Chàng Rể Đào Hoa

Chương 586: Tài sản triệu tỷ mà cũng dám ở trước mặt anh tôi nói chuyện sao



Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

"Á!"

Hồ linh Nhi bị đánh đầu óc đang ong ong, nhìn thấy Chu Đại Trần bị đánh bay xa 3 mét, cô sợ tới mức che miệng lại, hoảng sợ kêu lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi.

Chúa ơi!

Sao Trần Hoàng Thiên lại hành động không suy nghĩ như vậy?

Chuyện này sẽ mang tới tai họa cho anh mất!

Việc đã đến nước này, cô cũng không biết nên nói gì nữa, vì cô biết, Trần Hoàng Thiên nhất định sẽ vì cái tát này mà trả giá thảm khốc, cho dù không bị đánh chết, cũng sẽ bị đánh cho tàn phế.

Bởi vì người Tần Môn rất sĩ diện.

Tài phiệt bị đánh, nếu Tần Môn thờ ơ không để ý tới, sẽ bị người ta chê cười.

Quả nhiên, sắc mặt Tần Thanh Phong nháy mắt liền xấu đi, hung hãn nhìn Trần Hoàng Thiên nói: “Anh thật không biết sống chết mà, ở trước mặt người Tần Môn chúng tôi, đánh tài phiệt, anh thực sự nghĩ rằng mình là vô địch thiên hạ, trên đời này không ai đánh được anh sao?”

Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt nói: “Tôi không có ý khinh thường người Tần Môn, chỉ là do anh ta coi trời bằng vung, với phụ nữ thích đánh là đánh, hơn nữa tôi là người quen cũ của cô ấy, tôi thay cô ấy trút giận không phải đã đắc tội người Tần Môn chứ?” “Cái này..

Tần Thanh Phong lập tức cứng họng không trả lời được.

Anh ta phải thừa nhận Trần Hoàng Thiên nói không sai, là Chu Đại Trần ra tay đánh Hồ Linh Đan trước, thực sự có chút quá đáng, người quen cũ của Hồ Linh Đan không chịu được thay cô ấy trút giận, chuyện này cũng rất có tình có lý.

Nhưng Chu Đại Trần dù sao cũng cùng là tài phiệt Tần

Môn. “Mẹ kiếp, anh lại dám đánh tôi tàn nhẫn như vậy!” Chu Đại Trần đi tới, nhổ một ngụm mau xuống mặt đất, ủy khuất nhìn Tần Thanh Phong nói: “Cậu chủ Tần, anh nhất định phải thay tôi báo thù!”

Người phụ nữ là Tần Thanh Lam tức giận nói: “Ai bảo anh ra tay đánh Hồ Linh Đan trước, bị đánh là đảng lắm!” Cô ta dù sao cũng là con gái, Chu Đại Trần đối xử với con gái thô bạo như vậy, ở trong mắt cô ta, nhất định không mấy dễ chịu.

Chu Đại Trần nói: “Dù là tôi không đúng, anh ta cũng không thể đánh tôi mạnh như vậy, cô Tần, anh ta không phải chỉ đánh vào mặt tôi, mà còn đánh vào mặt mũi Tần Môn, anh ta thực sự không đem Tần Môn để vào trong måt."

Anh ta nói xong, Tần Thanh Phong liền nói: “Không cần biết lý do anh ra tay là gì, đánh tài phiệt Tần Môn chúng tôi là một sai lầm nghiêm trọng, hôm nay tôi nhất định phải giúp tài phiệt Tần Môn chúng tôi đòi lại cái tát này!”

Dứt lời, anh ta giơ tay muốn tát vào mặt Trần Hoàng Thiên.

Chỉ là mọi chuyện đều do Chu Đại Trần sai trước, anh ta cũng không phải người không nói đạo lý, nếu ban đầu Chu Đại Trần không đánh Hồ Linh Đan, mà lại bị trần Hoàng thiên đánh, anh ta nhất định sẽ lột da Trần Hoàng Thiên!

