng liền dâng lên cảm giác buồn nôn, cô làm khó Trương Bá Sinh rất nhiều lần, cọ bồn cầu, dùng giẻ lau lau khô sàn nhà, thà ở trong hầm để xe tối tăm, còn hơn phải gặp Trương Bá Sinh, không cho Trương Bá Sinh hút thuốc, rất nhiều rất nhiều, nhưng mà, Trương Bá Sinh đối với những thứ này một chút cũng không kháng cự, nói không hút thuốc lá, một điếu cũng không rút ra, có mấy lần, Lâm Thùy Hân còn cố ý về nhà trước thời gian tan ca, chính là muốn bắt một chút tật xấu của Trương Bá Sinh, sau đó đuổi hẳn đi, nhưng kết quả mỗi lần đều làm cho Lâm Thùy Hân thất vọng.

Cô nhìn vẻ mặt nịnh hót của Trương Bá Sinh, trong lòng nảy ra một ý tưởng.

Được thôi, không phải cái gì anh cũng có thể chịu được. sao, không phải luôn ngậm bồ hòn làm ngọt sao, tôi sẽ để cho anh chịu đựng!

Nghĩ tới đây, Lâm Thùy Hân dựa vào ghế sofa, giọng nói không có chút cảm giác nào với Trương Bá Sinh: "Mệt rồi, đi lấy cho tôi một chậu nước rửa chân tới đây."

"Được!" Trương Bá Sinh không chần chừ giây phút nào, lập. tức chạy vào phòng tắm.

Rất nhanh, một chậu nước rửa chân với nhiệt độ vừa phải được Trương Bá Sinh bưng đến trước mặt Lâm Thùy Hân.

"Tổng giám đốc Lâm, nước rửa chân của em đây" Trương Bá Sinh đặt chậu nước rửa chân xuống trước hai đôi chân thon dài của Lâm Thùy Hân.

Lâm Thùy Hân tháo giày cao gót, đem đôi chân ngọc ngà tinh xảo đến trước mắt Trương Bá Sinh, dùng giọng điệu cao ngạo nói: "Anh rửa cho tôi."

"Tôi rửa cho em?" Trương Bá Sinh nhìn đôi chân ngọc đang ở trước mắt, sửng sốt hai giây.

Lâm Thùy Hân thấy bộ dáng này của Trương Bá Sinh, cái miệng tinh xảo nhỏ nhắn hơi vểnh lên, hừ lạnh nói: "Làm sao, không băng lòng sao? Không băng lòng thì cút ngay cho tôi!"

"Băng lòng, dĩ nhiên là bằng lòng!" Trương Bá Sinh dùng sức gật đầu, mang trên mặt nụ cười, trong lòng có vẻ hưng phấn, xem ra một tháng cố gẳng này của mình không hề uổng phí, cái này còn là lần đầu tiên cùng vợ tiếp xúc tay chân nữa chứ, lại còn là cô chủ động đề ra nữa!

Biểu cảm của Trương Bá Sinh từ sững sờ biến thành vui vẻ, Lâm Thùy Hân nhìn thấy rất rõ ràng, ở trong mắt Lâm Thùy Hân, như thể đã nhìn thấu người này hoàn toàn rồi, vì tiền, chuyện gì cũng có thể làm!

Đàn ông, không sợ nghèo, chỉ sợ không có khí chất!

Trong suy nghĩ của Lâm Thùy Hân, Trương Bá Sinh chính là cái loại đàn ông không có khí chất đó, loại đàn ông này, nên bị sỉ nhục! Cô cố ý nâng cao đôi chân ngọc tinh xảo, tựa như: đang xúi giục một người hầu: “Rửa đi."

Trương Bá Sinh nhìn đôi chân ngọc, đôi tất màu đen trên chân, mượt mà, mềm mại, anh lấy tay nhẹ nhàng kéo một cái, sợi dây ruy băng rơi ra, theo đôi chân dài thẳng tuột xuống, phần chân tất không có gì cản trở liền bị Trương Bá Sinh kéo đến đầu gối.

Đôi tất đen mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, sau khi cởi hết ra, đôi chân ngọc tỉnh xảo kia phơi bày ở trước mắt Trương Bá Sinh, bắp thịt mềm mại, như thể chúng được ngâm trong sữa bò nguyên chất mỗi ngày vậy, bóng loáng tinh xảo, như là một tác phẩm nghệ thuật, giống như là một khối ngọc trằng tinh, ngay cả người khó tính nhất, cũng không thể tìm ra được tí khuyết điểm nào.

Lâm Thùy Hân dựa vào trên ghế sofa, cô có thể cảm nhận rõ ràng có một đôi bàn tay sần sùi chà xát trên đôi chân mình, mang đến hàng loạt tê dại cùng thoải mái, Lâm Thùy Hân nhìn người trước mặt đang mát xa chân cho mình, chán ghét trong mắt càng sâu hơn, cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến, một người đàn ông, vì tiền mà có thể hèn mọn đến mức này, thật là làm cho người khác chán ghét!

Lâm Thùy Hân vừa mới chuẩn bị dùng một cước đá văng. Trương Bá Sinh ra, để cho hẳn cút ra xa một chút, tiếng chuông điện thoại liền cắt đứt chuyện cô chuẩn bị làm tiếp theo.

Là thư ký Lý gọi tới, Lâm Thùy Hân nhận điện thoại, không biết trong điện thoại thư ký Lý nói những gì, làm cho lông mày. Lâm Thùy Hân nhíu chặt vào với nhau.

"Nói với hẳn, đừng có mơ tưởng hão huyền! Nhất Lâm của tôi, không phải là trái hồng mềm ai cũng có thể bóp!"

