Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 209: Có nên như thế không?



Chỉ cần Giang Hải chết!

Thành phố Giang Tư sẽ trở thành một mảnh đất trống.

Tập đoàn Uyển Như cũng trở thành một chiếc bánh ngọt lớn.

Những người đi theo, thứ nhất là muốn xem trận đấu, thứ hai là muốn xem, liệu bọn họ có thể cắn một mẩu bánh của Tập đoàn Uyển Như hay không.

Giang Hải?

Lúc này cũng chẳng còn ai quan tâm đến nữa.

Dù sao, cũng chỉ là một người sắp chết.

Sáng sớm, ở núi Trấn Chính, Húc Thiết đã đến từ sớm.

Trên đỉnh núi, một không gian rộng rãi đã được dọn sẵn ra.

Húc Thiết mang theo một thanh kiếm dài, hướng về phía đông, nhìn ánh mặt trời đỏ đang từ từ nhô lên.

Ở tỉnh Hải Đông, không ít người cũng đang có động tĩnh.

Bao gồm cả Hoành Thiên Giai cũng chạy đến núi Trấn Chính.

“Tôi nghe nói Húc Thiết đã đến rồi, còn mang theo thanh kiếm của mình nữa.”

Kiếm của Húc Thiết hiếm khi ra khỏi vỏ. Có tin đồn ở phía Bắc rằng, kiếm của Húc Thiết một khi đã ra khỏi vỏ thì sẽ phải uống máu người.

“Chúng ta đi xem Giang Hải chết như thế nào.”

Hòa Tiến vẻ mặt háo hức, hai tay múa may kích động.

Giang Hải chết đi, anh ta chẳng cần phải làm gì cả, lúc này, việc nên làm chính là làm sao cùng Hoành Thiên Giai gặm miếng thịt to nhất, béo nhất trên đàn cừu béo của tập đoàn Uyển Như.

Nhà họ Hoắc ở Đông Nam cũng phái người tới, nhà họ Hoắc cũng mong muốn Giang Hải chết sớm, nếu không có Giang Hải thì thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông sẽ thuộc về nhà họ Hoắc.

Vô số người đổ xô đến đó.

Có thể thấy những chiếc xe hạng sang xếp thành hàng dài trên đường đến thành phố Giang Tư.

Tuy nhiên, sau khi đến thành phố Giang Tư và đứng dưới chân núi Trấn Chính, bọn họ mới phát hiện ra, tất cả các con đường lên núi đều bị phong tỏa lại cả.

Có hơn trăm người đang đứng phong tỏa toàn bộ con đường lên núi, hơn nữa tất cả bọn họ đều có vẻ rất lợi hại, rất giỏi đánh đấm.

Những tấm biển quảng cáo bằng sắt trắng dựng đứng bên đường, trên đó dùng sơn đỏ ghi thông báo, sơn còn chưa khô hẳn, từ từ chảy xuống, như giọt máu.

Bên cạnh bảng thông báo là bãi đậu xe, gửi một tiếng là hai trăm nghìn tệ.

Thu trước 3 tiếng, không mặc cả.

“Đậu xe mà sáu trăm nghìn tệ? Sao không đi ăn cướp đi?”

"Sắp chết rồi còn nghĩ đến chuyện kiếm tiền, tôi nghĩ Giang Hải này thật sự điên rồi”

"Hôm nay ông đây nhất định sẽ dừng xe ở đây. Tôi xem ai dám thu tiền.”

Người đang nói có dáng vẻ cao lớn thô kệch, thoạt nhìn không tốt cho mấy.

“Bùm...” Một tiếng giòn tan, kính chắn gió của chiếc xe hạng sang vừa mới dừng lại đã vỡ tan thành từng mảnh. Một hòn đá rơi xuống.

“Tôi thực sự xin lỗi, nếu không dừng xe ở bãi thì không ai có thể đảm bảo an toàn cho những chiếc xe này.”

Người đứng đầu là Chu Khải.

Chiếc xe bị ném, không phải của ai khác, mà chính là xe của Hoành Thiên Giai.

Xe của chủ tịch thành phố Giang Thanh bị ném phải, hơn nữa Hoành Thiên Giai vẫn đang ngồi trên xe, đây không phải chuyện nhỏ.

Chung quanh giống như chảo nóng, nhất thời mặt đỏ tai tía, có vài người vì muốn la liếm Hoành Thiên Giai đã đứng ra tranh cãi với Chu Khải.

