Chàng Rể Phế Vật

Chương 705: Nói chuyện hợp tác



Tập đoàn Phi Dương, phòng làm việc của chủ tịch.

Hai mắt Tiết Nghĩa ngưng tụ, anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại bị cắt đứt trong tay... Vẻ thâm thuý trong con ngươi kéo dài vô tận.

"Chủ tịch Tiết... làm sao bây giờ?" Trương Tử Lan hỏi.

"Chuẩn bị xe, tôi muốn đến tập đoàn Lê thị." Tiết Nghĩa thâm thúy nói.

Trương Tử Lan hơi sững sờ... Chủ tịch Tiết... muốn tự mình đi đến tập đoàn Lê thị?

Vừa nghĩ tới tập đoàn Lê thị... đột nhiên trong đầu cô ta hiện lên hình bóng của người đàn ông ghê tởm kia... Trần Xuân Độ... Thân ảnh ác ma đó luôn luôn xuất hiện trong giấc mộng của cô... Điều này làm cho lòng cô mơ hồ hỗn loan.



Hoàng hôn trời nhá nhem tối, dưới lầu tập đoàn Lê thị.

Một chiếc Bentley chậm rãi lái tới, dừng ở cửa chính của tập đoàn.

Tiết Nghĩa mặc đồ Tây thẳng thớm chậm rãi bước ra khỏi xe, anh ta đút hai tay vào túi quần, bộ dạng giống như một quý ông đứng ở cửa chính, lẳng lặng chờ đợi.

Mười mấy phút sau, Lê Kim Huyên đạp giày cao gót đi ra khỏi toà nhà cùng với Trần Xuân Độ.

Tiết Nghĩa chỉnh lại cà vạt, thân sĩ tiến lên.

"Tổng giám đốc Lê, chào cô."

Giày cao gót dưới chân Lê Kim Huyên hơi dừng lại một chút, cô đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt...

"Chủ tịch Tiết? Sao anh lại tới đây?" Trên mặt Lê Kim Huyên hiện vẻ vô cùng kinh ngạc... Đang yên đang lành Tiết Nghĩa này đến công ty của cô làm gì?

Tiết Nghĩa hơi khom người, thân sĩ nói: “Tổng giám đốc Lê, vừa rồi cô cúp điện thoại quá nhanh, Tiết mỗ có lời vẫn chưa nói hết... Tổng giám đốc Lê, mong rằng cô không ngại... có thể cho tôi cơ hội, đêm nay tôi mời cô ăn cơm. Còn chuyện hợp tác, cô nghe tôi nói cặn kẽ một lần."

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên có chút nhíu lại... Tiết Nghĩa này... đúng là âm hồn không tan... Vừa nãy ở trong điện thoại cô đã cự tuyệt anh ta, anh ta còn quấn lấy cô không buông.

Trần Xuân Độ đứng ở một bên, nhìn Tiết Nghĩa với vẻ ẩn ý... sau đó lại đưa mắt nhìn vào trong xe Bentley... Ở chỗ kế bên tài xế, thư ký Trương Tử Lan đang ngồi tại đó, có vẻ như vô cùng yên tĩnh...

Chỉ có điều, khoảnh khắc đôi mắt đẹp của Trương Tử Lan nhẹ nhàng quét qua Trần Xuân Độ, trái tim cô... mất trật tự nhảy lên thình thịch, đập nhanh một cách khó hiểu...

Lần thứ hai Tiết Nghĩa thân sĩ khom người, mời nói: “Tổng giám đốc Lê, mong cô có thể cho tôi một cơ hội... Nếu như cô không đáp ứng... tôi vẫn sẽ đứng ở chỗ này."

Trên mặt Tiết Nghĩa hiện lên một nụ cười chân thành, vô cùng đàn ông nói.

Nhìn thấy dáng vẻ Tiết Nghĩa chân thành như vậy, Lê Kim Huyên do dự một hồi... Đối phương cung kính như thế, còn mời một cách chân thành tha thiết... Nếu như cô không đi… vậy chẳng phải sẽ có chút khó coi sao? Lê Kim Huyên là một người ăn mềm không ăn cứng... Lúc này cô cũng chần chừ.