Lâm Thùy Hân nói xong, trực tiếp đem điện thoại ném qua một bên, dựa vào trên ghế sofa, ngón tay ngọc nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, cảm giác vô cùng phiền lòng, ngay cả chuyện muốn đá bay Trương Bá Sinh đều quên hết.

Lúc này, một trận ấm áp từ lòng bàn chân Lâm Thùy Hân lan ra, dọc theo đôi chân dài thẳng tắp hoàn mĩ, lan lên phía trên, loại cảm giác ấm áp thoải mái này, làm cho tâm trạng phiền não của Lâm Thùy Hân cảm thấy bình yên, đôi lông mày nhíu chặt cũng dãn ra một chút.

Trương Bá Sinh cầm trong tay đôi chân ngọc bỏ vào trong chậu nước, tỉ mỉ, cẩn thận xoa bóp, anh ngẩng đầu giương mắt, nhìn thấy Lâm Thùy Hân cau mày, dáng vẻ này, còn có cuộc điện thoại vừa gọi tới, làm cho con mãnh thú đang ngủ say trong lòng Trương Bá Sinh tỉnh lại.

Ai dám động đến côi! Ai dám!

Đây là lần đầu tiên Trương Bá Sinh thấy bộ dạng này của Lâm Thùy Hân, năm Trương Bá Sinh 5 tuổi, hắn đã biết đến người phụ nữ trước mặt này rồi.

Năm 5 tuổi đó, Trương Bá Sinh cùng mẹ thiếu chút nữa là chết rét ở trên đường rồi, Lâm Thùy Hân từ trên xe bố cô đi xuống, đưa cho Trương Bá Sinh một chiếc áo bông, còn có ba trăm ngàn tiền mặt, chiếc áo bông đó đã giúp Trương Bá Sinh cùng mẹ anh vượt qua mùa đông, ba trăm ngàn đó đã giúp Trương Bá Sinh có thể mua thuốc giảm sốt cho mẹ.

Năm Trương Bá Sinh 7 tuổi, bởi vì ăn thức ăn hỏng trong thùng rác, dẫn đến ngộ độc thực phẩm, hội từ thiện của nhà họ Lâm đã tài trợ, và cứu giúp sáu người vô gia cư bao gồm cả Trương Bá Sinh.

Lúc Trương Bá Sinh 10 tuổi, liền học ở trường học từ thiện do nhà họ Lâm sáng lập, mẹ thì tìm được công việc dọn dẹp ở trong trường.

Thẳng đến khi Trương Bá Sinh 14 tuổi, mẹ anh phát hiện mình bị ung thư, vì không muốn liên lụy đến Trương Bá Sinh, mẹ anh để lại di thư, từ trên lầu bảy nhảy xuống.

Ở trong di thư mẹ anh nói với Trương Bá Sinh, anh có thể không cần lập mộ cho mình, nhưng nhất định phải báo đáp. công ơn nhà họ Lâm, nếu như không có nhà họ Lâm, năm Trương Bá Sinh 5 tuổi đã chết ở đầu đường rồi, càng không thể nói đến chuyện đi học.

Nhà họ Lâm hai lần cứu mạng Trương Bá Sinh, Trương Bá Sinh đã sớm thề trong lòng, đời này của mình, cần phải báo đáp lại ân tình nhà họ Lâm, hơn nữa lúc mình năm tuổi, cô bé đưa cho mình chiếc áo bông đó, giống như một thiên sứ mang lại ánh sáng, in sâu vào trong lòng Trương Bá Sinh.

Trong trí nhớ của Trương Bá Sinh, chỉ có nụ cười ngọt ngào của người phụ nữ này, anh chưa từng thấy cô cau mày như vậy.

Trương Bá Sinh xoa bóp lòng bàn chân Lâm Thùy Hân, anh biết hết mọi huyệt đạo trên cơ thể con người, vì muốn làm Lâm Thùy Hân thoải mái, lực kiểm soát trong tay anh ổn định đến nỗi dù là thợ mát xa chuyên nghiệp cũng không thể băng.

Cả người Lâm Thùy Hân buông lỏng trong vô thức, lười biếng tựa vào chiếc ghế sofa rộng lớn, cơ thể cô quá mệt mỏi, cơn buồn ngủ cùng với cảm giác thoải mái trên bàn chân ập tới.

Lâm Thùy Hân nẵm nửa người trên chiếc sofa mềm mại, tư thế của cô làm cho chiếc sơ mi trắng trên người hơi co lên, giữa các nút áo sơ mị, bởi vì tư thế của cô nên hơi hở ra, đôi mắt Trương Bá Sinh khẽ lướt qua một c; xuyên qua những khe hở này, thấy được chiếc bụng phẳng lì của Lâm Thùy Hân, nhìn lên một chút nữa, là chiếc áo lót màu đen.

Lâm Thùy Hân hoàn toàn không phát hiện ra, lòng bàn chân truyền tới sự thoải mái, cơn buồn ngủ làm cô ngủ thiếp đi, phát ra tiếng hít thở đều đặn, một mái tóc đen rơi tán loạn trên ghế sofa, giống như một người đẹp đang ngủ trong một câu chuyện cổ tích vậy.

Trương Bá Sinh cẩn thận xoa bóp cho Lâm Thùy Hân, cả người giữ đúng một tư thế trong khoảng mười lăm phút thì chân hơi tê, khó mà chịu nổi, Trương Bá Sinh ngồi vậy hơn nửa giờ, mới khe khẽ đem đôi chân ngọc của Lâm Thùy Hân lau khô, từ từ để lên trên ghế sofa, lại lấy một chiếc khăn lông đắp lên người Lâm Thùy Hân.