Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 210: Nhanh một chút



Không đưa tiền, muốn chơi ngang, được thôi, vậy thì phải hỏi nắm đấm của ông đây cái đã.

Nhiều người vì muốn tiết kiệm chi phí nên đã cho vệ sĩ xuống núi, lúc này đây bọn họ giống như những con cừu non đang chờ bị giết thịt, không còn chút sức lực kháng cự.

Dù sao thì cũng đã ngồi rồi, một hào cũng không thể thiếu.

Thu phí chỗ ngồi xung quanh một lượt, Chu Khải vui tới nỗi không khép được miệng, miệng cười rộng ngoác đến tận mang tai luôn.

Tính toán lại con số, Chu Khải búng tay.

Bây giờ, kinh phí để xây dựng khu vui chơi giải trí quy mô lớn cho thành phố cũng gần như đã đủ rồi.

Thanh kiếm trong tay Húc Thiết cuối cùng cũng ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng kêu sắc bén.

Bầu không khí tại hiện trường rơi vào sự im lặng tĩnh mịch đến khủng khiếp.

Đây mới là cao thủ thật sự.

Ngược lại, Giang Hải như một kẻ ngu ngốc, cúi thấp đầu, gỡ đất trong móng tay.

Đậu xe thu tiền, lên núi thu tiền, tất cả đều vì tiền.

Nhiều người còn nghĩ số tiền này sẽ trở thành chi phí cho tang lễ của Giang Hải, cứ xem như là mua cho Giang Hải chút giấy tiền vàng mã đốt xuống cho anh vậy.

Hôm nay, Giang Hải nhất định phải chết.

“Ông Chính, giết chết Giang Hải....”

“Đúng... giết gã...”

“Giết chết con rùa này đi...”

Tất cả đều gầm lên, bày tỏ sự bất mãn của mọi mình.

Giang Hải cau mày, quay đầu lại nhìn tên rùa rụt đâu kia, mấy cái thằng nhãi này, có thể nói tiếng phổ thông được không vậy?

Mấy tên rùa rụt đầu thấy Giang Hải nhìn sang, lập tức rụt cổ.

Mũi kiếm chĩa xiên, sát khí sắc bén lóe lên trong mắt Húc Thiết.

Nhìn sang một bên.

Ở đó đặt tro cốt của Du Chính Chí.

Trên hộp tro cốt là bức hình Du Chính Chí đang nở nụ cười, như là đang mong chờ nhìn thấy Giang Hải phải cúi đầu.

Hôm nay ông ta đến đây với một mục đích duy nhất, là giết chết Giang Hải để trả thù cho đồ đệ của mình.

Trước ánh mắt chứng kiến của rất nhiều người, ông ta phải tạo dựng uy tín cho bản thân, và xác định quyền sở hữu tỉnh Hải Đông cho nhà họ Triệu.

“Hôm nay, tôi sẽ chính tay giết chết cậu, trước mặt Chính Chí.”

Giang Hải ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý châm chọc: “Chúc ông may mắn.”

“Chịu chết đi!”

Ông ta gầm lên một tiếng.

Như một cơn giông tố, làm kinh động lòng người.

Quá đáng sợ.

Giọng nói này mang nặng uy lực, khiến tất cả mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.

Giang Hải dám trở thành kẻ thù của Húc Thiết, đúng là quá to gan.

Lúc này, tốt nhất là nên quỳ xuống van xin lòng thương xót, Húc Thiết còn có thể suy xét cho Giang Hải chết thoải mái một chút.

Giọng của Húc Thiết truyền đi rất xa, ngay cả người dưới núi cũng có thể nghe thấy.

“Giang Hải này sắp chết thật rồi.”

“Cái đệch, ông đây đã phải bỏ ra hẳn mấy triệu tệ, chính mà muốn xem thằng nhãi này đầu lìa khỏi cổ.”

“Được nhìn thấy tên khốn đó chết, tốn bao nhiêu tiền cũng đáng.”

“Có mạng lấy mà không có mạng tiêu, tôi muốn xem xem, số tiền này ai dám nuốt trôi vào bụng, đến lúc đó, cũng phải nôn hết ra thôi.”

Giang Hải lấy tay ngoáy ngoáy tai, cười lạnh nói: “Mấy ngươi nói to thế làm cái gì, tôi đâu có điếc.”

