Chàng Rể Nhặt Được

Chương 30: Tâm sự



Chuyện kính cường lực có vấn đề, Giả Thập Linh chưa hề liên lạc với bên Định Giao, cũng không tính khiến chuyện càng phức tạp.

“Lam Thành! Tôi đã đem số lượng kính vỡ hôm đó cùng tải nguyên liệu Định Giao mang tới đợt trước đi kiểm nghiệm. Đã có kết quả."

Là một sấp tài liệu đóng tập đỏ trên bàn. Vẫn còn nguyên vẹn niêm phong cùng dấu in hoả tốc.

Hắn kẻ một đường thẳng bằng dao rọc giấy, bày xuống bàn sấp giấy thơm mực in còn mới nguyên.

"Vậy là có kết quả đã mang tới đây luôn. Cô làm việc lúc nào cũng nhanh chóng như vậy nhỉ?"

Giả Thập Linh nhàn nhã kéo lại chiếc ghế xoay, một tay thưởng thức tách cafe, một tay hướng tập giấy kết quả mời xem:

"Có chân trong đương nhiên sẽ khác!"

"Cô làm tôi đau lòng đấy! Hôm qua còn nói yêu tôi tới cùng trời cuối đất. Hôm nay đã quay mặt tìm chân trong?"

"Vậy...hay là không tìm chân trong nữa? Một lòng chung thuỷ với cậu?"

Lam Thành gật đầu, gương mặt tán thưởng không chút kiêng kị.

Giả Thập Linh từ khi hắn quen biết đã là một người không bao giờ cô đơn. Một nữ nhân có độc chết đám ruồi. Chỉ một cử chỉ, ánh mắt cũng có thể khiến nam nhân vùng trời đổ rạp. Một người có biết bao vệ tinh xung quanh thì chẳng có lý do gì để bảo toàn đơn phương với một kẻ đã có gia đình.

Giả Thập Linh phóng khoáng.

Lâm Lam Thành cũng là một người như vậy. Chỉ có điều, ánh mắt của hắn nhìn đồng loại có thể gây hứng thú nhưng không gật đầu được.

Lam Thành cầm lên bản báo cáo, lướt đọc một lượt đầy chăm chú:

"Định Giao chắc hẳn không biết những chuyện Định Đàm Công đã làm. Chuyện xảy ra như vậy chỉ có thể ngầm thừa nhận, tên đó cũng có chút bản lĩnh đáng khâm phục."

Giả Thập Linh đón nhận bản chi tiết trong tay Lam Thành.

Trên đó là hai bản báo cáo chính. Một bên là phôi nguyên chất, được tôi luyện đủ nhiệt, đáp ứng hoàn toàn yêu cầu. Thông số chi tiết vừa khớp với bản của Định Giao. Còn một bên là phôi tạp, thậm chí không xứng đáng để xếp vào kính cường lực chịu nhiệt. So với giá thành Nhược Thuỷ nhập những nguyên liệu đó, chỉ chưa đầy 20%.

Giả Thập Linh đặt xuống bản báo cáo:

"Nếu như kiện, đừng nói phần thẳng, thậm chí Định Giao có thể biến mất khỏi thương trường cũng có khả năng."

"Đúng vậy!"

"Vậy anh định làm thế nào?"

"Tạm thời vẫn tiếp tục hoạt động thi công như bình thường. Phần lắp kính để khoảng trống."

Trác Tịch ôm trong lòng chàng hoàng tử, ngày đêm nhớ mong, đến cả chuyện thi đấu cũng không buồn quan tâm.

"Sao lại quay về đây rồi?"

Nguyên Huyền ngồi trong quán cafe ven đường, chẳng buồn quan tâm đến người trước mặt, ánh mắt không rời khỏi Lam Thành đầy cảnh giác.

"Sao vậy? Đi tâm sự với bạn thân cũng đem theo cơm chó?"

Lam Thành vốn đã bị đẩy ra một góc xa, cũng không liên hệ cùng người trước mặt nhưng nghe thấy vậy cũng nhạt giọng:

"Không ăn có thể đừng gặp!"

