Chàng Rể Phế Vật

Chương 704: Gia chủ nhà họ tiêu bại trận



Sắc mặt Trần Xuân Độ ngưng trọng, anh đánh ra một quyền! Anh là chiến thần Yên Kinh, suốt đời tung hoành ngang dọc, làm sao có thể sợ sệt kẻ địch trước mặt!

"Ầm!" Quả đấm của hai người lập tức oanh tập cùng một chỗ! Không khí kịch liệt rung động!

Cả hai đều bị một lực phản phệ đáng sợ chấn bay ra ngoài!

Hạ Đình Đình sững sờ... ngơ ngác nhìn cuộc chiến kinh khủng bên ngoài... Sắc mặt cô ta hoàn toàn ngây ngốc...

Thân pháp hai người mãnh liệt như lôi đình, kịch liệt oanh tập cùng một chỗ, không khí đều đang chấn động! Quyền cước va chạm, sát chiêu có thể giết người kéo dài không dứt! Trông vô cùng kinh khủng!

Mái tóc bạc của trưởng lão nhà họ Tiêu bay lượn, thân thể già nua bộc phát ra một lực lượng đáng sợ! Đó là sát phạt kinh khủng sau khi bế quan tập võ nhiều năm!

Đám con em nhà họ Tiêu túm tụm ở phía xa, ánh mắt kích động trừng to chứng kiến một màn này! Đó... chính là thực lực kinh khủng của gia chủ, trông vô cùng đáng sợ! Hôm nay, võ đạo Thành phố T sẽ sụp đổ!

Lúc này, tâm tình của Trần Xuân Độ có thể dùng nổi trận lôi đình để hình dung!

Bởi vì Trần Xuân Độ phân tâm, thân pháp của gia chủ nhà họ Tiêu lại loé lên, ông ta nắm bắt sơ hở đánh mạnh một quyền!

"Bịch!" Một quyền già nua lại ngầm mang theo lực đạo kinh khủng rung động kéo tới!

Gương mặt Trần Xuân Độ bị đánh trúng, cả người trực tiếp bay ngược ra ngoài!

"Ầm!" Trần Xuân Độ chật vật té trên mặt đất, cả khuôn mặt đau nhức như bị xé rách, khóe miệng chảy ra một tia máu!

Nhìn thấy lão già đáng chết này làm càn không cố kỵ như vậy, tâm thần Trần Xuân Độ càng thêm nổi giận!

Cùng lúc đó, sát chiêu kinh khủng của gia chủ nhà họ Tiêu đã oanh tập đến!

Trong chớp nhoáng này, sắc mặt Trần Xuân Độ tái xanh nổi giận! Thân thể anh mạnh mẽ lao xuống! Từng chiêu thức sắc bén tàn nhẫn theo kiểu nhà binh công kích quyết liệt, lại va chạm với đòn đánh của gia chủ nhà họ Tiêu lần nữa!

Thân thể hai người đâm mạnh vào nhau! Mặt đất rạn nứt từng mảng! Tình huống ở hiện trường cực kỳ thảm khốc, khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung!

Gia chủ nhà họ Tiêu tập võ trăm năm, thực lực vô cùng kinh khủng!

Mà Trần Xuân Độ lại là chiến sĩ đáng gờm đi ra từ thiết huyết doanh địa, bản thân anh thiết huyết sát phạt!

Đây là một trận chiến có một không hai!

Hai trường phái là võ đạo và vật lộn theo kiểu quân dụng kịch liệt đụng vào nhau, sát khí tăng vọt!

Trần Xuân Độ bị trưởng lão nhà họ Tiêu không ngừng oanh kích, cả người chật vật không chịu nổi... Mới vừa rồi anh còn có chút ẩn nhẫn, cuối cùng cũng không thể khắc chế được nữa! Anh là chiến sĩ bộ đội thiết huyết, sao có thể chịu được nhục nhã như vậy?

Giờ khắc này, Trần Xuân Độ hoàn toàn phóng ra thủ đoạn sát phạt!