Nhìn về phía Húc Thiết, Giang Hải chậm rãi lắc đầu.

“Dựa vào ông? Mà cũng dám xưng danh cao thủ? Xem ra Phương Đông thật sự là không có cao thủ rồi.”

“Nhà họ Triệu ở phía Bắc, cũng chỉ là một lũ heo gà, nuôi dưỡng toàn một đống vô tích sự.”

Nghe vậy, lông mày của Húc Thiết nhướng lên, vẻ mặt ông ta đột nhiên thay đổi, đến nước này rồi, Giang Hải còn dám nói như vậy.

Đây là sợ bản thân chết quá nhẹ nhàng sao?

Nếu đã như vậy, ông ta sẽ nhẹ tay một chút, sẽ làm Giang Hải sống không bằng chết.

Ông ta muốn Giang Hải phải chết thảm hơn Du Chính Chí gấp trăm lần.

Bẻ gãy từng chiếc xương trên ngươi anh ta, sau đó nghiền nát rồi cho anh ta ăn.

“Giang Hải điên rồi, anh ta đang muốn tìm chết à, lúc này rồi còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ?”

“Giết nó...”

“Giết nó...”

Không biết là người nào mở đầu, nhưng tất cả mọi người có mặt đều đồng loạt hét lên.

Bọn họ vô cùng hi vọng Giang Hải chết, không thể nhịn thêm một giây một phút nào nữa.

Giang Hải nhìn chung quanh nửa vòng, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

“Tôi trước giờ không bắt nạt kẻ yếu, cậu, tới trước đi.”

Húc Thiết hừ lạnh.

Là một cao thủ lâu năm ở phía Bắc, Húc Thiết đương nhiên có được sự kiêu ngạo này.

Giết chết Giang Hải, sớm hay muộn một giây cũng không còn quan trọng nữa.

“Phí lời quá, ông đến đây để khua môi múa mép đấy à?” Giang Hải cong môi.

“Ngông cuồng!”

“Thằng nhãi ranh, nộp mạng đi!”

Dậm chân một cái, toàn bộ đỉnh núi dường như rung chuyển, mà thân người Húc Thiết bay lên, lao thẳng về phía Giang Hải như một mũi tên.

Thanh kiếm thẳng tắp, sáng lên lạnh lùng.

Quần áo phất phới, giống như thần tiên giáng trần.

Tất cả những người xung quanh như ngừng thở, không dám chớp mắt.

Húc Thiết bắt đầu rồi, đến thời khắc kích động nhất trong trận chiến này rồi.

Bọn họ nóng lòng muốn xem Giang Hải chết như thế nào.

Chỉ cách nhau mười mét, chỉ nghe thấy một tiếng bước chân.

Một bóng dáng xẹt qua, lập tức, Húc Thiết đã ở trước mặt Giang Hải.

Thật mạnh mẽ!

Quá mạnh mẽ!

Trái tim Chu Khải và những người khác như thể ngừng đập, họ chưa bao giờ nhìn thấy một cao thủ như vậy.

Đồng tử Giang Hải hơi co lại, có chút kinh ngạc.

Húc Thiết, võ công quả thực cực kỳ cao, khả năng lĩnh hội của ông ta cũng không ai có thể so sánh được.

Sau khi giết chết Nghiệp Gia, chỉ trong một thời gian ngắn, dấu vết của Đường Tấn dường như đã ẩn hiện trong tư thế vung kiếm của Húc Thiết.

Thanh kiếm này mang dấu vết của sự dũng mãnh và quyết liệt của một cổ võ giả.

Tuy rằng chỉ có dáng không có nội hàm, nhưng đối với một võ giả mà nói, đã là rất giỏi rồi.

Nhưng!

Giang Hải lại hết sức thờ ơ.

Cứ đứng nguyên một chỗ, giống như bị dọa cho ngốc luôn vậy.

Nhiều người xung quanh há to miệng, rất kích động.

Khóe miệng Hoành Thiên Giai cũng ánh lên ý cười, tiếp theo đây Giang Hải nhất định sẽ phải nếm mùi máu văng tung tóe, chết ngay tại chỗ.

Giữa ánh điện và đá lửa, thanh kiếm của Húc Thiết đâm về phía cổ họng Giang Hải.

Rõ ràng, Húc Thiết không muốn một kiếm giết chết Giang Hải, mà làm chệch mũi kiếm đi một chút, nhắm vào một bên mặt của anh.