Tuy nhiên, Chu Khải chỉ hừ lạnh một cái.

“Bãi giữ xe nhà chúng tôi chính là định giá như vậy.”

“Nếu không hài lòng thì có thể trình báo, chỉ cần có công văn của cấp trên, tôi sẽ niêm phong ngay bãi đậu xe và đóng cửa doanh nghiệp để chấn chỉnh.”

Đợi nhân viên chính phủ đến xử lý, tiệc cũng tàn luôn rồi, đến lúc đó Giang Hải cũng đã chết dưới tay của Húc Thiết, bọn họ đến đây cũng không phải vì chuyện nhỏ nhặt này.

Ở trong xe, sắc mặt Hoành Thiên Giai xanh mét, nghiến răng nghiến lợi.

Giang Hải này thực sự đến cuối cùng vẫn tỏ ra kiêu ngạo, không biết bản thân đã sắp chết đến nơi rồi.

“Đưa cho anh ta.” Hoành Thiên Giai nhẹ giọng nói.

“Cái gì?”

Ngay cả thư ký cũng ngơ người, xe của Hoành Thiên Giai bị đập nát, anh ta thâm chí còn trả sáu trăm nghìn tệ tiền đậu xe.

Thiên lý ở đâu?

Hoàng tộc ở đâu?

“Tôi nói, đưa cho anh ta!” Hoành Thiên Giai không muốn nhắc lại nhiều lần, sáu trăm nghìn tệ xem ra không nhiều, nhưng tại hiện trường, ít nhất có hơn hai trăm chiếc xe đang chạy đến, tiền gửi xe cũng lên đến hơn trăm triệu.

Thật không biết xấu hổ, kiếm tiền dễ như vậy sao?

Giang Hải này đúng là vô sỉ đến cực hạn.

Hoành Thiên Giai rất muốn trở mặt, nhưng lại sợ, sợ nhân vật lớn đó.

Trừ phi Giang Hải chết đi, nếu không, anh ta cũng không nên đắc tội với bọn họ.

Có trời mới biết, Giang Hải lấy đâu ra lòng tin để quyết chiến với Húc Thiết, nếu nhân vật lớn đó bí mật giúp đỡ Giang Hải, người nên chết lại không thể chết, đến lúc đó, chẳng phải sẽ lại đắc tội đến Giang Hải sao?

Cho nên, Hoành Thiên Giai sẽ không trở mặt vì chút tiền này.

Thư ký xuống xe, lập tức chuyển tiền cho Chu Khải.

Sau khi nhận được thông tin chuyển khoản, sắc mặt Chu Khải lập tức chuyển sang nụ cười nịnh nọt, phất tay áo hơi cúi đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.

Mọi người xung quanh: “...”

Chuyện này làm sao có thể.

Cái này không giống với kịch bản.

Hoành Thiên Giai không phải nên tống người đàn ông đập phá xe của anh ta vào tù, rồi cho anh ta một bản án thật nặng sao?

Hoành Thiên Giai đã trả tiền rồi, những người khác cũng không dám nhiều lời.

Cũng không phải không ai ra lệnh cho vệ sĩ của mình động thủ, mà là ở trước mặt Chu Khải, nếu không phải gãy chân thì cũng què tay.

Chu Khải mặc kệ mọi người dòm ngó, số tiền nhỏ này cũng được gọi là tiền sao?

Không để lại chút gì, mà muốn dừng chân trên đất thành phố Giang Tư sao?

Thực sự nghĩ Giang Hải đang làm từ thiện sao? Đất ở thành phố Giang Tư, đậu xe mà không trả tiền, đồng nghĩa với việc muốn gây rối.

Nhìn thấy tài khoản cứ nhảy lên liên tục, miệng Chu Khải cười rộng đến tận tai.

Giang Hải yêu cầu thu hai trăm nghìn tệ mỗi người, nhưng anh ta lại tăng gấp ba số tiền, không ngờ những người này lại dễ dàng đưa tiền như vậy.

Dùng nấm đấm để nói đạo lý, quả nhiên chính là đạo lý tốt nhất.

Kiếm tiền từ người giàu quả thực là công việc kinh doanh dễ dàng nhất trên đời này.

Với số tiền này, khu vui chơi giải trí ở phía đông thành phố cũng có thể được khởi động.