Trong lúc lơ đãng, cô dời mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ ở một bên, dường như trong mắt hiện lên ý hỏi.

Trần Xuân Độ gật đầu với cô.

Nhìn thấy Trần Xuân Độ gật đầu, Lê Kim Huyên mới cong đôi môi đỏ mọng, trong lòng cũng đã có quyết định. Dần dần, sự ỷ lại của cô đối với Trần Xuân Độ càng thêm sâu sắc...

"Được rồi, nếu thế thì đành để chủ tịch Tiết tốn kém vậy." Lê Kim Huyên cười nhạt, dáng vẻ ung dung bình thản mang phong phạm của nữ thần.

Tất nhiên Tiết Nghĩa quan sát được tình cảnh cô vừa đưa mắt trưng cầu ý kiến của Trần Xuân Độ... Giờ khắc này, trong lòng Tiết Nghĩa dâng lên một suy đoán thâm thúy... Chẳng lẽ... Trần Xuân Độ này... mới là thế lực ủng hộ sau lưng Lê Kim Huyên sao?

Trong lòng Tiết Nghĩa suy đoán, nhưng vẻ bề ngoài lại không lộ ra gì cả, anh ta khom người cười nói: “Có thể may mắn bàn chuyện với tổng giám đốc Lê, kẻ hèn này cảm thấy vô cùng vinh hạnh."

"Tổng giám đốc Lê, mời." Tiết Nghĩa cung kính mời, đồng thời chủ động kéo cửa xe Bentley ra.

"Cảm ơn, tôi đi xe của mình." Lê Kim Huyên từ chối Tiết Nghĩa, sau đó tiến về phía chiếc Maybach kia...

Hai mắt Tiết Nghĩa hơi ngưng trọng, bên trong hiện lên một tia thâm thúy...

Xe Bentley chậm rãi lái đi, Maybach theo sát phía sau... Một đường chạy thẳng đến hội sở tư nhân cao cấp ở thành phố T.

Tiết Nghĩa xuống xe, sau đó vô cùng chủ động bước nhanh tới trước Maybach, kéo cửa xe giúp Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên vô cùng kinh ngạc vì thái độ khiêm tốn cung kính của Tiết Nghĩa... Vì sao Tiết Nghĩa này... lại có chút cổ quái khó hiểu như vậy?

Tiết Nghĩa đặt một căn phòng bao sang trọng xa xỉ, món ăn cũng được chọn xong từ lâu.

Đến khi Lê Kim Huyên ngồi trên ghế... nhân viên lập tức mang thức ăn lên.

Từng món ăn xa xỉ trân quý được bưng lên bàn.

Nhìn cả bàn thức ăn tuyệt mỹ, ánh mắt của Trần Xuân Độ nhất thời sáng lên. Một người trời sinh hay ăn hàng như anh, bình thường tuân theo một nguyên tắc... Mặc kệ là bạn bè hay là kẻ địch, có đồ ăn ngon, anh tuyệt đối sẽ không cự tuyệt!

Nhưng trước khi Trần Xuân Độ bắt đầu ăn uống, anh vẫn xác nhận không có độc đã, lúc này mới cầm đũa lên, bắt đầu gắp lia gắp lịa.

Nhân viên bưng lên một chai Lafite đẳng cấp được cất kỹ của trang viên Long Uy, mở chai rượu, hương thơm nồng lập tức tản ra.

Lê Kim Huyên ngồi trước bàn ăn, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng ngưng trọng, giống như có chút không nghĩ tới... Hình như buổi chiêu đãi hôm nay hơi quá xa xỉ thì phải?

Nhìn một bàn đầy thức ăn quý hiếm này... mỗi một món đều là thức ngon đứng đầu... giá trị sang quý kinh người… Đây đều là những món ăn cấm kỵ hạn chế, nhưng toàn bộ lại xuất hiện ở trên bàn...