Trước tiên, ông ta phải chặt đứt lỗ tai của Giang Hải, sau đó, từng nhát, từng nhát một, chém Giang Hải thành trăm mảnh, khiến Giang Hải phải chảy từng giọt máu rồi chết một cách vô cùng thê thảm.

Lúc này, Giang Hải đột nhiên nở nụ cười, nụ cười tràn đầy khinh thường cùng lãnh đạm.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

Giang Hải hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, dùng ngón tay khẽ búng một cái.

Thanh kiếm của Húc Thiết dừng lại trước mặt Giang Hải, dù cố thế nào cũng không thể tiến lên thêm được nữa.

Mà vào lúc này, ánh mắt của Húc Thiết dần dần lộ ra vẻ kinh hãi.

Nhìn chằm chằm vào cánh tay của Giang Hải, đặc biệt là ngón tay đang co lại đó.

Thời gian như ngừng trôi, kiếm của Trịnh Bình chĩa thẳng vào Giang Hải, chỉ cần ông ta bước về phía trước thêm một bước, mũi kiếm đó sẽ có thể xuyên qua làn da của Giang Hải, và cắt đứt nửa đầu của anh.

Thanh kiếm của Húc Thiết rất sắc bén.

Bầu không khí trở nên rất đè nén, tất cả mọi người đều thắc mắc, tại sao Húc Thiết lại không đẩy thanh kiếm này tới.

Không muốn để cho Giang Hải chết quá dễ dàng, muốn giữ lại để tra tấn từ từ sao?

“Ông, chỉ có cơ hội một lần này thôi!”

Giọng nói lạnh lùng của Giang Hải vang lên, vẻ mặt cũng lạnh tanh.

“Cút!”

Âm thanh lanh lảnh như tiếng chuông đồng, khiến Húc Thiết toàn thân đờ đẫn, đồng tử tràn ngập sự sợ hãi không gì sánh được, không thể tin nổi.

“Keng...”

Một âm thanh giòn tan vang lên, thanh kiếm của Húc Thiết rơi xuống mặt đất.

Không ai để ý tới một chiếc kim đã đâm thẳng vào vùng nách của Húc Thiết.

Chỉ một chiếc kim nhỏ đã làm đứt một đường kinh mạch trên người Húc Thiết.

Độ chính xác rất đáng kinh ngạc.

Nếu cây kim này bắn vào đầu, thì hiện tại Húc Thiết đã là một xác chết rồi.

Húc Thiết loạng choạng rồi khuỵu xuống, đầu cũng gục xuống.

Mọi người xung quanh dường như đã nhìn thấy thứ gì đó kinh hãi, đồng tử co rút kịch liệt, vô cùng hoảng sợ.

Húc Thiết, tại sao lại vứt kiếm đi rồi, đối với một kiếm sĩ mà nói, kiếm chính là mạng!

Điều này là hoàn toàn không khoa học.

Giang Hải hình như chỉ giơ tay lên một chút mà thôi!

Đương nhiên những cao thủ tại hiện trường, có số ít người phát hiện ra manh mối, dường như khi ngón tay Giang Hải co lại, có thứ gì đó đã bắn ra.

Chỉ vì loại ám khí này mà hạ gục được Húc Thiết?

Tuyệt đối là không thể.

Vẫn có người còn không dám tin, Giang Hải rõ ràng là đã sắp chết, tại sao Húc Thiết lại đột nhiên quỳ xuống dưới chân anh.

Lẽ nào cũng bị điên rồi sao?

Bị thương, nhất định là bị thương rồi, trong trận chiến với Nghiệp Gia, vết thương trên người Húc Thiết có lẽ vẫn chưa lành.

Mọi người đều không thể tin vào mắt mình.

Bọn họ vô cùng hy vọng Húc Thiết có thể đứng lên, sau đó ngay lập tức giết chết Giang Hải.

Đám người Chu Khải cũng thật sự không thể hiểu nổi, tại sao Giang Hải có thể làm được như vậy.

Có điểu, lúc này Húc Thiết đang quỳ trên mặt đất, đây là sự thật.

Giang Hải, thắng rồi.

Chỉ cần giơ tay một cái, đã có thể hạ gục Húc Thiết.

“Cậu... làm sao có thể...”

