Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 49: Người tiếp rượu



"Trương Thanh, làm ơn anh hãy cất cái ánh mắt kia đi. Mẹ nó chứ rên quài. Nhìn anh rể xem, đó mới là đàn ông đích thực." Người đẹp chân dài Tôn Lãm bước từng bước lại đây, trên mặt mang một vẻ khinh bỉ nhìn Trương Thanh.

Trương Thanh hứ một tiếng không vui, không mở. miệng nói gì nữa, nhìn bóng lưng của anh bước như bay lại chỗ của Trương Bá Sinh, nghĩ xem,... làm sao để giành lại được chỗ đó từ tay mấy người có sức ép kinh khủng như vầy? Nhìn bộ quần áo này thôi đã biết là người có mệnh nghèo khổ rồi!

Nhờ có sự giúp đỡ của Trương Bá Sinh, đáng lẽ ba người phụ nữ phải mất cả buổi mới chuyển hết được đống quà này thì nay chỉ chớp mắt cái là xong.

Trong lúc Từ Uyên đang dọn dẹp nhà dưới, nói với Trương Bá Sinh: "Anh rể à, em đã nói với chị em em là mời anh ăn tối rồi đó. Vậy thì, anh có thể để lại cho em chút mặt mũi được không..."

"Ha ha, được chứ." Trương Bá Sinh cười to mấy tiếng rồi gật đầu nhẹ một cái.

Anh biết được Từ Uyên và Lâm Thùy Hân là họ hàng với nhau, tính cách và những thứ khác đều không tệ mấy. Đã vậy còn là em họ của Lâm Thùy Hân, không cần nghĩ nhiều cũng biết gia đình của Từ Uyên rất là dư giả. Nhìn những thứ cô mặc ít nhiều gì cũng tầm ba trăm nghìn đồng đến sáu trăm nghìn đồng. Cũng chưa thấy cô lên giọng khoe của bao giờ. Nếu cô có muốn mua Mercedes-Benz thì sẽ mua ngay lập tức. Nói thật thì cô rất rực rỡ, còn tên Trương Thanh kia thì sao chứ?

Trương Mỹ, Tôn Lãm và Từ Uyên khá thân thiết với nhau. Thấy Từ Uyên gọi Trương Bá Sinh là anh rể nên hai người đẹp kia cũng gọi theo: "Anh rể à, dáng anh đẹp ghê ý. Anh mà không đi làm người mẫu thì tiếc thật, công ty của em có mấy cái mô hình tỉ lệ dáng người của nam mà mấy cái mô hình đó chả bằng một nửa của anh nữa đấy! Làm sao anh luyện tập được thân hình này hay vậy?"

Tôn Lãm nhìn cánh tay lộ ra những cơ bắp của Trương Bá Sinh, khuôn mặt đỏ hết cả lên.

"Làm sao anh được á hả?" Trương Bá Sinh nhìn hai cánh tay của mình.

Nói thật, anh cũng không có đi luyện cơ bắp gì. Cả cơ thể cân xứng toàn cơ bắp này là do bị ép phải xuất hiện. Nếu như đổi lại là người khác, mỗi ngày họ đều có thể sống sót vượt qua được thì chắc tên đó cũng sẽ có một thân thể đầy cơ bắp như vậy.

Mà cái cơ bắp này cũng không giống cái vẻ đẹp của người mẫu mang lại, cái loại cơ bắp này là loại kích thích hooc-môn, sẽ có nhiều người thấy sợ khi nhìn chúng. Nhưng trên người Trương Bá Sinh lại toát ra một khí chất gì đó khiến người ta cảm thấy quyến rũ.

"Được rồi đó! Anh rể dù có thế nào đi nữa thì cũng là người đã có vợ. Các cậu đừng có mà quyến rũ nha! Mau đi ăn cơm thôi!"

Người phụ nữ tóc ngắn xinh đẹp tên Trương Mỹ kéo 'Tôn Lãm ra khỏi cổng trường.