Kết quả là tay anh ta còn chưa chạm được vào mặt Trần Hoàng Thiên, đã bị Trần Hoàng Thiên bắt được. "Ha?"

Tần Thanh Phong kinh ngạc.

Tên này phản ứng thế mà nhanh như vậy, lại có thể giữ được cổ tay của anh ta?

Anh ta dùng sức rút ra mấy lần đều không được, sợ hãi phát hiện ra, tay mình bị giữ giống như cua kẹp vậy, làm thế nào cũng không thoát ra được.

Nhìn thấy vậy, Tần Thanh Lam cũng rất khiếp sợ. Trời ạ, anh ta là cao thủ đó!

Phải biết rằng, anh trai cô Tần Thanh Phong tuy 27 tuổi, nhưng thực lực lại không hề yếu, đã có Đan Cảnh cấp tám rồi, có thể nói là người trẻ tuổi xuất sắc nhất của Tần Môn.

Kết quả một người xuất sắc ở Tần Môn như vậy, lại bị một người đàn ông nhìn qua sức lực rất bình thường thu phục không một chút phản kháng nào, có thể nhìn ra người đàn ông này có bao nhiêu lợi hại.

Chỉ sợ không phải Thần Cảnh thì cũng đạt đan cảnh! “Có chuyện gì có thể từ từ nói, không nhất thiết phải ra tay đánh người.” Trần Hoàng Thiên nói, sau đó thả tay Tần Thanh Phong ra.

Tần Thanh Phong dù rất khó chịu, nhưng cũng biết mình không phải đối thủ của Trần Hoàng Thiên, nên cũng không dám ra tay nữa. “Ông Tần, tên này bắt nạt cậu Tần, ông mau tới giúp cậu Tần trút giận! Chu Đại Trần đột nhiên chỉ vào Trần Hoàng Thiên la lên.

Ông Tần nghe thấy vậy liền nhìn qua, theo hướng Chu Đại Trần chỉ, ánh mắt ông dừng lại trên nguwoif Trần Hoàng Thiên, cẩn thận đánh giá vài lần, không khỏi có chút kinh ngạc.

Đây là cháu trai Tần Thanh Phong của mình, chính là người trẻ tài giỏi kiệt xuất nhất Tần Môn, vậy mà lại không đánh nổi một thanh niên ngoại giới, còn bị thanh niên ngoại giới bắt nạt sao?

Lục Phiến Môn đều là những gia đình ẩn, tồn tại vài trăm năm.

Bọn họ đều trú trong động, rất ít khi tiếp xúc với người ngoại giới, cho dù có tiếp xúc với người ngoại giới thì họ cũng không khai báo về gia thế của mình mà tỏ ra thấp kém, đây cũng là lý do họ không nhận ra võ đạo giới trung xuất sắc Trần Hoàng Thiên. Cũng chưa nghe nói qua về Lục Phiến Môn.

Chính vì Lục Phiến Môn có địa vị thấp, nên dần bị lãng quên, ngoại trừ võ giả thế hệ trước, võ giả trẻ tuổi rất ít người biết đến.

Mà Lục Phiến Môn chủ yếu là võ giả ở trong động, lấy tu luyện võ công là chính, nên dù là người già hay trẻ, sức lực đều mạnh hơn võ giả bên ngoài, dù là cùng tuổi thì võ giả ngoại giới cơ bản cũng không phải là đối thủ của võ giả Lục Phiến Môn.

Huống chi võ đạo ngoại giới ngày một xuống dốc, Lục Phiến Môn vẫn luôn kéo dài võ đạo cổ xưa, gọi tắt là cổ võ, dù cùng cảnh giới võ giả, nhưng Lục Phiến Môn so với võ giả ngoại giới đều mạnh hơn một ít.