Cây kim đó quá nhanh, Húc Thiết ở gần trong gang tấc, chỉ vừa thấy bóng người lóe lên, nhưng cũng đã muộn, không kịp phản ứng thêm gì.

Húc Thiết nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Giang Hải.

Húc Thiết đã biết Giang Hải có thân phận như thế nào rồi, nhưng ông ta cũng không dám nói ra.

“Cậu là…”

Giang Hải chậm rãi lắc đầu: “Ông đoán sai rồi, không phải.”

“Có điều, tôi thích người biết giữ mồm giữ miệng, nếu không, muốn chạy cũng không có tư cách.”

Giữ bí mật có thể đảm toàn tính mạng, còn nếu dám khua môi múa mép, Húc Thiết nhất định sẽ phải chết tại đây.

Đoán sai?

Húc Thiết không thể tưởng tượng được, ngoài cổ võ giả ra, còn ai có thể có sức mạnh đến như vậy.

Nhưng, sức mạnh mà Giang Hải biểu hiện ra hoàn toàn không thấy bóng dáng của một cổ võ giả.

Trước khi đến, Húc Thiết hoàn toàn không xem Giang Hải ra gì, giống như lúc đầu ông ta cũng xem thường Nghiệp Gia vậy.

Nhưng đến khi biết được sức mạnh phi thường của Giang Hải, thì tất cả đã quá muộn rồi.

Một Thành phố Giang Tư nhỏ bé, làm sao có thể xuất hiện một tồn tại đáng sợ như vậy được chứ?

Nhà họ Triệu ở phía Bắc không ngờ lại khiêu khích phải một nhân vật như GiangViêm.

Húc Thiết rất hối hận, lẽ ra ông ta không nên đến.

“Thật ra ông cũng không tệ, chỉ có điều chọn sai mục tiêu rồi.”

Giang Hải từ trên cao nhìn xuống, giống như một vị chủ nhân của thiên hạ, thờ ơ nhìn Húc Thiết vẫn đang quỳ tại chỗ.

“Có thể chiến đấu cùng tôi, cũng xem như là chuyện đáng tự hào trong đời của ông rồi.”

“Tôi... Tôi xin nhận thua...”

“Tôi... sẽ không nói lung tung gì cả!”

Thái độ của Húc Thiết càng ngày càng xuống nước.

Hiện trường yên lặng đến đáng sợ.

Tất cả mọi người bây giờ đều trống rỗng.

Lặn lội xa xôi chạy đến thành phố Giang Tư, chỉ vì để được nhìn thấy Giang Hải chết.

Để lên đến được đỉnh núi phải mất biết bao nhiêu tiền, kết quả, chưa kịp thở một cái đã kết thức rồi.

Điều quan trọng nhất là không ai trong số họ hiểu được, làm thế nào mà Giang Hải có thể thắng được.

Húc Thiết, tại sao lại quỳ xuống dưới chân Giang Hải.

Người đó là Húc Thiết, ở phía Bắc cũng là cao thủ đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Ngay cả ở phía Bắc, cũng rất ít người có thể đứng ngang hàng chiến đấu với Húc Thiết.

Thanh kiếm hủy diệt trời đất đó lại bị hủy diệt như thế này sao? Bị hạ gục bởi một chiêu thức kỳ lạ của Giang Hải?

Quá sốc.

Thân thể run lên, cổ họng cuộn trào, đáy lòng nổi lên một tia sợ hãi không gì sánh được.

Vừa rồi, tất cả bọn họ đều đang gào thét, muốn Húc Thiết giết chết Giang Hải.

Chỉ một giây sau, trận đấu đã phân thắng bại, bọn họ biết phải làm thế nào thế nào đây.

Trước giờ chưa từng có ai nghĩ Giang Hải lại mạnh đến như vậy, cho dù mạnh đến đâu thì cũng không thể là đối thủ của Húc Thiết.

Nhưng, Giang Hải đã thật sự vượt ra ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Giang Hải nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều cúi đầu rạp xuống, không dám nhìn thẳng về phía Giang Hải.

Bọn họ run rẩy, tay chân lạnh ngắt.

Đều đang sợ hãi, sợ Giang Hải sẽ nhớ ra dáng vẻ vừa rồi của bọn họ, nếu như vậy thì ngày chết sẽ cách bọn họ không còn xa nữa.