Trương Mỹ đậu con CR-V của mình ở khu phố đối diện, cô không có lái nó đến trường. Thật sự Trương Mỹ rất không thích cảm giác bị mấy tên người lạ nhìn chằm chằm vào mình. Xe của cô là do cha mẹ mua để tránh cô phải đi bộ đến trường, nó không phải là món đồ để khoe khoang.

Thật sự Trương Bá Sinh rất khâm phục, đám người này thật sự rất... Tính cách của người phụ nữ Trương Mỹ này giống y như đúc với Từ Uyên. Chỉ là Từ Uyên giấu mọi thứ còn sâu hơn cả Trương Mỹ. Cô hoàn toàn không nói gì về nhà mình và cả chị gái tiên nữ kia cũng vậy. Từ Uyên cũng không nói thân phận thật sự của mình cho bạn cùng phòng biết.

Nhóm ba người Từ Uyên vốn đã đặt xong một cái nhà hàng, nhưng đi được giữa đường thì Tôn Lãm nhận được được một cú điện thoại khiến cho mọi người phải đổi ý định.

"Tôn Lãm, cậu nói mấy người quản lý kia thường cách một khoảng thời gian sẽ chọn vài tên người mẫu để đi ăn cùng với ông chủ à?" Trương Mỹ lái xe, mặt mang đầy sự khó chịu.

"Ừ." Tôn Lãm khế cắn môi, gật đầu nhẹ một cái: " Lúc trước có vài cô gái không chịu đi, ngày hôm đã bị đuổi, bị ép đến mức một tháng tiên lương còn không được trả.

Đi để làm cái gì, trong lòng chúng ta đều không biết được."

"Đây thật sự là đang xem thường người khác mà!" Trương Mỹ đánh một cái mạnh lên tay lái, cái ô tô còn phát ra tiếng kèn: "Đi, hôm nay tớ muốn đi xem tên ông chủ đó là ai mà lại ngông nghênh như vậy!"

"Nếu chúng ta không đi cũng được mà, cùng lắm thì tớ không làm nữa thôi. Mấy người đó toàn là những kẻ nằm trong hắc đạo. Lúc trước, có một cô gái vì không đồng ý mà tố cáo họ, cuối cùng nhà ở đều bị mấy người đó đốt hết." Gương mặt xinh đẹp của Tôn Lãm hiện lên nét lo lắng. Có thể thấy được được trong lòng cô vẫn còn rất sợ hãi tên quản lý kia.

"Mặc kệ à? Mắc cái gì mà tớ phải mặc kệ? Lúc trước, cậu tốn

bao nhiêu tiền mới vào được công ty người mẫu này. Mấy người đó không phải còn hai đợt tiền chưa trả cậu sao? Hôm nay, để tớ xem mấy người đó mặt mũi ra sao đã!" Trương Mỹ tức giận giãm mạnh lên chân ga, CR-V chạy như bay trên đường. Ai cũng có thể thấy rõ tính cách của người phụ nữ này rất nóng tính.

'Từ Uyên ngồi với Trương Bá Sinh ở phía sau, cô nhìn Trương Bá Sinh cười, nhỏ giọng nói: "Anh rể à, gia đình của Tôn Lãm không được khá giả cho lắm. Tiền học phí mỗi năm đều phải do cô tự kiếm, cho nên công việc này đối với cậu ấy thật sự rất quan trọng. Mà cái công ty kia cứ liên tục nợ tiền lương, giờ thì lại dùng việc này ra để uy hiếp cậu ấy."

'Trương Bá Sinh gật nhẹ đầu một cái: "Em cứ để ý đi, đều là bạn bè với nhau, em giúp được gì trong khả năng mình thì cứ giúp."

"Vâng." Từ Uyên nheo hai mắt lại, cô nhìn Trương Bá Sinh gật đầu ngay lập tức. Cảm giác giống như việc này đã được người ta quyết định xong.