Nhưng nhìn qua Trần Hoàng Thiên cũng chỉ lớn hơn Tần Thanh Phong vài tuổi, lại có thể bắt nạt Tần Thanh Phong, Tần Thanh Phong không sợ mới là lạ. “Hai người qua đó xem thử.” Ông Tần chỉ vào hai người đàn ông.

Hai người đàn ông lập tức đi qua.

Chu Đại Trần liền châm ngòi thổi gió một hồi. Hai người đàn ông vừa nghe xong, sắc mặt đã lạnh tanh, quát: “Quỳ xuống xin lỗi cậu chủ nhanh!”

Trần Hoàng Thiên buông tay: “Tôi không làm gì sai, sao lại phải xin lỗi?” “Anh ra tay với cậu chủ chính là sai lầm nghiêm trọng rồi!” Chu Đại Trần tự tin mười phần nói, cao thủ Tần Môn ra tay, anh ta còn sợ cái rắm gì nữa. “Anh còn không quỳ?" Một người đàn ông lạnh lùng nói.

Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Tôi đâu có làm gì sai, sao phải quỳ chứ.”

Hai người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, không nói hai lời, một người bắt lấy một bên ba vai Trần Hoàng Thiên, muốn ấn người anh quỳ xuống.

Kết quả vừa mới ra tay, liền hoảng hốt phát hiện ra, Trần Hoàng Thiên giống như một pho tượng, bọn họ dùng sức thế nào cũng không thể khiến anh nhúc nhích.

Shh!

Hai anh em Tần Thanh Lam và Tần Thanh Phong hít hà một hơi.

Hai người đàn ông cũng rất khiếp sợ, liếc nhìn nhau, hai người đều muốn dùng chân đá đầu gối Trần Hoàng Thiên từ phía sau, khiến anh phải quỳ xuống.

Nhưng thật không ngờ, Trần Hoàng Thiên vẫn bất động như núi.

Thật sự là khiến bọn họ sợ hãi muốn chết.

Ngay cả ông Tần cũng hơi nhíu mày lại, trong mắt lập lòe ánh nhìn không thể tin được.

Lúc này Trần Hoàng Thiên mở miệng nói: “Bây giờ tôi không ra tay, các anh lại muốn ấn tôi đá tôi, tổng kết lại vẫn là tôi không sai, vậy cho các anh xin lỗi tôi được chứ?”

Mọi người không còn gì để nói.

Tần Thanh Lam hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc anh là ai, sao lại lợi hại như vậy?”

Trần Hoàng Thiên nói: “Tôi chỉ là một võ giả, cũng là một người làm ăn buôn bán, thực lực còn kém, tài sản cũng đủ dùng, tôi muốn thay chân nhà họ Chu ở tài phiệt Tần Môn, giúp Tần Môn mọi người lấy được Sâm hoàng đế, không biết có được hay không?” “Cái này..”

Anh em Tần Thanh Lam và Tần Thanh Phong liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút động lòng.

Anh ta thực sự có thể giúp Tần Môn lấy được Sâm hoàng đế?

Chu Đại Trần luống cuống, tức giận nói: “Anh biết nhà họ Chu tôi có bao nhiêu tiền sao? Tôi nói cho anh biết, nhà họ Chu tôi tuy rằng không nằm trong danh sách giàu có, nhưng tài phủ nhà họ Chu tội chắc chắn hơn anh nhiều, đạt tới hàng triệu tỷ, anh có thể lấy ra trăm nghìn tỷ sao? Còn dám nói muốn thay thế địa vị tài phiệt nhà họ Chu ở Tần Môn, anh đủ tư cách sao?"

Anh ta vừa dứt lời, một giọng nói vang lên. “Tài sản triệu tỷ mà cũng dám ở trước mặt anh tôi nói chuyện sao, tài sản cá nhân của anh tôi đạt tới hai ba ngàn tỷ, còn có tài sản của ông ngoại anh tôi, cùng với tài sản của người chú họ là daddy tôi, có thể đem anh vứt ra khỏi Thái Dương đấy.