Theo kế hoạch của tập đoàn Uyển Như, đã quy hoạch một thành phố giải trí lớn ở phía đông thành phố, người dân Thành phố Giang Tư sẽ được mở cửa miễn phí.

Cân nhắc đến việc người tới quá nhiều, cho nên lại thay đổi kế hoạch mỗi năm sẽ mở cửa miễn phí ba lần.

Nếu trong một lát đã thu được số tiền này, thì ít nhất đã đủ cho một nửa số tiền cần thiết cho dự án giải trí của thành phố.

Mọi người đậu xe kín mít, đường lên đỉnh núi vẫn bị phong tỏa.

Lúc này, nhìn thấy một tấm biển thứ hai, phía trên viết giá vé là một triệu tệ.

Mọi người đều há hốc miệng, Giang Hải này, không phải là ‘thèm’ tiền đến điên rồi chứ?!

Không một ai chịu bỏ tiền, ngay cả biểu hiện của Hoành Thiên Giai cũng như muốn giết người.

Nhưng anh ta vẫn đứng yên như vậy, không nói tiếng nào, hơi cúi đầu trầm mặc, không biết đang toan tính chuyện gì.

“Tốt hơn là cậu nên tránh ra cho tôi, nếu không... hừm....”

Một người bước tới, khuôn mặt trắng nõn không có râu, ngoại hình đẹp trai và bộ quần áo sang trọng, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu có.

Phía sau anh ta có hai tên vệ sĩ trông rất hung ác.

Chu Khải mang khuôn mặt tươi cười, thật sự đã nhường đường.

Người thanh niên mỉm cười hài lòng rồi đưa tay ra vỗ vai Chu Khải như một dấu hiệu động viên.

“Hiểu chuyện đấy...”

Nhưng mà, cánh tay của anh ta đột nhiên dừng lại ở trên không trung, cả người cũng sững sờ.

“Anh bạn này, tôi nhường đường cho anh, nhưng mà có phải anh nên mua một tấm vé vào cửa không?”

“Dù là ai, nếu không mua vé, cũng sẽ không thể lên núi.”

“Cái gì? Bảo tôi mua vé?” Bỏ ra sáu trăm nghìn tệ để đậu xe, anh ta đã cảm thấy tức muốn chết rồi, nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng chịu.

Không ngờ muốn lên núi lại còn phải bỏ tiền ra mua vé, tính khí nóng nảy của anh ta thật sự không thể nhịn nổi nữa rồi.

“Biết đây là cậu chủ nhà ai không?”

“Ai?” Chu Khải cung kính lắng nghe.

“Nhà họ Lý ở phía Bắc!” Lỗ mũi tên vệ sĩ hếch lên, ra vẻ cáo mượn oai hùm.

“Ồ...” Chu Khải bước lên một bước rất khoa trương, trên mặt nở nụ cười: “Thì ra là cậu chủ nhà họ Lý, xin lỗi đã thất kính, thất kính rồi...”

“Nhưng mà tôi không quen anh.” Nụ cười lập tức biến mất, giơ cánh tay ra: “Vé vào cửa, mỗi người một triệu tệ.”

“Mỗi người một triệu tệ?” Gã họ Lý kia gần như chết nghẹn.

Mặc dù đám người đến xem trận đấu đều mang theo số tiền này, nhưng ai có thể nhịn được mình bị bòn rút một cách quá đáng vậy chứ?

Sáu trăm ngàn tệ tiền bãi đậu xe, một triệu tệ tiền vé lên núi.

Cho dù có đưa tiền xong, lát nữa, nếu có thêm cửa lại phải đưa tiền, số tiền này có nên đưa hay không đây?

Có trời mới biết từ đây lên đến đỉnh núi sẽ thu thêm bao nhiêu vé vào cửa nữa.

Giang Hải dường như đã lĩnh hội được tinh hoa của kỹ thuật thu vé tham quan ở các danh thắng trên đất nước này.

Hai đầu tắc nghẽn, tất cả mọi người chỉ cảm thấy như có cục cứt nghẹn trong cổ họng, nuốt không trôi, cũng không nôn ra được.

Gã họ Lý kia sắc mặt trầm xuống, anh ta nói với vệ sĩ: “Đừng đánh chết là được.”

Hai tên vệ sĩ chế nhạo tiến lên, giơ tay túm lấy vai Chu Khải.

Tuy nhiên, chưa đợi Chu Khải ra tay, một bàn chân phái sau anh ta đã duỗi ra.