"Tôi đang nói anh ấy! Sao lại bám lấy bạn tôi?"

"Cô đang nói đến người chồng như tôi hả?"

"Anh không có việc gì làm sao?"

"Có! Đi phát cơm không phải làm việc hả?"

Trác Tịch muốn điên tiết. Ban đầu đã ưa không nổi, nay lại càng khó chịu.

Bèn quay sang Nguyên Huyền nũng nịu:

"Nguyên Nguyên! Đuổi anh ta về đi!"

Nguyên Huyền liếc mắt, cũng ái ngại không thành lời.

"Vậy lát cô đưa Nguyên Nguyên về hộ tôi! Hôm nay mẹ cả nói muốn ăn lẩu!"

Trác Tịch rộ ánh cười quay sang Nguyên Huyền:

"Vậy về nhà cậu! Lâu rồi tớ cũng chưa được ăn lẩu một bữa thống khoái!"

Bên dưới nhà tất bật, bên trên nhà chỉ có mình Lam Thành cũng bận rộn không kém.

Người ta đang chuẩn bị bữa tối. Còn hắn?

Chuẩn bị chính là phá nhà.

Bên dưới truyền đến tiếng cười đùa vang vọng, bên trên đơn giản vang lên một thanh âm trong trẻo:

"CHOANG!"

Đã xong!

"Có chuyện gì thế?"

"Làm sao vậy?"

"Cái gì vỡ trên đó?"

Lam Thành đứng một góc khuất, đợi người dưới nhà chạy vội ra ngoài mới giả bộ vừa thức dậy uể oải vội vã:

"Ơ...ơ...là kính hiên vỡ?"

Nguyên Huyền chạy vội ra bên ngoài nhìn ngó tình hình.

Lan can bên trên đã bị rụng mất gần phần lớn kính chắn. Còn lại mấy tấm bên cạnh cũng không có dấu hiệu nguyên ven.

Bà Huệ Diệu thấy chuyện chỉ chép miệng:

"Người không bị sao là được rồi!"

Ngôi nhà được xây từ khá lâu, chuyện những thiết bị xảy ra sự cố cũng là thường tình khó tránh. Chính vì vậy, cho dù chuyện này từ bàn tay của hắn, nhưng tang chứng đã không còn nguyên vẹn thì làm sao chứng thực?

Lam Thành uể oải:

"Lát con sẽ liên lạc đặt lại kính. Chắc khoảng chừng ngày mai là ổn."

Bên dưới im lặng, cũng không có tính như chính hắn suy nghĩ.

Lam Thành hướng sang Nguyên Huyền nói vọng:

"Có cần thay đổi?"

"Không cần! Anh cứ đặt như trước là được."

"Hình dáng cũng không hợp mode nữa!"

"Không cần đâu!"

"Màu sắc cũng không có mấy thẩm mĩ."

"Không cần đổi đâu!"

Lam Thành giật giật khoé miệng không biết nên phản ứng tiếp thế nào.

Hắn đã nói đến như vậy, cũng không tính là thiếu điều, vậy mà Nguyên Huyền một câu cũng không đổi.

"Chi bằng bảo bố con mua phần kính mới được Định Giao phân phối?"

Lam Thành suýt nữa vỗ tay đến nhảy múa. Cả cuộc nói chuyện, câu hắn chờ mong nhất cũng chỉ có thế này.

Nguyên Huyền lắc đầu:

"Nhưng là kính loại mới, tiền sẽ tốn không ít đâu."

Lam Thành đứng trên cao, giả bộ đồng tình lại phấn khích:

"Đúng ha! Nếu là Định Giao phân phối, không biết chừng có thể mua được giá rẻ. Hơn nữa cho dù tốn thêm chút tiền, nhưng lại có thể tăng thêm độ nhận biết. Chuyện này không tính lỗ."