Còn có Lafite 99 năm vừa được mở... Đây chính là hãng rượu nổi tiếng đứng đầu thế giới... Một chai có giá mười lăm tỷ đồng... thậm chí có chai còn vô giá... Toàn cầu cũng không có được mấy chai... Vậy mà hôm nay, Tiết Nghĩa lại không tiếc khui chai rượu vang đắt đỏ này?

Trên mặt Tiết Nghĩa mang một nụ cười thân sĩ, anh ta nâng ly nói: “Tổng giám đốc Lê, cảm ơn cô vì hôm nay có thể tới dự tiệc."

Lê Kim Huyên nhẹ nhàng nâng ly đáp lễ, trong con ngươi xinh đẹp vẫn luôn mang theo một tia nghi hoặc cảnh giác không rõ.

Trần Xuân Độ đâu quan tâm nhiều như vậy? Anh ngồi ở trên bàn ăn uống điên cuồng, nhiều món ăn như vậy, không ăn thì quá lãng phí!

Thư ký Trương Tử Lan ngồi ở một bên, đôi mắt đẹp phức tạp nhìn quét qua Trần Xuân Độ... Trong đầu cô ta vô cùng hỗn loạn, người đàn ông này... khiến trái tim cô ta vất vả lắm mới bình phục được bị khuấy động lần nữa.

"Tổng giám đốc Lê, về chuyện hợp tác, suy nghĩ của tôi là... giao toàn bộ quyền sở hữu cổ phần cho tập đoàn Lê thị của cô xử lý... Mà tập đoàn Phi Dương tôi, chỉ cần được phân lợi nhuận theo cổ phần là được... Ở thành phố T này cũng không có được mấy đầu rồng bất động sản... Nếu như tôi và cô bắt tay với nhau, chắc chắn sẽ đi lên một tầm cao mới trong giới thương nghiệp." Tiết Nghĩa thân sĩ không gì sánh được, mà những gì anh ta nói cũng là sự thật.

Nghe Tiết Nghĩa nói, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhất thời kinh ngạc... Giao toàn bộ cổ quyền... cho tập đoàn của cô? Như vậy cũng có nghĩa là trong lần hợp tác lần này, tất cả quyền khống chế đều là của cô sao?

Nghi hoặc của Lê Kim Huyên càng sâu... không có chuyện sẽ không lên điện Tam Bảo. Cho tới bây giờ, cô chưa từng tin tưởng trên thế giới này lại có chuyện tốt như vậy phát sinh...

Nhìn thấy Lê Kim Huyên trầm mặc không nói lời nào, Tiết Nghĩa mỉm cười, dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Lê... tôi biết cô đang lo lắng chuyện gì."

Lê Kim Huyên hơi sững sốt, nhìn anh ta hồi lâu.

"Cô đang lo lắng... tôi có mục đích gì khác, đúng không?" Lúc này Tiết Nghĩa đột nhiên không hề cố kỵ, trực tiếp nói thẳng!

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên hơi ngưng trọng, cô không rõ ý tứ của anh ta, vẫn bình thản như mài nhìn chằm chằm anh ta.

Nghe được câu này, ngay cả Trần Xuân Độ cũng dừng gắp thức ăn, nhìn Tiết Nghĩa với vẻ ẩn ý.

"Chủ tịch Tiết, anh nói vậy là có ý gì?" Lê Kim Huyên từ tốn hỏi ngược lại.

Tiết Nghĩa khẽ nhấp một ngụm rượu vang, chậm rãi nói: “Tổng giám đốc Lê có chút phòng bị đối với tôi cũng là chuyện đương nhiên... Nhưng nếu hôm nay Tiết Nghĩa tôi đã nói rõ với tổng giám đốc Lê, vậy cũng đại biểu cho suy nghĩ của tôi... Tôi tuyệt đối không có những ý nghĩ khác... mục đích của tôi rất đơn giản, chỉ muốn cùng hợp tác kiếm tiền mà thôi..."