“Ahhh...” Hai tiếng hét thê thảm, tên vệ sĩ lần lượt bay ra ngoài.

Mà Giang Hải đang khoanh tay đứng.

“Đường là do tôi mở, cây là do tôi trồng, nếu muốn đi qua, thì phải lấy tiền ra mua vé.”

“Muốn tìm chết...??” Sắc mặt của gã họ Ký trông rất hung tàn.

“Muốn tìm chết đấy thì thì sao nào?” Giang Hải lạnh lùng nói: “Muốn xem ông đây đánh nhau mà không muốn bỏ tiền ra mua vé sao?”

“Mày... mày là Giang Hải???”

“Chính là ông nội của mày đây.” Nói xong, Giang Hải vẫy vẫy tay rồi đi lên núi.

“Chu Khải, ai không mua vé thì cút đi. Phí giữ xe cũng không được hoàn lại.”

Giang Hải chậm rãi đi lên núi, đám người ở lại có chút gấp gáp.

Chần chừ thêm lúc nữa, hai người đánh nhau xong rồi thì lên núi làm gì nữa chứ.

Hơn nữa, phí đậu xe sáu trăm nghìn tệ cũng đã thanh toán, vì vậy cũng không thể đi một chuyến vô ích được.

Có người mang theo quá nhiều người, vậy là nghĩ đến việc giảm bớt số lượng người lên núi.

Dù sao, một người cũng tốn tới một triệu tệ.

Sau khi nhận tiền, Chu Khải còn làm bộ làm tịch kê khai biên lai, khiến những người khác cảm thấy vô cùng đáng ghét.

Trên đỉnh núi, gió nổi vù vù!

Húc Thiết vẫn chắp tay sau lưng, nghe thấy tiếng động, ông ta chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt cuối cùng rơi vào người Giang Hải.

Động tác rất nhẹ nhàng, ông ta tháo thanh kiếm trên lưng ra và cầm nó trong tay.

Ông ta đã sẵn sàng nhập cuộc rồi.

Tuy nhiên, Giang Hải không hề vội vàng.

Điềm tĩnh tìm một hòn đá rồi ngồi xuống.

Xung quanh hiện trường là những tảng đá lớn nhỏ dính đầy bùn đất, rõ ràng những hòn đá này được vớt ra khỏi lớp bùn đất khi chỗ này được san lấp, và mỗi hòn đá đều được đắp một lớp đệm nhỏ.

Mặt dù không được bằng phẳng, nhưng vẫn tốt hơn là đứng hoặc ngồi trên nền đất.

Một lúc sau, những người đã trả tiền chen nhau trèo lên núi, trò chuyện rôm rả.

Ngay khi nhìn thấy cách bài trí thì hiểu những viên đá này đều được sử dụng để làm ghế ngồi.

Bọn họ mau chóng tìm một vị trí lý tưởng cho mình để có thể nhìn thật rõ ràng.

Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Giang Hải đứng dậy đi vào phía trong.

Tuy nhiên, tay của Húc Thiết đã được đặt sẵn trên chuôi kiếm.

Ông ta liếc mắt nhìn Giang Hải một cái, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc, Giang Hải, lẽ nào không mang theo vũ khí?

Tay không đánh với kiếm? Đó khác gì với việc tự tìm chết chứ?

Tuy nhiên, ông ta ngay lập tức cất suy nghĩ đó vào lại trong đầu, cho dù thế nào Giang Hải đều phải chết, đem hay không đem vũ khí cũng không có khác biệt gì cả.

Vừa định động thủ, Giang Hải lại lên tiếng: “Đừng vội, đợi tôi làm ăn chút đã.”

Đưa mắt nhìn chung quanh, Giang Hải nháy mắt với đám người Chu Khải.

Thu tiền chỗ ngồi.

Tùy từng vị trí, cao nhất là hai triệu tệ, còn thấp nhất là năm trăm nghìn tệ.

Không ngồi nữa á? Vậy thì không được, mông đã đặt lên đệm làm bẩn cả rồi, không ngồi cũng phải đền tiền.

Hơn nữa, còn lau sạch lớp bùn trên đá, cái này cũng phải đền tiền.

Bất mãn á? Đây là thành phố Giang Tư, phải tuân theo quy tắc của thành phố Giang Tư.

Bao nhiêu à? Ghế ngồi hai triệu tệ còn đệm một triệu chín trăm tệ?

Đây đúng là ăn cướp mà.