Mục đích của hắn là chuyện này, đương nhiên tính liệu như thần cũng không ngờ được Nguyên Huyền lại không đồng ý mà người cuối cùng có thể nhờ vả lại là bà Huệ Diệu. u cũng là cái số, số của hắn không tốt chẳng trách được ai.

Trác Tịch ăn xong cũng có ý định ngủ lại. Lam Thành đành ra bên ngoài. Chính xác là được ngủ bên ngoài hiên - nơi hắn tuy rằng thường xuyên đóng đô ở đấy.

“Ngoài này lạnh như vậy, mấy người không định cho tôi cái chăn sao?”

Bên trong không truyền lại âm thanh trả lời. Thi thoảng bên tai một lần vang lên tiếng muỗi vo ve cùng tiếng sương đêm lượn lờ đọng lại nơi vai áo mỏng.

“Nguyên Nguyên! Anh ấy lại biến mất rồi! Tớ đã tìm khắp nơi, tìm từ khi còn là sinh viên, đến khi thành một người lớn như bây giờ. Nhưng…anh ấy như thể biết bốc hơi vậy.”

Đây hẳn không thể là tiếng giọng của Nguyên Huyền.

Lam Thành cũng không tính ngủ trong hoàn cảnh thế này, dự định chút nữa sẽ đến công ty. Nhưng có vẻ hai người bên trong lại tưởng hắn ngủ rồi mà tâm sự.

Lam Thành một chút cũng không dám thở mạnh, nhẹ nhàng tựa đầu vào khung cửa bỏ mặc mấy lời bên tai.

“Sao không tính tìm một mối nhân duyên khác?”

“Nhưng anh ấy…”

“Biết đâu người cậu tìm bây giờ đã có gia đình? Hoặc là có người bên cạnh? Hay là…”

Hắn không muốn nghe đâu!

Là lời nói tự động tìm đến tai. Câu chuyện có vẻ như là Trác Tịch đang ôm ấp một bóng dáng ai đó trong thành phố Cảnh này. Nhưng hiển nhiên không biết rõ tung tích mới phải bận rộn tìm kiếm khắp nơi.

Lam Thành khá khâm phục những nữ nhân như vậy. Đối với Giả Thập Linh phóng khoáng thì bây giờ hắn đã biết còn có một người đứng gần với Giả Thập Linh cũng không tính mấy phần khác biệt.

Nguyên Huyền thở dài, giọng nói yếu ớt thì thầm trong màn đêm tĩnh lặng lại rõ ràng đến mức lạ thường:

“Lần trước gặp người ta tại Diêu Hi, chỉ một bóng lưng đánh đàn khiến cậu tiếp tục ôm mộng đẹp khiến bản thân không quên người ở đại học khi trước. Cậu thực sự muốn bỏ hy vọng đến bao giờ?”

Giọng điệu vốn dĩ nhẹ nhàng nhưng lại mang nhiều quở trách.

Bên kia không có tiếng trả lời.

Hay là câu trả lời xuất phát từ khi đầu óc Lam Thành quay cuồng không nghe rõ.

Lần trước hắn đã đánh đàn trong Diêu Hi. Là lần hộ tống hai người họ. Đó cũng là lần duy nhất trong hai năm gần đây Trác Tịch có thời gian nghỉ ngơi tìm đến Nguyên Huyền.

Chẳng nhẽ?

Người mà Trác Tịch lẫn Nguyên Huyền đang nhắc tới khi ấy…là hắn?

Trác Tịch có lẽ không biết đó là ai. Nhưng Nguyên Huyền nói như vậy, hiển nhiên cô ấy biết.

Lam Thành chỉ là một lần cao hứng mới làm như vậy. Lại không ngờ sau lưng nhiều biến cố không biết giải thích ra sao mới phải.

Nhưng có một chuyện hắn nắm chắc: người đánh đàn trong Diêu Hi là hắn, nhưng người Trác Tịch tìm kiếm không phải hắn. Nhưng người đó, đến khi mọi chuyện ổn thoả sẽ không có ai hiện tại biết được.