Phong Nhã Club là một trong những chỗ hải sản nổi tiếng ở Châu Xuyên. Ở Châu Xuyên, chỗ này phổ biến ở mấy thành phố Tây Bắc. Tiền của mấy con hải sản ở đây đặc biệt rất là đắt. Trong Phong Nhã Club, nếu có thể mua một bao lớn hay một bàn hải sản đầy äp, chắc túi tiền của người đó cũng không phải là ít.

Đậu chiếc Honda CR-V trong bãi đỗ xe của Phong Nhã Club, nhóm ba người nữ Trương Mỹ bước xuống xe, đi nhanh vào Phong Nhã Club.

Thiết kế của Phong Nhã Club khiến lần đầu tiên người ta nhìn thấy đã có cảm giác xa hoa, nguy nga lộng lẫy. Vừa bước vào cửa đã có thể nhìn thấy một cái núi giả đứng thẳng nằm ở đại sảnh, dưới núi thì có nước, trong nước thì có vài con cá hiếm đang bơi lội. Nếu có người chọn món, những thứ được lấy ra làm nguyên liệu nấu ăn đều được chế biến từ lúc nó còn sống ngay tại chỗ này. Càng nhiều thứ ngăn cách thì chứng tỏ món đó càng mắc.

Quản lý của Tôn Lãm đã đặt một phòng vip cho cô. Phòng vip nằm ở tầng ba phòng số 888. Chỉ cần nhìn nhẹ cái số phòng cũng biết được địa vị của người ở bên trong như thế nào rồi.

Trương Mỹ nổi giận đùng đùng, mạnh mẽ xung phong đi đầu tiên. Vừa tới tầng ba, đã có thể nghe được. tiếng phụ nữ cười nói nhõng nhão trong phòng vip. Còn có tiếng cười thô bạo điên cuồng của đàn ông.

Trương Mỹ nghe được tiếng cười trong phòng, lửa giận càng ngày càng tăng lên. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu hôm nay cô để một mình Tôn Lãm đi tới nơi này, lỡ đám người đó ép cô ấy uống rượu rồi bắt cóc cô ấy đi luôn thì sao? Nếu như cô ấy không chịu đến thì lại bị đuổi, đám người đó sẽ một mực quyt tiền lương lúc trước, bọn người này thật khinh thường người khác mà!

Trương Mỹ chuẩn bị đẩy cửa phòng vip ra thì bị Tôn Lãm ngăn lại.

'Tôn Lãm nhát gan nhìn Trương Mỹ, lắc đầu nói: "Nếu làm lơ sẽ xong thôi mà. Hơn nữa nếu cậu nghe tiếp những âm thanh bên trong, cậu sẽ bực thêm đó. Tớ vào uống với họn họ hai chén rồi ra ngay thôi

"Sao cậu ngốc vậy, mấy tên cặn bã này uy hiếp cậu tới vậy, không lẽ lại cho cậu đi dễ vậy sao? Hôm nay, tớ phải giúp cậu đòi lại công bằng." Trương Mỹ mặc kệ Tôn Lãm vẫn tiếp tục đẩy cửa vào.

Với tư cách là một đứa bạn cùng phòng tốt thân thiết của Tôn Lãm, Trương Mỹ dư sức biết rõ Tôn Lãm là loại người gì. Với khuôn mặt trái xoan tinh xảo và vóc. dáng cao gầy, Tôn Lãm được rất nhiều người trong trường theo đuổi. Trong đó không thiếu mấy người giàu, mà ngoài trường cũng có lắm kẻ có tiền. Bọn họ có lẽ đã không gặp được Tôn Lãm nhiều lần vì từ trước đến nay, cô đều tự mình kiếm tiền, nuôi sống bản thân.

Chính vì vậy, Trương Mỹ tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai khinh thường Tôn Lãm.

Trương Mỹ đưa tay đẩy cửa phòng vip, đập vào mắt cô là toàn bộ cảnh trong phòng vip. Điều đó khiến cho mắt của Trương Mỹ tràn ngập tia lửa giận.