Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 50: Cứu tinh



Ở trong phòng bao, Trương Mỹ nhìn thấy có mấy người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, đang vây quanh một người trung niên mập mạp bụng phệ, một người trong đó ngồi ở trên đùi của người trung niên mập mạp, uống rượu giao bôi với ông ta.

"Ồ, lại có mấy người đẹp đến này, mau vào đây, uống một ly." Người trung niên mập mạp vừa thấy Trương Mỹ, ánh mắt sáng lên, vươn bàn tay béo mập vẫy Trương Mỹ. không ngừng.

Tôn Lãm đứng ở cửa cũng bị một màn trước mắt dọa sợ rồi, cô thật sự không ngờ, những người này lại chơi điên cưồng như thế. Cô nhìn thấy, người đẹp đang ngồi trên người người trung niên mập mạp kia, chính là người cùng mình vào công ty khi đó.

“Tôn Lãm, nhanh lên!" Một người đàn ông nhìn hơn ba mươi tuổi, chải kiểu tóc slicked back vừa nhìn thấy Tôn Lãm, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Đêm nay, những cô gái mà ông ta gọi đến, dáng người và mặt mày tốt nhất thuộc về Tôn Lãm, đêm nay ông ta chờ Tôn Lãm đến tiếp rượu đấy.

"Cái đó giám đốc, tôi..tôi...' Tôn Lãm đứng ở cửa, không dám bước vào, miệng ấp úng.

"Cô cái gì mà cô, ông chủ Vương hỏi cô mấy lần rồi đấy, cô đến muộn, phải tự mình phạt ba ly trước đi!" Giám đốc liên tục nháy mắt với Tôn Lãm.

Ông chủ Vương chính là người trung niên mập mạp kia, lúc này đôi mắt đây dục vọng nhìn chằm chằm Tôn Lãm, quan sát cô từ đầu đến chân một lượt, lè lưỡi, kinh †ởm liếm môi.

"Phạt cái gì mà phạt, muốn uống rượu, tự các cô đi uống, hôm nay chúng tôi đến là muốn lấy tiền lương lúc trước của Tôn Lãm!" Trương Mỹ cầm một ly rượu lên: "Ba" một tiếng đập vỡ trên mặt đất.

Tiếng ly rượu vỡ vụn làm cho cả phòng bao chìm vào trong sự yên lặng kỳ dị.

"Mẹ nó, cô là ai hả? Đến gây chuyện à?" Giám đốc chải kiểu tóc slicked back "soạt" một cái, từ chỗ ngồi đứng dậy, vẻ mặt thách thức nhìn Trương Mỹ: "Cô nhóc, cô tìm phiền phức đến nhầm chỗ rồi nhé!"

Ông chủ Vương nhìn phía cửa phòng bao vẫy vẫy tay: "Ôi, trẻ tuổi không có tri thức mà, ai không có lúc xúc động, ngồi xuống uống hai ly với tôi, chuyện này coi như kết thúc, thế nào?"

Giám đốc vẻ mặt thách thức cười lấy lòng ông chủ Vương, gật đầu, sau đó lại nhìn Trương Mỹ: "Nghe thấy lời của ông chủ Vương rồi chứ, mau qua đây uống hai ly với ông chủ Vương đi, nhận lỗi thật tốt, chuyện này tôi coi như chưa xảy ra."

"Nếu tôi nói không thì sao?" Trương Mỹ nhìn chằm chằm giám đốc.

"Không?" Giám đốc cười một tiếng: "Các cô đã không thức thời, vậy hôm nay, ai cũng đừng đi!"

Giám đốc cầm một chiếc ly thủy tinh, dùng sức ném xuống dưới chân Trương Mỹ, ly thủy tinh bị đập vỡ ở trước người Trương Mỹ, mảnh thủy tỉnh vỡ đâm vào. chân của Trương Mỹ. Cùng lúc đó, một đám đàn ông cường tráng xuất hiện ở trong hành lang của quán rượu, ào ào vây quanh cửa phòng bao, có hơn bảy tám người.

Trương Bá Sinh nhìn thấy một màn này, lắc đầu, rung vai đi vào trong phòng bao, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, nhìn xem có thứ gì tiện tay.

'Từ Uyên nhìn thấy động tác của Trương Bá Sinh, đưa tay lôi kéo ống tay áo của Trương Bá Sinh, lắc đầu với anh, cô chỉ nhìn dáng vẻ của Trương Bá Sinh cũng biết anh muốn làm cái gì Đối với việc Trương Bá Sinh có dám ra tay với người trong phòng bao này hay không, Từ Uyên một chút cũng không nghỉ ngờ. Ông chủ Vương cái gì, còn có giám đốc của công ty người mẫu, trong mắt người khác có thể là cái gì nhân sĩ thành công, nhưng ở trước mặt tập đoàn Nhất Lâm, nhỏ yếu như con kiến, lúc đó Trương Bá Sinh ngay cả Vương Vũ cũng nói đánh là đánh, thì sao không dám đánh những người này.

"Anh rể, anh đừng ra tay nhé, Trương Mỹ có thể giải quyết." Từ Uyên nhỏ giọng nói với Trương Bá Sinh.

Trương Bá Sinh hơi kinh ngạc liếc nhìn Trương Mỹ, lập tức cũng thoải mái. Người phụ nữ dám hùng hổ đến đây gây chuyện, bây giờ đối mặt với nhiều đàn ông cường tráng như vậy, mặt vẫn chẳng sợ hãi, nếu nói cô không có con át chủ bài, ai có thể tin chứ?