"Ầm!" Trần Xuân Độ đánh ra một quyền, trực tiếp nện vào ngực lão giả tóc trắng! Thân thể ông ta run rẩy mãnh liệt, sau đó lùi lại hơn mười bước! Dưới mặt đất nứt nẻ một phạm vi lớn!

Xung quanh, tất cả con em nhà họ Tiêu đều chấn động và kinh ngạc! Ai ai cũng không phản ứng kịp! Trưởng lão của bọn họ... vị trưởng lão cái thế vô địch... lại bị đánh lui?

Sắc mặt trưởng lão nhà họ Tiêu vô cùng ngưng trọng, thân pháp ông ta tăng vọt, mãnh liệt công kích giống như một vì sao rơi! Đã qua tuổi năm mươi nhưng võ công vẫn cao cường cái thế!

"Ầm!" Hai đạo nhân ảnh kịch liệt đánh vào nhau!

Thân thể trưởng lão nhà họ Tiêu như bị sét đánh, trực tiếp bay ngược ra ngoài, trong miệng phun ra một búng máu!

Hiện trường tĩnh lặng như chết!

Vành mắt toàn thể đám con em nhà họ Tiêu như muốn nứt ra, trợn to nhìn chằm chằm cảnh tượng này!

"Ầm!" Lão giả tóc trắng đập mạnh xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu!

"Đại trưởng lão!" Giờ khắc này, tất cả con em nhà họ Tiêu đều rung động kinh hãi! Đại trưởng lão... võ công cao cường cái thế của bọn họ... vậy mà... lại thất bại?

Điều này... làm sao có thể?

Gia chủ nhà họ Tiêu tập võ ngang dọc trăm năm! Nhưng hôm nay... lại thua dưới tay một hậu bối trẻ tuổi như vậy? Chuyện này... quá mức kinh hãi!

"Vù!" Thân pháp của lão giả tóc trắng kịch liệt trùng tập mà lên, một quyền trực tiếp oanh tập về phía Trần Xuân Độ! Không khí kịch liệt rung động! Thù này, anh quyết không thể nhẫn! Thù mới thù cũ, nhất tịnh phải trả!

Trần Xuân Độ lóe lên, trực tiếp tránh khỏi một quyền kia.

"Thằng khốn! Nhận lấy cái chết đi!" Gương mặt tái xanh của lão giả tóc trắng chợt lạnh!

Song quyền chấn động, lão giả tóc trắng mang theo uy thế kinh khủng oanh tập đến! Hôm nay ông ta muốn tử chiến đến cùng với Trần Xuân Độ!

Hai tay của Trần Xuân Độ siết chặt quả đấm của ông ta, cả người chợt nhảy lên!

"Vèo!” Cả người lão giả tóc trắng trực tiếp bay ngược giữa không trung... ông ta vốn không có cách nào khống chế lực đạo quán tính của thân thể...

Bụi bặm tán đi, chờ lão giả tóc trắng tỉnh lại từ cơn hôn mê, ông ta nổi giận chật vật bò dậy... Nhưng đâu còn bóng dáng Trần Xuân Độ nữa? Chiếc xe kia đã phóng đi tự khi nào... sau đó biến mất trên đường phố...

...

Ngồi ở trong xe, có thể nói ý cười bên khóe môi Trần Xuân Độ vẫn thâm thúy xán lạn như cũ... anh lái Maybach, chạy thẳng về công ty.

...

Hoàng hôn mặt trời lặn xuống, những tia nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu tới từ phía tây, nhiễm đỏ khắp chân trời.

Tập đoàn Phi Dương, phòng làm việc của chủ tịch ở tầng cao nhất.

Tiết Nghĩa đứng trước cửa sổ sát đất, hai mắt nhìn thẳng đến phương hướng một toà nhà cao chọc trời ở phía xa xa...

"Tập đoàn Lê thị... chẳng lẽ... mày thật sự là tường đồng vách sắt sao?" Giọng nói của Tiết Nghĩa mang theo sự thâm thúy cùng với một tia ý lạnh mờ nhạt.

Thư ký Trương Tử Lan cung kính đứng ở một bên, xem sơ qua biến động mới nhất của thị trường.