Nghĩ vậy, Trương Bá Sinh cũng từ bỏ chuẩn bị trực tiếp ra tay đánh giết những người này, dứt khoát đứng ở bên cạnh Trương Mỹ, tránh cho cô bị cái gì làm tổn thương.

Động tác này của Trương Bá Sinh, nhìn ở trong mắt đám đàn ông cường tráng, có vẻ yếu đuối, ở đây anh là một người đàn ông, còn trốn ở phía sau phụ nữ.

"Tôi nói em gái à, đây không phải là người giúp đỡ cô mời đến chứ?" Giám đốc nhìn Trương Bá Sinh giễu cợt.

Trương Mỹ hừ lạnh ếng: "Người giúp đỡ của tôi là ai, ông đợi một chút sẽ biết thôi!"

"Đợi một chút?" Giám đốc cười cười, sau đó giọng nói đột nhiên trở nên tàn nhẫn: "Bây giờ tôi muốn tất cả các người quỳ xuống."

"Ra tay!" Giám đốc ra lệnh một tiếng, những người bao vây cửa phòng bao, lập tức xông vào, người đàn ông cường tráng cầm đầu khóe miệng nhếch lên một cười nham hiểm, giơ tay túm lấy người Trương Mỹ.

Những người còn lại cũng không có ý tốt bắt lấy Từ Uyên và Tôn Lãm.

Trong mắt Trương Bá Sinh xoẹt qua một tia lạnh lẽo, khế xoay eo, một nắm đấm bất cứ lúc nào cũng có thể phát lực.

Đúng lúc này, một tiếng rống to vang lên từ bên ngoài phòng bao.

"Tôi con mẹ nó xem ai dám động vào các cô ấy!"

Tiếng quát này còn chưa dứt, đã nhìn thấy một đám thanh niên tay cầm gậy xông vào từ bên ngoài phòng bao, nhìn thoáng qua, không dưới hai mươi người.

Đám thanh niên này xuất hiện khiến cho những người đàn ông cường tráng do giám đốc gọi tới ngừng động tác trên tay lại, không dám làm bừa.

Ngay sau đó, đã thấy Trương Thanh kẻ viền mắt từ bên ngoài phòng bao đi vào, bên cạnh Trương Thanh, còn có hai anh em của anh ấy, cùng với hai nữ sinh viên đại học quần áo lộng lẫy, trang điểm đậm.

Trương Thanh vừa đi vào phòng bao, đám thanh niên tay cầm gậy đồng loạt cúi đầu, hô một tiếng anh Thanh.

Trương Thanh hài lòng gật đâu, khoe khoang vẻ đẹp. trai, châm thuốc lá đặt lên miệng, ánh mắt phóng tới trên người giám đốc: "Ở trường tôi nghe nói, có một người xấu ép buộc sinh viên của trường chúng tôi ra ngoài làm, hôm nay ông đây coi như là bắt được hắn rồi, lá gan không nhỏ, ngay cả tiểu Lãm mà cũng dám đánh chủ ý?

"Các anh là ai?" Giám đốc cau mày nhìn Trương Thanh, ông ta chuyên làm mảng quan hệ xã hội, tuy Trương Thanh có vẻ trẻ con, nhưng một thân hàng hiệu mặc trên người khiến cho giám đốc không dám khinh thường.

"Ông đây là bang Lam Diệp, nghe qua chưa?"

"Bang Lam Diệp!" Giám đốc vừa nghe cái tên này, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, bản thân bọn họ mang sắc thái băng đảng, đối với đại ca xã hội đen băng đảng ngầm Thanh phố Châu Xuyên, đương nhiên là kiêng dè ba phần.

"Xem ra ông từng nghe qua, ông đã nghe qua thì nên biết, anh cả Lê Công của chúng tôi từng ra lệnh, những kẻ xấu xa các ông không được phép đánh chủ ý tới đại học Châu Xuyên. Các ông mẹ nó để ngoài tai sao? Có muốn tôi nói một tiếng với anh cả Báo của tôi không hả?" Trương Thanh nhận lấy cây gậy từ một thanh niên, vẻ mặt đe dọa nhìn giám đốc.

"Chuyện này..." Giám đốc nhìn những người được Trương Thanh dẫn đến, lại nhìn ông chủ Vương, trong nháy mắt, ông ta suy xét quan hệ lợi hại trong đó, sau đó cúi đầu: "Xin lỗi, là chúng tôi quá mức rồi."

"Còn không nhanh cút đi?" Trương Thanh cau mày.

Giám đốc liên tục ra hiệu cho các cô gái trong phòng bao, chính mình một khắc cũng không dám ở lại lâu, giống như chạy trốn chạy khỏi phòng bao.

Những người đàn ông cường tráng do giám đốc kêu tới thấy thế cũng xám xịt lui ra ngoài.

Các cô gái trong phòng bao cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cuối cùng một người dẫn đầu đi ra ngoài, những người còn lại cũng đi ra theo. Ông chủ Vương bụng phệ nào dám một mình đối mặt với khung cảnh như vậy, hơn hai mươi thanh niên tay cầm gậy, dọa ông ta sợ đến mức bắp chân cũng run lên rồi, khom lưng, một tiếng cũng không kêu được, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Trương Thanh một cái chạy ra khỏi phòng bao.