"Chủ tịch Tiết, gần đây... cổ phiếu của tập đoàn Lê thị liên tục tăng lên... có vẻ như càng ngày càng tốt... Có rất nhiều xí nghiệp tập đoàn đều đang bàn hợp tác dự án với tập đoàn Lê thị..." Trương Tử Lan từ tốn nói.

Hai mắt Tiết Nghĩa híp lại, anh ta không nói gì... Nhưng trong con ngươi phức tạp, vẻ trầm tư không ngừng lưu chuyển...

Từ khi Tiết Nghĩa bắt đầu kinh doanh cho tới nay, anh ta chưa bao giờ trải qua thất bại lớn như vậy. Tập đoàn Lê thị giống như tường đồng vách sắt, vốn không có cách nào đánh chiếm!

"Giúp tôi nối đường dây đến điện thoại của tổng giám đốc tập đoàn Lê thị." Đột nhiên Tiết Nghĩa thâm thúy nói.

Tập đoàn Lê thị, trong phòng làm việc.

Lúc này, Lê Kim Huyên đang hờn dỗi. Tối hôm qua, Trần Xuân Độ cả đêm không về khiến tâm tình của cô rất rối loạn... Phụ nữ không thường tức giận, nhưng một khi tức giận sẽ rất đáng sợ.

Trần Xuân Độ ghé vào bên cạnh, cẩn thận an ủi con cọp mẹ...

Anh đã dỗ Lê Kim Huyên tròn hai tiếng đồng hồ, Lê Kim Huyên vẫn chưa có chút dấu hiệu nguôi giận nào.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong văn phòng tổng giám đốc đột nhiên vang lên.

"Tổng giám đốc Lê, chủ tịch Tiết của tập đoàn Phi Dương muốn nói chuyện vói cô... có nối máy không ạ?" Trong điện thoại, giọng nói của thư ký Tôn Giai Giai vang lên.

"Tiết Nghĩa?" Lê Kim Huyên hơi sững sờ, chần chờ một chút, cô nói: “Nối đi."

Rất nhanh, điện thoại lập tức chuyển sang đường dây riêng của Tiết Nghĩa.

"Tổng giám đốc Lê, chào cô." Trong ống nghe của điện thoại, giọng nói của Tiết Nghĩa chậm rãi truyền ra.

"Xin chào Chủ tịch Tiết, chẳng hay anh đột nhiên gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì?" Lê Kim Huyên nghi ngờ hỏi.

"Tổng giám đốc Lê, gần đây tập đoàn Phi Dương tôi đang tìm đồng bạn hợp tác, không biết tổng giám đốc Lê có hứng thú hay không? Chúng ta ngồi xuống bàn bạc." Tiết Nghĩa thong thả nói, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, không hề có vẻ tự đại nào.

Hợp tác?... Lê Kim Huyên càng thêm nghi hoặc, cô do dự hồi lâu, sau đó áy náy trả lời: “Chủ tịch Tiết... gần đây tôi không có dự định hợp tác... thật ngại quá..."

Nghe nói như thế, Tiết Nghĩa trong điện thoại hơi trầm mặc.

"Tổng giám đốc Lê, tôi cảm thấy giữa chúng ta có cơ hội hợp tác rất lớn. Tôi nắm những tin tức quan trọng trong giới kinh doanh tại thành phố T này, tập đoàn Lê thị các người là đầu rồng về bất động sản, đây là một cơ hội hợp tác rất có lợi..." Tiết Nghĩa giải thích.

"Xin thứ lỗi, vẫn là không cần thì hơn... Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy trước." Lê Kim Huyên nói xong, lập tức dập máy.

Trần Xuân Độ đứng ở bên cạnh, toàn bộ đoạn đối thoại vừa rồi rơi vào trong tai.

"Vừa rồi là Tiết Nghĩa kia sao?" Trần Xuân Độ bĩu môi: “Chồn đi chúc Tết gà."

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên ngưng trọng, hiện vẻ thâm thúy: “Ngoại trừ mười ba cái cảng trên tay tôi, anh ta còn có cơ hội hợp tác gì chứ?"